Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông
Chương 2 : Vùng khỉ ho cò gáy
Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Đến tận lúc bị mang ra Huyện Bá phủ, Ôn Luân vẫn chưa từng mở mắt, nhưng lại căn bản không thể nào ngủ. Nực cười, dưới tình huống đau như vậy, còn có thể ngủ được mới là quỷ a!
Ôn Luân gả rất là náo nhiệt, đội ngũ nâng đồ cưới từ cửa Huyện Bá phủ đi ra rất lâu mới đến cuối.
Lưu thị vốn muốn cho đội ngũ đi vòng quanh thị trấn một vòng, nhưng vừa nghĩ tới có chút không ổn, nên đè xuống tâm tư, dặn dò quản gia ra khỏi cửa thành liền chạy đi nhanh chút. Đêm qua cùng buổi sáng hôm nay, đã đổ cho cậu hai bát canh sâm, làm sao cũng phải đem người còn sống đưa đến sơn cốc.
Ôn đại quản gia là người hầu trong phủ Huyện Bá, cho dù là hạ nhân, trong thị trấn cũng coi như là một người có thể diện. Đã bao nhiêu năm không gấp rút lên đường như thế này? Đã vậy toàn bộ hành trình đều là dùng hai cái đùi!
Ngoại ô huyện Long Châu nổi danh là vùng núi, là tám trăm dặm đại sơn mà ai ai cũng biết. Trừ bỏ huyện Long Châu là mảnh đồng bằng ra, thôn xóm trong núi một người so với một người đều nghèo như nhau.
Nơi Ôn Luân phải gả đi qua, chính là một cái thôn nhỏ trong núi không có chút tiếng tăm gì —— Đại Trà thôn.
Người trong thôn không có tiền, địa phương đương nhiên cũng nghèo, tất nhiên cũng sẽ không sửa đường. Người miền núi đi đã quen, hoàn toàn có thể bước đi như bay, nhưng trong đó tuyệt đối không bao gồm Ôn đại quản gia. Người trong đội ngũ nhìn hắn thật sự không được, vội đi tìm một đầu lừa cho hắn cỡi. Tuy rằng không hợp quy củ, nhưng nhóm người này do Ôn đại quản gia định đoạt. Về phần Ôn đại thiếu gia, người nào không biết đó chỉ là một cái diện nhân*?
*Diện nhân: người làm bằng bột, nhuyễn như bột, ý nói bạn này ko có chính kiến, ai làm gì cũng được, ko biết dùng từ nào thay 2 chữ này nên mình để luôn.
Cũng không phải bọn họ có thể cùng Ôn gia đại thiếu gia tương giao, cũng không phải Ôn gia đại thiếu gia nổi danh toàn thị trấn, mà là tùy tiện là một người đều có thể nghĩ ra. Tề quốc bọn họ tuy rằng không cấm đồng tính kết hôn, nhưng dù sao âm dương tương hợp mới là chính đạo.Ngoại trừ những người đồng tính ra, nhà ai sẽ để nữ nhi không lấy chồng, đổi thành nhi tử lấy chồng?
Nhìn nhìn lại của hồi môn là hai mỹ tỳ, thư đồng diện mạo một chút cũng không thua kém mỹ tỳ, tâm tư mọi người đều chuyển cong, ngoài miệng nhẹ nhàng nói một câu: “Tân phu gia thật đúng là phúc khí tốt.”
“Hắc hắc, còn không phải sao?” Bên cạnh có người hưởng ứng.
Dẫn dắt đội lập tức thấp trách một tiếng: “Câm miệng! Nhàn thoại Huyện Bá gia là chuyện các ngươi có thể nói?”
Bọn họ là người tấu hỉ nhạc, quần áo nhẹ ra trận, mới có khí lực nói nói nhàn thoại. Hiện tại lập tức kịp phản ứng, đây cũng không phải là thân hào nông thôn, mà là quý phủ Huyện Bá! Huyện Bá, đối với bọn hắn mà nói, quả thực không phải là nhân vật tầm thường, muốn thu thập bọn họ, còn không đơn giản như bóp chết một con kiến? Trong đầu nghĩ thông suốt, hai người lập tức đổ một thân mồ hôi lạnh.
Ôn Luân vốn còn có thể nghe hai câu nhàn thoại phân tán một ít lực chú ý, phát hiện đội ngũ lập tức yên tĩnh trở lại. Chính là thân thể vẫn đau đớn, hợp với hai bát sâm rót uống tựa hồ bắt đầu phát huy tác dụng, vốn cảm thấy dịu đi một ít đau đớn lại trở nên rõ ràng.
