Dưới đây tạm thời dùng ngôi thứ ba tường thuật tình huống của Lạc Ly. ____________________________________ Lạc Ly làm tân lang, lẽ ra suất lĩnh mọi người xung phong dẫn đầu, nhưng vì bảo toàn tân lang có thể đến đỉnh núi cuối cybg2, tân lang trộm tân nương thì ngược lại sẽ bị mọi người an bài ở cuối cùng để bảo vệ , vả lại quan tạp trộm tân nương phần lớn là hữu kinh vô hiểm, cho nên trước đi lên dò đường , là các thôn dân tới trước trợ lực. Mọi người để ý cẩn thận thắp đề đăng, đem đường núi buổi tối chiếu lên giống như bạch yến, từ từ mò đường từng bước đi tới, nhưng Cao phụ bày bẫy rập thực tinh xảo, mặc dù phát hiện vài cái bẫy rập cẩn thận tránh được, nhưng vẫn là có không ít người dính ở trước nửa đoạn trên sơn đạo, trừ một chút sáo tác đơn giản cùng cái hố ngoài động, thậm chí còn có bẫy liên hoàn , mắt thấy mới vừa tránh qua một cái hố động, cũng không cẩn thận bị vạn năng dính ở trên cây khô bên cạnh còn cộng thêm một trứng màu bể đầu, bị lâm phải một đầu đều là thuốc màu, khiến cho tất cả mọi người trúng chiêu gương mặt đều là dở khóc dở cười. Nhìn rõ ràng từng cái liên hoàn bộ một trải qua suy nghĩ sâu xa tính toán, làm đám người Lạc Ly không thể không bội phục ý nghĩ tinh vi của Cao phụ, nghĩ đến đương gia đệ nhất thiên hạ phú thật đúng là không dễ chọc , các thôn dân có bị giây thừng trói, có là rơi vào bên trong hố, thậm chí còn có túi lưới chụp, thật vất vả đem người trúng bẫy rập đều giải cứu xuống ra, vừa mới thở một hơi, không nghĩ tới chờ đợi bọn họ, cũng là trận mưa tên phục kích. Cao phụ mang xạ thủ là thợ săn trong thôn, cộng thêm mấy vị Cao gia trực thuộc bảo tiêu thương đội, dùng mũi tên bọc đầu đạn, hướng Lạc Ly bọn họ loạn tiễn bắn tới, mặc dù đầu mũi tên bọc không bị thương nhân mạng, nhưng bên trong đầu tên không biết ẩn giấu dược thủy gì, bắn trúng đồ liền bạo phá, chỉ cần dược thủy dính da, người sẽ mềm nhũn té xuống, khiến cho các thôn dân thật vất vả qua bẫy rập, lại một nhóm lớn ngã ở trong trận mưa tên. Qua trận mưa tên kiểm lại nhân số may mắn còn sống sót, nhưng trừ tân lang cùng mấy vị nhân vật lực lượng chính kia bên ngoài không có sao , chỉ còn lại bốn vị thôn dân thân thủ coi là hơi nhanh nhẹn, mọi người cũng không khỏi âm thầm vì trận mưa tên lợi hại kia kinh hãi, thật may hiện tại chẳng qua là trộm tân nương tính chất nửa đùa giỡn, nếu là thật thực dã chiến trong núi, nghĩ đến khắc này cũng nhanh toàn quân bị diệt . Mọi người nghỉ ngơi sau tiếp tục đi về phía trước, vẫn là từ bốn vị thôn dân may mắn còn sống sót cùng Tiểu Sâm làm tiên phong dò đường, Tiểu Ban Ban theo sau, rồi đến Tử Lam, sau là Lạc Ly, Ẩn Liệt cuối cùng. Vừa qua khỏi đoạn đường mưa tên chừng một trăm thước, bị đề đăng chiếu lên rõ ràng lãng lãng trên sơn đạo, phía trước thôn dân