Xuyên Việt, Làm Vợ Người Ta
Chương 210 : Viên Viên Mãn Mãn Lưu Lạc Ký (2)
CHƯƠNG 210: VIÊN VIÊN MÃN MÃN LƯU LẠC KÝ (2)
“Ai ui, nhóc con nhà ai đây? Giống như tiểu công tử xuất thân danh môn thời cổ đại thật ấy!”
“Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị nom đáng yêu phết!”
“Đúng đúng, moe ghê!”
….
Tần Duệ Kỳ phảng phất như không nghe không thấy, đi đến quảng trường, đứng tại hàng ngũ phía trước nhất, nghĩ nghĩ, đánh một bộ lưu tinh quyền lão cha dạy.
Mới đầu nhóm ông cụ bà cụ trên quảng trường thấy cậu nhóc đứng nơi đó khoa tay múa chân, chỉ cho là trẻ con đùa giỡn, cảm thấy thú vị bèn thử nhìn một chốc, rồi lại nhận ra từng chiêu từng thức trong quyền pháp kia đều thực lưu loát, sức lực mười phần, hiển nhiên không phải chỉ có động tác võ thuật đẹp mắt, không khỏi nghiêm mặt, động tác trên tay cũng thả chậm, nghiêm túc xem đánh võ.
Đánh xong bộ quyền pháp, Tần Duệ Kỳ khách khí chắp tay với mọi người “Duệ Kỳ vô ý tách khỏi người nhà, các vị cụ ông cụ bà nếu cảm thấy bộ quyền pháp này đánh không tệ, có tiền giúp tiền, không có tiền thì xin một tràng pháo tay ủng hộ. Đa tạ!”
Tất cả mọi người sửng sốt, đại đa số tỏ vẻ nghi ngờ lý do của cậu nhóc, nhưng nếu nói cậu bé lừa tiền thì lại cảm giác không giống, nhìn khí chất cậu bé không hề tầm thường, không giống như loại lừa gạt.
Trong mắt Tần Duệ Kỳ chợt lóe nghi hoặc: Chẳng lẽ vừa rồi mình đánh quyền pháp không tốt?
Lúc này, một người đàn ông khoảng ba mươi mặc quần áo thể thao gọn nhẹ đi tới, nở nụ cười lưu manh, trên mặt còn có mồ hôi, vứt khăn mặt trên tay đi, trêu chọc: “Nhóc con, nhìn thân thủ nhóc không tầm thường nha, hay là chúng ta so đấu một ván? Nếu nhóc thắng, chú sẽ cho nhóc tiền, thế nào?”
Có bà cụ nhận ra người nọ là Vương Khôn thường xuyên chạy bộ buổi sáng quanh đây, là bộ đội đã xuất ngũ, hiện quản lý một công ty bảo an, cười trêu ghẹo “Anh đúng là không biết xấu hổ, đi bắt nạt con nít.”
Tần Duệ Kỳ nghiêm túc gật đầu “Được, mời.”
Kỳ thật, Vương Khôn không cảm thấy đứa bé này đến đây vì lừa tiền, chỉ là thấy cậu bé nhìn qua mới bảy tám tuổi lại trưng bộ mặt nhỏ nhắn nghiêm trang rất thú vị, nên mới nổi lòng trêu đùa một phen, lúc này như cười như không gật đầu “Đến đây.”
Các ông bà cụ cảm thấy khá vui, ha ha cười lên.
Vương Khôn nhìn bé trai chưa cao đến hông mình, cười nói: “Nhóc ra chiêu trước?”
Tần Duệ Kỳ nhìn ra đối phương xem thường, cũng không để ý, khẽ gật đầu, dẫn đầu tấn công vào bụng đối phương.