Nếu như có đủ khí lực, Ôn Luân tuyệt đối nhảy dựng lên đánh người. Chưa nói đến bản thân Ôn Luân tính tình sẽ như thế nào, cho dù là một cái tượng Bồ Tát, đều có thể bị thân thể này tra tấn xuất ra ba phần hỏa khí.
Mặc dù như thế, Ôn Luân vẫn nghĩ biện pháp phân tán lực chú ý. Trong đội ngũ không có tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng thở càng ngày càng to – nặng. Phát hiện đám gia hỏa bên ngoài bất an, một đám đều mệt chết như cún, cho dù là một đám tiểu lâu la, Ôn Luân cũng cảm thấy thoải mái.
Luật hôn nhân Tề quốc quả thực rất cố tình gây sự! Tại sao có thể không cần bản thân đăng ký, dựa vào một hôn thư không biết định ra thời điểm nào, liền có thể thành thân chứ? Tại sao có thể không trưng cầu ý kiến đương sự là cậu, liền đem cậu gả ra ngoài vậy? Muốn ra khỏi phủ, có thể tìm cái cớ tốt hơn nha!
Bất quá đối phương nếu như là thẳng nam… Không, cho dù đối phương là cong, cũng chướng mắt cậu là một con bệnh. Đương nhiên, nếu đối phương có sở thích đặc biệt, vậy thì ngoại lệ.
Nghĩ đến đây, Ôn Luân theo bản năng mà run run một cái. Có thể làm người cứu lão cha mình, tam quan của nhi tử …hình như cũng không nhất định phải chính trực. Ôn Luân càng nghĩ càng sợ hãi, run run cũng càng ngày càng lợi hại, tựa như là động kinh. Lúc cậu còn ở nhà, chẳng sợ cậu run rẩy thành si ngốc cũng chẳng sao, nhưng hiện tại cậu trên cỗ kiệu, vẫn còn trên sơn đạo. Suy xét đến thân thể cậu, tuy là có biệp pháp cố định cậu, nhưng cũng là có hạn, dù sao không thể đem cậu trói gô mà ghim một chỗ với cỗ kiệu, cậu run run như vậy, liền run run xảy ra chuyện.
Ôn Luân cả người đau đến mất trí, ngược lại không cảm thấy có biến hóa gì. Chính là kiệu phu lại cảm thấy cỗ kiệu chợt nhẹ một chút, sau đó tân lang cứ như vậy lăn đến gót chân, thiếu chút nữa lăn đi vào sông lớn.
Tám trăm dặm đại sơn nhiều gập ghềnh. Sông cái lớn nhất Tề quốc, sông Đại An là từ nơi đổ ra. Trong tám trăm dặm quần sơn này, sông Đại An tổng cộng có chín chỗ ngoặt, mười tám cái thác, hai mươi bảy nhánh nhỏ, hoàn toàn không yên tĩnh như hạ lưu.
Đừng nói là một người ngã xuống, dù cho ném một tảng đá xuống, cũng sẽ không còn bóng dáng.
Ôn Luân lăn một vòng, toàn bộ đội ngũ dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Gió núi thổi một cái, toàn bộ đội ngũ đi theo đều run run.
Ôn đại quản gia cơ hồ té từ trên con lừa xuống, người bên cạnh hoang mang rối loạn mà đỡ, bị Ôn đại quản gia vung tay lên đánh: “Đều chết hết a! Mau đưa đại thiếu gia đỡ lên cỗ kiệu đi!”
Đại thiếu gia trong phủ có bị khi dễ thế nào, ra khỏi cửa nhà vẫn đại biểu toàn bộ Ôn gia. Dù cho lui nữa một bước, Ôn Luân là chủ, hắn là quản gia thì thế nào, cũng là nô. Thật để cho Ôn Luân ở trên đường xảy ra chuyện, hắn sao có món ngon mà ăn? Tâm tư phu nhân, Ôn đại quản gia cũng biết vài phần.
Để Ôn Luân gả đi xung hỉ, tất nhiên là hiếu thuận với Ôn gia, nhưng vạn nhất chết ở trên đường, vậy coi như điềm xấu. Lại nói Ôn Luân này thân mang bệnh, vốn cũng chỉ có bọn họ người Ôn gia biết, trước mắt…
Ôn đại quản gia vừa nhìn chung quanh, quả nhiên những kiệu phu đó cũng tốt, tấu hỉ nhạc cũng tốt, trên mặt đều có vài phần không được tự nhiên. Ôn đại thiếu gia nhìn không khác quỷ lắm, có thể sống được đến khi vào Đại Trà thôn hay không?
Nhưng bọn họ cũng không dám nhiều lời, sự xấu xa trong đại viện hào môn, bọn họ tuyệt đối không thể trêu vào. Bọn họ chỉ quản đem người nâng tới nơi là được.
