“Ngày mai ta muốn đi thị trấn Bowie, ngươi có muốn mua gì không?” Sau khi giúp Trình Trì đem một khối băng lớn đục thành vài khối nhỏ, Claude tiếp nhận ly nước mà Trình Trì đưa qua uống một ngụm rồi hỏi. “Đi thị trấn Bowie?” Trình Trì sửng sốt một chút, “Vì sao đột nhiên lại muốn đến đó?” “Là Rupert muốn rủ ta đi cùng, hiện tại ở Bowie đang tới mùa thu hoạch thúy quả, thúy quả đối với giống cái đang mang thai rất có lợi, mà ta cũng đang muốn đến cửa hàng kim khí ở đó để mua vài công cụ chế tác da, công cụ của cửa hàng đó luôn dùng rất tốt.” Claude giải thích. Trình Trì gật đầu, “Vậy ngày mai đi rồi có về trong ngày luôn không?” “Không chắc nữa, tuy rằng nói hiện tại đang tới mùa thu hoạch thúy quả, nhưng không biết năm nay có thể bởi vì khí trời mà ảnh hưởng đến thời gian thúy quả chín hay không, đợt thúy quả tươi mới nhất đối với giống cái mang thai mới là tốt nhất, nếu như chín trễ vài ngày, ta và Rupert có thể sẽ ở lại đó chờ thêm vài ngày.” Claude lắc đầu đáp, chú ý tới sắc mặt có vẻ thất vọng của Trình Trì, lại mở miệng hỏi, “Chuyện gì vậy? Mấy ngày nay ngươi có việc sao?” “Không, đâu có chuyện gì.” Trình Trì cười nói, “Ngươi và Rupert đi đường nhớ cẩn thận, ta sẽ hỗ trợ chăm sóc Al và Ian thật tốt.” “Cảm ơn.” Claude tiến lên vươn tay dùng ngón tay vuốt ve gương mặt Trình Trì, đưa trán kề sát trán hắn, thấp giọng hỏi, “Cần ta đến thị trấn Bowie mang cái gì về cho ngươi không?” Bây giờ Trình Trì đã quen với chuyện Claude khi không có ai thì sẽ làm vài chuyện thân mật mờ ám với mình, lắc đầu, “Ta không phải trẻ con, không cần mang gì về đâu, ừm, có thể mang vài món quà vặt hoặc đồ chơi về, Ian nhất định sẽ vui vẻ.” Claude cười cười cúi đầu hôn Trình Trì một cái, “Ta đi rồi ngươi có nhớ ta không?” Mặc dù đã quen với động tác vô cùng thân thiết của Claude, nhưng đối với hành động trắng trợn như vậy, Trình Trì vẫn có chút ngượng ngùng, tức giận mà liếc Claude một cái, “Cũng không phải nơi nào quá xa, không phải trễ nhất thì quá vài ba ngày cũng về sao, có gì phải nhớ chứ!” Claude cúi đầu cười rộ lên, “Nhưng ta sẽ nhớ ngươi.” Mặt Trình Trì lại đỏ lên, “Sao trước đây ta không phát hiện ngươi nói năng ngọt xớt như vậy chứ?” Claude kéo Trình Trì qua, “Chỉ khi đối mặt với người mình thích mới có thể nói ra suy nghĩ chân thật nhất của bản thân a.” “Buồn nôn!” Trình Trì dùng tiếng Trung nhỏ giọng nói thầm một câu, nhưng cũng không giãy khỏi vòng tay của Claude. . Sáng sớm hôm sau Rupert dẫn Al tới nhà Trình Trì, dặn dò ngàn vạn lần cho tới khi Al phát hỏa đuổi đi mới lưu luyến không muốn đi mà rời khỏi nhà Trình Trì. Trẻ con sẽ không ngọt ngọt ngấy ngấy như người lớn, trước khi Claude và Rupert đi, Ian ôm cổ Claude xòe tay đếm đếm chỉ chỉ từng thứ mà nó muốn papa mua về cho mình. Ian lộn xộn đọc tên nhiều món đồ chơi, Claude gật đầu đáp ứng từng món, sau đó giơ tay xoa xoa đầu Ian, “Ở nhà Trình Trì phải nghe lời không được