“Ta định hai ngày nữa đến chủ thành thăm papa.” Tối hôm nay, Claude nghiêng thân nói với Trình Trì vừa nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ. “Đến chủ thành?” Trình Trì không biết tại sao Claude lại nhắc đến chuyện này. “Ừ.” Claude gật đầu, tiến đến ôm vai Trình Trì, vùi mặt vào cổ Trình Trì, thì thào, “Hai ngày nay trong lòng ta luôn bồn chồn, hình như có điều gì đó không ổn.” “Hả?” Trình Trì sửng sốt một chút, vốn định nghiêng người đối mặt với Claude, nhưng vì cái bụng không tiện nên đành phải giơ tay vỗ vỗ bàn tay đang ôm vai mình của Claude, xoay đầu sang phía hắn, “Chuyện gì vậy?” “Ta cũng không biết.” Claude vẫn giữ nguyên tư thế kia, rầu rĩ nói, “Chỉ là đôi khi tự dưng hoảng hốt, cứ cảm thấy hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra…” Nghe Claude nói, Trình Trì nghĩ tới chuyện thân thể của Aubrey vốn không khỏe, bèn an ủi Claude, kéo tay hắn hôn một cái, “Vậy đi thăm, nhưng ta nghĩ trước tiên nên nói với Sam thúc và Wilbur thúc thì tốt hơn, dù sao papa cũng không phải người bình thường, nói không chừng phải chú ý.” “Ta biết.” Claude lên tiếng. “Sau khi quyết định chừng nào tới, ta sẽ làm thịt khô để ngươi mang theo cho papa, lần trước mang đi chắc là ăn hết rồi.” Trình Trì suy nghĩ một chút lại mở miệng, “Đừng lo, chủ thành có nhiều người chăm sóc papa, nếu có chuyện gì thì Yadaier và Jeff sẽ nói cho chúng ta. Đừng lo nữa.” Claude gật đầu, rốt cuộc tâm trạng cũng dịu xuống. . Hôm sau Trình Trì và Claude lấy cớ muốn họp mặt mừng tân niên mời cả đại gia đình của Sam và Wilbur đến ăn lẩu. Sau khi Aubrey đến, quan hệ giữa Claude với hai gia đình của Sam và Wilbur càng thêm chặt chẽ, cho nên khi được đôi “phu phu” này mời đến, hai nhà thật vui vẻ đồng ý. Bởi vì hai đại gia đình đến, cho nên ngôi nhà nhỏ của Trình Trì và Claude có vẻ đặc biệt náo nhiệt, bởi vì Trình Trì hiện tại là đối tượng quan trọng phải bảo vệ, cho nên chuyện xuống bếp giao cho Claude, mà Al và daddy của Jerome cũng lấy lý do “Claude nhà người ta có thể xuống bếp vì sao các ngươi không thể” mà đẩy hai giống đực nhà họ xuống bếp phụ giúp Claude một tay, hai giống cái ngồi bên Trình Trì nói chuyện phiếm. Mà Ian và Jerome vốn đã mê chơi lúc này đã dẫn theo Bánh Trôi đi làm loạn khắp nơi, chỉ khi Sam và Wilbur bởi vì bọn nó đùa quá giới hạn mà hừ một tiếng thì bọn nó mới thành thật một chút, chỉ là đợi một lúc sau lại bắt đầu tiếp tục đùa giỡn. Sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu và nước dùng mọi người đều ngồi xuống ăn. “Woa, không ngờ chỉ là dùng nước để nấu mà thức ăn lại ngon như vậy!” Al dựa theo lời dạy của Trình Trì nhúng thức ăn vào trong nước lẩu cho chín rồi chấm với tương chế rồi bỏ vào miệng, sau khi ăn xong mở to hai mắt vẻ mặt kinh ngạc nói. “Đúng vậy, chấm với loại tương đã pha chế này, sau khi ăn vào hương vị đặc biệt đậm đà ngon miệng, A Trì ngươi thật là sáng tạo, phương pháp đơn giản như vậy lại có thể làm ra thức ăn ngon.” Daddy Brandy của Jerome nhịn không được mà khen. “Đơn giản? Mới không có đơn