Editor: Aubrey. Nguyên An Bình đang quét phòng của hắn, tuy rằng hai mươi tám mới đúng là ngày quét dọn nhà cửa, mà dù sao cũng đã cúng ông Táo xong rồi, hiện tại cứ dọn dẹp trước đi, ngày nào nên bận bịu thì không cần nghỉ ngơi. Trọng Tôn Thụy chạy tới, hứng thú bừng bừng nói với hắn: "An Bình ca ca! Có người muốn giết lợn, ngươi có muốn xem hay không?" "Giết lợn?" Nguyên An Bình thả cây chổi xuống: "Nhà ai giết lợn?" "Ta không quen, ngươi cùng theo ta đến xem đi." Trọng Tôn Thụy muốn kéo hắn đi. Nguyên An Bình cười nói: "Ngươi là do sợ sệt nên mới tìm một người bồi ngươi đi?" Bị hắn nói trúng, Trọng Tôn Thụy liền cảm thấy có chút không được tự nhiên: "Ta chỉ lo tới lúc đó ta sẽ sợ." "Nếu sợ thì còn đi làm gì? Lại nói, giết lợn có cái gì hay để xem? Tiếng lợn kêu nghe rất thảm." Nguyên An Bình nhớ lại khi còn bé đã từng xem giết lợn, hắn chỉ nghe được tiếng kêu, nhưng lại không thấy chuyện gì đang xảy ra, bởi vì bọn họ không cho hài tử xem. "Lý Tự bọn họ nói có thể đứng xa một chút để xem." Hoạt động của các tiểu đồng bọn, bé đương nhiên cũng muốn tham dự. Hơn nữa, bé còn chưa từng được xem cảnh giết lợn là như thế nào, nên cũng rất tò mò. Nguyên An Bình thấy bé muốn đi, cũng không có ý định làm cho bé thất vọng, hắn liền lấy cái bao bố chống bụi trên đầu xuống: "Chờ ta một chút, ta đi lấy chút tiền, nếu đi xem, sẵn tiện mua thịt về ăn Tết." Nguyên An Bình dẫn Trọng Tôn Thụy xuất môn, tuỳ tiện tìm một người hỏi liền biết là nhà ai đang muốn giết lợn, dù sao giết lợn cũng là một sự kiện rất lớn trong năm. Thời điểm Nguyên An Bình đến, trong sân đã vây kín không ít người, đám trẻ con thì đều bị người lớn đuổi ra xa một chút để không xem được. Trọng Tôn Thụy thấy có người vẫy tay với bé, liền bỏ chạy đi tìm tiểu đồng bọn, Nguyên An Bình thân là người lớn, vẫn có thể bàng quan. Thấy Đại Trụ đứng ở trong đám người đang vẫy tay với hắn, Nguyên An Bình liền đi qua. Nguyên An Bình hỏi: "Ngươi cũng đến mua thịt?" Trên khuôn mặt Đại Trụ tràn đầy ý cười, vô cùng vui vẻ nói: "Năm nay trong nhà không nuôi lợn, cha để cho ta đi mua thịt về ăn Tết." Nhà hắn còn có thân thích, thời điểm đi đến nhà ngoại tổ công còn phải mang theo một ít thịt mới được. "Ngươi dự định mua bao nhiêu?" Đại Trụ nhỏ giọng hỏi hắn. Nguyên An Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Để xem tình hình đã, nếu như thịt ngon, ta sẽ mua thịt chân lợn, với mua thêm một ít xương sườn." Đại Trụ không nghĩ tới Nguyên An Bình muốn mua nhiều như vậy, năm nay nhà hắn dư giả, nhưng cha hắn cũng chỉ bảo hắn mua mười cân, một phần dùng để đi thăm người thân, còn một phần khác thì giữ lại cho nhà mình ăn. Bất quá, nghĩ đến Nguyên An Bình lợi hại như vậy, nhiều hay ít thịt đều cũng có thể mua được. Lúc này, chủ nhà cùng với mấy thôn dân đem lợn từ trong chuồng thả ra. Có lẽ bọn chúng cũng biết mình sắp bị giết, nên những con lợn này đều sống chết không muốn ra ngoài. Cuối cùng, mấy người bọn họ đành phải hạ chuồng lợn xuống, rồi mới đem lợn lấy ra. Tiếng lợn kêu rất sắc bén, Nguyên An Bình nghe mà có chút chói tai. Lần đầu tiên được chứng kiến cảnh này, Trọng Tôn Thụy không giống với mấy tiểu bằng hữu khác, bé bị doạ đến mức run cầm cập, biết đây là đầu tiên bé đến xem, nên những hài tử khác đều không có ý định cười bé. Có một đứa trẻ còn nói cho bé biết: "Không có chuyện gì, ngươi nghe nhiều thì sẽ quen thôi, qua mấy ngày nữa sẽ lại có giết lợn, ta dẫn ngươi đi xem, coi như là rèn luyện lá gan." Trọng Tôn Thụy cũng không muốn bị mọi người cho là quỷ nhát gan, vừa nghe đối phương nói như vậy, cho dù bé không muốn đi, nhưng cũng vẫn gật đầu đáp ứng. Người phụ trách giết lợn chính là một trung niên cao to, người nọ là tay chuyên nghiệp do người trong thôn đặc biệt mời tới. Những ngày sau, nhà nào trong thôn muốn giết lợn cũng đều phải qua tay vị này, nghe đâu giết lợn là một tay nghề rất cao siêu, một đao là chặt đứt, tuyệt đối không được hạ đao lần thứ hai. Dù sao, giết lợn cũng không đơn giản giống như giết gà, quá trình có chút khốc liệt, tiếng lợn kêu thảm thiết lại càng vô cùng điếc tai. Dù sao Nguyên An Bình cũng là người trưởng thành, chẳng qua hắn chỉ cảm thấy tiếng lợn kêu có hơi thảm thiết. Trọng Tôn Thụy thì lại có chút hối hận, tuy rằng bé không được trực tiếp nhìn thấy hiện trường hung ác, nhưng tiếng lợn kêu thì lại quá mức kịch liệt, bé thật sự không muốn nghe lại lần thứ hai. Nhưng vấn đề là, bé đã đáp ứng tiểu đồng bọn, bất kỳ hoạt động nào cũng sẽ tham gia, ngẫm lại liền thật sự rất muốn khóc. Tiếng lợn không còn nữa, máu cũng đã lấy xong, người giết lợn liền bắt đầu dội nước nóng lên thân lợn, sau đó chính là cạo lông lợn. Lúc này, chủ nhà liền bắt đầu hỏi những người đang vây xem, bọn họ muốn lấy phần thịt nào và muốn lấy bao nhiêu. Người nhà của chủ nhà vừa nhìn thấy Nguyên An Bình, liền biết hắn nhất định là đến mua thịt, nếu không, hắn làm sao có khả năng đến những nơi náo nhiệt như thế này. "An Bình! Ngươi muốn mua bao nhiêu?" Nguyên An Bình nhìn đến con lợn kia, lợn ở nơi này không giống ở hiện đại, mỗi con đều nặng khoảng một trăm cân, thậm chí còn có thể nặng hơn. Còn ở nơi này, bởi vì không nỡ cho ăn, nên một năm mà nuôi ra được một con lợn nặng hơn một trăm cân là ghê gớm lắm rồi, còn con này hiển nhiên không hơn một trăm cân: "Ta muốn thịt chân sau, cùng với mười cân xương sườn." Thấy Nguyên An Bình muốn mua không ít, chủ nhà cũng rất vui vẻ đáp: "Được." Những người ở một bên nghe được số lượng mà Nguyên An Bình muốn mua, trong lòng lại có chút ghen tị. Cạo lông lợn, mổ bụng, róc thịt lợn. Nguyên An Bình nhìn thấy người giết lợn đem đầu của con lợn chặt xuống một cách gọn gàng, đa phần chủ nhà đều sẽ giữ lại đầu lợn. Lúc đầu hắn có một chủ ý, Nguyên An Bình tự hỏi hắn có muốn mua đầu lợn hay không, vừa nghĩ đến người trong thôn hẳn sẽ không bán, muốn mua còn phải đi đến thị trấn, rất phiền phức, nên vẫn là thôi đi. Nơi này không ăn nội tạng