Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành
Chương 7
Gần đây, tiêu điểm đàm luận của mọi người trong trấn Topaz chính là giống cái mất tích hai năm đã trở về —— Lance.
Khi nhìn thấy Trình Trì hôn mê, tất cả mọi người khó nén kinh ngạc trong lòng, không ngờ Lance đã trở về?!
Phải biết rằng, trong hai năm dài, hầu như từng cư dân trong trấn Topaz đều nhận định Lance là vứt bỏ Claude đáng thương đầu nhập vào sự ôm ấp của quý tộc đại lão gia, bởi vì có người thề rằng hắn thấy được Lance đang cùng một thanh niên quý tộc tán tỉnh nhau tại thành Lodan.
Nhưng, không ngờ Lance mà mọi người cho rằng ham mê cẩm y ngọc thực bỏ chồng vứt con đã trở về, lẽ nào lúc trước thằng nhóc kia nói bậy? Lance thực sự đến thánh địa?
Đương nhiên, bọn họ bây giờ còn chưa có đáp án, bởi vì đương sự lúc này còn chưa tỉnh.
Vào đêm, qua miệng các giống cái đến hỗ trợ, mọi người bắt đầu tin rằng chuyện Lance đến thánh địa là thật, bởi vì các giống cái tận mắt chứng kiến sau lưng Lance không có vết thương dữ tợn nào, da dẻ trở nên trơn trượt trắng nõn nhẵn mịn như cả sữa, xúc cảm khi sờ vào quả thực so với tơ lụa trân quý nhất còn dễ chịu hơn.
Nghe nói vậy, biểu tình của cư dân đều khác nhau, các giống đực bắt đầu ước ao như Claude, có vài giống cái bắt đầu có nhè nhẹ đố kị đối với Lance, tại sao chuyện tốt đều vào tay hắn?
Sau đó, ngày thứ hai Lance xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhìn Lance đã lâu không gặp, những chuyện hắn làm trong quá khứ lại nổi lên trong óc, những người dân đơn thuần chất phác luôn không thể che giấu biểu tình của họ.
Cái nhìn đầu tiên dành cho Lance, tất cả mọi người không tự chủ lộ ra nét mặt không tốt.
Nhưng mọi người phát hiện, Lance hình như không giống trước đây, khi tiếp xúc với những ánh mắt không quá thiện ý, hắn không hề lộ ra vẻ chẳng đáng, chỉ là mỉm cười chào hỏi mọi người, nụ cười thành thật, thái độ lại thân hòa, phảng phất như thay đổi thành người khác.
Mọi người nhìn theo Lance đi bên cạnh Al, bắt đầu nghi hoặc, lẽ nào suối thiêng ở thánh địa ngoại trừ trị liệu thương tích trên thân thể, còn có tác dụng tẩy rửa linh hồn?
Mang theo nghi vấn như vậy, lực chú ý của mọi người trong trấn luôn hướng về căn nhà nhỏ của Lance.
Mọi người phát hiện, Claude, sau khi đi gặp Lance vào ngày thứ hai rồi trở về thì cũng không đi gặp nữa, các gống đực trong khi nghỉ ngơi lúc săn thú, thường hay phát hiện Claude đang thất thần.
Mà Lance bắt đầu không ngừng cùng Al ra ngoài dạo chợ, biểu hiện của hắn quả thực giống như một tiểu hài tử không rành thế sự, đối với cái gì cũng tò mò.
Sau đó lại qua vài ngày, Lance lại biến mất trong mắt mọi người, ai cũng không biết hắn tự nhốt mình trong nhà làm gì, sau đó mọi người phát hiện hắn khóa căn nhà mà mà papa và daddy lưu lại cho mình, mua một căn nhà hai tầng, dời vào ở.
Cư dân trong trấn hay thấy Rupert và Al hai người giúp đỡ Lance, rất bận rộn sắp xếp phòng ở, tìm mua dụng cụ, bận rộn không ngừng tay.
