Xuyên Việt Chi Tiên Sinh
Chương 23
Editor: Aubrey.
Ngày thứ hai, trong khi sắc trời vẫn còn chưa sáng thì Nguyên An Bình đã rời giường rồi. Vì đang là mùa đông nên ban đêm rất dài, lúc này cũng chỉ mới khoảng hơn năm giờ sáng thôi. Sau khi hắn đem bản thân mình thu thập thoả đáng xong, liền mở cửa đi ra ngoài.
Mặc dù trên đầu hắn đã đội mũ, quấn khăn quàng cổ, mang theo găng tay, võ trang đầy đủ như vậy mà khi vừa ra khỏi cửa, hắn vẫn cảm thấy lạnh đến mức phải run cầm cập không ngừng, cố gắng thích ứng một chút mới cảm thấy đỡ hơn. Sau đó, hắn liền nương theo ánh trăng mà hướng đến con đường tối om ngoài thôn rời đi.
Nguyên An Bình cảm thấy thống khổ vô cùng, cứ như chân hắn sắp bị gãy đến nơi rồi. Lúc này, hắn mới nhìn đến bức tường thành quen thuộc kia, bỗng chốc lại có một loại cảm giác như mình vừa chinh phục hơn năm ngàn dặm đường, rốt cuộc cũng mang theo thắng lợi trở về.
Một bên cảm thán thật sự quá khó khăn, một bên lại nhận ra rằng tố chất của khối thân thể này thật sự quá kém, hắn âm thầm quyết định sau này phải rèn luyện thật hảo mới được.
Sau khi nghỉ ngơi xong, sức lực cũng được lấy lại một chút. Nguyên An Bình mới ôm theo cái bao đựng tấm gương bước vào trong cửa thành, hắn vừa đi vừa nghĩ "Không biết cái tên Chương lão gia kia có đang ở nhà hay không? Nếu như hắn đã đi thăm người thân rồi, vậy thì chuyến đi của mình ngày hôm nay không phải sẽ trở nên công cốc sao?... Thôi thì, cứ đi thử xem. Nếu như thật sự hắn không có ở nhà, vậy liền nói rõ lên một chuyện ông trời không muốn cho hắn nhìn thấy món bảo bối này, đó chính là tổn thất lớn của hắn."
Nguyên An Bình đi đến trước cửa Chương phủ, nhìn đến đại môn trông đầy khí thế kia, cảm thấy rằng người này thật sự rất có tiền, vậy cũng tốt.
Hắn nhấc chân lên, còn chưa bước lên được bậc thang nào, liền bị người khác quát to một tiếng bảo hắn dừng lại.
"Đứng lại! Ngươi là ai? Chương phủ không phải là nơi mà người khác có thể tuỳ tiện ra vào." Có trách thì chỉ trách Nguyên An Bình để bại lộ thân phận quá rõ ràng, khiến cho binh lính gác cổng rất dễ dàng nhận ra người này là một kẻ thực sự rất nghèo nàn.
Nguyên An Bình cũng không định nổi giận, ở thời đại nào mà người trông cửa chẳng nhìn quần áo để đánh giá người khác? Cho nên, hắn liền cực kỳ bình tĩnh nói: "Ta muốn gặp Chương lão gia."
Thấy biểu hiện của người nọ dường như lại muốn tiếp tục mở miệng trào phúng hắn, Nguyên An Bình liền chặn lại nói: "Đừng vội hung dữ như vậy, ngươi giúp ta đi truyền lời một chút, chỉ một chữ "Gương" thôi. Sau đó, hắn có muốn gặp ta hay không thì tuỳ."
Tên lính canh cửa thấy tư thái của hắn không tầm thường, trước mặt là Chương phủ nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Chỉ sợ rằng là nhân vật khó lường nào đó, nên đành phải đi truyền lời giúp hắn, miễn cho không may lại đi đắc tội nhầm đại nhân vật không nên chọc vào.
