“Đồ ăn của chúng ta đã được mang lên hết rồi đúng không?” Diệp Thạch nhìn một bàn lớn đầy đồ ăn, hỏi Mộ Thần. Mộ Thần lắc đầu, “Chưa, còn nữa, một hồi mới mang lên thêm.” “Ngươi gọi nhiều như vậy, quá lãng phí.” Diệp Thạch oán trách. Mộ Thần không để bụng, “Yên tâm đi, phu quân của em có tiền, rất nhiều tiền, em cứ ăn hết mình.” Mộ Thần nhìn thoáng qua đám người Diệp Dung, trong con ngươi hiện lên vẻ trêu tức. Băng đóng ba thước không do một ngày lạnh*, Diệp gia vào thời điểm Diệp Hách không còn thì bắt đầu tuột dốc. Thời điểm Diệp Hách vẫn còn thì còn có thể duy trì ngăn nắp ở mặt ngoài, hiện giờ, ngăn nắp ở mặt ngoài này sợ cũng rất nhanh không duy trì nổi. *Nguyên văn “Băng đống tam xích phi nhất nhật chi hàn” (Dich: Băng đóng ba thước không do một ngày lạnh): ý chỉ sự việc luôn có nguyên nhân sâu xa, không phải nhất thời mới vậy. Vừa rồi hắn có nhìn lướt qua đồ ăn mà đám người Diệp Dung gọi, phát hiện có chút mộc mạc. Diệp Thạch hung hăng trừng Mộ Thần, dạy bảo: “Có tiền cũng không thể lãng phí.” Mộ Thần nói: “Phu nhân giáo huấn đúng, em ăn nhiều một chút, đừng lãng phí.” Diệp Thạch nghe được xưng hô của Mộ Thần, mặt nhất thời đỏ lên. Băn đầu Diệp Thạch có chút bất mãn Mộ Thần lãng phí, nhưng mà sau khi đưa thức ăn mỹ vị vào miệng, chút bất mãn này của Diệp Thạch nhất thời tan thành mây khói. Diệp Dung cau mày, hít sâu một hơi, quay đầu hỏi Diệp Vũ: “Mộ Thần gọi bàn đồ ăn kia, phải trả bao nhiêu nguyên thạch?” “Không dưới ba nghìn nguyên thạch.” Diệp Vũ cắn răng nói. Trước kia thời điểm Diệp Tầm hào phóng với hắn, hắn còn không ăn sang tới như vậy, lại càng không nói tới Diệp gia suy tàn như bây giờ. Hiện tại Diệp Tầm phải xuất huyết mới mua được hai tấm thiếp chiêu sinh, tên Diệp Thạch kia thật đúng là mệnh tốt! Diệp Dung đen mặt nói: “Diệp Thạch này ăn giống như quỷ chết đói đầu thai vậy, thật mất mặt.” Mộ Thần thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Diệp Thạch, vừa hỏi Diệp Thạch thích cái gì, muốn đóng gói một ít đi hay không. “Tuy rằng Diệp Thạch có chút mất mặt, nhưng mà, Mộ thiếu gia có vẻ rất thích.” Diệp Thừa híp mắt nói. Sắc mặt Diệp Dung lúc xanh lúc trắng, “Ta mới không tin Mộ Thần sẽ thích người quái dị kia đâu, Mộ Thần này hơn phân nửa là có bí mật không thể cho ai biết.” … … Diệp Thạch ăn xong một bàn đồ ăn lớn, có chút kinh ngạc phát hiện, đám người Diệp Dung vậy mà cũng vừa ăn xong. Diệp Thạch khinh thường bĩu môi, “Chỉ gọi một chút món ăn thế mà ăn đến tận giờ, ăn thực chậm.” Diệp Thạch nói như vậy, thuần túy là ghét bỏ tốc độ đám người Diệp Dung ăn cơm, nhưng mà Diệp Dung là người sĩ diện cỡ nào, vừa nghe lời này đã cảm thấy Diệp Thạch đang khinh bỉ bọn họ ăn mộc mạc. Nghĩ đến hiện giờ Diệp Thạch đi theo Mộ Thần sống tiêu sái như vậy, bọn họ lại phải ăn dùng tiết kiệm, mặt Diệp Dung đỏ lên, tức giận trong lòng lập tức vọt ra. “Diệp Thạch, ngươi cho là ai cũng giống như ngươi sao, ăn cơm nhanh giống như hổ đói vồ mồi sợ ai tới đoạt vậy, thật quá mất mặt.” Diệp Dung lạnh lùng nói. “Diệp tiểu thư, ngươi la to giống như ả đàn bà chanh chua vậy, cũng không có vẻ vang cho Diệp gia các ngươi đâu.” Mộ Thần thản nhiên nói. Diệp Dung thấy Mộ Thần bảo vệ Diệp Thạch, sắc mặt nhất thời vặn vẹo. “Thạch Đầu, chúng ta đi thôi.” Mộ Thần kéo tay Diệp Thạch nói. “Thần thiếu, chờ một chút.” Diệp Minh gọi lại Mộ Thần. Mộ Thần quay đầu, hỏi Diệp Minh: “Có chuyện gì không?” Diệp Minh có chút mong đợi hỏi: “Có phải Thần thiếu và Thạch thiếu cũng đi Thánh Tinh học viện chiêu sinh hay không, nếu là như thế, chúng ta vừa lúc cùng đường, có thể…” Mộ Thần cắt ngang lời nói của Diệp Minh: “Không cần, ta và Thạch Đầu còn có việc khác.” Mộ Thần âm thầm buồn cười trong lòng, Thạch Đầu và mấy người này vừa gặp đã không hợp nhau, Diệp Minh lại muốn cùng bọn họ đi chung đường, đúng là chuyện cười. Diệp Dung nhìn bóng dáng Mộ Thần và Diệp Thạch đi xa, kỳ quái hỏi: “Ta biết Mộ Thần đi tham gia chiêu sinh của Thánh Tinh học viện, nhưng Diệp Thạch đi làm cái gì?” “Mộ Viễn Phong bỏ mười vạn mua cho Diệp Thạch một tấm thiếp chiêu sinh của Thánh Tinh học viện.” Diệp Minh giải thích. “Cái gì!” Diệp Dung kinh hô một tiếng. Vốn phụ thân cũng không định cho nàng danh ngạch này, là mẫu thân nàng dùng hết thủ đoạn, vừa dùng mồm mép, vừa bỏ thêm vốn riêng, vậy mới để cho Diệp Tầm mua thêm một tấm thiếp chiêu sinh, kết quả vật trân quý như thế, Diệp Thạch thế mà cũng có. “Mộ Viễn Phong chịu bỏ tiền được?” Diệp Dung đầy ghen tị. “Tứ muội, ngươi quên rồi à, Mộ Viễn Phong là luyện dược sư cấp ba, gia tài rất phong phú, một viên đan dược của hắn bán được hơn một trăm vạn nguyên thạch đó.” Diệp Vũ nhắc nhở. Diệp Dung cau mày không hiểu: “Mệnh của tên kia vì sao lại có thể tốt như vậy chứ?”