Xuyên Việt Chi Tiên Sinh
Chương 5
Editor: Aubrey.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Nguyên An Bình liền bị một trận tiếng gà gáy đánh thức. Hắn thấy phiền phải dùng chăn che lỗ tai ngủ tiếp, không bao lâu liền say giấc nồng. Chờ đến khi hắn tỉnh lại lần thứ hai, cũng là lúc mặt trời đã lên cao. Mùa đông vốn là mùa không có việc gì để làm, hắn cũng không cần phải làm gì, có dậy muộn cũng không sao.
Không muốn dùng điểm tâm là cơm tẻ, Nguyên An Bình liền nấu một nồi mì nước đã được trang bị sẵn, ăn cũng không tệ lắm. Hắn là người phương Bắc, thói quen khi ăn mì thường phải có thêm bánh màn thầu, nhưng rất tiếc hắn sẽ không làm đâu a.
Ăn xong điểm tâm, đem gà được đặt trong thùng băng tan ra ngoài. Đem một phần ba thịt gà trước đó hắn đã chặt ra lưu lại, đầu gà cùng móng gà cũng lưu lại. Hắn nhớ tới trong phòng tạp vật có một cái rổ trúc, liền đi lấy ra rồi dùng nước rửa sạch, đem thịt gà bỏ vào trong rổ. Rổ này vừa vặn có một cái nắp, sau khi che lại sẽ không ai thấy được đồ vật bên trong.
Chỉ là lúc ra khỏi đại môn, còn có vài vấn đề cần phải giải quyết, đó chính là hắn không biết nhà đại bá ở chỗ nào! Nghĩ trước tiên cũng chỉ có thể đi vào trong thôn, gặp ai liền hỏi người đó.
Một đường đi tới, Nguyên An Bình nhận ra trên đường tuy gặp rất nhiều người, nhưng muốn hỏi địa chỉ nhà đại bá hắn ở đâu quả thực không dễ dàng. Tiếp tục đi tới, tại trước cửa nhà một tiểu viện lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Hắn liền đi tới hỏi: "Ngươi là Tiểu Bàn Đôn đi?"
Không sai! Chính là hài tử nhỏ nhất trông khá bụ bẫm, cũng nằm trong đám hài tử hôm trước đến bắt nạt Hoắc Tiểu Hàn.
Tiểu Bàn Đôn vốn đang ngồi xổm trước cửa nhà tự chơi một mình, đột nhiên nghe thấy một âm thanh xa lạ gọi mình, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy là Nguyên An Bình, lập tức mở to miệng gọi: "An Bình ca ca!" Từ khi nhìn thấy Nguyên An Bình đem Lý Tử ca ca đánh bại, bé liền đặc biệt đặc biệt sùng bái Nguyên An Bình. Tuy rằng Lý Tử cũng chưa từng bắt nạt bé, đồng thời còn đối xử tốt với bé, nhưng bé vẫn rất sùng bái Nguyên An Bình, cho nên khi nhìn thấy Nguyên An Bình bé liền biểu hiện rất nhiệt tình.
Nguyên An Bình nhìn đến khuôn mặt tươi cười của tiểu hài tử, lại nghe được bé dùng giọng nói non nớt gọi mình là ca ca. Trong lòng liền cảm thấy xem bộ dáng tiểu hài tử này hẳn là đang rất vui, nào giống như mấy hài tử kia, thực sự là không khiến người ta yêu thích.
Nguyên An Bình cười híp mắt, nói: "Tiểu Bàn Đôn, ca ca hỏi ngươi một vấn đề."
Tiểu Bàn Đôn lập tức vỗ ngực một cái: "An Bình ca ca hỏi đi, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết."
Nguyên An Bình gật đầu biểu thị rất hài lòng: "Chỉ cho ta đường đến nhà đại bá của ta đi như thế nào, ngươi phải dẫn ta đi, buổi trưa liền mời ngươi ăn ngon."
Vừa nghe đến có ăn ngon, Tiểu Bàn Đôn lập tức như con gà con nhặt được nắm gạo, mãnh liệt gật đầu: "Hảo! Hảo! Ta đi cùng ngươi." Nói xong liền hướng về phía đại môn dùng âm thanh ríu rít hô to một tiếng: "Nương! Con đi chơi đây!" Sau đó liền lôi kéo Nguyên An Bình cùng đi.
Nguyên An Bình bất đắc dĩ cười cười: "Bàn Đôn chậm một chút, không vội. Ta cho ngươi đi trước dẫn đường."
