Xuyên Việt Chi Quy Đồ
Chương 124
Ngày nào đó, Chung Như Thủy tỉnh ngủ trợn to ánh mắt nhìn đỉnhgiường, khoảnh khắc cảm thấy nhàm chán. Chuyển thân một cái, đưa tay gãi gãi mông, lại nhớ tới một sự tình nào đó mấy ngày nay bị mình quên sạch, nhanh chóng đứng lên đi rửa mặt.
Trong thư phòng, Chung Như Thủy dẫn theo bút lông lặng lẽ viết thư, dương dương sái sái viết đầy hai lá, sau đó gọi sứ giả đến dặn bọn họ nhất định phải đưa tín đến đúng nơi cần đến. Làm xong hết thảy, Chung Như Thủy chỉ cảm thấy cả người thư thái, thời gian sắp tới chắc sẽ không nhàm chán nữa!
Phong Hàn Bíchtrở lại, kinh ngạc phát hiện Chung Như Thủy không có giống nhưdĩ vãng, ôm hắn than nhàm chán, cũng không có đòi sống đòi chết nói muốn đi Hoàng Diệp tìm Đường Phi, mà là một mình ôm một mâm phục linh cao, vừa ăn vừa thần thần bí bí mỉm cười!
"Như nhi." Phong Hàn Bíchđưa tay bắt lấy đĩa bánh củaChung Như Thủy, đem cả người hắnôm vào trong lòngchính mình, ngồi ở trên nhuyễn tháp, thuận tiện lấy qua khăn tay do thị nữ mang đến,chậm rãi lau mảnh vụn dính ở khóe miệng cho hắn. "Ngươi lại đang ngoạn cái gì?"
Chung Như Thủy thoải mái dựa vào trong lòngPhong Hàn Bích, đánh cái ngáp nói: "Qua vài ngày nữa ngươi sẽ biết!"
Phong Hàn Bích thiêu thiêu mi không tiếp tục hỏi, chính là bàn tay ôm Chung Như Thủy càng lúc càng không có quy củ, từ bên hông chậm rãi chuyển qua trước ngực, rất lưu loát khẽ vuốt ve. Môi cũng từ bên tai chuyển qua bên miệng, Chung Như Thủy tâm tình rất tốt, thuận theo nâng đầu hướng môi củaPhong Hàn Bích hôn lên. Trong phòng, bọn cung nữ thái giám đã sớm tập thành thói quen, rất có huấn luyện rời khỏi đại điện.
"Như nhi......" Phong Hàn Bích thanh âm khàn khàn, hơi thở vi loạn, môi một lần lại một lần ở trong miệng Chung Như Thủyliếm mút. Chung Như Thủy hơi thở còn lưu lại hương vị ngọt ngào củaphục linh cao, làm Phong Hàn Bích mê luyếnkhông tự kìm hãm được.
Cả đai lưng đều không có cởi, Phong Hàn Bích trực tiếp xả khai vạt áo Chung Như Thủylấy tay đi vào, vuốt veda thịt nhẵn nhụi nhuận hoạt củahắn, thuần thục khiêu khích hai điểmmẫn cảm trước ngực.
"Ân~" Chung Như Thủy cảm thụ nhiệt tìnhcủa Phong Hàn Bích, nhịn không được thấp ngâm ra tiếng. Trong thời gian ngắn này, bởi vì chuyện của Đường Phi cùng Phượng Thần Anh, bọn họ đã thật lâu không có thân thiết, hơn nữa Tiểu Trùng cả ngày thích kề cận Chung Như Thủy, bọn họ ngay cả thời gian riêng tư đã ít lại càng thêm ít. Hiện tại Chung Như Thủy bị Phong Hàn Bíchkhiêu khích, thực dễ dàng dậy lên hứng thú.
Phong Hàn Bích sớm nhẫn nại rất nhiều ngày, hạ thân thời điểm vừa chạm vàoChung Như Thủy liền cứng như thép. Hôm nay Tiểu Trùng bị Thương Giác Trưng mang đi giáo trường luyện võ, cho nên hắn một chút cũng không chần chừ, trở về đem hoàng hậu của mình áp đảo, chuẩn bị thừa dịp trước khi đứa nhỏ kia trở về đem người ăn sạch sẽ.