phá phách biết chưa?” Ian bất mãn vì papa làm tóc nó bị rối tung, lùi về sau tránh khỏi bàn tay còn đang vò đầu nó, “Đương nhiên rồi, papa không ở đây ta sẽ cẩn thận săn sóc và bảo hộvệ Trì Trì!” Lời này khiến cho mọi người đều vui vẻ, Al ưỡn cái bụng đã hơi gồ lên đi đến kéo đuôi Ian đang bị Claude túm, “Ngươi chỉ là một thằng quỷ nhỏ, làm sao săn sóc và bảo vệ A Trì a?” Ian nhăn nhăn mặt quay đầu kéo lại cái đuôi trong tay Al ôm vào trong ngực, không phục nói, “Ta mới không phải thằng quỷ nhỏ đó, là một giống đực, ta đương nhiên phải cẩn thận bảo vệ Trì Trì rồi, trước đây ta cũng giúp Trì Trì làm rất nhiều việc, có đúng không Trì Trì?” Thấy Ian hướng sang mình tìm đồng minh, Trình Trì nhịn cười gật đầu nói, “Đúng đúng đúng, Ian của chúng ta đã là một tiểu thú nhân!” Nghe Trình Trì khẳng định, Ian đắc ý lắc lắc cái đuôi, mọi người lại ôm bụng cười to một trận. . Quả nhiên Claude và Rupert tối đó không trở về, các thú nhân vừa từ thị trấn Bowie về nói hai người đó còn muốn ở lại chờ vài ngày, Trình Trì nghe tin này thì hơi nhíu mày, sau đó lại xoay người làm bữa tối. Nhưng mà sau đó Ian cũng nghiêm túc như nó đã khoe mà giúp Trình Trì làm một ít việc nhỏ, tỷ như quét rác hay gì đó. Sau đó còn triệu tập các bạn nhỏ đến giúp Trình Trì tưới hoa làm cỏ, đương nhiên, Trình Trì dùng kem cây và đồ uống lạnh trả thù lao. . Tối hôm trước Trình Trì bị Ian lì lợm không chịu ngủ lăn qua lăn lại tới nửa đêm mới yên giấc được, ngày hôm nay rõ ràng ngủ không đủ, cho nên vừa rửa mặt lại nghe tiếng gõ cửa, Trình Trì uể oải lờ đờ ra mở cửa. “Ai a?” Vừa hỏi vừa mở cửa, Trình Trì bị một bó hoa hồng diễm lệ đưa đến trước mặt làm cho giật mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện người cầm bó hoa hồng chính là Jerome với quần áo vô cùng trang trọng. “Đây, đây là chuyện gì a?” Trình Trì cũng không tiếp nhận bó hoa kia, chỉ mờ mịt hỏi Jerome đang mặc một bộ đồ như một quý ngài. Jerome không trả lời vấn đề của Trình Trì, chỉ đem bó hoa đặt vào trong tay hắn, sao đó cúi người làm một lễ chào đúng tiêu chuẩn của quý ông, “Trình Trì tiên sinh thân ái, xin nhận lấy hoa hồng mỹ lệ này, đồng thời dựa theo địa điểm được chỉ thị trong phong thư mà mang bó hoa này đến đó, có một điều kinh hỉ đang chờ ngài.” “Hả, đây rốt cuộc là chuyện gì a?” Bị hình dáng quá cường điệu của Jerome chọc cười, Trình Trì cười hỏi. Nhưng Jerome cũng chỉ lập lại lời nói và động tác vừa rồi. Sau đó Trình Trì chỉ có thể dở khóc dở cười ôm bó hoa cùng đầy một bụng nghi vấn đi đến địa điểm mà phong thư chỉ thị. Nhưng đi đến hướng mà phong thư chỉ thị, Trình Trì cũng gặp Fix đồng dạng ăn mặc như một quý ông, nó đưa cho Trình Trì chín trái cây tươi và một phong thư, đồng thời nói y hệt như Jerome. Lúc này trong ngực Trình Trì đã loáng thoáng có suy đoán, cho nên chỉ cười nhận rồi đi tiếp. Dọc đường đi Trình Trì nhận được đủ loại hoa tươi, trái cây, còn có rau