Lưu Triệt cười đứng lên lấy một cái hộp ra nói: " Nghĩa phụ quả là người biết thưởng trà. Loại trà này là con mới làm thử, người xem thử " Trương Mạnh Cương nhận lấy hộp liền mở ra chỉ thấy mấy đóa hoa cúa khô đang nằm nghiểm chỉnh trong hộp. Vô cùng đẹp mắt, liền nói: "Lại có thể giữ được nguyên bông hoa như vậy hộp này ta tịch thu" Ra là trà hoa cúc này nguồn gốc là từ con trai mình làm. Trương lão sư không khỏi tự luyến, đúng là con trai của mình mà. Lưu Triệt buồn cười nhìn nghĩa phụ cất hộp trà đi. Uống hết một chén trà, Trương Mạnh Cương bắt đầu nhìn xung quanh. Rồi hỏi: " Đâu rồi? Không có nhà sao? " Lưu Triệt nói: " Tiểu Tráng phải chiều tối mới về hay là con dắt nghĩa phụ đi tham quan một vòng trước nhé? " Trương Mạnh Cương xua tay nói: " Không phải, ta là lão sư còn không biết Tiểu Tráng về lúc nào hay sao? Ta hỏi là người đó kìa? " Lưu Triệt khó hiểu hỏi: "Người đó? Ai? " Trương Mạnh Cương thở phì phò tức giận. Cái đứa nhỏ này sao lại ngốc như thế, đành nói: " Ta muốn nói là... " Lúc này có tiếng nói từ ngoài sân vọng vào: " Tức phụ ta về rồi đây" Lưu Triệt vui vẻ đứng lên đi ra ngoài Trương Mạnh Cương cũng đứng lên sốt ruột phân vân không biết có nên đi ra đó hay không. Vừa bước ra hai bước, thì thấy Lưu Triệt dắt Đại Tráng vào. Trương Mạnh Cương liền quét mắt nhìn Đại Tráng từ trên xuống dưới. Không tồi, tuy xuất thân nông gia nhưng khí chất bất phàm không có vẻ phàm phu tục tử của mấy kẻ không đứng đắn. Trông lại khỏe mạnh, nét mặt chính trực. Lưu Triệt nói: " Nghĩa phụ đây là Đại Tráng là tướng công của con" Sau đó giật ống tay áo của Đại Tráng, Đại Tráng liền hiểu ý chắp tay gọi: " Nghĩa phụ" Trương Mạnh Cương hài lòng ngồi xuống. Hỏi Đại Tráng một đống vấn đề nữa thấy y trả lời trôi chảy, quan trọng là ánh mắt khi nhìn Lưu Triệt. Là thâm tình thực sự, Trương lão sư nhìn hai người hỗ động với nhau. Chợt nghĩ đến chuyện gì đó ánh mắt ảm đạm đi một chút. Giá mà...giá mà... Lưu Triệt để ý thấy nghĩa phụ có điều khác lạ liền hỏi: " Nghĩa phụ có chuyện gì vậy? " Trương Mạnh Cương lúc này mới hồi thần, nhẹ nhàng nói: " Không có gì chỉ là nhớ đến vài chuyện trước đây thôi" Đại Tráng và Lưu Triệt nghe vậy liền nhìn nhau, ăn ý mỗi người một bên ra sức hống lão nhân gia. Dắt lão nhân gia đi dạo một vòng trong sân hít thở không khí trong lành. Trương Mạnh Cương không khỏi cười khổ, vốn đến đây chơi là vì lo lắng cho Lưu Triệt, không ngờ cuối cùng lại làm bọn nhỏ lo lắng. Không lẽ mình thực sự đã già? Tính khí trở nên thất thường rồi sao? Hai người hống lão nhân gia một buồi chiều. Đến khi Tiểu Tráng đi học về, thấy Trương Mạnh Cương. Liền vui vẻ chạy qua ôm đùi lão nhân gia gọi: " Gia gia, gia gia" Khuôn mặt Trương Mạnh Cương liền vui vẻ trở lại. Hai ông cháu, dắt nhau đi, đi xa rồi vẫn còn nghe thấy lão nhân gia ghé vào tai Tiểu Tráng nói: " Gia gia có quà cho Tiểu Tráng, lại đây gia gia cho con xem" Lưu Triệt buồn cười nhìn bóng lưng hai ông cháu đi mất. Cười nói với Đại Tráng: " Chúng ta nói cả buổi chiều cũng không bằng Tiểu Tráng gọi hai câu" Đại Tráng cũng cười, nhớ đến hình ảnh hai ông cháu đi với nhau lúc nãy cảm thấy hai ông cháu thực sự phải như Tiểu Tráng và lão sư đi. Không nhịn được so sánh với Triệu Phú Quý. Đại Tráng không khỏi lắc đầu, thực sự là không nên nghĩ đến nhà đó vừa nghĩ đến liền khó chịu. Nhìn tức phụ nhà mình đang vui vẻ cười, Đại Tráng nói: " Tiểu Triệt lão sư thực sự là người tốt" Lưu Triệt nói: " Đúng vậy, lão sư luôn giúp đỡ đệ còn tốt hơn cả cha ruột" Đại Tráng đứng lên ôm lấy Lưu Triệt. Thực không hiểu sao hai phu phu đều có cha cực phẩm như vậy. Đại Tráng khen Trương Mạnh Cương là xuất phát từ thật tâm. Ban nãy thấy lão sư quét tới quét lui trên người mình liền hiểu lão nhân gia đây là lo lắng cho Lưu Triệt. Sợ mình là người không tốt khiến Lưu Triệt chịu khổ. Dù Lưu Triệt đã kể về mình, lại thêm Tiểu Tráng ngoan ngoan đáng yêu nhưng chưa thấy tận mắt, lão nhân gia hẳn là chưa an tâm. Nghĩ vậy hảo cảm của Đại Tráng với Trương Mạnh Cương rất cao. Tiểu Triệt nói lão nhân gia không có con cái. Nếu như vậy, thì sau này cứ để mình và Tiểu Triệt phụng dưỡng lão nhân gia. Trương Mạnh Cương nếu biết Đại Tráng nghĩ gì chắc là cảm động phát khóc, sống nửa đời người, trải qua bao nhiêu chuyện. Không ngờ cuối đời lại được nhờ bởi những người không ngờ tới. Giờ cơm Lưu Triệt đích thân vào bếp nấu cơm. Tiểu Tráng từ trong phòng chạy vào, xoay mấy vòng nói: " Cha, cha nhỏ hai người xem Gia gia mua quần áo mới cho Tiểu Tráng này" Nhìn con trai vui vẻ chạy quanh mình. Đại Tráng và Lưu Triệt đều cười khen Tiểu Tráng thực là đẹp trai, thằng bé liền hi ha cười cả một buổi chiều. Thực ra bây giờ mấy món đồ này Tiểu Tráng bây giờ đã không thiếu. Nhưng phần tình cảm của Trương Mạnh Cương mới là thứ khiến Tiểu Tráng vui vẻ như vậy. Tiểu Tráng vui vẻ cảm nhận được ra là có gia gia là sẽ như vậy.