Vương Khôn cười ha ha, chẳng thèm để tâm né sang bên cạnh, ai ngờ cậu nhóc bỗng nhiên biến chiêu, anh không sao thấy rõ động tác đối phương, cổ tay bị nắm chặt. Tay đối phương rất nhỏ, không thể nắm trọn cổ tay anh, nhưng sức lực không nhỏ. Anh thầm nghĩ không ổn rồi. Giây tiếp theo, một sức mạnh đột nhiên kéo anh về trước, còn chưa kịp phản ứng, trước mắt nhoáng lên, kế đó mông đau xót, đúng là bị đứa bé sử dụng động tác tương tự như ném qua vai, ngã ngồi phịch xuống đất.
Vương Khôn khiếp sợ nhìn đứa nhỏ với vẻ mặt bình thản, không thể tin bản thân lại bị một đứa bé vật ngã.
Tần Duệ Kỳ buông tay ra, chắp tay nói: “Đa tạ.”
Mọi người ồ lên, trố mắt cứng lưỡi.
“Vương Khôn, thằng nhóc cậu cố ý à?” Một ông cụ nghi ngờ hỏi.
Vương Khôn thu lại biểu cảm trên mặt, đứng dậy khỏi đất, cười gượng vài tiếng, vỗ vỗ bả vai đứa bé “Chú không ầm ĩ với nhóc nữa.”
Tiếp đó anh lấy ví trong túi quần ra, rút một tờ năm mươi tệ đưa cho đứa bé “Mời nhóc ăn sáng.” Ở trong quân ngũ gần mười năm, anh không dám nói mình đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, nhưng sẽ không đến mức bị một thằng bé tám tuổi quật ngã. Anh dám khẳng định võ thuật của đứa nhỏ này có điều cổ quái, đánh mấy cái, cười ha ha cho qua là vì bảo vệ nhóc ta. Nhưng dù sao đứa nhỏ chẳng có quan hệ với anh, khả năng giúp đỡ của anh cũng không nhiều, vẫy tay với đứa nhỏ, chạy bộ rời đi.
Các cụ ông cụ bà không ai nghĩ Vương Khôn thật sự bị một đứa bé đánh ngã, chỉ cho là anh ta giả bộ thua, mục đích là giúp đứa bé bị lạc với người thân này.
Tần Duệ Kỳ nhận biết con số ‘50’ trên tờ tiền, nhưng ‘50’ này tương đương với bao nhiêu bạc ở thế giới cậu, cậu cũng không rõ. Cho nên, kết luận là, tiền càng nhiều thì càng tốt.
“Nhất Điểm Bạch, ngươi cũng biểu diễn.”
Nhất Điểm Bạch đúng thật là chú ‘chó’ Tần Miễn gặp gỡ kiếp trước, từng sống ở thế giới này thời gian, nó sớm biết nếu mình quá mức khổng lồ rất dễ gây ra khủng hoảng, nên hiện chỉ to như chó trưởng thành bình thường. Trước tiên nó đứng thẳng lên, trình diễn đứng chổng ngược, tiếp đó nhảy lò lò một đoạn, rồi thẳng đứng dậy, hai chi trước không ngừng chắp tay với mọi người.
Nhóm ông bà cụ lập tức bị chọc cười, đều hào phóng móc tiền, có người cho năm tệ, có người mười tệ.
Một bà cụ tốt bụng nói: “Bé trai à, bà dẫn con đến cục cảnh sát, để các chú cảnh sát giúp con tìm người nhà nhé?”
Tần Duệ Kỳ biết cục cảnh sát tương đương với nha môn địa phương, nhưng cảm thấy tốt nhất mình vẫn đừng nên chạy loạn, chờ hai vị phụ thân tìm đến, bèn từ chối, nói cảm tạ rồi cầm một đống tiền lẻ rời đi.
Phản ứng của cậu khiến không ít người thiên về khả năng cậu nhóc bị người sai khiến, đi lang thang lừa gạt, thấy cậu rất nhanh đã đi xa, đành từ bỏ.