Đang lúc hai người rơi vào giai cảnh, thời điểm đã thoát ngoại y cho nhau,chuẩn bị thoát luôn nội y, điện ngoại liền truyền đến một thanh âm hài đồng hét vang--" Cha, phụ hoàng, ta đã trở lại!"
Chung Như Thủysợ tới mức theo bản năng đưa một bàn tay ra tát một cái vào đầu ai đó đang ở trước ngực hắn hôn cắn lệch sang một bên, sau đó đẩy ra người đang ở trên thânmà nhảy dựng dậy, trong vòng ba giây đem xiêm y tán loạn sửa sang lại. Vừa vặn, Chung Tiểu Trùng ở phía sau đã mở cửa tiến đến.
"Cha! Cha! Ta nói cho ngươi a-- ân?" Chung Tiểu Trùng ngừng lại động tácđang muốn bổ nhào về phía Chung Như Thủy, nghiêng đầu nhìn gương mặt cha hắn đang đỏ bừng, nghi hoặc chất vấn: "Cha, ngươi làm sao vậy? Mặt cùng mông khỉ đều đỏ như nhau."
Chung Như Thủymột bộ mặt thâm trầm căng thẳng bị Chung Tiểu Trùng vừa hỏi,ngượng đến thiếu chút nữa nứt ra, đành phải hắng giọng nói:" Thời tiết rất nóng, mặt ngươi không phải cũng đỏ giống như mông khỉ sao."
"Nga!" Chung Tiểu Trùng vỗ vỗ khuôn mặt tươi cười nóng đến hồ đồ của mình, cười nói: "Là như vậy a! Hôm nay Thương thúc thúc dạyTiểu Trùng kỵ mã, phơi dưới ánh mặt trời nên mới đỏ!" Nói xong, Chung Tiểu Trùng rốt cục chú ý tới trên nhuyễn tháp,Phong Hàn Bíchvẫn đang duy trì tư thế nghiêng đầu, kinh hô: "Phụ hoàng, mặt của ngươi làm sao vậy?!"
Phong Hàn Bích cứng đờ, rồi sau đó bình đạm đứng dậy vuốt quần áo, trên mặt còn lưu dấu một hìnhbàn tay, thâm trầm nói:" Vừa mới hạ triềuđi tới đây, trên đường bị mặt trời chiếu đỏ."
"A?!" Chung Tiểu Trùng kinh ngạc trừng lớn ánh mắt, hắn về sau không nên phơi dưới nắng nhiều như vậy, cư nhiên nóng tới mức đem mặt người xuất ra hình bàn tay!
Chung Như Thủy rút trừu khóe miệng, cười ha ha nói: "Tiểu Trùng đói không, người tới, chuẩn bị ngự thiện!"
Thừa dịp Tiểu Trùng đi theo cung nữ thay quần áo, Chung Như Thủy lặng lẽ đi đến trước mặtPhong Hàn Bíchđang đầy hắc tuyến, thấp giọng nói: "Đừng làm vẻ mặt đó, đêm nay còn dài a!"
Vừa mới nói xong,Phong Hàn Bíchtrong mắt tinh quang tỏa ra bốn phía.
Màn đêm, dưới việcPhong Hàn Bích ngàn chờ vạn ngóng rốt cục tiến đến. Sau nửa canh giờ dùng bữa tối, Phong Hàn Bích đem Tiểu Trùng cấp cho phu phu Chung Như Phong, sau đó nhanh chóng lôi kéo Chung Như Thủy tiến vào phù dung trướng.
----------------------
Bởi vì đêm đó Phong Hàn Bích biểu hiệnquá mức dũng mãnh, Chung Như Thủy bị gây sức ép đến đổ bệnh, Phong Hàn Bíchvừa là yêu thương vừa là tự trách,vất vả chiếu cố hắn vài ngày cơn sốt mới thối lui. Đợi sau khiChung Như Thủy hoàn toàn khôi phục, liền nhận được tin tức hoàng hậu Lang Hiêncùng Thuần Vu đại tướng quân Hoàng Diệptới chơi, Chung Như Thủybuồn bực đã lâu rốt cục lộ ra nụ cườigian tà!
Chung Như Thủy thành công đem đệ muội củamình ở lại Quỷ Tà, sự thật thìThuần Vu Anh cùng Thuần Vu Quyết là do thấy được Chung Như Thủy bệnh nặng, sắc mặt tái nhợt cùng thân hìnhgầy yếu, nghĩ đến bởi vì Phong Hàn Bích ngược đãi hắn, mà kiên quyết muốn ở lại Quỷ Tà bảo hộ ca ca.