giản đó.” Bị bạn lữ mình bắt vào bếp chạy chân, papa Gordon của Jerome tiếp lời, “Ngươi mà nhìn thấy cách nhẹ nhàng cẩn thận nhúng rau vào nước dùng là hiểu, ta vừa mới biết được, nước dùng có thể làm chín thức ăn này là Claude sáng sớm bắt đầu chế biến, tương pha này là dùng nước sốt và nhiều loại nguyên liệu phối lại mà thành, ta ở bên cạnh nhìn mà cũng thấy chóng mặt.” “Thật sao?” Nghe Gordon nói vậy, Al và Brandy đều quay đầu hỏi Claude ngồi bên cạnh Trình Trì gắp thức ăn cho hắn. “Cũng không khoa trương như vậy, dù sao khi nấu nước dùng chú ý thời gian đừng để cạn là được, thật ra cũng không cần khư khư đứng canh chừng làm cái gì, nước dùng gì đó chỉ cần pha chế hỗn hợp là được, sau đó chuẩn bị thức ăn thật tươi ngon là được, không có phiền phức như các ngươi nghĩ đâu.” Claude cười nói. “Ai, bây giờ Claude siêng năng lắm.” Thấy Claude có dáng vẻ của “ông nội trợ”, Rupert nói đùa, “Trước đây Claude làm cơm cũng đều ngại phiền, bữa nào cũng là thịt quay, trước đây ta đến nhà hắn ăn, chưa từng ăn được món nào ngoại trừ thịt quay và các loại thức ăn chế biến nhanh cả. Bây giờ, Claude đã có thể vì nấu một nồi nước dùng mà kiên trì cả một buổi sáng, điều này thật sự không thể phủ nhận công lao của a Trì, hôm nay vì A Trì, Claude đã trở thành một giống đực cẩn thận tỉ mỉ lại kiên trì!” Lời này của Rupert khiến mọi người bên bàn cơm nở nụ cười, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt trêu ghẹo nhìn cặp đôi không coi ai ra gì mà hôn nhẹ kia, Claude mặc dù bất đắc dĩ vì bị người bạn tốt nhất trêu chọc, nhưng cũng chỉ cười cười mà không biện giải, mà Trình Trì bây giờ đã quen với việc ân ân ái ái sến súa với Claude, với thiên tính bao che người thân, hắn dùng mắt liếc liếc Al đang cười hùa với mọi người, sau đó nghiêm trang nói với Rupert, “Ngươi đối với Al không phải cũng vậy sao, trước đây khi Al có bảo bảo, ngươi cũng hận không thể lúc nào cũng bám dính lấy hắn, hỏi han ân cần quan tâm cực kỳ, khi đó Al còn thấy ngươi thì phiền nhìn ngươi thì mệt, cách chăm sóc tri kỷ quá đà như vậy ta chưa từng thấy a.” Bị Trình Trì nói thế, Rupert cũng nhớ lại đoạn thời gian đó, khi đang chuẩn bị làm papa nên kích động, cười hì hì, cũng không nói thêm gì nữa. Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Rupert, mọi người lại cười ầm một trận. Nhiều người thì náo nhiệt, thức ăn cũng ngon, mọi người nói nói cười cười ăn xong bữa cơm, bầu không khí đặc biệt hòa hợp. . Khi Al thấy Ian ở bên bé Clarence, bèn chọc nó, “Ian, ngươi thích tiểu đệ đệ như thế, vậy đến nhà ta được không, như vậy ngươi có thế hàng ngày được chơi đùa với Clarence rồi.” Nghe Al nói vậy, Ian dời tầm mắt khỏi Clarence, đầu lắc như trống bỏi, “Ian không muốn.” “Vì sao không muốn?” Al tỏ ra biểu tình kỳ quái, “Lẽ nào Ian không thích Clarence đệ đệ sao?” “Ian thích Clarence đệ đệ, nhưng Ian sắp có đệ đệ rồi.” Ian nhìn thoáng qua cái bụng của Trình Trì, nghiêm túc nói, “Ian muốn ở bên đệ đệ mình, cùng nó ngủ, cùng nó chơi, cùng nó ăn, bận rộn lắm, không có thời gian ở bên