Tên lính canh cửa sửa lại thái độ, không còn trưng ra bộ dạng cao cao tại thượng như lúc nãy nữa: "Kia... Ngươi chờ một chút, ta giúp ngươi đi truyền lời."
Nguyên An Bình đứng ở trước cửa Chương phủ, cũng không thèm để ý đến các loại ánh mắt thăm dò của đám người đang đi qua đi lại kia.
Nếu như nói hắn có kính nể đối phương hay không thì thật sự là không có, dưới cái nhìn của hắn thì tên Chương lão gia này chỉ là một thương nhân của hoàng gia. Cũng chưa từng chứng kiến qua thủ đoạn của đối phương như thế nào, muốn làm cho hắn sợ một người, chính là một chuyện không hề dễ dàng chút nào.
Chương Lâm Dịch, hai mươi lăm tuổi, tướng mạo tuấn dật, toàn thân quý khí, đứng ở nơi đó liền khiến cho người ta cảm thấy được rằng người này rất có tiền và có địa vị. Sau khi nghe xong tên lính gác cổng truyền lời, hắn liền cảm thấy có chút ngạc nhiên, gương hắn cũng có biết. Chỉ là một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc rách rưới, vậy mà cũng dám tràn đầy tự tin đến đây tìm mình? Hắn ngược lại là thật sự tò mò, liền suy nghĩ một chút rồi nói: "Để cho hắn vào đi."
Lính gác cổng nhận được mệnh lệnh xong liền đi ra ngoài.
Nguyên An Bình được một gã sai vặt dẫn vào bên trong Chương phủ, một đường trải qua khắp các loại đình đài lầu các, ngược lại là làm cho hắn thấy được kiến trúc nơi này quả thật rất tinh xảo và ưu nhã.
Gã sai vặt thấy hắn không có bộ dạng kinh ngạc hay kỳ quái gì, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút. Miễn cho việc đem tới một món đồ vật không ra gì, quấy rầy tâm tình của lão gia.
Nguyên An Bình không biết rằng gã sai vặt kia đang âm thầm đánh giá hắn, vòng vòng chuyển chuyển mấy lần cuối cùng cũng đến một gian đại sảnh rất ấm áp. Cảm giác này thật giống như vừa tiến vào một căn phòng kín giữ ấm, sau đó hắn lại nhìn đến bố cục trang trí trong phòng. Trong lòng Nguyên An Bình âm thầm cảm khái, vẫn là người có tiền mới biết cách hưởng thụ a.
Nguyên An Bình liếc nhìn vị gia chủ đang ngồi trên giường, thấy người này có tướng mạo thập phần quý khí, hơn nữa lại còn rất trẻ trung, ngược lại là khiến cho hắn bội phục không thôi. Dù sao thì người dân vẫn thường hay gọi người này là Chương lão gia, mà không phải là công tử nhà họ Chương, có thể tưởng tượng được năng lực của hẳn mạnh mẽ đến cỡ nào.
Chương Lâm Dịch cũng quan sát Nguyên An Bình một chút, thấy hắn nhìn quanh gian phòng này, lại không hề xuất hiện một tia gợn sóng nào trong mắt. Ngay cả khi nhìn thấy chính mình cũng không biểu hiện ra vẻ khúm núm, bước đầu đánh giá coi như là đã chính thức vượt qua.
Chương Lâm Dịch nghiêng người nằm ở trên chiếc giường mềm mại, lười biếng mở miệng: "Nghe nói ngươi muốn gặp ta, là có mục đích gì?"
Nguyên An Bình liền đi vào thẳng vấn đề: "Ta có bảo bối muốn đưa cho ngươi, bất quá vật này không thích hợp để nhiều người nhìn thấy."
Chương Lâm Dịch nghe xong liền cảm thấy người này cũng có một chút thú vị, nhìn đám hạ nhân hai bên, thẳng thắn phất tay một cái để cho bọn họ lui ra ngoài.