dưa, đưa lên mấy thứ này đều là bọn trẻ con trong trấn, đứa nào cũng ăn mặc như một quý ông nhỏ bé. . Mãi cho đến khi chỉ còn cách lối vào rừng một khoảng thì Ian xuất hiện trước mặt Trình Trì, thấy Trình Trì đi đến, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ian tràn đầy tươi cười, nó đem rau dưa trái cây hoa tươi kết thành bó đưa đến trước mặt Trình Trì, nãi thanh nãi khí nói, “Trì Trì thân ái, có một vị tiên sinh muốn nói với ngài vài điều, ngài trong cảm nhận của hắn cũng quan trọng như rau dưa đối với ngài, hắn sẽ khiến cuộc sống của ngài tươi đẹp như hoa, ngọt ngào như kẹo, xin hỏi ngài có thể cho phép hắn tiến vào cuộc sống của ngài, xem hắn còn quan trọng hơn cả rau dưa không?” Nghe Ian nói chuyện chẳng ra ngô ra khoai, Trình Trì vừa buồn cười vừa mơ hồ cảm động, hắn tiếp nhận bó hoa lộn xộn đó, làm bộ tự hỏi, “Hmm, ta càng thích vị tiên sinh kia trực tiếp nói với ta về suy nghĩ của hắn kìa, vậy ta có thể gặp vị tiên sinh kia không?” Ian lại cúi chào theo lễ nghi của một quý ông nhỏ bé, sau đó nghiêm trang nói, “Đương nhiên, xin hỏi ta có vinh hạnh dẫn ngài đi gặp vị tiên sinh kia không?” Nói rồi vươn bàn tay nhỏ bé ra trước Trình Trì. Trình Trì nhịn cười nắm bàn tay nhỏ bé của Ian, “Đương nhiên.” . Được Ian dẫn đến lối vào rừng, lúc này Trình Trì mới kinh ngạc phát hiện nơi đó từ lâu đã tụ tập rất nhiều cư dân trong trấn, thậm chí ngay cả tộc trưởng ít khi ra mặt cũng xuất hiện ở nơi này, thấy Trình Trì đến mọi người đều tươi cười chào hắn. Không nén được ngạc nhiên, Trình Trì tìm một vòng, không thấy hình bóng của Claude, hắn cúi đầu hỏi Ian, “Vị tiên sinh kia ở nơi nào nhỉ?” Ian chỉ chỉ trong rừng, “Chờ chút nữa đi, lập tức sẽ đi ra thôi.” “Hửm?” Trình Trì nhìn thoáng vào rừng, “Hắn vào đó làm gì?” “Để giành lấy một khối mặc ngọc cho ngươi.” Rupert không biết đã từ thị trấn Bowie trở về từ bao giờ đứng ra trả lời vấn đề của Trình Trì, bây giờ Trình Trì mới phát hiện Al cũng không biết từ lúc nào đã rời khỏi nhà mình đến đây, hiện đang đứng bên cạnh Rupert. “Giành một khối mặc ngọc cho ta?” Trình Trì ngây ngẩn cả người. “Ừ.” Rupert gật đầu, “Claude muốn tặng ngươi một khối mặc ngọc hoàn toàn mới chỉ thuộc về một mình ngươi, cho nên hắn lựa chọn tiến vào rừng rậm tiếp thu loại thí luyện mà so với trước đây còn gian nguy hơn.” Nghe Rupert trả lời, Trình Trì trong khoảng thời gian ngắn không nói ra lời, lúc này trong rừng truyền đến một tiếng rống giận rung trời làm Trình Trì nhịn không được mà run rẩy một chút. Rupert thấy thế bèn cười vỗ vỗ vai Trình Trì, “Đừng lo, Claude là thợ săn ưu tú nhất trong thôn trấn.” Trình Trì cũng muốn cười đáp lại Rupert, nhưng lại phát hiện bản thân lúc này cười không nổi, chỉ đưa mắt chăm chú nhìn vào rừng, mong muốn có thể nhìn thấy hình bóng của Claude xuất hiện. Sự chờ đợi lúc này đối với Trình Trì là khoảng thời gian dài nhất, chợt trong rừng xuất hiện hình dáng