Ôn Luân lần nữa bị nâng vào cỗ kiệu. Ôn đại quản gia tự mình đem người tỉ mỉ trói lại một lần. Lộ trình phần sau, toàn bộ đội ngũ càng thêm nặng nề, hoàn toàn không giống như là đưa hỉ, càng như là lo việc tang ma.
Ôn Luân té lộn nhào một lần này, ngược lại giống như là đả thông kinh mạch gì, tay chân đều tìm trở về, quả thực đủ loại mỏi mệt thoải mái.
Một đường từ sáng sớm đi đến qua buổi trưa mới tới thôn Đại Trà, đoàn người nhanh chóng làm hết quá trình, cũng không ở lại, nhanh chóng thừa dịp trời còn chưa tối nhanh như chớp hạ sơn, cứ như phía sau có ác quỷ đuổi theo.
Thôn Đại Trà là loại thôn nhỏ hẻo lánh, khó được có tin tức lớn như vậy, ngóng trông ngày này quả thực trông mong đến cổ cũng dài ra vài phần. Mấy ngày trước đây người quý phủ Ôn Huyện Bá phái người đến trong thôn thông báo, lại tìm người đến sửa phòng ở, một phen đại động tĩnh, chính là…
“Đại Hùng đi ra ngoài bao nhiêu năm không trở lại.”
“Đúng vậy, không phải nói đi nhập ngũ sao?”
“Ai? Lâu như vậy không trở về, không phải là… Kia gì đi?”
“Ta xem hơn phân nửa là vậy.”
“Hắc hắc.”
“Làm gì cười đến âm dương quái khí như vậy?”
“Xuy. Ngươi nói Lưu lão nhị lúc này…”
Vài người tụ ở cửa thôn, đều hắc hắc hắc nở nụ cười.
Cửa thôn Đại Trà có một gốc cây trà cổ không biết đã bao nhiêu năm, ngọn núi đất ít lại cằn cỗi, trong thôn người rảnh rỗi rất nhiều, dù sao bọn họ có mệt thế nào, thì thu hoạch cũng sẽ không them được một hai phân. Sâu trong núi ngược lại có vật tốt, vô luận là dược liệu trân quý hay là các loại món ăn thôn quê, đều là có thể bán giá cao. Thế nhưng thâm sơn này có chỗ nào tốt? Không nói nhà người khác, chỉ là mới vừa nói nhà Đại Hùng, cha của Đại Hùng chính là thợ săn nổi tiếng gần xa, còn không phải bị một con gấu mù một hơi cắn chết, thi thể còn không toàn vẹn.
Lúc ấy cha Đại Hùng, trực tiếp xây 3 gian nhà gạch xanh mái ngói, trong thôn bao nhiêu người đỏ mắt. Chờ Đại Hùng đi ra ngoài, một năm hai năm còn không có gì, ba năm bốn năm người trong thôn đều ngứa tay, ba năm ngày thỉnh thoảng lấy đi một cục gạch dọn về nhà mình.
Ôn Luân sau khi gả vào cửa, Đại Hùng cũng đã rời thôn gần năm năm. Chỗ nào còn gạch xanh mái ngói, mấy gian phòng gạch mộc âm trầm, còn là trước đó vài ngày Ôn phủ tìm người đến sửa.
Vừa nhấc nâng đồ cưới bỏ vào trong viện, toàn bộ phòng ở đều rơi xuống một tầng bụi đất.
Ôn Luân ngay lúc này mờ mịt mở mắt. Tường viện cũng mới sửa, so với phòng ở là dùng tảng đá lớn trong núi chất chồng rồi trát bùn lên, thoạt nhìn ngược lại rắn chắc hơn nhiều. Trong viện cỏ dại bị thùng đồ cưới đặt đè lên, trước mắt cũng nhìn không ra gì.
Ôn đại quản gia đã mang người về thị trấn. Hiện tại trong nhà dư lại Ôn Luân, còn có hai nha đầu của hồi môn mặc một thân phấn y Thúy Liên, Bích Hà.
Thư đồng bộ dáng thanh tú Lý Nhị kéo dài mặt, vừa nhấc chân không chút khách khí đá lên người Thúy Liên cùng Bích Hà đi qua: “Hai đứa làm biếng, còn trông cậy vào tiểu gia đến hầu hạ các ngươi sao?”