Nguyên An Bình không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao thì hắn đến đây cũng không phải để làm thích khách tính toán ám sát Chương Lâm Dịch.
Hắn đem chiếc gương ra, gỡ bỏ phần vỏ bọc bên ngoài. Sau đó, Nguyên An Bình liền làm động tác xin mời: "Đây chính là món bảo bối mà ta mang đến."
Chương Lâm Dịch vốn không mang quá nhiều hứng thú, nhưng sau khi nhìn thấy món bảo bối kia, liền bị kinh sợ đến ngây người: "Chuyện này..."
Hắn ngay lập tức vội vàng đứng dậy đi đến trước gương, nhìn đến chính bản thân mình bên trong, cảm thấy vô cùng khó tin: "Người trong này chính là ta sao? Ta có thể nhìn thấy bản thân mình rõ ràng như vậy?!"
Nguyên An Bình cảm thấy người này có điểm kinh ngạc hơi quá mức, nhưng hắn ngẫm lại cũng có thể lý giải được. Hắn cảm thấy rằng chuyện này cũng giống như hắn lúc trước, khi lần đầu phát hiện mình có không gian thì chính hắn cũng thật sự rất kinh ngạc. Cũng chính vì như vậy, mà hắn không có ý định âm thầm khinh bỉ Chương Lâm Dịch.
Nguyên An Bình giải thích với hắn: "Đây là gương, người trong gương kia đương nhiên chính là ngươi. Không tin, ta đến đứng trước gương cho ngươi xem một chút."
Hắn nói xong liền muốn bước đến, lại phát hiện người bên cạnh bỗng dưng xuất hiện ở chỗ khác, hoá ra là bị người khác ôm đi.
Nguyên An Bình nhìn đến một kẻ lạ mặt bỗng dưng xuất hiện ở trong phòng, vờ làm bộ dáng như chợt hiểu ra: "Không trách ngươi lại sảng khoái để cho hạ nhân rời đi như vậy, nguyên lai là trong bóng tối còn có bảo tiêu! Ta đã nói rồi, mấy người có tiền như các ngươi sợ nhất là cái chết, làm sao có khả năng sẽ dễ dàng đi tin tưởng một người xa lạ."
Cảm xúc của Chương Lâm Dịch đã khôi phục trở lại bình thường, cũng bởi vì Nguyên An Bình đã đưa tới một món bảo bối khiến cho hắn rất hài lòng, cũng có thể nói là hắn cực kỳ yêu thích món bảo bối này. Cho nên, hắn liền rộng lượng mà tha thứ cho khẩu khí khiến hắn không mấy hài lòng của Nguyên An Bình.
Chương Lâm Dịch ngồi xuống, lộ ra bộ mặt thật sự của thương nhân: "Nói đi, ngươi muốn được nhận bao nhiêu tiền?"
Nguyên An Bình nhún vai một cái: "Ngươi xem xét rồi cho một cái giá đi, ta không thể ước định được giá trị của nó."
Chương Lâm Dịch suy nghĩ một chút, sau đó liền thử thăm dò hỏi: "Ba vạn rưỡi... lượng bạc, thế nào?"
Nguyên An Bình sảng khoái gật đầu: "Được đấy."
Chương Lâm Dịch có chút hoài nghi: "Vì sao ngươi lại sảng khoái như vậy?"
Nguyên An Bình nghi hoặc đáp: "Vì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn ta đòi ngươi đưa thêm tiền?"
Chương Lâm Dịch là một thương nhân, món đồ nào đã được ấn định giá thì tất nhiên hắn sẽ không đưa thêm tiền, hắn chuyển sang chuyện khác nói: "Ta muốn biết xuất sứ của chiếc gương này."
Nguyên An Bình khẽ cười, hỏi: "Ngươi xác định muốn biết?"