của một con dã thú rất lớn, đợi cho tới gần mới nhận ra quả nhiên là Claude. Sự xuất hiện của Claude khiến cho mọi người trận trận hoan hô, nhìn con dã thú thân hình to như bốn thú nhân thành niên bị Claude kéo về lại càng sợ hãi than không ngừng. Claude nhìn thoáng qua Trình Trì đang đứng ngốc ở đó, sau đó xoay người cầm trong tay một chiếc răng nhọn giao cho tộc trưởng đang đợi một bên, “Tộc trưởng, ta đã vượt qua thí luyện, xin ngài ban tặng mặc ngọc cho ta.” Tộc trưởng tóc bạc phơ vẻ mặt tán thưởng tiếp nhận chiếc răng nhọn, “Đương nhiên, dũng sĩ của ta, ngươi xứng đáng có nó.” Nói, từ trong lòng lấy ra một khối mặc ngọc đã điêu khắc thành tín bội giao cho Claude, chỉ chỉ về phía Trình Trì, “Đứa trẻ, đi thôi, chúc ngươi hạnh phúc.” “Cảm ơn.” Claude ôm vị lão nhân hiền lành kia một cái rồi xoay người đi đến gần Trình Trì. Đi từng bước đến bên Trình Trì, Claude ngoại trừ mai tín bội trong tay còn từ trong túi móc ra một vật, đi tới trước mặt Trình Trì, Claude giơ lên thứ vừa lấy từ trong túi ra, quỳ một gối xuống trước mặt Trình Trì, “Ta, Claude, muốn thỉnh cầu ngươi trở thành bạn lữ và ái nhân duy nhất hiện nay và sau này của ta. Ta yêu ngươi, bất luận là hiện tại hay tương lai, sẽ là vĩnh viễn. Ta sẽ tin cậy ngươi, tôn trọng ngươi, quý trọng ngươi, dùng sinh mệnh của ta để bảo hộ ngươi. Ta sẽ vui buồn cùng ngươi, vô luận thời gian tới là gian nan hay yên vui, ta đều sẽ cùng ngươi vượt qua, mặc kệ bất luận phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ bên cạnh cùng ngươi cùng sống cùng chết. Trình Trì mà ta yêu nhất, ngươi có bằng lòng trở thành bạn lữ của ta không?” Trình Trì nhìn Claude quỳ gối trước mặt mình, tóc còn ướt sũng chứng tỏ vừa mới tẩy qua trong suối, nhưng những vết thương ngoài da dù được nước rửa vẫn không thể sạch được vết máu cùng mùi máu tanh còn vương lại, điều đó đủ chứng minh Claude đã trải qua một trận ác chiến trong rừng rậm. Lúc này cái mũi của Trình Trì đã lên men, mặc dù không yếu đuối như con  gái dễ dàng rơi lệ, nhưng khi nhìn vào ánh mắt ấm áp của Claude, còn có những vết thương nho nhỏ trên người, Trình Trì vẫn nhịn không được vành mắt ửng đỏ lên, dù sao, trên đời này mấy ai có thể chân chính dùng sinh mệnh của mình đổi lấy ái tình? Trình Trì kiệt lực không để nước mắt trào ra, nụ cười mang lệ gật đầu, “Ta bằng lòng.” Nghe câu trả lời của Trình Trì, trên mặt Claude nở một nụ cười thật tươi, hắn đem cái nhẫn đeo vào ngón áp út của Trình Trì, đồng thời hôn nhẹ bên mép Trình Trì. Mọi người xung quanh nhất thời bộc phát một trận hoan hô, tất cả đều tiến lên dâng lời chúc phúc tốt đẹp nhất cho hai người. Bọn trẻ con không biết từ nơi nào ùa ra ôm những chiếc rổ nhỏ tung cánh hoa xung quanh Trình Trì và Claude, những người lớn cũng vốc cánh hoa tung lên bầu trời. Trong lúc này, giữa cơn mưa cánh hoa tươi rực rỡ bay phấp phới là Claude và Trình Trì với nụ cười hạnh phúc trên môi