cẩn thận dò đường đi phía trước, rõ ràng mắt thấy phía trước chướng ngại vật gì cũng không có, yên tâm hướng phía trước bước tiếp, lại đột nhiên giống như một đạo bình chướng trong suốt tiến công, tâm không có chút nào chuẩn bị đi ở đội tiên phong , hiện tại , thôn dân bị bình chướng kia lực mạnh bắn ngược, liên lụy đụng phải thôn dân đi theo phía sau, liên tiếp mấy cái quân bài hiệu ứng, đem người tiên phong dò đường tất cả đều bắn ngã một đống, thảm nhất chính là Tiểu Sâm đi ở phía sau đội tiên phong, hiện tại làm quân bài đệm, còn không biết xảy ra chuyện gì, liền thẳng nằm trên mặt đất mắt đầy sao. Tiểu Ban Ban đến gần đống quân bài thân người kia, trên năm người làm đệm đều lấy tay chọt một lần sau, mới quay đầu về phía sau nói: "Báo cáo, phe ta tiên phong tạm thời mất đi năng lực chiến đấu, phía trước hình như có thiết lập năng lực vòng bảo hộ." Tiểu Ban Ban trên mặt hài hước, giọng nói cũng là rất đứng đắn , làm cho một đám nhìn hắn đều có loại cảm giác không biết nên khóc hay cười. "A? Vòng bảo hộ, đây là phong cách của Tiểu Bạch, xem ra chúng ta đã qua bầy bẫy rập họn họ thiết lập, hiện nay phải xông thẳng, Tiểu Ban Ban, lúc này ngươi nên ra tay." Tử Lam đứng ở phía sau, bộ dáng du nhàn như việc không liên quan đến mình, miễn cưỡng đem nhiệm vụ giải quyết Tiểu Bạch Bảo Bảo giao cho Tiểu Ban Ban. Tiểu Ban Ban nhếch miệng cười to, lộ ra hai khỏa răng hổ của hắn, mặt báo ở trên người, đại đại liệt liệt đi thẳng về phía trước, kỳ quái khi hắn đi tới lằn ranh địa phương mới vừa có vòng bảo hộ, chỉ tùy ý lấy tay vung lên, chẳng những không có bị vòng bảo hộ bắn ngược lại, còn thẳng tắp đi về phía trước, vừa đi còn không quên hướng sau ngoắc ngoắc tay, ý bảo mọi người đi theo. Đi lên trước mười mấy bước, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Bạch Bảo Bảo ngồi trên cái ghế gỗ của con nít ở giữa đường, lấy hắn làm trung tâm đường kính ước chừng phạm vi một thước, có năng lượng quang cầu mắt thường có thể thấy được đem Tiểu Bạch Bảo Bảo bao ở bên trong, liền chặn lại đường đi tới. Nếu là cứ theo lẽ thường xử lý, phương pháp nhanh nhất trực tiếp nhất có thể là vận khởi khinh công nhảy lên, trực tiếp vượt qua là tốt rồi, chẳng qua là nghi thức trộm tân nương này cũng không để người ta dễ tránh ra như vậy, chỉ có thể một đường xông lên, thứ nhất bày tỏ tôn trọng đối với tân nương, thứ hai cũng có thể bày ra năng lực của tân lang. Mọi người thấy Tiểu Bạch Bảo Bảo, mở miệng vỗ tay cười to, như cũ cười đến mặt vô xỉ, nhưng là mọi người cũng không làm gì chỉ có thể nhìn chằm chằm nó, không có biện pháp làm những tính toán khác, chỉ vì năng lực lợi hại nhất của Tiểu Bạch Bảo Bảo, chính là"Tuyệt đối kết giới" , chỉ cần nó đem kết giới trương khai, coi như là núi lửa bộc phát, bên