Tần Duệ Kỳ đếm đếm số tiền kiếm được, tổng cộng hai trăm lẻ năm đồng, thuận lợi mua được hai cái bánh bao nóng tại tiệm thức ăn sáng, lại tốn công phu tìm đến một cửa hàng vịt quay, mua hai con vịt quay cho Nhất Điểm Bạch. Vốn dĩ sói không ăn được thực phẩm chín, nhưng Nhất Điểm Bạch là tu chân giả, ăn thực phẩm chín cũng không có gì đáng ngại.
Chỉ là hơi mắc. Tần Duệ Kỳ thầm nghĩ trong lòng.
Cậu lơ đãng quay đầu nhìn thoáng qua phía sau. Có một người lén lút bám theo cậu từ chỗ quảng trường đến giờ.
Người đàn ông trung niên thấy mình bị phát hiện rồi, do dự vài giây liền treo nụ cười tươi rói, bước nhanh qua, thân thiết hỏi: “Cậu bạn nhỏ, sao chỉ có mình cậu vậy? Pa pa ma ma cậu đâu?”
“Grừ!” Nhất Điểm Bạch nhìn hắn uy hiếp, nhe răng trợn mắt.
Người đàn ông hoảng sợ, rặn một nụ cười ôn hòa với Tần Duệ Kỳ “Cậu bạn nhỏ, chú không có ý xấu đâu. Chú thấy hai đứa không có tiền ăn cơm nên muốn giúp đỡ.”
Nhất Điểm Bạch vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở Tần Duệ Kỳ “Đừng tin hắn, hắn nhất định là tên buôn người.”
Tần Duệ Kỳ đè đầu Nhất Điểm Bạch, ý bảo nó ngồi xuống, ngây thơ nhìn người đàn ông “Thật sao?”
Người đàn ông trung niên mừng rỡ, ngoắc ngoắc tay: “Đến đây, đi theo chú. Chú dẫn hai đứa đi ăn tiệc lớn.”
Tần Duệ Kỳ gật đầu, đi qua, đột nhiên ra tay, hai tay kẹp chặt cánh tay phải người đàn ông, hai chân đá một cước khiến đối phương té ngã rồi leo lên lưng, dùng sức giẫm xuống, dễ dàng đè hắn nằm rạp trên đất, đồng thời bẻ quặp cánh tay đang bị khoá chặt kia. ‘Răng rắc’ hai tiếng, hai tay người đàn ông bị trật khớp tại xương bả vai.
Người đàn ông thét to thảm thiết, cằm ma sát với đất chảy ra máu, do cánh tay không thể dùng sức nên quỳ rạp trên đất mãi bò không dậy nổi, trông thật thảm hại, oán hận nhìn chằm chằm Tần Duệ Kỳ “Thằng quỷ nhỏ, mày!”
Tần Duệ Kỳ lấy một cây bút gel và quyển sổ nhỏ từ tay áo ra, để lại một tờ giấy ghi ‘Kẻ buôn người’ đặt lên lưng người đàn ông, rồi vẫy tay ngoắc Nhất Điểm Bạch, một người nhất sói nhanh chóng đi mất.
Người qua đường nhìn thấy tờ giấy trên lưng người đàn ông, vội vàng gọi điện thoại báo nguy. Đồn công an gần đó cử người đến rất nhanh, lôi người về điều tra, đúng thật là tên buôn người, vừa từ vùng khác đến đây hôm nay, vốn muốn tránh đầu sóng ngọn gió, nào ngờ vì một khinh suất, trái lại đưa bản thân đến tuyệt lộ.
Lúc này, tại thành phố lân cận, Lôi Duệ Lân và Kim Mao với tư thế giống hệt nhau ngồi xổm trong bụi cỏ, hai tay nâng cằm, than thở.
“Ọc ọc…” Bụng phát ra tiếng kêu, Lôi Duệ Lân bất đắc dĩ gãi gãi đầu “Đói quá.”