Ở một cái, liền trở thành diễn viên chính trong vở kịch. Trước tiên là Chung Như Thủy phái bốn hộ vệ cao lớn anh tuấn, võ công cao cường bảo hộ Thuần Vu Anh, thuận tiện bảo bọn họ mỗi ngày phải tìm những loại điểm tâm khác nhau hống nàng vui vẻ, đương nhiên tốt nhất là khiến cho nàng không nỡ rời đi, cuối cùng hưu luôn Lang Hiên hoàng đế kia, mang theo đứa con hồi nương gia không trở lại. Tin tức truyền vềLang Hiên, Phó Tử Lưu sợ tới mức kinh hãi thất sắc, vội vàng bãi triều,ngựa không ngừng vómột đường chạy tớiQuỷ Tà,muốn đoạt lại thê nhi, sau đó bị Chung Như Thủy một câu:muội muộicòn chưa muốn trở về, đuổi trở lạiLang Hiên.
Chung Như Thủytận lực bồi tiếp,đem toàn bộ tư liệu hôn khuê nữ nhi của các quan viên trên tam phẩm trong Quỷ Tà tất cả đều sưu tập về, sau đó hạ chiếu thư mời tất cả nữ quyến của đại quan trên tam phẩm tiến cung ngắm hoa, đợi cho ngự hoa viên oanh oanh yến yến đều đến đông đủ, Chung Như Thủymới mang theo ấu đệ bước lên sân khấu! Thuần Vu Quyếttừ khi còn nhỏ đã có danh xưng là "Kim Đồng", anh tuấn có thể sánh với Phan An, tài năng có thể so với Hoan Nghị, gia thế hùng hậu (ca là hoàng hậu, tỷ là hoàng hậu,bản thân là tướng quân), là trượng phu và tình nhân hoàn mỹ trong mộng của vô số khuê phòng nhi nữ! Thuần Vu Quyết sáng ngời vừa xuất hiện, liền thu được tâm của toàn bộ giống cái ở đây! Ách, đương nhiên còn có một ít giống đực....
Chung Như Thủy bên này cấp cho đệ đệ chính mình ngoạn đến bất diệc nhạc hồ, bên kia lại làm cho Tần Nghị phảilo lắng trầy xước. Vốn còn muốn nhẫn nại một chút, báo cho chính mình phải tin tưởng Thuần Vu Quyết tuyệt đối sẽ không đối ngoại nhân động tâm, nhưng mà khi mẫu hậu mang đến đây một câu-- "Chờ hắn động tâm, hết thảy đã chậm", liền leo lên khoái mã quất roi một đườngchạy đếnQuỷ Tà. Một tháng sau, Tần Nghịphong trần tơi tả đuổi tới Quỷ Tà, liền gặp lại Thuần Vu Quyếtđang cùng một nữ tử mỹ mạo sóng vai dạo phố, thì một ngụm máu thiếu chút nữa phun ra!
Tần Nghị biết rõ Thuần Vu Quyết kia luyến huynh nghiêm trọng, trực tiếp tìm Chung Như Thủy đàm phán đó là không thể thực hiện được, đành phải đi tìm Phong Hàn Bích cáo trạng, buộc hắn đi quản hoàng hậu của mình. Ai ngờ Phong Hàn Bích kia chỉ là lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt, sau đó trực tiếp chạy vội tới trước mặt Chung Như Thủy, đem biểu muội của mình giới thiệu choThuần Vu Quyết!
Chung Như Thủy đem Tần Nghị cùng Phó Tử Lưubỏ trong lòng bàntay ngoạn hết nửa năm, sau rốt cục đại phát từ bi, chỉ cho bọn hắn một con đường sáng. Tại ngoài hoàng thành có một chỗ gọi làĐường gia tiểu viện, đợi chủ nhân nơi đótrở lại, nguyện ý đối với các ngươi nói một tiếng "tha thứ", thì hắn liền đem thê nhi của bọn họ cấp trở về.
Đáng tiếc, hai người tính sai đối tượng. Thẳng đến khi Chung Như Thủy khai ân, buộc bọn họ ký vô số hiệp ước bất bình đẳng, mới có thể ôm được ái nhân của mình trở về nhà.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
84 chương