Clarence đệ đệ a.” “Ôi, Ian của chúng ta đã nghĩ xa như vậy rồi, thật đúng là ca ca tốt!” Al bị Ian chọc cười, nhịn không được giơ tay xoa xoa đầu nó, cười biểu dương. Mà Jerome ngồi bên Ian lén lút kéo tay áo Ian một cái, nói khẽ với nó, “Vậy sau này ngươi chỉ ở bên đệ đệ mà không chơi với ta?” “Hm.” Đối với vấn đề này của Jerome, Ian rất nghiêm túc suy nghĩ, đáp, “Đúng nha, nếu như ta bề bộn nhiều việc, vậy là không có thời gian chơi với ngươi rồi.” Nghe đáp án này, Jerome thoạt nhìn hơi thất vọng, nó bắt đầu đố kỵ với bảo bảo còn chưa ra đời trong bụng Trình Trì, suy nghĩ một hồi lại nói với Ian, “Ta đây có thể cùng ngươi chăm sóc đệ đệ ngươi không? Như vậy ngươi có thể vừa chăm sóc tiểu bảo bảo lại vừa chơi với ta.” Ian suy nghĩ một chút về kiến nghị của Jerome, gật đầu, “Được rồi.” “Vậy tốt.” Đề nghị của mình được đồng ý khiến Jerome lại vui vẻ, vươn tay bé bỏng nói với Ian, “Ngoéo tay, không được đổi ý nga.” “Ừ.” Ian giơ ngón tay bé xíu móc ngoéo với Jerome một cái. Các phụ huynh thấy hai đứa trẻ làm ra vẻ ông cụ non đều lộ ra nụ cười từ ái. . Sau khi ăn xong mọi người tốp năm tốp ba ngồi với nhau nói chuyện phiếm, Claude nói với Sam và Wilbur quyết định của mình. Nghe Claude nói muốn đến chủ thành thăm viếng Aubrey, nhưng đã nhận được tin tức từ Yadaier, hai người dùng ánh mắt nói chuyện, sau đó Sam mở miệng nói, “Claude, ta nghĩ hiện tại đi tìm thành chủ là không nên.” “Vì sao?” Không ngờ lại bị ngăn cản, Claude hơi khó hiểu nhìn hai lão. “Là vầy.” Wilbur bên cạnh tiếp lời, “Chủ thành không giống chúng ta nơi này, mùa đông là thời gian náo nhiệt nhất, bởi vì thủ lĩnh các bộ lạc đều đến chủ thành tham gia yến hội mùa đông, những quý tộc lớn bé này tụ lại cùng nhau trải qua mùa đông tại chủ thành. Mà thành chủ lại phải tham dự rất nhiều hoạt động, ngươi cũng biết đó, cần phải giao lưu với các thủ lĩnh này, cho nên ngươi không nên đến vào lúc này…” Wilbur còn chưa dứt lời, Claude đã hiểu ý trong đó, Aubrey mùa đông sẽ bận rất nhiều việc, đồng thời, nếu bị các quý tộc biết được thân phận mình phát hiện. Chính là phiền phức không nhỏ. Claude hiểu được rắc rối này nên ngẩng đầu nhìn về hai ông lão, gật đầu nói, “Ta đã biết, là do ta không hiểu rõ, cũng may là hỏi các ngài, bằng không thực sự sẽ gặp phải phiền phức.” “Không sao.” Sam thấy Claude đã bỏ ý định bèn cười cười vỗ cánh tay hắn, “Ngươi cũng không hiểu việc này lắm, có thể đến chủ thành đương nhiên rất tốt, ta nghĩ thành chủ cũng sẽ rất vui mừng vì ngươi đến thăm hắn. Ngươi có thể chờ mùa xuân ấm áp lại đến chủ thành?” “Ừm, ta sẽ suy nghĩ.” Claude gật đầu, tỏ ra tiếp nhận ý kiến của Sam. Sau khi ăn xong, mọi người ngồi nói chuyện một lát rồi đứng dậy tạm biệt, hai nhà đi đến ngã ba thì Sam và Wilbur đều nhìn thấy sự đau buồn và vô lực từ đối phương, nhưng vì bọn nhỏ đều ở đây, không thể nói gì, vẫn vờ như không có gì rồi chào tạm biệt nhau. Mùa đông chính là lúc mọi người ru rú ở nhà để tích tụ mỡ, từ khi Trình Trì phát hiện Claude xét về phương diện ẩm thực là một tài năng có thể đào tạo thì bắt đầu dạy Claude cách làm những món mà mình muốn ăn nhưng lại ngại phiền không muốn lăn xuống bếp, ăn ăn uống uống cũng rất vui vẻ. . So với sự vui sướng và tường hòa của trấn Topaz, thành Lodan vốn nên có vẻ náo nhiệt bất phàm thì bầu không khí trong mùa đông này đặc biệt trầm trọng khẩn trương. Thành chủ Aubrey ngã bệnh rồi không thấy lành, ngoại trừ thỉnh thoảng thanh tình vài lần ngắn ngủi thì đại đa số thời gian đều lâm vào hôn mê. Đối với hiện trạng này, biểu hiện của các quý tộc trong thành rất khác nhau, không kiên nhẫn phái người đi hỏi thăm tin tức, cũng có người coi như chuyện gì cũng không phát sinh mà làm việc của mình, nói như vậy, có động tác rõ ràng đều là một vài quý tộc nhỏ, mà đại gia tộc thì đều tỏ ra đạm nhiên bình thản, về phần mạch nước ngầm bắt đầu gợn sóng, chỉ có những quý tộc lớn mới rõ ràng. “Papa bây giờ có khỏe không?” Warren từ ngoài cừa đến gần phòng ngủ của Aubrey, hỏi Yadaier ngồi bên giường. “Vẫn thế, không có gì thay đổi.” Yadaier nhìn thoáng qua Aubrey vẫn mê man, nhíu chặt đôi mày lắc đầu nói, lại nhìn về phía Warren, “Ngài xử lý xong công việc rồi sao? Dùng bữa chưa?” “Đã dùng qua, còn ngài?” Warren gật đầu, hỏi lại. “Ta thì chưa, lát nữa đi, bây giờ còn chưa quá đói.” Yadaier lắc đầu. “Ngài đi ăn một chút đi, ta ở đây canh papa, đừng để thân thể suy yếu, một mình ta không ứng phó được.” Warren đi tới bên cạnh khuyên nhủ Yadaier. Yadaier suy nghĩ một chút, gật đầu căn dặn Warren một phen rồi mới lưu luyến rời đi. Những người hầu đều đứng ngoài cửa đợi sai phái, trong phòng bây giờ chỉ còn lại Warren và Aubrey đang nằm trên giường. Warren nhìn người trước mắt sắc mặt hơi xám hai gò má hóp sâu không còn uy nghiêm cường thế như trước đây, nhẹ nhàng thở dài một hơi, vươn tay cầm lấy tay papa mình, nhìn chằm chằm đệm giường mà đờ ra. Từ lần Aubrey ngất xỉu, Warren đã tiếp nhận những chuyện Aubrey cần xử lý, mỗi ngày bận rộn đến xoay quanh, khó có được thời gian thở lấy hơi, Warren bây giờ mới hiểu được, vị trí thành chủ này không hề dễ dàng thanh thản như hắn nghĩ. Mà Yadaier và Jeff quả thật nghe theo nhờ vả của Aubrey ở bên cạnh Warren chỉ đạo khi hắn xử lý chính vụ, cho dù là thế, thỉnh thoảng Warren cũng cảm thấy rất cật lực. Aubrey ngã xuống, điều này khiến cho Warren lần đầu tiên cảm thụ được sự mất tự do, trong giây lát Warren mới hiểu được, Aubrey cũng không phải vĩnh viễn ở cạnh mình, cũng sẽ bệnh, cũng sẽ —— chết. Tử vong —— Warren lần đầu tiên hiểu được từ này kinh khủng thế nào, hắn bắt đầu nghiêm túc học tập xử lý những chuyện rườm rà, chỉ là chính hắn không chịu thừa nhận, nhưng cũng không thể phủ nhận, hắn hiện tại đang nỗ lực học những thứ này, thật ra trong ngực cũng nghĩ nếu như Aubrey thấy mình làm những chuyện này có vui vẻ chút nào không, thân thể có vì vậy mà đỡ hơn không? Warren biết, đối với papa, hắn mang trong lòng oán hận, nhưng hắn cũng không thể chịu nổi khi papa rời xa, tâm lý mâu thuẫn như vậy khiến Warren rối bời. Bỗng nhiên, một một cái chạm rất khẽ khiến Warren