Mấy thứ trong vòng tay trữ vật của nhóc gần như y chang Tần Duệ Kỳ, lúc đầu có thêm hai quả đào mật, nhóc và Kim Mao mỗi đứa một trái, nhưng căn bản không thể chống đói. Nhóc biết nơi đông người mới kiếm được cái ăn, nhưng vấn đề là hình thể Kim Mao quá lớn, ở thế giới cũ đã có không ít người sợ hãi Kim Mao, nay tại thế giới xa lạ này e là cũng vậy. Nếu để mình Kim Mao ở lại đây thì nhóc không yên lòng.
“Kim Mao, nếu ngươi có thể thu nhỏ thì tốt quá.”
“Grử?” Kim Mao nghiêng đầu nhìn nhìn nhóc ta.
Ánh sáng màu vàng chợt lóe rồi tan, Lôi Duệ Lân khó tin dụi dụi hai mắt, Kim Mao thiệt đã thu nhỏ, ban đầu phải đến cả ngàn cân, hiện nhiều nhất chỉ chừng trăm cân, tuy vẫn còn khá lớn, nhưng so ra nhỏ hơn nguyên hình rất nhiều rồi.
“Hì hì, quá tốt! Đi thôi, chúng ta đi tìm cái ăn thôi.”
Lôi Duệ Lân nghĩ nghĩ, từ vòng tay trữ vật, cầm ra một sợi dây dắt cột vào cổ Kim Mao, một người một gấu cùng nhau ra khỏi rừng cây nhỏ, đi men theo đường cái.
Một chiếc xe việt dã màu xanh ngọc rít gào chạy ngang qua, bỗng nhiên trở lùi lại, dừng bên cạnh Lôi Duệ Lân. Cửa kính xe bị ấn xuống, một thanh niên tóc vàng ló đầu ra, trợn to mắt nhìn Kim Mao “Má nó! Đây là gấu hở?”
Lôi Duệ Lân liếc mắt nhìn đối phương một cái, tiếp tục đi.
“Bộ lông vàng óng đó xinh đẹp ghê, lúc gió thổi qua giống như cuộn sóng vàng ấy” Một thanh niên trẻ tuổi khác chen ra nhìn, tán thán.
“Tôi nói này, tháng sau là sinh nhật Lưu thiếu, các ông chuẩn bị quà tặng chưa?” Thanh niên tóc vàng nhìn chằm chằm con gấu lông vàng, như có ám chỉ.
Người trẻ tuổi ngồi ghế lái ra vẻ sáng tỏ, hất cằm vế phía con gấu màu vàng “Vân Chiêu, chẳng lẽ ông muốn…”
Thanh niên tóc vàng gật đầu, không biết suy nghĩ cái gì, vẻ mặt có chút đắc ý.
Lôi Duệ Lân nghe tiếng bước chân đến gần, thầm sinh cảnh giác.
Ba người Lục Vân Chiêu ngăn trở đường đi của đứa nhỏ, để phòng ngựa con gấu tấn công nên khoảng cách khá xa.
“Cậu bé, người lớn nhà bé đâu?”
Lôi Duệ Lân cười tủm tỉm hỏi “Ông anh có chuyện gì à?”
Lục Vân Chiêu nói: “Dẫn anh đi gặp người lớn nhà nhóc, chỉ cần người nhà nhóc đồng ý bán con gấu này cho anh, anh sẽ cho họ một số tiền lớn, có thể mua được rất nhiều đồ. Hiểu không?”
Ánh mắt Lôi Duệ Lân chợt lóe “Không bán.”
Lục Vân Chiêu nhíu mày, hơi không kiên nhẫn “Một đứa bé choai choai như em không làm chủ được đâu. Lập tức dẫn anh đi gặp người lớn trong nhà.”
“Kim Mao là thành viên của gia đình chúng ta, không bán.” Lôi Duệ Kỳ không muốn nói thêm lời vô nghĩa với đối phương, định đi vòng qua họ.
“Khoan đã!” Lục Vân Chiêu vươn tay tính túm lấy nhóc.
Thân ảnh Lôi Duệ Lân chợt lóe, vắt chân chạy “Kim Mao, chạy mau!”
-Hết chương 210-
——– Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
467 chương