trong đều là không hư hao chút nào , nghĩ đến kết giới độ trong suốt mới vừa kia, chỉ là vì ngăn cản thôn dân vô pháp lực mà thiết lập, mới có thể để cho Tiểu Ban Ban vung lên liền rách, hiện nay đối mặt lưới siêu năng lượng phòng hộ có thể sử dụng bằng mắt thường nhìn thấy, ngay cả Tiểu Ban Ban cũng chỉ có thể đứng bên ngoài vây, nhìn Tiểu Bạch Bảo Bảo thẳng trợn mắt. ___________________________________ [2] Mọi người ở đây cũng cho là xuất thủ vô sách thì Tiểu Ban Ban cũng là xoa thắt lưng, bước nhanh thẳng tắp tiêu sái đến trước mặt Tiểu Bạch Bảo Bảo, cùng năng lượng quang cầu đó chỉ cách một chưởng, đứng lại sau cũng không thấy hắn làm cái gì, chẳng qua là mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Bảo Bảo, trên mặt vẻ mặt cợt nhả kia của Tiểu Ban Ban nhanh chóng lui ra sau, trong phút chốc lại có một thân hơi thở thụy thú vương giả hợp lại bắn ra, liên lụy Lạc Ly bọn họ phía sau hơi cảm thấy áp lực. Tiểu Bạch Bảo Bảo mới đầu còn có thể vỗ tay cười to, bộ dáng ngươi làm khó dễ được ta, nhưng nhìn đến Tiểu Ban Ban dùng một bộ vẻ mặt nhìn chằm chằm con mồi, trên khuôn mặt cười thiên chân kia cũng dần dần không nhịn được, nụ cười đột nhiên định ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa thịt thịt của Tiểu Bạch Bảo Bảo, nhìn qua có chút vặn vẹo. Sau đó Tiểu Bạch Bảo Bảo giống như là nhớ tới "Tuyệt đối kết giới" của mình có nhiều lợi hại, lại nâng mũi lên mặt bảo trì không sợ hãi, khiến năng lượng quang cầu huyễn quang lại sáng lên một cái, nhưng Tiểu Ban Ban vẫn là đứng ở đó cũng không nhúc nhích, thấy bộ dáng phách lối kia của Tiểu Bạch Bảo Bảo, khóe miệng từ từ trồi lên cười tà. Tiểu Bạch Bảo Bảo thấy cười tà trên mặt Tiểu Ban Ban kia, đột nhiên giống như tiểu động vật bị đạp đuôi, ngồi ở trên ghế con nít đó, nắm chặt quả đấm nho nhỏ kia của nó, dùng sức hướng Tiểu Ban Ban quơ múa tay củ sen vừa ngắn vừa mập của hắn, ngoài miệng còn còn nha nha kêu loạn một đống ngôn ngữ của con nít mà không ai hiểu, nhưng Tiểu Ban Ban vẫn là không có đối Tiểu Bạch Bảo Bảo làm ra phản ứng chút nào, chẳng qua là trên khóe miệng mạt cười tà kia, có khuynh hướng càng lúc càng lớn. Đám người Lạc Ly phía sau nhìn Tiểu Ban Ban cùng Tiểu Bạch hai con yêu tiên dùng phương pháp của bọn họ câu thông, đều là mặt xem kịch vui, ngay cả Ẩn Liệt bình thường nghiệm túc nhất trừ ở trước mặt Lạc Hoa liệt, thấy bộ dáng Tiểu Bạch Bảo Bảo kia loạn huy tay nhỏ bé khả ái, trong mắt cũng phiếm ra vui vẻ. Tiểu Bạch Bảo Bảo huy vũ hảo một hồi sau, cũng không phải là bởi vì mệt mỏi, còn phát hiện tái kêu cũng vô dụng, cuối cùng cũng thở hổn hển vù vù ngừng lại, nửa nằm tay vịn ở ghế trẻ con, hướng Tiểu Ban Ban trợn mắt nhìn trở về, thân là Long tộc cùng nhi tử cửu vĩ tộc tộc trưởng, thiếu chủ tương lai của