Bàn Đôn nghe vậy liền thả chậm bước chân, vui cười hớn hở đi về phía trước, thỉnh thoảng lại hỏi Nguyên An Bình một vài vấn đề.
"An Bình ca ca! Ngươi đến nhà đại bá của ngươi làm gì? Tìm Đại Trụ ca chơi sao?"
Nguyên An Bình lắc đầu: "Ta đi đưa điểm tâm cho đại bá."
Bàn Đôn nghe thế liền có chút nghi vấn: "Ta nghe Lý Tử ca bọn họ nói, ngươi đều là ăn điểm tâm của đại bá ngươi. Làm sao có đồ ăn để đưa cho đại bá ngươi a?"
Nguyên An Bình cười cười: "Hôm qua ta lên núi đốn củi nhặt được một con gà bị đông chết, liền định đưa cho nhà đại bá một chút."
Tiểu Bàn Đôn đối với đồ ăn đặc biệt tinh ý: "Gà! An Bình ca ca, ngươi muốn mời ta ăn ngon cũng là thịt gà sao?"
Nguyên An Bình xoa xoa cái đầu nhỏ của bé: "Đúng rồi a, mời ngươi ăn thịt gà."
Tiểu Bàn Đôn lập tức cao hứng kêu to: "Oa! Tốt quá rồi, An Bình ca ca muốn mời ta ăn thịt gà!"
Nguyên An Bình thấy có người nhìn sang bên này, lập tức đối Tiểu Bàn Đôn nói: "Đừng nói lớn! Để người khác biết, ngươi liền không có ăn."
Vừa nghe không có thịt gà ăn, Tiểu Bàn Đôn lập tức che miệng lại, trơ mắt nhìn Nguyên An Bình.
Nguyên An Bình bị bộ dạng trẻ con của bé chọc cười: "Yên tâm đi, sẽ cho ngươi ăn. Đi thôi! Đúng rồi, Bàn Đôn! Tên của ngươi là gì?"
Biểu tình của Bàn Đôn có chút nghi hoặc: "Chính là Bàn Đôn a."
Nguyên An Bình biết đứa nhỏ này có khả năng nghe không hiểu, liền hỏi: "Ngươi còn cái tên khác hay không?"
Bàn Đôn lập tức đáp: "Có a, ta có hai cái tên." Sau đó liền làm một vẻ mặt đắc ý: "Một cái gọi là Bàn Đôn, một cái gọi là Nguyên Tiểu Bàn. Cha ta nói lý do đặt cái tên này, là vì muốn tương lai ta sẽ ăn thật nhiều rồi trở nên bụ bẫm." Nói xong còn ưỡn ngực nhỏ cười hắc hắc.
Nguyên An Bình hiểu ý không nói gì, bất quá ngẫm lại đối với tình trạng không lo lắng thiếu lương thực không đủ ăn của hắn mà nói, có thể là giấc mộng của biết bao người mập mạp. Cho nên, hắn cũng biểu đạt ý tứ với Tiểu Bàn Đôn, ngợi khen cái tên Nguyên Tiểu Bàn, Nguyên Tiểu Bàn liền lần thứ hai nở nụ cười tươi như hoa. Cơ mà, biết được Tiểu Bàn Đôn cũng họ Nguyên, ngược lại là làm Nguyên An Bình cảm thấy được thân cận.
Hai người đi không bao lâu đã đến trước cửa nhà của đại bá, nhà của Nguyên Căn Thịnh cũng là phòng đất, nhưng mà sân nhà lại lớn hơn của hắn nhiều. Mở cửa viện ra, Nguyên An Bình đứng ở bên ngoài viện chỉnh lý một chút, rồi cùng Bàn Đôn đi vào.
Mới vừa vào sân, Nguyên An Bình liền nhìn thấy hai người thiếu niên, một người thoạt nhìn có vẻ lớn hơn mình một tý, người còn lại thì so với mình không chênh lệch nhiều lắm. Người lớn hơn vừa nhìn thấy hắn liền lộ ra khuôn mặt tươi cười, mà người nhỏ hơn thì trưng ra khuôn mặt phiền chán. Nguyên An Bình không biết bọn họ, nên cũng không biết bắt chuyện ra sao.
Thiếu niên trông lớn tuổi hơn Nguyên An Bình chào hỏi trước: "An Bình! Ngươi tới rồi."
