Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 386
Vùng Cấm rốt cục mở ra trong sự tha thiết chờ mong của mọi người. Từng đạo khí tức sâu không lường được đồng thời hiển lộ, khiến các tộc nhân đứng chờ ở bên ngoài Vùng Cấm biến đổi sắc mặt.
Cảm nhận được mỗi cỗ khí tức đều không kém gì mình, Bạch Thần Tinh theo bản năng chắn trước Khúc Tâm Dương.
Một đám võ thánh cường giả từ trong Vùng Cấm đi ra. Nhìn những tu luyện giả xa lạ đó, Bạch Thần Tinh nhịn không được nhăn chặt mày.
Từ trong bí cảnh ùn ùn võ thánh chạy ra, khiến trái tim Bạch Thần Tinh treo cao lên.
Lúc trước từng có người suy đoán rằng, những cường giả lúc trước tiến vào bí cảnh nhưng lại không ra được, không nhất định bọn họ đã chết hết, còn có khả năng là bị nhốt ở một nơi nào đó.
Mọi người nghĩ tới Vùng Cấm khả năng còn có võ tôn, võ thánh, lại chưa từng nghĩ rằng cường giả còn sống lại nhiều như thế.
Khúc Tâm Dương khẩn trương nắm chặt tay Đại Bảo và Tiểu Bảo.
Khúc Tâm Dương khẩn trương, còn Đại Bảo Tiểu Bảo lại hoàn toàn không biết đến khẩn trương là vật gì, mở to đôi mắt to tròn như quả nho nhìn chung quanh, la hét y y nha nha.
“Lão tổ tông! Là lão tổ tông!” Vài gia tộc nhìn thấy đám người bước ra từ Vùng Cấm, đột nhiên hô to lên.
Có mấy võ tôn gia tộc nhìn thấy người đi ra, liền kích động vô cùng, nước mắt chảy giàn giụa.
…
Bạch Thần Tinh nhìn vị võ tôn kích động đến khóc lên kia, nhăn mày lại. Một võ thánh cũng đủ để thay đổi địa vị của một gia tộc, trong khoảnh khắc Vùng Cấm lại có nhiều lão quái vật như vậy đi ra, lần này, Trung Châu biến đổi!
Theo từng đám tu luyện giả xuất hiện, trái tim Bạch Thần Tinh không tự giác mà ngày càng lên cao.
Đại Bảo, Tiểu Bảo: “Lão tổ tông, lão tổ tông…”
Đại khái là cảm thấy một đám lão nhân kêu rất vui, Đại Bảo, Tiểu Bảo cũng kêu to theo, còn học đám lão nhân kia thút tha thút thít.
Mộ Viễn Phong tức giận một đập qua một chưởng, Đại Bảo Tiểu Bảo mới hết ầm ĩ.
“Thần nhi còn chưa đi ra.” Mộ Viễn Phong có chút bất an nói.
Lâm Tạ nắm chặt tay Mộ Viễn Phong, nói: “Cát nhân đều có thiên tướng, bọn họ sẽ không sao đâu.”
Mộ Viễn Phong miễn cưỡng cười: “Nói đúng.”
“Lão tổ tông, lão tổ tông…” Nhìn thấy đám người Bạch Tế Tuyết, Bạch Hùng Đào đi ra, Bạch Thần Tinh nhịn không được kinh hô ra tiếng.
Bạch Thần Tinh thấy được các lão tổ của Bạch gia, Lăng Xuyên cũng đồng dạng thấy được các lão tổ của Lăng gia, nhất thời kích động nước mắt giàn giụa.
Đại Bảo Tiểu Bảo oán giận nhìn Mộ Viễn Phong, ý là, ngài xem, gia gia với cố gia gia cũng kêu như vậy kìa. Mộ Viễn Phong lập tức bất đắc dĩ.
Bạch gia, Lăng gia cũng có võ thánh sống sót trong Vùng Cấm? Mộ Viễn Phong không khỏi thầm nghĩ.