phục hồi tinh thần lại, hắn quay đầu nhìn vào đôi mắt đã mở ra của Aubrey. Aubrey đột nhiên tỉnh lại khiến Warren sửng sốt một chút, lập tức mở miệng hỏi thăm, “Ngài tỉnh? Có khó chịu chỗ nào không? Con đi gọi thầy thuốc…” “Không cần đâu…” Aubrey vươn tay muốn cầm lấy tay Warren, nhiều này không mở miệng nói chuyện nên giọng nói hơi khàn, “Ta khỏe, ngươi ngồi với ta một lát.” Warren hơi do dự nhìn vào ánh mắt kiên định của Aubrey, vẫn theo ý của papa mà ngồi xuống, vươn tay sửa lại đệm giường cho hắn, Warren lần đầu tiên dùng âm thanh bình thản hỏi Aubrey, “Ngài đói bụng không? Muốn ăn chút gì không?” Aubrey nhìn đứa con ngồi bên giường dáng vẻ đã trở nên ngoan ngoãn không ít, hơi cong khóe miệng cười cười, “Rót cốc nước cho ta, ta hơi khát.” Warren nghe xong gật đầu, đứng dậy rót cho Aubrey một cốc nước trà do thầy thuốc điều chế, rồi đỡ ông dậy uống. Chậm rãi uống xong một cốc trà mang theo mùi thảo dược nhàn nhạt, tinh thần Aubrey dường như cao hơn một chút, nhìn Warren mở miệng nói, “Trong khoảng thời gian này có khỏe không? Đôi khi ta tỉnh lại thấy ngươi không ở, tính tính, chúng ta đã lâu không gặp rồi.” “Dạ.” Nghe Aubrey sắc mặt thoạt nhìn đã đỡ hơn nhưng giọng nói vẫn suy yếu như trước hỏi mình, Warren cảm thấy cổ họng hơi run, vì muốn che giấu mà quoảnh mặt sang nơi khác, Warren chậm rãi đáp, “Con khỏe, Yadaier thúc thúc và Jeff thúc thúc đều đi theo dạy con sự vụ, bởi vì bề bộn nhiều việc, cho nên không thể thường tới bên giường ngài.” “Không sao.” Nghe Warren trả lời, Aubrey có vẻ rất vui, hắn vươn tay nắm chặt Warren, “Yadaier và Jeff nói ngươi làm rất tốt, ta thật vui mừng, ta biết ngươi rồi cũng sẽ từ từ chín chắn thôi.” Nói rồi Aubrey đánh giá đường cong trên mặt Warren, “Nháy mắt đã lớn như vậy rồi, lúc ngủ ta đã gặp nhiều giấc mộng, trong mộng gặp phải rất nhiều chuyện khi ngươi còn bé, cắn thủng áo khoác của ta, lần đầu tiên biến thân thì trèo lên cây rồi không xuống được, lén lút ngủ trên giường ta rồi tè dầm… nghĩ lại, ngươi lúc bé rất nghịch ngợm a. Nhưng mà, đứa trẻ nghịch ngợm hôm nay đã trưởng thành, có thể giúp đỡ papa chia sẻ rất nhiều chuyện, ta thực sự rất vui…” “Papa…” Warren nghe Aubrey nói về chuyện lúc bé của mình, mặc dù tinh thần của Aubrey thoạt nhìn rất tốt, nhưng trong lòng Warren mọc lên một nỗi sợ, hắn mở miệng chặn lời của Aubrey, “Ngài sẽ khỏe thôi, thực sự.” Bị chặn lời, Aubrey thấy được sự sợ hãi trên mặt Warren, nhẹ nhàng xiết tay Warren trấn an một chút, “Ừm, cũng phải, đừng lo lắng.” Nói xong Aubrey lại hỏi tiếp, “Trong khoảng thời gian này xử lý sự vụ trong thành, có chuyện nào không xử lý được không?” “Có, rất nhiều.” Vốn muốn cho Aubrey vui vẻ nên khi vừa nói đến bên mép Warren lại đổi lại, “Cho nên ngài phải mau khỏe lên, con còn rất nhiều thứ không hiểu, chờ ngài khỏe thì hãy dạy con.” Thấy Warren đã lâu không biểu hiện ỷ lại với mình như hôm nay, Aubrey nhẹ cười ra tiếng, “Ngươi đã là một giống đực thành niên, sao lại như một đứa trẻ không lớn thế này, đừng lo, còn có Yadaier và Jeff bên