hai tộc, như vậy trừng nên có nhiều khí thế, chỉ tiếc Tiểu Bạch Bảo Bảo thân hình trẻ nít lớn chừng năm tháng, cộng thêm tiểu mặt tròn người gặp người yêu mập vù vù, làm ra trừng khí thế như vậy, lại chỉ làm cho người cảm thấy dị thường khả ái + tức cười, khiến cho ba người Lạc Ly ở phía sau nhìn, cũng không nhịn được hai vai run rẩy. Tiểu Ban Ban nhìn Tiểu Bạch trừng trở lại, ngoài miệng cười tà càng trương càng lớn, từ từ tràn đầy cả trên khuôn mặt đẹp trai đầy dã tính xinh đẹp, cũng không làm những chuyện khác, chỉ là đối với Tiểu Bạch Bảo Bảo cười đến vừa tà vừa khoái trá, bọn họ như vậy đối với nhìn ước chừng một chung trà ( chừng mười năm phút đồng hồ ) sau, Tiểu Bạch Bảo Bảo rõ ràng còn là đạo hạnh kém cỏi, khí thế trừng người hoàn mỹ vô cùng dần dần xuất hiện dấu hiệu sụp đổ. Cặp mắt to khả ái của Tiểu Bạch Bảo Bảo từ từ đối không được tầm mắt của Tiểu Ban Ban, số lần nháy mắt bắt đầu thường xuyên, cái miệng nhỏ nhắn khéo léo đỏ tươi cũng trương lên, sống lưng ban đầu đĩnh phải thẳng tắp cũng càng thấy độ cung, trên mặt dần dân phát hiện thần sắc đáng thương, liên lụy năng lượng quang cầu xung quanh người cũng không ổn định lóe lóe, dần dần có xu thế mỏng manh. Lạc Ly gặp tình hình này, trên mặt cũng càng thấy buông lỏng, cuối cùng Tiểu Ban Ban giống như là trừng Tiểu Bạch Bảo Bảo không sai biệt lắm, liền đưa ra một cái tay, cười tà đối với Tiểu Bạch Bảo Bảo ngoắc ngoắc ngón tay, một bộ ta không sợ ngươi không nghe lời. Tiểu Bạch Bảo Bảo thấy tay Tiểu Ban Ban, mắt to khả ái lập tức liền bức ra nước mắt, ở trên ghế trẻ con co rúm lại thân thể thịt thịt nho nhỏ kia, dùng lực thẳng lắc đầu, nói bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương. Nào biết Tiểu Ban Ban lại không để ý tới Tiểu Bạch Bảo Bảo cự tuyệt, giống như tuyệt không sợ bị năng lượng quang cầu bắn ngược, thẳng tắp đi phía trước lại bước vào từng bước, đang ở chân Tiểu Ban Ban muốn đụng phải năng lượng quang cầu thì Tiểu Bạch Bảo Bảo giống như là tái không chịu nổi, "Phốc" một tiếng một trận bạch quang lóe lóe, năng lượng cầu bạo phá, Tiểu Bạch Bảo Bảo biến trở về nguyên hình quản hồ xoay người liền chạy, nhưng Tiểu Ban Ban là sớm có chuẩn bị, nhìn con mồi đến tận miệng, mắt thấy Tiểu Bạch Bảo Bảo biến thân bạch quang chợt lóe, bàn tay đã đưa đến trước mặt, quản hồ vừa hiện thân, đã bị Tiểu Ban Ban nắm trong tay, cửa thứ nhất, Tiểu Ban VS Tiểu Bạch Bảo Bảo, Tiểu Bạch Bảo Bảo bại lui kết thúc. "Tiểu Ban Ban, làm tốt lắm!" Lạc Ly vui lòng hướng Tiểu Ban Ban phun ra tán thưởng, nhìn Tiểu Bạch quản hồ liều chết giãy giụa trong tay Tiểu Ban Ban, trong mắt đều là cảnh sắc khoan khoái. "Ha hả ~ chuyện nhỏ chuyện nhỏ!" Tiểu Ban Ban đắc ý ưỡn ngực, tay bắt Tiểu Bạch quản hồ dùng sức trái phải lắc lắc, thấy Tiểu Bạch