Chương Lâm Dịch liền trưng ra một bộ dáng đương nhiên: "Món bảo bối này ta dự định sẽ đem tặng cho người khác, cần phải biết rõ ngọn nguồn của nó thì mới có thể yên tâm."
Nguyên An Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta có thể cam đoan với ngươi, ở Lâm Thịnh quốc hay trên khắp đại lục này chỉ có duy nhất một chiếc gương như thế này. Còn xuất sứ của nó thì... Ta cảm thấy, đối với một người tài hoa như ngươi, thì có lẽ sẽ tìm ra được một lời giải thích tốt hơn của ta nhiều."
Kỳ thực, hắn vốn đã soạn hảo một câu chuyện bịa đặt về nguồn gốc của chiếc gương này. Chỉ là sau khi hắn nhìn thấy Chương Lâm Dịch, thì ngay lập tức quyết định không cần nữa. Bởi vì đây không phải là một người dễ bị lừa gạt, thay vì lừa gạt hắn còn không bằng để hắn tự đoán thì tốt hơn, cũng có thể tránh khỏi được chuyện chọc giận đến đối phương.
Dù sao thì ai cũng đều không thích bị người khác coi mình thành kẻ ngốc, nhất là mấy người bị mắc bệnh tự luyến.
Chương Lâm Dịch nhướng mày, rất có hứng thú hỏi rằng: "Món bảo bối này không có lai lịch rõ ràng. Nói đến thẳng thắn như vậy, ngươi không lo lắng ta sẽ đem ngươi cùng với món bảo bối này cùng nhau thủ tiêu?"
Trong lòng Nguyên An Bình "hồi hộp" một chút, nhưng hắn lại rất bình tĩnh mà trưng ra một bộ mặt bị người khác bắt nạt: "Ngươi có nhiều tiền như vậy, nếu chỉ vì một món đồ vật nhỏ mà làm như vậy thì có cần thiết hay không?"
Trên thực tế, hắn vẫn rất sợ người này sẽ thực sự đem hắn đi thủ tiêu. Tuy nhiên, tình huống như thế này hắn cũng đã từng cân nhắc qua, biện pháp ứng phó hắn cũng đã nghĩ kỹ. Chỉ là có thể không dùng, thì tất nhiên hắn sẽ không dùng đến.
Chương Lâm Dịch cảm thấy tên tiểu tử này cũng có một chút khôn khéo, nhưng hắn cũng rất hưởng thức cá tính của đối phương: "Được! Nếu ngươi đã nói như vậy, thì ta cũng phải giữ lời hứa. Cơ mà, ngươi nói cũng đúng, bản lão gia ta đây xác thực không hề để ý đến một chút bạc vụn này, càng không đến mức quá ham muốn bảo bối của ngươi. Ngươi chờ một chút, ta cho người đem tiền đến cho ngươi."
Nguyên An Bình thấy đối phương không có ý định thực sự thủ tiêu hắn nên liền cảm thấy rất yên lòng, hắn cũng lập tức biểu thị: "Đừng đưa cho ta nhiều ngân phiếu, chỉ cần thay bằng bạc vụn cùng vài đồng tiền để cho ta dễ mua đồ hơn là được rồi."
Chương Lâm Dịch liền hào phóng đáp ứng với lời yêu cầu của hắn.
Trên tay Nguyên An Bình cầm theo ngân phiếu cùng một rương bạc vụn, hắn đem ngân phiếu bỏ vào trong lồng ngực, nhấc theo chiếc rương chừng hai trăm lạng bạc rồi nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Chương Lâm Dịch hơi có chút kinh ngạc: "Ngươi cứ như vậy mà đi?"
Nguyên An Bình quay đầu, cảm thấy câu hỏi của người này cũng thật là kỳ quái: "Bạc ta cũng đã cầm rồi, không đi thì ở lại đây làm gì?"