Mà người đáng ra phải xuất hiện tại căn nhà này là Claude thì lại dường như không biết gì cả, mỗi ngày ngoại trừ đi săn thì lại ở nhà không ra cửa, Lance đối với việc Claude không xuất hiện cũng không có bất luận biểu hiện nào.
Điều này làm cho mọi người đối với lời Al nói ‘Lance muốn bắt đầu cuộc sống mới’ sản sinh suy nghĩ, triệt để từ biệt quá khứ chẳng lẽ cũng bao quát cả Claude mà khi xưa hắn chủ động truy cầu sao?
Đối với nghi vấn về sự phát triển cảm tình giữa Lance và Claude, mọi người lại có chuyện mới để bàn tán.
.
Mà lúc này, một trong hai nam diễn viên trong câu chuyện, Trình Trì, đang vui vẻ rạo rực nhìn căn nhà hắn mới mua, căn nhà hiện đại hai tầng, một mặt đối diện đường cái, một mặt đối diện biển, nhìn qua cửa sổ là có thể thấy được đại dương xanh thẳm, hơn nữa trước sau đều có hoa viên nhỏ, khi nhàn rỗi có thể ngồi trong sân phơi nắng ngắm cảnh biển, Trình Trì ngẫm lại thì có chút cảm giác sung sướng.
Phải biết rằng, cảnh vật xung quanh này, diện tích căn nhà này, vườn hoa biệt thự hiện đại này hoàn toàn không gì sánh được a, nếu như Trình Trì không xuyên việt, cứ thành thành thật thật công tác cả đời thì ngay cả tiền mua đất cũng không có, mà hiện tại Trình Trì dùng tám kim tệ mua được, mặc dù là tiền của Rebertine mượn giúp.
Sau khi dàn xếp xong, Trình Trì đến bờ biển tìm Rebertine và Debby, muốn báo cho bọn họ chuyện hắn dọn nhà một tiếng.
.
Rebertine nghe Trình Trì miêu tả xong thì phì cười một tiếng, “Không tồi, anh em, được sống trong biệt thự cạnh biển nha!”
“Cái gì nha, nếu không có ngươi giúp ta vay tiền, ta nào có tiền mua nhà, có lẽ phải ngủ ngoài đường.” Trình Trì xấu hổ cười cười, sau đó có chút hơi khó xử, nói, “Tiền này ngươi mượn giúp ta, ta có thể không trả sớm được cho ngươi…”
Rebertine từ trên tay Debby tiếp nhận một miếng bánh ngọt Trình Trì làm, lơ đễnh nói, “Gấp cái gì, đều là bạn bè, ta còn sợ ngươi chạy sao.”
Debby cũng tiếp lời cười nói, “Reb nói rất đúng, A Trì ngươi không nên gấp gáp, từ từ sẽ đến.”
Ngày đó, sau khi Debby theo Rebertine trở lại, Rebertine nói cho Debby nghe thân phận thực sự của Trình Trì, Debby lúc này mới biết Trình Trì có lai lịch giống như Rebertine, tri kỷ là Debby không hề do dự liền tiếp nhận bạn mới Trình Trì này.
Nghe Rebertine và Debby nói vậy, Trình Trì cũng không nói thêm gì nữa.
Rebertine lại hỏi Trình Trì về tình huống của cửa hàng bánh kẹo, Trình Trì nói đã cải tạo vườn hoa trước nhà một chút, chừa ra một mảnh đất để bán kẹo.
Rebertine gật đầu, đường nhìn dời đến bánh ngọt trên tay Debby, ánh mắt sáng lên, quay đầu hỏi Trình Trì, “Ngươi có bán bên ngoài không?”
“Hả? Cái gì?” Trình Trì nhất thời không giải thích được lời nói của Rebertine.
