Xuyên việt đấu phá thương khung lập hậu cung

Chương 5 : Song tu cùng vân sơn chúc phúc

Sáng sớm trong một căn phòng đằng sau núi của Vân Lam Tông.lúc này đang có hai thân ảnh nằm ôm nhau ngủ.đó chính là Vô Thiên và Vân Vận. Một lát sau Vô Thiên mở mắt ra đập vào mắt hắn là một thân thể hoàn mĩ không tì vết của người con gái mà hắn yêu say đắm Vân Vận.hắn liền ngắm nhìn nàng không chớp mắt thầm nghĩ."nàng thật đẹp".nàng vốn đã đẹp rồi nhưng sau khi đại chiến cùng hắn thì lại càng trở lên đẹp hơn.bây giờ nàng có thêm một vẻ đẹp của một thiếu phụ Một lúc sau vân Vận mới tỉnh dậy.vừa mở mắt nàng liền thấy Vô Thiên nhìn mình đắm đuối.mặt đẹp của nàng lại đỏ lên.chôn đầu luôn avào ngực hắn. Vô Thiên thấy Vân Vận tỉnh lại liền nhẹ giọng nói "chào buổi sáng lão bà" Vân Vận nghe Vô Thiên gọi mình là lão bà.nàng liền nhớ đến chuyện đêm hôm qua.lúc nàng và hắn làm chuyện đó hắn cứ yêu cầu mình gọi hắn là lão công.vì không chịu nổi hắn yêu cầu nên nàng chỉ có thể nghe theo.bây giờ nhớ lại làm nàng mặt đẹp lại càng đỏ hơn.trong lòng thì ngượng ngùng không ngớt Vô Thiên thấy Vân Vận biểu hiện như vậy biết là nàng còn ngại lên hắn liền ôm nàng chặt hơn nhẹ giọng nói "Đều là lão phu thê rồi còn ngại gì nữa." Vân Vận nghe được Vô Thiên nói liền nghĩ nghĩ cũng đúng. làm thì cũng làm rồi có gì mà phải ngại thế là nàng liền ngẩng đầu lên nhìn hắn ôn nhu nói"chào buổi sáng lão công "chúng ta rời giường đi.hôm nay ta muốn đến gặp Vân Sơn tiền bối.nói với lão nhân gia nàng đã đồng ý gả cho ta"Vô Thiên thấy nàng không còn ngại nữa liền mỉm cười nhìn nàng ôn nhu nói Vân Vận nghe Vô Thiên nói vậy thì gật đầu.nàng cũng muốn sư phụ chúc phúc cho mình và hắn.thế là nàng định đứng dậy mặc quần áo nhưng bất ngờ nàng lại ngã xuống.may mà hắn nhanh tay đỡ lấy liền ôm nàng vào ngực nói"lão bà có sao không.để ta giúp nàng " Vân Vận bây giờ mới biết chuyện gì xảy ra.lại nhớ đến đêm qua tại Vô Thiên hành hạ nàng ác quá.nàng liền sẵng giọng"Đều tại lão công không biết thương hương tiếc ngọc làm hại nhân gia đến bây giờ vẫn còn đau" Vô Thiên thấy nàng làm nũng liền nhẹ giọng nói"Hảo Hảo là lão công sai.để lão công chữa trị cho nàng"Vừa nói hắn vừa vận dụng đấu khí giúp nàng giảm đau Chữa xong hắn còn hắc hắc cười nói"lão bà thử cảm nhận đấu khí trong cơ thể mình xem có bất ngờ đấy nha" Vân Vận nghe thấy Vô Thiên nói vậy thì nghi hoặc bất quá nàng vẫn là làm theo vừa cảm nhận một cái làm nàng hết hồn.bởi vì không biết lúc nào mà tu vi của mình đã tăng từ nhất tinh Đấu Tông lên nhất tinh Đấu Tôn rồi. Vô Thiên nhìn Vân Vận như thế hắn lại cười hắc hắc nói"Sao nàng cảm nhận được gì " Vân Vận nhìn thấy Vô Thiên cười như thế liền đoán chắc là hắn biết.nên nàng liếc mắt hắn sẵng giọng "Chàng biết là tại sao.mau mau nói"Vừa nói nàng vừa dùng một tay véo một cái bên hông hắn Vô Thiên thầm than.con gái thời nào cũng biết đến trò này sao"Lão bà tha mạng.ta nói ta nói đó là do công pháp song tu của ta đó" Vân Vận nghe Vô Thiên nói đến song tu thì nàng cũng biết.nhưng làm gì có loại nào có thể tăng tu vi nhiều lên như thế.không phải là loại tà ma ngoại đạo đấy chứ.nàng liền lo lắng hỏi