Thúy Liên cùng Bích Hà không dễ đối phó.Trong hậu trạch đi đến vị trí đại nha hoàn, cũng không phải chỉ lớn lên xinh đẹp là xong. Lúc này đây các nàng mới nhớ của hồi môn của đại thiếu gia, vốn chính là bị bắt chịu đãi ngộ như sung quân biên cương, trong lòng đã sớm nổi giận. Chỉ là nữ nhân thể lực rốt cuộc không bằng nam nhân, hai người đè xuống lửa giận trong lòng, miễn cưỡng bứt ra khuôn mặt tươi cười: “Đây không phải là hơi nghỉ một lát sao!”
“Đúng vậy, thật sự không khí lực. Lập tức liền tốt.”
Lý Nhị cười lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào, thẳng mở ra thùng dọn đồ vật.
Thúy Liên cùng Bích Hà thấy Lý Nhị xoay người, sắc mặt càng âm trầm vài phần. Bích Hà khẽ gắt một tiếng: “Còn cho mình là cái thứ gì, bất quá là Nhị thiếu gia…”
Thúy Liên không lên tiếng, xoa xoa chân đứng lên, trong âm thanh vẫn là lộ ra một phân mỏi mệt: “Đi theo đại thiếu gia, chung quy vẫn tốt hơn ở trong phủ.”
Bích Hà da mặt mãnh liệt giật giật, lông mày mảnh khảnh dựng thẳng lên, hừ lạnh một tiếng, vén tay áo lên bắt đầu thu thập rương hòm.
Ba người này vốn ở bên trong Ôn phủ, giữa đám hạ nhân cũng có chút địa vị, việc nặng căn bản không tới phiên bọn họ làm. Nhưng bọn họ cũng học một chút, việc nặng bọn họ tuy rằng làm có chút mới lạ, nhưng lập tức thuần thục. Bàn tới trình độ tinh tế tri kỷ, so với những thô sử nha đầu bà tử, còn mạnh hơn nhiều.
Ba hạ nhân bận việc nửa ngày, Ôn Luân đại thiếu gia như là bị quên đi, bị ném trên kháng. Ôn Luân cả ngày uống một bát canh, đến buổi tối bị đổ một chén cháo lỏng, sau đó là xong.
Thúy Liên cùng Bích Hà đặc biệt trông nom, cẩn thận mát xa người Ôn Luân, động tác sạch sẽ lưu loát: “Đại thiếu gia, không phải không cho ngươi ăn cái gì, là thầy thuốc công đạo, hiện tại ngài không thể ăn cái khác, sợ tương khắc dược tính. Cháo lỏng dưỡng người, ngài tạm thời nhịn một chút.”
Ôn Luân không nói được,ngay cả trừng mắt đều hữu khí vô lực. Chính là cháo lỏng có thể no sao? Hơn nữa một cái bát chỉ lớn hơn con chuột! Cháo bên trong còn chỉ có nửa bát!
Bích Hà lười biếng thấy Ôn Luân phiêu liếc mắt một cái, trong lòng lộp bộp một chút, trên mặt bay lên một tia hồng nhuận, trong lòng nói thầm: trách không được bọn tỷ muội trong phủ đều tranh đi hầu hạ đại thiếu gia. Đại thiếu gia bộ dạng này cũng thật giống Nhị phu nhân, hơn nữa đôi mắt kia…
Thúy Liên nhìn Bích Hà một bộ thần sắc đều bay lên trời, liền kéo nàng một cái. Các nàng chính là bởi vì không chịu trèo lên giường chủ tử mới bị người hại, chẳng lẽ vừa ra khỏi cửa liền đổi quẻ? Muốn thật như vậy, các nàng còn không bằng ở trong phủ cùng tam thiếu gia… Phi! Thúy Liên nghĩ đến Ôn tam thiếu gia, mặt cười lập tức vặn vẹo thành mẫu dạ xoa.
Bích Hà hoàn hồn, cảm thấy một trận xấu hổ: “Đại thiếu gia, nhóm nô tỳ cáo lui.”
Chờ hai người đi ra ngoài, Lý Nhị lại bước tới nói một tiếng: “Đại thiếu gia, tiểu nhân ngay tại bên cạnh.”
Ôn Luân nghĩ: ta đã đói bụng, ngươi cũng sẽ không biến ra được bát cơm, muốn ngươi có ích gì?!
——————————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ôn Luân: đã đói bụng, đến bát thịt kho tàu cũng không biết nấu, muốn ngươi có gì dùng (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tướng quân: oa… Oa biết săn thú!
Ôn Luân: nhà ở điều kiện kém, cũng không biết thay đổi, muốn ngươi có gì dùng (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tướng quân: oa… Oa đã trở lại, liền xây thanh chuyên đại nhà ngói cấp tức phụ nhi!
Ôn Luân ~~( ﹁ ﹁) ~~~: vậy ngươi đang ở đâu?
Tướng quân o(>﹏
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
51 chương
163 chương
11 chương
107 chương
85 chương