lợn, cũng không nỡ đi ăn những thứ xa xỉ như vậy. Cho nên, nội tạng lợn trong truyền thuyết gì đó, Nguyên An Bình tất nhiên cũng không có cơ hội được thưởng thức. Thời điểm chia thịt lợn, Nguyên An Bình gọi Trọng Tôn Thụy tới, liền phát hiện biểu tình của bé không có cao hứng giống như ban nãy, hắn biết nhất định là bị tiếng lợn doạ sợ rồi, liền cười một cái rồi nói: "Có phải không giống trong tưởng tượng hay không?" Trọng Tôn Thụy uể oải gật đầu: "Ta còn phải nghe thêm lần nữa." Nguyên An Bình nhíu mày, nhưng cũng không hỏi bé vì sao lại tự tìm tội chịu khổ như vậy: "Đi về nhà tìm một cái rổ đến đây, ta quên mang theo rồi." Hắn đến mua thịt, nhưng lại quên mang rổ, cũng không thể gánh chân giò mang về. Hơn nữa, hắn còn phải mang xương sườn về. Trả tiền xong, Nguyên An Bình lại mua thêm vài khối huyết lợn từ chủ nhà. Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của Đại Trụ, hắn cũng đã mang thịt về nhà. Sau khi về nhà, bởi vì Đại Trụ cũng đã mua thịt rồi nên Nguyên An Bình không chia thịt cho hắn, mà chỉ chia một ít huyết lợn, thứ này xem ra không đáng là bao nhưng khi xào lên thì ăn rất ngon. Hoắc Tiểu Hàn nhìn cái chân giò to tổ chảng cùng với số xương sườn trong rổ, liền có chút giật mình: "Mua nhiều như vậy a!" Nguyên An Bình rửa tay sạch sẽ: "Không nhiều, ăn Tết chung quy cần phải xa xỉ một chút. Nhân dịp năm mới, trưa nay chúng ta hầm xương sườn ăn, cũng giống như lần trước, cho thêm một ít củ cải. Ân... Buổi chiều thì nấu với thịt đi." Nguyên An Bình làm cho bọn họ lĩnh giáo hai chữ "xa xỉ" là như thế nào, tuy rằng hắn cũng cảm thấy quả thật rất xa xỉ, nhưng hắn vẫn có quyền định đoạt. Nguyên An Bình mang chân giò về nhà, tất nhiên cũng khiến cho không ít người trong thôn nghị luận. https://aubreyfluer.wordpress.com Có người thèm thuồng nói: "Một cái chân giò rất lớn a, còn có không ít xương sườn, An Bình quả thực rất hào phóng a." Có người lại cười đáp: "Ta cho rằng hắn là vì nghĩ đến Hoắc Tiểu Hàn, không nỡ để người ta chịu thiệt a." "Xem ra Hoắc Tiểu Hàn thật sự rất may mắn." ... "Nhắc đến chỗ ở của Hoắc Tiểu Hàn, hình như tiên sinh của An Bình cũng ở đó phải không?" "Xem ra ngoại trừ Hoắc Tiểu Hàn, hẳn là vì muốn hiếu kính tiên sinh của hắn." "Hiếu kính với tiên sinh là chuyện đương nhiên, ngươi nói xem, hài tử của chúng ta cũng học chữ với Nguyên An Bình, năm nay có nên đưa lễ vật tới biểu thị một chút hay không?" "Sợ là hắn không nhận đâu." "Có nhận hay không thì tuỳ hắn, dù sao đó cũng đều là tâm ý của chúng ta." Có người cảm thấy lời này cũng rất có đạo lý. Cho nên, từ chủ đề bàn luận ban đầu là Nguyên An Bình cho đến Hoắc Tiểu Hàn, liền biến thành chủ đề nên đưa lễ vật gì mới tốt, bàn luận hảo lâu. Mà những người đối với chuyện này cực kỳ khó chịu thì lại thuộc về một nhà Nguyên Căn Thạc, không nói đến chủ ý lừa gạt tiền không thành công, lại còn phải chịu tội. Vừa nghe nói Nguyên An Bình xài tiền như vậy, liền nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao hắn lại may mắn như vậy?!" Trong lòng Phương Hoa cực kỳ không thoải mái, nếu không phải bởi vì dùng sai thuốc, thì số tiền mà Nguyên An Bình mua thuốc từ chỗ Lâm đại phu đủ để cho bọn họ mua không ít thịt, nàng bưng mặt mới vừa bị đánh xong, trong lòng âm thầm ai oán: Ta thật là xui xẻo! Hoắc Hạ Sinh là người trực tiếp nhất, sau khi hắn nghe nói Nguyên An Bình đưa cho Hoắc Tiểu Hàn không ít thịt, hắn liền muốn đi tìm Hoắc Tiểu Hàn, nếu đã không lấy được tiền, vậy thì phải lấy thịt cho bằng được. Nguyên An Bình nhìn Hoắc Hạ Sinh trưng ra bộ dạng hung hãn đứng ở trước cửa: "Ngươi muốn tìm Tiểu Hàn? Ta nhớ hình như ngươi đâu có quan hệ gì với y?" Hoắc Hạ Sinh đáp: "Ta là Tam ca của nó, sao lại không liên quan?" Nguyên An Bình biết đối phương không nói lý, da mặt cũng đủ dày, cho nên tranh luận cùng hắn ta chỉ tổ phí sức. Hắn định trực tiếp đóng cửa, nếu như đối phương dám xông vào, vậy cũng đừng trách hắn không khách khí. Hoắc Tiểu Hàn biết Hoắc Hạ Sinh từ nhỏ đến giờ rất thích gây phiền phức, trong lòng y rất buồn bực, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không được, y từ sau lưng Nguyên An Bình bước ra, nói: "An Bình ca! Để ta nói chuyện với hắn một chút." Thấy thần sắc của y thập phần kiên định, Nguyên An Bình liền tự động tránh ra: "Được." Hoắc Hạ Sinh không sợ Hoắc Tiểu Hàn muốn đàm luận với hắn, nếu như Hoắc Tiểu Hàn vẫn không ra, ngược lại là có chút phiền phức, nếu quả thực có đánh nhau thì hắn cũng không chắc là đối thủ của Nguyên An Bình. Lại nói, hắn cũng đâu có ngu, nếu hắn dám đánh Nguyên An Bình thật, người trong thôn khẳng định đều không tha cho hắn. Hoắc Tiểu Hàn đi ra ngoài, thần sắc bình tĩnh hỏi: "Ngươi tìm ta làm gì?" "Ta nghe nói Nguyên An Bình cho ngươi không ít thịt, ngươi lấy cho ta một ít đi." Sợ Hoắc Tiểu Hàn không cho, hắn còn nói tiếp: "Coi như ngươi không nghĩ tới ta, nhưng cũng phải nghĩ tới cha nương đi?" Biết ngay hắn chẳng có ý tốt gì, thần sắc của Hoắc Tiểu Hàn liền bình thản nhìn hắn: "Ta nói lại cho ngươi nghe một lần, ngươi, còn có các ngươi, đều không có quan hệ gì với ta. Ngươi đừng quên, tiền đính hôn của ngươi, chính là tiền bán thân của ta." "Cái gì mà bán với không bán, ngươi đừng có nói khó nghe như vậy chứ." Giọng điệu của Hoắc Hạ Sinh không chút nào để ý, đáp: "Khi đó ngươi bị bệnh, có người nguyện ý bỏ tiền ra cho ngươi xem bệnh, đương nhiên chúng ta cũng rất tình nguyện. Chúng ta rất nghèo, ngươi cũng biết rõ mà, ngươi bệnh nặng như vậy, chúng ta nào có tiền cho ngươi xem bệnh a? Nguyên An Bình nguyện ý bỏ tiền cho ngươi xem bệnh, lại còn uy hiếp phải đoạn thân trước, cha nương cũng không thể nhìn ngươi cứ như vậy mà chết, không phải sao?" Hoắc Tiểu Hàn vừa nghe hắn đổ lỗi lên đầu Nguyên An Bình liền nhất thời nổi giận: "Cút! Sao ngươi còn có mặt mũi mà nói như vậy?! Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu sao?! Hoắc Hạ Sinh! Ta nói lại cho ngươi nghe một lần nữa, sau này chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào nữa, cha nương của ngươi cũng không còn bất cứ quan hệ gì với ta, cho dù sau này ta có chết, thì cũng chẳng liên quan gì đến Hoắc gia các ngươi! Cho nên, ngươi muốn bạc hay muốn thịt, thì đi tìm người khác đi! Sau này đừng tìm tới ta nữa!" "Không ngờ ngươi lại thay đổi tánh khí lớn như vậy!" Thái độ phản kháng của Hoắc Tiểu Hàn làm cho Hoắc Hạ Sinh giận đến mức tím mặt tím mày: "Làm sao? Có nam nhân rồi liền không cần cha nương nữa? Ngươi còn chưa có gả cho hắn đâu, quả thật như bát nước đổ đi!" Nói xong liền muốn động thủ. Nguyên An Bình vốn đang đứng ở trong sân nghe, phát hiện ngữ khí của Hoắc Hạ Sinh có chút không đúng, vừa hay lại nhìn thấy Hoắc Hạ Sinh vung quyền muốn đánh Hoắc Tiểu Hàn, hắn liền hô to một tiếng: "Hoắc Hạ Sinh! Ngươi dám?!" Nguyên An Bình chạy ra kéo Hoắc Tiểu Hàn che lại ở phía sau, lạnh mặt nói: "Hoắc Hạ Sinh! Ngày hôm đó đưa tiền ta cũng đã nói rõ ràng, trưởng thôn cùng những vị trưởng bối trong thôn cũng đều ở đó, ngươi đừng có ở chỗ này ỷ vào da mặt dày liền muốn hoành hành. Không đem trưởng thôn và những vị trưởng bối kia để trong mắt, có phải ngươi nên nghĩ đến việc thành thật chịu tội với bọn họ hay không?" Hoắc Hạ Sinh tức giận: "Ngươi đừng tưởng lấy trưởng thôn và các trưởng bối trong thôn ra doạ ta! Nguyên An Bình! Không phải ngươi cũng ỷ vào việc chính mình dạy các hài tử trong thôn đọc sách sao? Ngươi có cái gì đặc biệt chứ?!" "Ta không ỷ vào cái gì cả, cũng không cảm thấy bản thân có bao nhiêu ghê gớm, càng không lấy trưởng thôn và các vị trưởng bối trong thôn ra doạ ngươi. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, ngươi mà còn uy hiếp Hoắc Tiểu Hàn, ta sẽ đánh chết ngươi!" Nói xong, hắn lại nói với Hoắc Tiểu Han: "Tiểu Hàn! Đi vào trong nhà đi." "Ta..." Hoắc Tiểu Hàn có chút lo lắng. "Ngươi ở lại chỗ này cũng vô dụng." Hoắc Tiểu Hàn lùi ra sau vài bước, nhưng không muốn vào trong nhà. Nguyên An Bình thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, hắn phủi phủi ống tay áo nói với Hoắc Hạ Sinh: "Không phải muốn gây sự sao? Ta phụng bồi." Hoắc Hạ Sinh thấy hắn bày ra bộ dạng như sắp đánh nhau, liền nói: "Ngươi chờ đó cho ta!" Hung hăng để lại lời đe doạ xong, hắn liền ly khai. Hoắc Tiểu Hàn có chút bất ngờ: "Hắn cứ như vậy mà đi?" Nguyên An Bình giật nhẹ ống tay áo: "Xem ra hắn cũng không có ngu như vậy." Hoắc Tiểu Hàn có chút băn khoăn: "Xin lỗi, đều là tại ta." Ngữ khí của Nguyên An Bình tuỳ ý đáp: "Ngươi đừng để ý, chút chuyện này không tính là gì. Đừng đứng ở đây nữa, ta đang chờ ăn sườn hầm đây." "Vậy bây giờ ta đi làm ngay." Đối với vấn đề của Hoắc Tiểu Hàn, Nguyên An Bình nghĩ thoáng ra, ai mà không có thân thích. Thế nhưng, hiện tại thân thích này lại không còn ý nghĩa gì nữa, cùng lắm mỗi khi không có việc gì, bọn họ chỉ tới chọc hắn buồn nôn một chút, nếu thực sự không thành thì chỉ chịu một chút thiệt thòi nhỏ, cũng không tính là cái gì.