“Thần nhi, Diên Tinh.” Nhìn thấy Mộ Thần cùng Diệp Thạch phía sau đám người Bạch Tế Tuyết, trái tim đang treo cao của Mộ Viễn Phong cuối cùng mới hạ xuống.
Nhìn thấy Bạch Thần Tinh, Diệp Thạch đầy hưng phấn chạy vội tới chỗ bọn họ.
“Mẫu phụ!” Nhìn thấy Diệp Thạch, Đại Bảo Tiểu Bảo lập tức như bạch tuộc nhào lên người y.
Bạch Thần Tinh nhìn Diệp Thạch sôi nổi chạy tới, bất đắc dĩ mà nói: “Đã lớn như vậy rồi mà còn giống đứa bé.”
Diệp Thạch xấu hổ cười, cũng không biết nói gì.
“Lão tổ tông, không nghĩ tới ngài vẫn còn sống.” Bạch Thần Tinh đầy sùng kính nhìn Bạch Tế Tuyết.
Bạch Tế Tuyết có địa vị rất cao ở Bạch gia. Năm đó lão “chết” khiến Bạch gia bị đả kích không ít!
“Diên Tinh là nhi tử của ngươi?” Bạch Tế Tuyết hỏi Bạch Thần Tinh.
Bạch Thần Tinh bồn chồn gật đầu, khẩn trương nói: “Vâng ạ, khuyển tử thêm phiền toái cho lão tổ tông rồi.”
Bạch Tế Tuyết lắc lắc đầu: “Không có, đứa con trai này của ngươi thực tốt, nếu không có y cùng Thần nhi, đám lão xương cốt chúng ta sợ là chỉ có thể chờ chết trongVùng Cấm.”
Nghe được lời Bạch Tế Tuyết nói, Bạch Thần Tinh nhất thời sửng sốt, “Lão tổ tông khen quá rồi. Với thủ đoạn thần quỷ của lão nhân gia ngài, Thần nhi với Diên Tinh tất nhiên là được ngài chiếu cố rất nhiều.”
Bạch Tế Tuyết lắc đầu cười, cũng không nói thêm gì. Mộ Thần cùng Diệp Thạch có lẽ được lão chiếu cố một chút, nhưng rốt cuộc vẫn là lão dựa vào hai người nhiều hơn.
Mộ Thần cùng Diệp Thạch đi theo đám người Bạch Thần Tinh về tới Bạch gia.
Một đám võ thánh trở về từ Vùng Cấm, khiến cho Trung Châu sóng to gió lớn.
Thực lực của các thế lực lớn cũng lần nữa sắp xếp lại.
… …
Lâm gia.
“Nghe nói Mộ đại sư cùng Bạch thiếu đều trở lại?”
“Quả nhiên là trở lại! Ta nói mà, dù địa phương nguy hiểm cỡ nào, đối với Mộ thiếu cùng Bạch thiếu cũng không coi là gì.”
“Nghe nói lần này rất nhiều lão quái vật từng bị nhốt trong Vùng Cấm đều chạy ra được, đếm sơ cũng có hơn một trăm võ thánh.Trung Châu thật sựsắp biến đổi!”
“Ừ, ta nghe nói nhiều võ thánh như vậy có thể đi ra là có liên quan tới Mộ thiếu.”
“Hiện tại khách tới bái phỏng Bạch gia nối liền không dứt, những võ thánh từ trong bí cảnh thoát ra đều thực cảm kích Mộ đại sư cùng Bạch thiếu.”
“Nghe nói Bạch gia cũng có võ thánh đi ra, còn có một người cực mạnh, hình như là võ thánh cửu tinh đỉnh phong.”
“Xem ra sợ là tộc huynh Lâm Tạ lại muốn thu lễ tới mềm tay.”
“Chứ còn gì nữa, thật đúng là khiến mọi người hâm mộ! Vận khí của tộc huynh quá tốt đi.”