cạnh ngươi, bọn họ sẽ giúp đỡ cho ngươi.” Nghe Aubrey nói vậy mặt Warren hơi đỏ lên, hắn suy nghĩ một chút rồi lại mở miệng nói, “Hai ngày trước Claude nói muốn đến thăm ngài, nhưng bị người khác khuyên cho nên chưa tới.” Aubrey nghe được tin này, sửng sốt một chút, lập tức trong mắt có một tia vui mừng lại có chút lo lắng, hắn quay đầu nói với Warren, “Ừm, đừng để Claude tới, nó tới cũng chẳng làm được gì chỉ tăng thêm lo lắng thôi, chờ thân thể ta khỏe hơn đã.” “Dạ.” Warren không biết vì sao lại xúc động nói ra chuyện Claude, nghe Aubrey trả lời, hắn cũng dạ một tiếng rồi không nói thêm nữa. Aubrey coi như không chú ý tới ngữ khí thay đổi của Warren, vẫn nói tiếp, “Có gì không hiểu, không rõ, thì có thể nói với Yadaier và Jeff, bọn họ là trưởng bối đáng tin cậy, những người khác thì rải âm mưu khắp nơi, khi làm việc nhớ phải cảnh giác, suy nghĩ kỹ…” Warren nghe Aubrey không ngừng căn dặn mình, ngực càng lúc càng khó chịu, vươn tay nắm lấy bàn tay của Aubrey vùi vào trong đệm giường, “Papa, đừng nói nữa, nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa Yadaier thúc thúc tới thì gọi thầy thuốc đến xem.” “Ừ…” Aubrey có lẽ cũng hơi mệt mỏi, gật đầu, để Warren giúp mình kéo lại đệm giường. Warren thấy Aubrey khép mắt lại như muốn ngủ, bèn lặng lẽ đứng dậy chuẩn bị bảo Yadaier gọi thầy thuốc, nhưng không đợi Warren xoay người, Aubrey lại duỗi tay kéo lại. “Chuyện gì vậy, papa?” Warren cúi đầu hỏi Aubrey lại mở mắt ra. “Claude ở đó, để nó tiếp tục cuộc sống của mình, không cần đặc biệt làm cái gì, được không?” Aubrey nhìn Warren nói. “Dạ.” Thấy trong mắt Aubrey mang theo khẩn cầu, Warren nhếch miệng, gật đầu đáp ứng. Nghe Warren trả lời, Aubrey lúc này mới thỏa mãn mà cười một cái rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Warren kinh ngạc đứng một bên nhìn Aubrey hô hấp khó khăn hồi lâu rồi mới xoay người ra cửa sai người tìm Yadaier. “Thành chủ tỉnh?” Nghe tin này Yadaier mang thầy thuốc tới hỏi Warren đang ngửa đầu ngắm trăng. “Ừ, vừa tỉnh, nói một hồi lại ngủ tiếp, ta thấy tinh thần papa lần này không tệ lắm.” Warren gật đầu vừa dẫn theo Yadaier và thầy thuốc đi vào trong vừa nói. “Vậy là tốt rồi.” Nghe Warren nói vậy, đôi mày nhíu chặt của Yadaier lại giãn ra, quay đầu nói với thầy thuốc, “Ngươi khám một chút, xem thân thể thành chủ có chuyển biến tốt hơn hay không.” “Dạ.” Thú nhân giống đực cầm theo hòm thuốc gật đầu, lướt qua Yadaier và Warren đi đến bên giường Aubrey. Đợi khi giống đực này chạm vào tay Aubrey, sắc mặt đổi đổi. “Papa sao rồi?” Warren nói mấy câu với Yadaier rồi hỏi thầy thuốc kia. “Thiếu chú, thành chủ ngài ấy ——” Thú nhân giống đực xoay người nhìn về phía Warren, nói, “Đi.” “Cái gì?” Mặc dù trong phòng ấm áp, nhưng Warren cảm thấy như vừa rơi vào một hầm băng. . “Claude, sao vậy?” Trình Trì bị Claude đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy làm cho giật mình, dụi mắt hỏi. Claude đầu đầy mồ hôi lạnh gấp gáp thở dốc, vô thức vươn tay nắm chặt ngực áo mình, một câu cũng không nói nên lời. .