quản hồ bị lay động đến mắt đầy sao, cũng tái vô lực giãy giụa, mềm nhũn treo ở trên tay Tiểu Ban Ban, lại lần nữa lộ ra cười tà . "Tiểu Ban ban, Tiểu Bạch còn thực là một tiểu bảo bảo, đừng quá khi dễ nó." Tử Lam nói, trong mắt tràn đầy hài hước. "Tốt lắm, chớ lầm thời gian, khởi hành đi." Ẩn Liệt lên tiếng, mọi người không dám không nghe theo, liền không ở trên đường nói nhảm, để cho Tiểu Ban Ban nắm Tiểu Bạch quản hồ, tiếp tục bước lên đường núi. Đi lên chừng trăm bước,xa xa đã nhìn thấy đèn treo ở trên cây, Cao Dương một người bắt mắt đứng ở giữa đường, khoanh tay nghiêng nhìn đám người Lạc Ly đến, "Cũng biết Tiểu Bạch không thể cản các ngươi bao lâu, nơi này là ta trấn giữ cũng không dễ dàng qua như vậy , ta đây đơn giản , các ngươi phái một người ra ngoài cùng ta quyết đấu, đem ta đánh bại sẽ để cho các ngươi qua, dĩ nhiên đây là chuyện vui không thấy máu, chúng ta chỉ dùng thân, không dùng nội lực, chỉ so chiêu thức." Dứt lời Cao Dương nhếch môi, lộ ra nụ cười tự tin . Muốn đánh bại kẻ nổi danh mê võ nghệ đó là chuyện dễ, Cao Dương tuy là kế thừa Ẩn Liệt, lại thiên tư thông mẫn, lại yêu nghiên cứu linh tinh, võ học tu vi tất nhiên Ẩn Liệt cao nhất, nhưng không dùng nội công chỉ so chiêu thức ,Ẩn Liệt cũng chưa chắc có thể chiếm được bao nhiêu tiện nghi, chẳng qua là Tiểu Ban Ban mới vừa giải quyết một cửa ải, còn dư lại thầy trò trong ba người, dùng võ thể cùng đại đệ tử Cao Dương liều mạng , cũng chỉ có Ẩn Liệt , cho nên vừa nghe Cao Dương như vậy nói, Ẩn Liệt đi về phía trước . "Sư phụ chậm đã, tin tưởng đại sư huynh cửa này qua,phía sau còn Lạc Hoa tiền bối chờ đấy,cửa này không nhọc sư phụ, để cho đồ nhi giải quyết đi." Tử Lam cười tủm tỉm hướng Ẩn Liệt chấp tay, tự động xin đi giết giặc. Ẩn Liệt nhíu mày, nhìn đồ nhi Âm Dương đạo thuật có năng lực cực cao ,cũng là võ công tu vi kém nhất ,về võ Tử Lam cũng không phải đối thủ Cao Dương ,nhưng biết rõ đồ nhi Tử Lam này có ý định kỹ càng,không nắm chắc tuyệt không sẽ như thế ,nội tâm mặc dù thấy kỳ quái, cũng dừng lại thân thể cất bước ,vững vàng đứng phía sau cùng Tiểu Ban Ban ,tính toán xem cuộc chiến. Tử Lam cũng không biết từ đâu tới đầy bụng tự tin, đem áo khoác trên người cởi ra, lộ ra trang phục thiếp thân ,đem áo khoác để Lạc Ly tạm bảo quản ,liền ngang nhiên đi tới phía Cao Dương , cùng Tử Lam bình thường mặc y phục văn nhân bất đồng, một thân tử bạch sắc đem thân hình Tử Lam tất cả đều lộ ra ngoài. Chỉ thấy hắn nâng lên hai chân thon dài mà hoàn mỹ ,từng bước một đi tới chỗ Cao Dương,trên khuôn mặt tuyệt mỹ đều là tươi cười quyến rũ, mỗi động tác đều giống như trải qua tính toán đặc biệt ,thật may là nơi này trừ thầy trò bọn họ và hai con yêu tiên ra cũng không có ngoại nhân, nếu không nhất định là ngã xuống một mảnh. Cao