Chương Lâm Dịch cảm thấy tính cách này của Nguyên An Bình dường như là có một chút vấn đề, nếu đổi lại là người khác, thì tất nhiên đối phương sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế để nhờ cậy hắn một phen: "...Có muốn ta cho người đưa ngươi về hay không?"
Nguyên An Bình nghĩ một hồi, liền sảng khoái đồng ý: "Hảo a! Ngươi cho ta một chiếc xe ngựa đi, ta còn rất nhiều đồ vật muốn mua, có xe chở cũng thuận tiện một chút."
Hắn cũng không sợ người này biết được nơi ở của hắn, dù sao thì với năng lực của đối phương, không cần tốn kém bất kỳ thứ gì là chắc chắn có thể tìm ra được nơi ở của hắn.
Chương Lâm Dịch cảm thấy người này cũng thật là không khách khí, hắn liền cho gọi quản gia tới: "Ta rất thưởng thức vị Nguyên công tử này, ngươi đi vào trong nhà kho lấy một chút vải vóc cùng một ít dược liệu đưa cho hắn đi."
Nguyên An Bình có chút không hiểu nghi lễ của cổ nhân, như vậy mà cũng được đưa thêm đồ? Tuy vậy, hắn cũng phải nói một tiếng cảm ơn, sau đó liền cùng với gã sai vặt đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa, Nguyên An Bình liền thở phào nhẹ nhõm một cái thật mạnh. Lần này, coi như là hắn thử đánh cược vận may, đánh cược vào nhân phẩm của Chương Lâm Dịch.
Dù sao, dưới cái nhìn của hắn thì tấm gương này cũng không tính là cái gì, mà ở thế giới này thì lại cho rằng nó là một món bảo bối vô cùng đặc biệt. Cái gọi là mang ngọc mắc tội, hắn cũng có chút bận tâm người mua sẽ truy tìm căn nguyên tới cùng. Dù sao thì thân phận của hắn cũng không quá tương xứng với món bảo bối này, cho dù tổ tiên hắn có giàu có đến cỡ nào thì cũng không thể lưu lại món đồ gia truyền quý giá như thế này được.
Cũng may, Chương Lâm Dịch là một thương nhân, lại còn là một thương nhân kinh doanh rất thành công. Làm thương nhân, hắn có đầy đủ tài phú, tuy rằng cũng có lòng tham, nhưng mà không đến nỗi chỉ vì một chút đồ vật đáng tiền, lại không từ bỏ bất kỳ thủ đoạn nào. Bởi vì thật sự là không cần thiết, nói cho cùng thì chỉ cần có tiền là sẽ có niềm tin. Nếu như đối phương vừa ý cái gì là sẽ sẵn sàng bỏ tiền ra mua, có thể ép giá nhưng sẽ không đi quỵt tiền người ta, bởi vì hắn là một thương nhân, mà một người kinh doanh thành công là sẽ có những quy tắc của riêng mình.
Nguyên An Bình cũng chính là nhờ suy nghĩ được điều này nêm mới dám đến đây, tất nhiên là trước đó hắn cũng đã từng nghe qua về nhân phẩm của Chương Lâm Dịch. Nếu không, hắn cũng không dám tuỳ tiện hành động. Cũng may, vận khí của hắn xem ra cũng không tệ, thế là hắn đã thắng cược rồi.
Chương Lâm Dịch đợi cho Nguyên An Bình đi rồi, liền không còn bộ dáng tự cao tự đại như trước nữa. Hắn lập tức hưng phấn nhảy dựng lên, vọt tới đứng trước gương: "Làm sao bây giờ? Ta thật sự rất thích chiếc gương này, cũng thật không nỡ dâng lên cho Vương phi a!"
Nếu như không phải bởi vì Nguyên An Bình đã nói rằng vật này rất dễ vỡ, thì hắn đã sớm bẻ xuống một góc giữ lại cho mình xài rồi.