Người nhỏ hơn thì lại ác thanh ác khí nói: "Không phải ngươi đã nói sẽ không tới nhà của ta sao? Sao lại đến nữa? Lại muốn lấy gì trong nhà của ta?!"
Thiếu niên lớn hơn lập tức cau mày khiển trách: "Nhị đệ!"
Thiếu niên nhỏ hơn thấy ca ca muốn nổi giận liền không nói gì nữa, nhưng vẫn trừng mắt liếc Nguyên An Bình một cái, Nguyên An Bình liền mặc kệ hắn.
Bàn Đôn ngược lại là giúp hắn, còn không đợi Nguyên An Bình nói chuyện, Bàn Đôn liền trước hết há mồm hô to: "Đại Trụ ca! Thạch Đầu ca!" Bé gọi người trông lớn tuổi hơn trước, rồi mới tới thiếu niên nhỏ hơn: "Thạch Đầu ca! An Bình ca ca không phải đến lấy đồ vật nhà các ngươi, ca ấy đến là mang thịt gà cho các ngươi ăn."
Thông qua Bàn Đôn nói, Nguyên An Bình liền biết người lớn hơn gọi là Đại Trụ, còn người nhỏ hơn gọi là Thạch Đầu. Chờ Bàn Đôn nói xong, hắn liền đem rổ đưa cho Đại Trụ: "Ở trên núi nhặt được một con gà rừng bị đông chết, nên đem đến đây cho các ngươi một chút."
Đại Trụ không nhận lấy: "An Bình! Chính ngươi giữ lại ăn đi, ngươi gầy như vậy xác thực nên bồi bổ." Nguyên An Bình gầy đến nỗi như có thể bị gió cuốn đi, nhưng tinh thần lại hoàn hảo còn rất tốt, nếu không quả thực khiến người khác lo lắng.
Thạch Đầu không vui, chớp mắt liền đoạt lấy: "Tại sao không muốn a? Hắn ăn nhiều lương thực nhà chúng ta như vậy, đưa thịt gà cho chúng ta là đúng!"
Đại Trụ thật muốn sinh khí, Nguyên An Bình ăn bao nhiêu lương thực nhà bọn họ hắn còn không biết sao? Lời Thạch Đầu nói thật có chút quá phận. Hắn biết bởi vì trong nhà cũng khó khăn, mỗi ngày ăn không đủ no, đối với chuyện cha đem thức ăn cho Nguyên An Bình, trong lòng Thạch Đầu có chút oán hận, nhưng đối xử với Nguyên An Bình như thế cũng có chút quá mức rồi: "Thạch Đầu!"
Thạch Đầu biết đại ca là thực sự sinh khí rồi, bất quá vẫn là muốn đem thịt gà lưu lại: "Ca! Chẳng lẽ đệ không gầy sao? Ta là cứ muốn đem thịt gà lưu lại đấy!" Nói xong liền đem thức ăn vào trong nhà cất đi.
Đại Trụ tức giận muốn đuổi theo, Nguyên An Bình liền lập tức kéo hắn lại: "Đại Trụ ca! Ta mang đến là nhất định sẽ không lấy về. Đại bá đã giúp ta rất nhiều, ta làm sao có thể ăn một mình. Cứ giữ lại đi, tiểu hài tử cũng cần bồi bổ một chút."
Đại Trụ thở dài, hắn cũng đau lòng đệ đệ muội muội của mình, liền không nói thêm gì nữa.
Có lẽ là vì nhờ có thịt gà, Thạch Đầu thay đổi thái độ với Nguyên An Bình rất nhiều. Nguyên An Bình cũng không thèm để ý, chỉ là một người xa lạ, dù thái độ đối với hắn có như thế nào cũng không khiến mình có chuyện gì được.
Sau khi nhận lại rổ Nguyên An Bình liền muốn rời đi, Đại Trụ vội vã cản người lại: "An Bình! Buổi trưa ở lại nhà ta ăn đi, cha nương ta cũng sắp trở về rồi, ngươi trước tiên vào trong nhà ngồi một chút."
Nguyên An Bình lập tức uyển chuyển cự tuyệt, nói: "Ta còn có chút việc cần làm ở nhà, hơn nữa còn phải đem tên tiểu tử này trở về. Lần sau đi, lần sau sẽ cùng nhau ăn cơm." Nói rồi liền lôi kéo Bàn Đôn đi ra ngoài.