Dương thấy đối thủ không tưởng được ,ngạc nhiên miệng không biết muốn làm phản ứng gì, đợi Tử Lam đi tới gần hắn bày ra tư thế,mới giống như con kiến đốt chân vội vàng hướng Tử Lam nói. "Tiểu. . . Tiểu Lam lam, ngươi không phải là đối thủ của ta , ngươi trở về đi , để cho sư phụ hoặc Tiểu Ban Ban tới đều tốt." Biết rõ Lạc Ly phải áp trục , hắn không có ngốc đến muốn một mình đấu tân lang, chỉ vừa nghĩ tới Nhị sư đệ hắn từ nhỏ thương yêu phải đánh,hắn hạ thủ không được . "Cái gì?Ngươi bây giờ là xem thường ta có phải hay không? Ta không có tư cách tỷ võ có phải hay không? Ta ở trong lòng ngươi hơn sư phụ cùng Tiểu Ban Ban có phải hay không? Hảo, nếu là như vậy ta trở về là được, giờ ta đã biết, sau này ta không bao giờ sẽ không tự lượng sức như thế nữa."Đầu tiên là liên tiếp hù dọa Cao Dương sửng sốt lăng không trả lời được , sau lại tự hỏi tự đáp hướng Cao Dương ánh mắt cực độ buồn bã , bộ dáng mỹ nhân thương tâm cho dù ai thấy được cũng sẽ lòng đầy căm phẫn,đừng nói Cao Dương từ nhỏ liền đem Nhị sư đệ như bảo vật. "Ai yêu, Tiểu Lam Lam ta không phải là ý này, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ngươi ở trong lòng ta là trọng yếu nhất. . . Ai yêu, ta cầu xin ngươi đừng nhìn ta như vậy." Cao Dương nhìn Nhị sư đệ muốn rối tinh rối mù ,lộ ra vẻ mặt buồn bã bình thường cực kỳ hiếm thấy ,bị ánh mắt hắn trừng giống như tố cáo ,tâm cũng rơi một nửa, nhưng trái tim một chút thanh minh biết tuyệt không có thể để cho hắn đắc tội áp đặt ở trên đầu, chỉ đành phải gấp đến độ giống như tựa như con khỉ bận rộn giải thích, cũng không biết bật thốt ra cái gì. "A? Như vậy ta đủ tư cách tỷ võ với ngươi?" Tử Lam nhíu mày, trong mắt buồn bã diệt hết, lộ ra vẻ đắc ý, đáng tiếc Cao Dương trong lòng vô cùng cấp, không rảnh lưu ý. "Đủ đủ đủ, dĩ nhiên đủ." Cao Dương một mặt nịnh hót,lúc này coi như chuyện Tử Lam làm ra có bao nhiêu không hợp lý đều phải thuận theo,huống chi chẳng qua là một câu nói mà thôi. "Vậy thì hãy bớt sàm ngôn đi , xem chiêu!" Tử Lam nghe được phúc đáp lập tức không nói hai lời liền một chưởng quét tới,dùng cả tay chân đánh Cao Dương ,trong lòng biết cái tên bì thô nhục hậu này không đánh,Tử Lam tuyệt không hàm hồ, chiêu thức bén nhọn, từng quyền đến thịt, đầy đủ cho thấy coi như là Tam sư huynh đệ tử lam võ công kém nhất cũng không phải là dễ trêu . "Tiểu Lam Lam ngươi cẩn thận một chút, oa, chớ dùng sức như vậy , tay ngươi sẽ đau, ai yêu, đừng đánh mặt có được hay không?" Cao Dương từ nhỏ liền bị Tử Lam đánh quen,không có lá gan đi thật cùng hắn tỷ võ, chỉ có thể ôm đầu chạy cho Tử Lam đuổi theo đánh, nhưng lại không thể chạy quá xa để cho hắn đánh không tới, lúc bị đánh đem bắp thịt buông lỏng, tránh cho Tử Lam đánh đau tay,cõi đời này dám can đảm đuổi theo đánh hắn,thật