hắn"Công pháp song tu thiếp cũng biết nhưng làm gì có loại nào tăng tu vi lên nhiều như này đâu.không phải chàng dùng loại tà ma ngoại đạo nào đấy chứ " Vô Thiên thấy Vân Vận lo lắng liền mỉm cười trấn an nàng"lão bà yên tâm ta không dùng mấy loại công pháp rẻ tiền đấy đâu.nàng xem ta là ai công pháp thiên cấp ta còn có cơ mà." Vân Vận thấy Vô Thiên nói vậy nghĩ lại cũng đúng liền dùng tay vỗ vỗ bộ ngực cao vút của mình"Không phải vậy là tốt rồi.làm thiếp cứ sợ" Vô Thiên nhìn hành động của Vân Vận mà dục hỏa lại bùng lên.nếu không phải nàng hiện tại còn đau chứ nếu không hắn sẽ lao vào đại chiến tiếp với nàng Vân Vận cũng nhìn thấy ánh mắt khác thường của Vô Thiên.nàng vô ý thức theo ánh mắt hắn nhìn lại thì thấy hắn đang nhìn hành động của mình.mặt đẹp của nàng lại đỏ lên.nàng trắng không còn chút máu hắn sẵng giọng"chàng bại hoại.thiếp bây giờ vẫn còn ê ẩm đây.chàng còn muốn nữa sao" Vô Thiên nghe Vân Vận nói vậy thì biết mình thất thố hắn liền mỉm cười ôm nàng ôn nhu nói"đương nhiên sẽ không.lão công ta đây rất đau lão bà của mình a" "Hừ.như vậy còn được"Vân Vận ngạo kiều hừ một tiếng sau đó ôm hắn mỉm cười nói Rồi hai người cùng nhau mặc quần áo.thi thoảng hắn lại chiếm chút tiện nghi làm nàng vừa tức vừa buồn cười. Mặc quần áo xong.Vô Thiên và Vân Vận liền quyết định đi ăn cơm rồi mới đến chỗ của Vân Sơn.ăn cơm xong hai người đi dạo một lúc. Vô Thiên mới cùng với Vân Vận đi về chỗ ở của Vân Sơn. Đến nơi Vân Vận liền gõ cửa phòng nhẹ giọng nói"sư phụ người có trong đó không.con có việc muốn nói với người" "Vận nhi đấy à.đợi ta một chút ta ra ngay"trong phòng truyền ra tiếng nói của Vân Sơn Sau đó cửa phòng được mở ra.Vân Sơn liền nhìn thấy Vô Thiên và Vân Vận đang cầm tay nhau đứng ở ngoài.thấy hai người hắn liền mỉm cười nói"Vô Thiên tiểu huynh đệ cũng đến sao.mau mau vào trong ngồi" "Làm phiền Vân Sơn tiền bối."Vô thiên cũng nhìn về phía Vân Sơn mỉm cười nói.mặc dù Vô Thiên thực lực cao hơn.nhưng Vân Sơn là người mà Vân Vận xem như là cha mình.cho nên Vô Thiên đối với Vân Sơn vẫn rất tôn kính.lại nói hắn cũng rất thích Vân Sơn.người này toàn tâm toàn ý vì Vân Lam Tông lại rất yêu quý Vân Vận Sau khi vào phòng ngồi xuống Vân Sơn liền nhìn hai người Vô Thiên và Vân Vận nhẹ giọng nói"hai đứa đến tìm ta có việc gì" Vô Thiên thấy Vân Sơn hỏi vậy hắn liền đứng lên hướng về Vân Sơn ôm quyền mỉm cười nói"Tại hạ hôm qua đã hướng Vận nhi cầu hôn.nàng cũng đã đồng ý gả cho ta.cho nên hôm nay ta và nàng đến đây là muốn Vân Sơn tiền bối đồng ý đem nàng gả cho ta" Vân Vận mặc dù đã biết trước điều này.nhưng khi nghe được Vô Thiên nói.mặt đẹp của nàng vẫn đỏ lên.ngượng ngùng.chôn đầu vào bộ ngực hùng vĩ của mình. Vân Sơn nghe được Vô Thiên nói.lại nhìn về phía Vân Vận nhìn biểu hiện của nàng.hắn liền cười lên nhìn về Vô Thiên nói"đương nhiên là ta đồng ý"đốn nhất đốn hắn lại nói tiếp"nhưng ta cũng nói trước.Vô Thiên tiểu huynh đệ.sau này nếu để cho Vận nhi phải chịu một điểm ủy khuất.ta mặc dù thực lực không bằng cũng sẽ tìm ngươi tính sổ" Vô Thiên nghe được Vân Sơn đồng ý thì rất vui vẻ.còn chuyện để cho nàng chịu ủy khuất thì chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra.bởi vì người hắn yêu nhất chính là nàng mà Vô Thiên liền nhìn về phía Vân Sơn mỉm cười nói"cảm ơn Vân Sơn tiền bối đồng ý.còn việc để cho Vận nhi phải chịu ủy khuất.người yên tâm nếu như ta mà để cho nàng phải chịu ủy khuất.thì ta sẽ không phải là một thằng đàn ông" Vân Vận nghe được Vân Sơn đồng ý cũng rất vui.nhưng khi nghe được câu sau nàng rất cảm động.liền chạy lại ôm lấy Vân Sơn khóc lên.nàng biết sư phụ vẫn luôn coi mình như con của người. Vân Vận ôm lấy Vân Sơn vừa khóc vừa nói"Sư phụ" Vân Sơn nghe được Vô Thiên nói vậy lão cũng yên tâm.lão biết hắn nói được sẽ làm được.đang định nói thêm thì thấy Vân Vận chạy lại ôm lấy mình khóc lên.hắn liền vỗ vỗ lưng nàng nhẹ giọng nói"được rồi Vận nhi không khóc.khóc sẽ xấu đi mà xấu đi thì Vô Thiên tiểu huynh đệ sẽ không lấy con nữa bây giờ" Vân Vận nghe được Vân Sơn nói cũng dần dần nín khóc.nhưng vẫn trừng mắt nhìn Vô Thiên nói"hắn mới không dám chê con xấu" "Không dám.đương nhiên không dám"Vô Thiên nghe thấy Vân Vận nói vậy liên tục xua tay cười nói.hắn mà dám trái ý nàng.sợ nàng giận dỗi thì khổ "Hừ.Cái này còn tạm được"Vân Vận ngạo kiều hừ một tiếng sau đó không ôm Vân Sơn nữa nói Thấy hai người hòa thuận như vậy Vân Sơn rất vui vẻ.hắn vẫn luôn coi Vân Vận như là con của mình.bây giờ Vân Vận đã tìm được người yêu nó thật lòng.bảo sao lão không vui cho được Vân Sơn liền nhìn về phía hai người Vô Thiên và Vân Vận mỉm cười nói"Ta chúc mừng hai đứa." "Cảm ơn Vân Sơn tiền bối.cảm ơn sư phụ"Vô Thiên và Vân Vận mỉm cười nhìn Vân Sơn nói Sau đó Vô Thiên và Vân Vận cáo từ Vân Sơn rời đi.Vô Thiên dẫn theo Vân Vận đi dạo ở Đế Đô.hai người đi khắp nơi.chỗ nào cũng có dấu chân của hai người.Vân Vận lúc nào trên môi cũng nở một nụ cười ngọt ngào. Tối hôm đó.hai người lại đại chiến mấy trăm hiệp đến khi Vân Vận ngất đi Vô Thiên mới tha cho nàng.sau đó mới ôm nàng vào lòng nhắm mắt lại Sáng hôm sau.Vô Thiên và Vân Vận bị một hồi tiếng chim đánh thức.đồng thời mở mắt ra bốn mắt nhìn nhau đầy thâm tình. Vô Thiên mỉm cười ôm Vân Vận vào lòng.còn Vân Vận dựa đầu vào ngực hắn nở một nụ cười ngọt ngào.hai người không nói gì chỉ dựa vào nhau để hưởng thụ giây phút hạnh phúc này Một lúc sau Vô Thiên nhẹ nhàng nâng cằm Vân Vận lên nhìn nàng nhẹ giọng nói"Lão bà ta hỏi nàng cái này nha" Vân Vận nghe hắn hỏi liền mỉm cười nói"Có gì chàng cứ hỏi đi" Vô Thiên liền nhìn nàng nhẹ giọng nói "lão bà ta lấy Yên Nhiên làm vợ.nàng có đồng ý không" Nghe được Vô Thiên nói Vân Vận liền mỉm cười nhẹ giọng nói"Cái này chàng còn phải hỏi.thiếp đồng ý mà.bây giờ thiếp đã là người của chàng mọi việc đều nghe theo chàng hết.." Nói xong nàng còn chủ động hôn hắn.Vô Thiên cũng hôn lại nàng.nghe được Vân Vận nói những lời đó làm Vô Thiên rất hạnh phúc.còn cầu gì hơn khi có lão bà biết nghĩ cho mình Vô Thiên liền nhìn Vân Vận ôn nhu nói"Cảm ơn lão bà đã nghĩ cho ta.nàng mãi là người ta yêu nhất cho dù sau này ta có bao nhiêu lão bà đi nữa" "ân" Vân Vận nghe Vô Thiên nói vậy rất hạnh phúc.nàng nhẹ nhàng gật đầu...... Vô Thiên lại tiếp tục hôn Vân Vận lần nữa.hai người hôn nhau thêm một lúc liền rời giường.