Editor: Aubrey. Nguyên An Bình không có nhiều hiểu biết trong việc xây nhà ở, hắn cũng không có thời gian đi tìm hiểu sâu về vấn đề này. Cho nên, người có thể giúp đỡ hắn chiếu ứng công việc này cũng chỉ có đại bá Nguyên Căn Thịnh. Nguyên An Bình ngồi ở trong viện nói chuyện với Nguyên Căn Thịnh: "Đại bá! Hiện tại thời tiết cũng đã ấm lên rồi, hẳn là nên bắt đầu động thổ đi?" "Có thể, ngươi muốn xây kiểu nhà gì?" Nguyên Căn Thịnh biết nhà của Nguyên An Bình đang ở có chút cũ, chủ yếu là không thể cho hơn hai người ở, bây giờ có cơ hội tu sửa lại cũng tốt: "Ngươi dự định khi nào thì khởi công?" Dĩ nhiên, Nguyên An Bình muốn sớm kiến tạo nhà ở một chút: "Càng nhanh càng tốt, hiện tại hài tử càng ngày càng nhiều, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không có chỗ dạy học cho bọn nhỏ." Nguyên Căn Thịnh nghe hắn nói như vậy, liền cho rằng Nguyên An Bình dự định xây dựng trường học: "An Bình! Nếu muốn xây dựng trường học thì cũng dễ thôi, nói với trưởng thôn cho ngươi một mảnh đất tốt một chút, người trong thôn khẳng định đều sẽ tới hỗ trợ, như vậy rất nhanh sẽ xây xong." "Không phải con muốn xây trường học." Nguyên An Bình giải thích với hắn: "Hiện tại con cũng không có công danh gì trong người, nên cũng không có cớ để xây trường học. Con dự định xây nhà mới, đến lúc đó sẽ xây thêm vài gian phòng, tạm thời cũng đủ dùng. Còn chuyện xây trường học, chờ con thi tú tài xong rồi nói sau." Nguyên Căn Thịnh vừa nghe liền minh bạch: "Quả thật còn phải băn khoăn đến vấn đề này a, vẫn là ngươi nghĩ chu đáo. Ngươi dự định xây thành cái dạng gì? Có đủ tiền không? Không đủ thì nói ta cho ngươi mượn." "Tiền vừa đủ, con cũng không dự định xây một căn nhà quá tốt, chỉ là nhà mái ngói bình thường thôi." Nguyên An Bình đem bản vẽ của mình ra cho hắn xem: "Con định xây hai căn, năm trước con vừa đổi được một miếng đất, xem ra cũng đủ để xây rồi. Chỉ là, mấy chuyện xây dựng phòng ốc này con không rành lắm, việc này còn phải làm phiền đại bá người hỗ trợ." Nguyên Căn Thịnh tiếp nhận bản vẽ, bởi vì hoạ tiết đều được vẽ rất rõ ràng, nên hắn xem xong liền hiểu. Sân không nhỏ, phòng cũng rất nhiều, Nguyên Căn Thịnh sảng khoái đáp ứng: "Hảo! Việc này ta giúp ngươi, thường ngày ngươi còn phải lo cho bọn nhỏ đi học, làm sao còn thời gian để tâm đến chuyện nhà ở này? Cứ giao cho ta làm, ngươi không cần nhọc lòng." Nguyên An Bình cũng không nói lời cảm tạ, mối quan hệ thân cận như vậy, nếu phải nói lời cảm ơn thì lại có chút quá khách sáo: "Vậy được, đại bá người tính xem xây nhà ở thì phải tốn bao nhiêu tiền?" "Ta cũng không biết nên tính như thế nào." Nguyên Căn Thịnh chưa từng xây nhà mái ngói như vậy bao giờ: "Để ta tìm người hỏi một chút xem." "Không cần phiền toái như vậy." Nguyên An Bình cầm ra một túi bạc: "Ở đây có hai trăm lượng bạc, đại bá cầm dùng trước, nếu không đủ thì hãy nói con đưa thêm." "Không cần dùng nhiều như vậy đi?" Tuy rằng Nguyên Căn Thịnh không biết xây nhà cần tốn bao nhiêu tiền, nhưng hắn lại cho rằng không cần tốn đến hai trăm lượng bạc như vậy: "Trạch viện của trưởng thôn cũng không nhỏ, nhưng ta nghe nói không cần tốn nhiều bạc như vậy đâu."  Nguyên An Bình cảm thấy vẫn là nhiều tốt hơn so với thiếu, miễn cho Nguyên Căn Thịnh bởi vì ngại mượn tiền hắn mà đi mượn tiền người trong thôn: "Nhiều một chút cũng không sao, còn phải tìm người trong thôn làm việc đúng không? Xây nhà cần không ít thời gian đâu, bọn họ hẳn sẽ không không cần tiền công đi?" https://aubreyfluer.wordpress.com Nguyên Căn Thịnh lắc đầu: "Đều cùng một thôn, cần tiền làm gì a? Trong thôn cũng không có quy củ này, người trong thôn muốn xây nhà cũng đều là nhờ người quen hỗ trợ, lần này ngươi giúp ta, lần sau ta giúp ngươi, đều là như thế đấy. Hơn nữa, ngươi muốn xây nhà cũng không làm ảnh hưởng gì đến bọn họ, hẳn là sẽ có không ít người đến hỗ trợ." "Ta xây nhà ở, cũng không thể để cho người ta làm không công đi?" Người trong thôn xây nhà đơn giản để ở, đất không nhỏ, nhưng nhà cũng không