“Ta nói này.” Rebertine chỉ chỉ bánh ngọt trên tay Debby, “Nếu không ngươi cũng làm chút bánh ngọt bán bên ngoài đi, vị rất ngon, những nhân ngư khác hẳn cũng rất thích ăn, ngươi cũng biết, chúng ta sinh hoạt trong biển cũng không có thức ăn nhiều như trên bờ, điểm tâm của ngươi bán cho nhân ngư, chắc chắn rất được hoan nghênh.”
Nghe Rebertine nói, tâm của Trình Trì cũng lung lay, tuy rằng Rebertine không vội bảo hắn trả tiền, nhưng Trình Trì vẫn mong mau chóng trả lại tiền cho hắn, dù sao người ta tốt bụng vay tiền cho mình, dù hắn nói không gấp nhưng cũng không thể yên tâm thoải mái chờ.
“Nhân ngư thực sự sẽ thích ăn sao?” Trong ngực Trình Trì có chút không chắc, quay đầu hỏi Debby, dù sao Rebertine lai lịch đặc thù, hắn không thể đại biểu khẩu vị bình thường của nhân ngư.
“Ừ.” Debby cười gật đầu, “Bánh ngọt và kẹo ngươi cho ta lần trước, chúng ta mang về đều bị bạn bè cướp sạch.”
Nghe được Debby nói như vậy, Trình Trì rất yên tâm, trên mặt lộ ra một nụ cười, gật mạnh đầu nói, “Được rồi, cứ làm như vậy!”
.
Qua một thời gian chuẩn bị, cửa hàng bánh kẹo của Trình Trì cũng khai trương, hắn không có gắn bảng hiệu, cũng không có tuyên truyền, chỉ là dưới ánh nắng ban mai, bắt đầu ngày đầu tiên trải qua cuộc sống làm ông chủ hàng kẹo.
Mà ngày đó, các thú nhân có khứu giác linh mẫn đều ngửi được một hương vị ngào ngạt mê người, mọi người phát hiện càng tới gần nơi Trình Trì ở thì hương vị kia càng đậm đà, mọi người lúc này mới nhớ tới, Al từng nói Lance mà hiện tại là Trình Trì muốn mở một cửa hàng bánh kẹo gì đó.
Mọi người tuy rằng trong lòng hiếu kỳ, nhưng cũng không mặt mũi tiến đến hỏi, chỉ là làm bộ vô ý đi ngang qua cửa nhà Trình Trì, sau đó nhanh chóng đảo qua đảo lại vài lần.
Trình Trì ngồi trước cửa sổ nhìn dáng vẻ của những thú nhân này, rõ ràng đã hiếu kỳ muốn chết, lại hết lần này tới lần khác làm bộ không thèm để ý đi qua đi lại, bị chọc đến cười thầm không ngớt.
Mọi người giả vờ không thèm để ý, nhưng bọn nhỏ cũng không có tự chủ tốt như vậy, một viên kẹo màu sắc sặc sỡ, còn có bánh bông lan tỏa ra hương vị ngọt ngào, có lực hấp dẫn thật lớn đối với bọn chúng.
.
Không bao lâu sau, trước cửa nhà Trình Trì đứng đầy trẻ con trông mong nhìn xung quanh, Trình Trì từ trong phòng mang ra vài thứ, thấy một đám trẻ đều chun chun cái mũi nhỏ, lắc lư cái đuôi nhỏ, nhẹ run cái lỗ tai nhỏ, trong mắt lộ ra thèm thuồng thì nhảy giật.
Bọn nhỏ thấy Trình Trì chạy ra, vô thức đều lui về sau một bước, nhìn Trình Trì không có ý xua đuổi bọn nó thì lại xông tới lần nữa.
Trong đó có một bé trai kháu khỉnh bụ bẫm có hai cái tai tròn tròn vàng đen giao nhau, lắc lư cái đuôi dài đi lên đầu, hỏi thăm, “Xin hỏi, ngài ở đây bán cái gì?”