đúng là trừ mẹ hắn ra cũng chỉ có Nhị sư đệ này. Kết quả bên Lạc Ly hai người hai thú liền thấy một vở kịch đặc sắc, đề tên là "nam tế sư hăng say hành hung xảo quyệt Cao Dương" ,Tiểu Ban Ban và Lạc Ly hoàn hảo, nhưng Ẩn Liệt bình thường cùng đồ nhi ở chung một chỗ đều là chỉ đạo công khóa, cái ở trước mặt hắn là thật ?Cao Dương theo thầy học đã là thiếu niên ,Tử Lam và Lạc Ly khi còn bé Cao Dương và Lạc Hoa một phần chiếu cố,như vậy nhiều năm qua thật đúng là xem qua mặt khác của các đồ nhi hiếm ai biết ,khiến cho hắn thấy màn này chỉ có thể kinh ngạc thẳng trợn mắt. Lại qua một chung trà ,Tử Lam đã đem Cao Dương dọn dẹp thỏa đáng,cái chân đạp Cao Dương xinh đẹp tuyệt trần ,dùng sức đạp,dường như Cao Dương nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích rất phối hợp phát ra cầu xin tha thứ nhận thua ,cửa thứ hai, Tử Lam VS Cao Dương, Tử Lam thắng. Tử Lam mặc áo khoác trở lại, đem Cao Dương trên mặt đất giả chết đạp hai cái,lại rất cung kính xin sư phụ tiếp tục lên đường, thật may là Ẩn Liệt bản thân từ nhỏ liền mặt tê liệt ,trừ trước mặt Lạc Hoa giống như người , bình thường ở trước mặt đồ nhi đều là không lộ ra biểu tình,khiến không ai phát giác sắc mặt hắn cứng ngắc. Đoàn người lại đi chừng trăm bước ,quả nhiên Lạc Hoa đang ở ánh đèn trông cửa cuối cùng,lúc này ai cũng rõ ràng phải ra trận chính là Ẩn Liệt , chúng tiểu bối cũng rất thức thời xa xa liền ngừng lại, để cho Ẩn Liệt một mình đi tới chỗ Lạc Hoa. "Không nghĩ tới Dương nhi cũng không thể ngăn các ngươi bao lâu." Lạc Hoa cười nói. "Thành thật mà nói ta cũng không nghĩ ra, thì ra đồ nhi lợi hại nhất không phải là Dương nhi."Xem ra Ẩn Liệt còn chưa từ trong đả kích hồi thần. "Vậy ta cũng không nói nhảm, lúc này là nhi tử chúng ta phải trộm tân nương, theo lý ta đây cái làm cha không thể trở ngại , nhưng ta muốn thay Đại sư ca đảm đương trưởng bối của tiểu oa nhi ,không cố gắng ngăn trở các ngươi là không được, như vậy muốn qua, ngươi đáp ứng ta ba điều kiện, ta tha các ngươi đi qua thế nào?"Lạc Hoa thấy bọn tiểu bối cũng xa xa đứng , liền đè xuống thanh âm, giơ tay lên ,giơ ba ngón tay. "Nga? Kia trước nghe một chút Hoa nhi nói chính là yêu cầu gì." Nghe phương pháp giải quyết thú vị ,Ẩn Liệt mang hứng thú nói, nghĩ thầm điều này cũng tốt hơn so với Hoa nhi gọi hắn đánh một trận . "Thứ nhất, dù sao chuyện Đại sư ca cũng sáng tỏ,ta muốn ngươi theo ta đi ra ngoài giang hồ một chút ,xem một chút danh sơn đại xuyên trên cõi đời này ." "Hảo!" Điểm này Ẩn Liệt rất sảng khoái. "Thứ hai, sau này bất kể phát sinh chuyện gì,đều không cho phép tức giận, không cho ăn dấm lung tung ,lại càng không cho phép đánh mông ta !" Lạc Hoa đỏ mặt lên, có chút ngượng nghịu nói ra yêu cầu này, điểm này không thể không nói,hắn cũng không quên