Bỗng dưng, một âm thanh lạnh lùng như băng đột ngột xuất hiện: "Kiềm chế một chút."
Chương Lâm Dịch xua xua tay: "Ta biết rồi." Sau đó, biểu tình của hắn liền trở nên nghiêm túc hơn: "Ngươi nói xem, vật này rốt cuộc là từ đâu ra? Có phải sẽ có âm mưu gì hay không?"
Thanh âm lạnh như băng kia không hề có điểm ngập ngừng: "Ta không cảm thấy ở trên người tên này có khí tức nguy hiểm, bất quá vẫn cần phải tỉ mỉ điều tra một chút."
Chương Lâm Dịch gật đầu: "Cũng phải, dù sao thì món bảo bối này cũng là dâng lên cho Vương phi."
Sau khi Nguyên An Bình được nhận thêm mười mấy khúc vải cùng mấy hộp dược liệu nhỏ, liền dẫn theo hai gã sai vặt đi mua một ít thứ, chỉ chốc lát sau thì xe ngựa đã được chất đầy, họ ngay lập tức lên đường trở về thôn.
Hắn biết Chương Lâm Dịch chắc chắn sẽ cho người đến điều tra mình, nhưng hắn khẳng định đối phương sẽ không điều tra được gì đâu.
Nếu như đối phương thật sự muốn biết ngọn nguồn của chiếc gương kia, thì hẳn đã sớm đem mình trừ khử trước rồi, cần gì phải cho người khác đến điều tra. Nhiều nhất cũng chỉ là muốn xác định thử xem hắn có phải là nhân vật nguy hiểm nào hay không, nếu không có gì nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì đối phương sẽ an tâm.
Sau khi Nguyên An Bình về đến nhà, nghe thấy từ trong sân truyền ra âm thanh đọc bài của hài tử, liền âm thầm cảm thán bọn chúng cũng thật siêng năng a.
Hắn nhảy xuống xe, nhìn đến hai tên sai vặt đang lộ ra một chút vẻ nghi hoặc, liền giải thích cho họ: "Ta dạy cho một vài hài tử trong thôn học chữ."
"Không nghĩ tới Nguyên công tử hoá ra là một vị tiên sinh a! Thất kính, thất kính." Hai gã sai vặt liền cực kỳ cung kính đáp.
Nguyên An Bình nở một nụ cười khiêm tốn: "Cũng chỉ là dạy cho bọn chúng một vài chữ viết đơn giản thôi, làm phiền hai vị, chúng ta vào trong đi."
Sau đó, bọn họ liền ôm theo đồ vật, vừa đi vừa nghe "Nhân chi sơ, tính bản thiện..." rồi tiến vào trong sân.
Thấy Nguyên An Bình đã trở về, bọn nhỏ đều quay đầu nhìn về phía hắn, kinh ngạc nhìn đến hắn mang về nhiều đồ vật như vậy, hơn nữa còn có hai người nam nhân rất xa lạ.
Nguyên An Bình rất có uy nghiêm nói: "Tiếp tục học đi!"
Những hài tử kia liền đồng loạt quay đầu, nghiêm túc tiếp tục đọc chữ.
Bọn họ tới tới lui lui mấy chuyến, đem đồ vật chuyển vào bên trong. Chờ thu thập xong thoả đáng, Nguyên An Bình liền đưa hai người họ ra ngoài.
Hai gã sai vặt rất có lễ giáo nói: "Nguyên công tử! Chúng ta cáo từ."
Nguyên An Bình cũng liền thi lễ đáp: "Hai vị vất vả rồi, ngay cả một tách trà nóng mà ta vẫn chưa kịp mời hai vị uống, thật là không phải phép chút nào."
"Ngài không cần khách khí, xin phép cáo từ." Nói xong, hai người bọn họ liền đánh xe ngựa rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
103 chương
7 chương
10 chương
59 chương