Trình Trì làm bộ không thấy được dáng vẻ nuốt nước bọt của đứa bé này, nghiêm trang đáp, “Ta ở đây nha, bán là kẹo nha.”
Kẹo? Bọn nhỏ nhìn nhau, đều từ trong mắt nhau thấy được ba chữ ‘Chưa nghe qua’.
Bé trai kia hỏi tiếp, “Kẹo có phải là trái cây tẩm đường? Giống như mật quả?”
Trình Trì nhịn cười, lắc đầu, “Đương nhiên không phải, cái này ta làm ăn ngon hơn mật quả nhiều.”
“Nga, thật không?” Bé lại nuốt một ngụm nước bọt, kiên nhẫn hỏi thăm, “Vậy xin hỏi kẹo có vị thế nào?”
Trình Trì nổi lên ác tính, vẫn cứ nghiêm trang nói, “Mấy đứa mua nếm thử chẳng phải sẽ biết sao.”
Nghe được cần tiền mua, trong mắt bọn nhỏ đều hiện lên một trận thất vọng, nhưng vẫn ở đó không tản đi.
Trình Trì rốt cuộc nhịn không nổi phì cười một tiếng, từ trong cửa sổ nhoài người ra, vỗ vỗ cái đầu tròn của bé trai vẫn hỏi mình nãy giờ, “Được rồi, hôm nay cửa hàng bánh kẹo khai trương ngày đầu tiên, thúc thúc mời mấy đứa ăn kẹo trái cây miễn phí nga!”
Trình Trì vừa thốt ra, bọn nhỏ đều sửng sốt một chút, hơn nữa đứa bé kháu khỉnh khỏe mạnh kia tỏ ra không dám tin, hỏi, “Thật không?”
Trình Trì nghiêm túc gật đầu, nghiêm túc nói, “Nhưng mà phải xếp hàng, mỗi đứa chỉ có thể cầm một phần.”
Xác nhận xong, bọn nhỏ nhất thời bạo phát một trận hoan hô, sau đó ngoan ngoãn xếp một hàng dài trước cửa sổ nhà Trình Trì, sau lại dùng con mắt sáng lấp lánh nhìn Trình Trì.
Trình Trì cũng không dong dài, nhìn bọn nhỏ xếp hàng, bắt đầu lấy ra cái túi giấy nhỏ trước kia mua ở thị trấn Vaart, bắt đầu phân phát kẹo.
Trong mỗi túi Trình Trì đều cho vào năm viên kẹo và một cái bánh ngọt nhỏ, từng đứa trẻ nhận được túi đều rất lễ phép cám ơn Trình Trì mới xoay người đi khỏi.
Hôm nay bản thân Trình Trì chỉ mang theo tâm tính khai trương để thử nghiệm, cho nên số lượng làm ra không quá nhiều, phát xong cho những đứa bé này cũng chỉ còn lại một chút.
Nhìn bọn nhỏ nhận được kẹo hưng phấn kéo bè kéo phái rời đi, tâm tình của Trình Trì cũng rất tốt.
Đang chuẩn bị mang kẹo cất vào hộp tặng cho Al, khi Trình Trì xoay người mới phát hiện có một bé còn chưa đi, trong tay nó cũng không có túi kẹo, Trình Trì nghĩ đứa bé mặc yếm mang giày da nhỏ đang cắn ngón tay này là đến sau, vì vậy khom lưng lấy ra một túi kẹo đưa cho nó, vừa cười vừa nói, “Cầm đi, ăn ngon nga.”
Bé trai có chút do dự đi đến, dùng con mắt sáng như sao ngẩng đầu nhìn Trình Trì, rụt rè hỏi, “Xin hỏi, ngươi là daddy của ta sao?”
Truyện khác cùng thể loại
221 chương
20 chương
71 chương
28 chương
68 chương
10 chương
106 chương