Đại Trụ nhìn hắn thực sự muốn rời đi, cũng hết cách rồi, chỉ có thể để cho hắn đi. Chờ An Bình ra cửa, hắn lập tức trầm mặt xuống, đối Thạch Đầu bởi vì có thịt gà mà cao hứng nói: "Theo ta vào trong!"
Thạch Đầu vừa nhìn là biết đại ca lại muốn dạy bảo mình, không biết có đánh đòn hắn hay không? Mặc dù có thịt ăn, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Trên đường trở về, Bàn Đôn vui mừng như vừa trúng lớn, một đường líu ra líu ríu nói không ngừng. Tổng thể chính là, Thạch Đầu ca thực sự quá đáng ghét, làm sao có thể nói với An Bình ca ca như vậy.
Như là nghĩ tới điều gì, Bàn Đôn hơi nghi hoặc một chút nói: "Ta nghe nương ta kể..." Đang nói lại đột nhiên nhớ tới lời Nguyên An Bình đã từng nói, hắn lập tức đổi giọng: "Không có! Ta không có nghe nương ta kể, là ta tự mình biết!"
Nguyên An Bình không nhịn được nở nụ cười: "Bàn Đôn! Ngươi muốn nói gì?"
Bàn Đôn gãi gãi mặt, có chút không rõ hỏi: "Nhà ngươi có cho nhà Đại Trụ ca một mẫu đất để trồng trọt đấy, nhà bọn họ đưa thức ăn cho ngươi không phải là chuyện nên làm sao? Tại sao Thạch Đầu ca lại không cao hứng a? Chẳng lẽ là An Bình ca ca ăn quá nhiều? Nhưng mà ngươi gầy như vậy, làm sao có thể ăn nhiều như vậy được a?"
Nguyên An Bình hiếu kỳ hỏi: "Nhà ta cho nhà đại bá một mẫu đất trồng trọt?"
Bàn Đôn gật đầu: "Phải a."
"Có lẽ là thu hoạch không tốt, lương thực thu được không nhiều. Ta được ăn là may lắm rồi." Nguyên An Bình không để tâm, sản lượng lương thực cổ đại vốn rất thấp, thuế má nơi này lại còn rất cao.
Nguyên An Bình khách sáo nói: "Bàn Đôn! Ta đố ngươi, ngươi biết nhà đại bá ta có bao nhiêu hài tử không? Bọn họ tên là gì?"
Bàn Đôn lập tức tự tin nói: "Có năm hài tử! Đại Trụ ca ca, Tiểu Vũ tỷ tỷ, Thạch Đầu ca ca, Đại Hà ca ca, còn có Tiểu Hà ca ca."
Nguyên An Bình lập tức cười nói: "Bàn Đôn thật là lợi hại, đều trả lời đúng. An Bình ca ca lại hỏi ngươi một vấn đề, ngươi biết cha nương ta tên gì không?"
Bàn Đôn nghĩ một hồi, liền lắc đầu: "An Bình ca ca! Cái này ta không biết."
Nguyên An Bình không thấy bất ngờ, tiểu hài tử không thể gọi thẳng đại danh của người lớn, không biết cũng là chuyện bình thường: "Không biết cũng không sao, chúng ta nói chuyện khác một chút. Ngươi biết trưởng thôn tên gì không?"
Bàn Đôn gật đầu: "Ta biết! Gọi là Lý cụ tổ. Ta còn biết Lý Tử ca ca gọi Lý cụ tổ là nhị bá."
Nguyên An Bình hiểu rõ: "Trưởng thôn là bổn gia của tiểu tử kia a. Vậy ngươi biết Lý Tử ca ca tên là gì không?"
"Lý Tử ca tên thật là Lý Tự. Đó là cái tên gia gia huynh ấy đặt cho, hi vọng tương lai huynh ấy hiểu biết chữ nghĩa, trở thành một người có tri thức. Chỉ là nhà Lý Tử ca quá nghèo, không kham nổi chuyện đến Tư Thục." Nói xong tiểu tử liền thở dài. Ở cổ đại, nhà nào nghèo là sẽ không được đi học, vì thế số lượng người đọc sách bị thiếu hụt rất nhiều.
Đưa Tiểu Bàn Đôn về đến trước cửa nhà, dặn bé buổi trưa nhớ đến nhà mình ăn, liền trở về nhà. Hắn không thể làm cơm, cho nên không định xào gà mà là chuẩn bị đem đi nấu canh. Còn chuyện nấu canh gà, đương nhiên là phải tốn thời gian một chút.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
15 chương
60 chương
93 chương
23 chương