lúc còn trẻ chọc đống phong lưu cùng thị phi kia. "Hoa nhi, cái này ta có thể tạm để đó,cũng không thể muốn ta nhìn thấy ngươi không quý trọng thân thể mình mà không nổi giận đi đánh cái mông ngươi, kia có nguyên do ?Ta đánh sai ngươi? Hả?" Ẩn Liệt nghe nói như thế lập tức thanh âm thấp mấy độ, ánh mắt cũng lăng lệ. "Ngươi muốn phạt. . . Ta cũng không còn biện pháp, nhưng. . . hài tử chúng ta cũng như vậy lớn, vậy còn có. . . Đánh mông người ta . . ." Thấy Ẩn Liệt tính khí cứng rắn ,Lạc Hoa tự biết quả thật có sai khí thế liền không khỏi bị ép xuống, ánh mắt loạn ngắm đúng là không dám nhìn Ẩn Liệt. "Hoa nhi thật ghét đánh đòn như vậy sao? Ta xem ngươi có lúc giống như rất hưởng thụ,thậm chí có mấy lần ta còn hoài nghi ngươi là cố ý để cho. . . . . . Ngô!" "Nói nhiều như vậy làm gì,một câu có đáp ứng hay không ?" Lạc Hoa đỏ mặt vội vàng đè xuống miệng Ẩn Liệt kia nói lung tung , để tránh nghe được nhiều lời quẫn chết người. Ẩn Liệt nhíu nhíu mày, lấy tay ý bảo miệng còn bị Lạc Hoa bịt,thuận tiện trôm hôn tay Lạc Hoa,dọa Lạc Hoa sợ đến rút tay về văng ra hai bước. "Ta chỉ có thể đáp ứng ta tận lực nhẫn, nếu để cho ta thấy được ngươi lại làm chút động tác nguy hiểm ,ngươi xem ta có dám hay không đem cái mông ngươi đánh nát." Dứt lời cho Lạc Hoa một ánh mắt cảnh cáo, xem ra bình thường ở trước mặt tiểu bối Ẩn Liệt thương yêu lại cưng chìu Lạc Hoa chẳng qua là một mặt trong đó ,đóng cửa phòng vẫn là Ẩn Liệt định đoạt. Giống như bị ánh mắt cảnh cáo kia hù dọa ,Lạc Hoa rõ ràng ngừng lại một chút, buồn bã nhìn Ẩn Liệt hồi lâu, mới có điểm tâm không cam lòng không muốn nói: "Được rồi, ngươi muốn đánh, cũng không được đánh đau ta." Ẩn Liệt bật cười, đánh không đau vậy còn đánh làm gì, bất quá lời này hắn ngược lại cố ý không nói ra miệng với tên da mặt mỏng này . "Điểm thứ ba, điểm thứ ba chính là. . . Phải . . . . ." Nói đến điểm thứ ba, Lạc Hoa giống như rất bất an,sợ hãi ngẩng đầu nhìn Ẩn Liệt lại cúi xuống,vẻ mặt vừa đáng thương vừa đáng yêu, chọc cho bàn tay Ẩn Liệt chụp tới đem Lạc Hoa ôm đến trong ngực hôn . "Điểm thứ ba là gì?Nếu không nói ta cho ngươi bỏ cuộc, chúng ta phải đi qua." Ẩn Liệt làm bộ cất bước liền đi. "Điểm thứ ba là ngươi phải cho ta áp một lần!" Lạc Hoa thấy thế cũng không kịp ,nội tâm muốn gì đó lập tức bật thốt lên. "Ngươi nói gì?Ta cho ngươi cơ hội lặp lại lần nữa." Ẩn Liệt đại hôi lang nguy hiểm hé mắt, nhìn chòng chọc Lạc Hoa tiểu bạch thỏ. "Thì. . . . . Ngươi biết ,ta cũng là nam,trước mặt. . . . . . Cũng sẽ muốn a,hơn nữa ngươi cũng áp ta nhiều năm như vậy, để cho ta áp một lần là được rồi, chỉ một lần." Lạc Hoa đáng thương ở trong ngực Ẩn Liệt so một lần,hắn không có si tâm vọng tưởng đến muốn Ẩn Liệt sau này cũng cho hắn áp, mặc dù một lần cũng đã đủ vọng tưởng .