nhiều. Nguyên An Bình cảm thấy mình muốn xây một căn nhà khá lớn, lại còn xây thêm rất nhiều gian phòng, hao phí không ít thời gian, để cho người ta làm việc không công như vậy, hắn sẽ có chút băn khoăn. Nguyên Căn Thịnh nghe hắn nói như vậy liền nở nụ cười: "Nơi nào làm không công a? Ngươi có thể đãi cơm mà, với lại, người trong thôn chúng ta đều niệm tình ngươi rất nhiều, giúp đỡ xây nhà, cũng là nơi để cho bọn nhỏ học tập, sẽ không có chuyện người trong thôn không vui đâu a." Hắn lại nhịn không được dặn dò Nguyên An Bình một câu: "An Bình! Với số tiền mà ngươi có được cũng không thể cho bọn họ tiền công, trong thôn chúng ta đã từng có tiền lệ, nếu ngươi cho tiền, vậy sau này những người khác muốn xây nhà ở thì phải làm sao? Có vài gia đình, ngay cả chuyện đãi cơm cũng không dễ dàng, nào còn có tiền cho người khác tiền công?" Nguyên An Bình gật đầu, người trong thôn xây nhà ở cũng chỉ cần giúp đỡ là được rồi, lần này ngươi giúp ta, lần sau ta giúp ngươi. Đồng dạng cũng là vì bần cùng, nếu còn phải trả cho bọn họ tiền công, chuyện xây nhà ở sẽ trở nên có chút rắc rối. Hắn cũng minh bạch, cho dù hắn có tiền, quy củ này cũng không thể phá: "Đại bá! Ta cũng không biết xây nhà, lỡ như sau này người khác muốn ta trả nợ gấp thì ta phải làm sao?" Nguyên Căn Thịnh cười nói: "Xem ngươi ngốc chưa kìa, ai sẽ tìm ngươi giúp họ xây nhà ở a? Nếu ngươi cảm thấy trong lòng băn khoăn, vậy thì đãi bọn họ ăn ngon một chút, nhưng ngươi nhớ kỹ đừng làm quá." Sau đó, hắn lại tiếp tục giải thích với Nguyên An Bình: "Trong thôn này cũng có không ít người đồn ngươi có rất nhiều tiền, cũng không phải không có người đỏ mắt. Nếu ngươi quá hào phóng, bọn họ sẽ cho rằng ngươi có rất nhiều của cải, đến lúc đó mỗi lần bọn họ gặp chuyện gì đều sẽ tới cửa tìm ngươi mượn tiền. Ngươi cho mượn hay không? Nếu ngươi cho mượn mà không nói rõ đầu đuôi, đến một thời điểm khác ngươi lại nói bản thân không có nhiều tiền như vậy, người ta khẳng định sẽ không tin, còn có khả năng sẽ oán trách ngươi một phen." Nhìn qua những bữa cơm mà Nguyên An Bình ăn là rất dễ dàng đoán ra được, mọi người cũng rất cảm kích chuyện thỉnh thoảng hắn sẽ đãi bọn nhỏ ăn một bữa cơm, nhưng chuyện đó cũng không gây trở ngại cho bọn họ âm thầm đồn đại, bọn họ cho rằng Nguyên An Bình có rất nhiều tiền, nên mới có thể hào phóng như vậy. Thường ngày, Nguyên An Bình không ở nhà học tập thì phải đi dạy học, không tiếp xúc nhiều với người trong thôn. Hơn nữa, thân phận của vị tiên sinh hiện tại của hắn, khiến cho người trong thôn đều cảm thấy có chút khoảng cách với hắn. Bọn họ cho rằng Nguyên An Bình là một người có ăn học, những người quê mùa như bọn họ không thể quá thân cận với người có tri thức. Những người lớn tuổi gặp hắn cũng sẽ chào hỏi một chút, còn những người tuổi xấp xỉ với hắn, cũng bởi vì khoảng cách này mà bọn họ không muốn thân cận cùng Nguyên An Bình. Tình huống đó, Nguyên An Bình cũng có chú ý, hắn có chút cảm khái người dân ở đây vô cùng tôn sùng với người có tri thức. Đồng dạng, hắn cũng cảm thấy muốn kết giao bằng hữu trong thôn là một chuyện không dễ dàng. Bất quá, bởi vì thường xuyên có tiểu hài tử đến bồi hắn, lại còn có Trọng Tôn Liên Giác không ngừng giao cho hắn cả núi bài tập. Kỳ thực, cũng nhờ như vậy mà hắn không có một chút cảm giác cô đơn nào. Nguyên An Bình tỏ vẻ thụ giáo: "Con hiểu rồi. Đại bá! Con không quá rành về mấy chuyện trong thôn, nên việc này con sẽ giao hoàn toàn cho người, làm phiền người tốn nhiều tâm tư một chút." "Xem ngươi ăn nói khách khí chưa kìa, ta là đại bá của ngươi, giúp ngươi xử lý chuyện nhà ở là chuyện đương nhiên. Việc này cứ giao cho ta đi, đảm bảo sẽ thay ngươi làm tốt." Nhìn Nguyên An Bình bây giờ, không chỉ đảm đương làm tiên sinh, mà còn xây được một nơi ở lớn, trong lòng Nguyên Căn Thịnh thập phần vui mừng. Lại nghĩ đến hai năm sau, Nguyên An Bình cũng sẽ thành thân, đến lúc đó hẳn là có thể yên tâm được rồi. Sau này hắn rời đi, cũng có thể có mặt mũi đi gặp hai vợ chồng Nhị đệ.