…
Mấy tiểu bối Lâm gia tụ lại, líu ríu đàm luận.
“Aizzz!” Đại trưởng lão Lâm gia hít sâu một hơi.
Mấy năm nay quan hệ giữa Lâm gia cùng Lâm Tạ cũng đã dịu đi một ít, nhưng cũng không thân lắm.
Tuy rằng người bên ngoài cố kỵ thân phận Lâm Tạ nên cho Lâm gia không ít ích lợi, nhưng vẫn cách quá xa kỳ vọng của đại trưởng lão.
“Nghe nói lần này Mộ Thần trở về đã là võ thánh cửu tinh.” Đại trưởng lão Lâm gia nói.
“Không thể nào. Nào có ai tăng nhanh như vậy!” Lâm Trạch phản bác ngay.
“Là do lão tổ tông nói.Lão tổ tông nói, Mộ Thần còn là luyện dược sư cửu cấp cao cấp.” Đại trưởng lão nói.
Nhắc tới lão tổ tông, trên mặt Lâm Trạch lập tức thêm vài phần thận trọng.
Lâm gia cũng có một vị võ tôn cửu tinh Lâm Bắc Bình bị nhốt trong bí cảnh, lần này cũng ra theo mọi người.
…
“Đại trưởng lão, Trạch gia, lão tổ tông cho mời.” Một tiểu nha đầu sắc mặt ửng đỏ chạy tới nói.
Sắc mặt đại trưởng lão Lâm gia đổi đổi, không dám chậm trễ thời gian, nhanh chóng đến chỗ ở Lâm Bắc Bình.
Võ tôn cửu tinh ở nơi Vùng Cấm cao thủ nhiều như mây có lẽ chỉ là tồn tại lót đế, nhưng mà ở Lâm gia, đây chính là tồn tại chí tôn. Nên vừa nghe được Lâm Bắc Bình gọi về, hai người liền nhanh chóng chạy tới.
“Ta nghe nói trong gia tộc cótộc nhân Lâm Tạ gả cho phụ thân của Mộ Thần?” Lâm Bắc Bình đi thẳng vào vấn đề.
Tuy rằng Mộ Thần và Diệp Thạch tuổi còn nhỏ, nhưng tu luyện giả cho tới bây giờ đều không nhìn tuổi, mà là lấy tu vi luận cao thấp.
Tại trong bí cảnh Lâm Bắc Bình là tồn tại lót đế, sống giống như một con kiến. Mà Mộ Thần cùng Diệp Thạch lại là nhân vật ở đỉnh Kim Tự Tháp, quang phong Tế Nguyệt, tao nhã vô hạn.
Lâm Bắc Bình nằm mơ cũng thật không ngờ gia tộc của hắn lại có quan hệ tới Mộ Thần, hơn nữa vẫn là dòng chính gia tộc gả cho phụ thân của Mộ Thần!
Phụ thân của Mộ Thần! Đó là thân phận tôn quý cỡ nào!
Sau đó Lâm Bắc Bình nghe người trong gia tộc ấp úng nói lúc trước, gia tộc vì lấy lòng một tên luyện dược sư thất cấp mà có ý đồ lấy đi đan lô mà Mộ Thần luyện chế cho phụ thân hắn, lão thật thiếu chút nữa tức giận thổ huyết…
Phụ thân của Mộ Thần có thân phận gì? Người trong gia tộc đều bị nước vào đầu à? Không ngờ lại vì một tên luyện dược sư thất cấp mà đắc tội với phụ thân của một vị luyện dược sư cửu cấp.
Mộ Thần là ai?! Năm môn học thuật toàn bộ đạt tới cửu cấp cao cấp, tu vi càng là đạt tới võ thánh cửu cấp!
Những ai trải qua trận chiến thú triều trong Vùng Cấm đều biết, Mộ Thần có lẽ trên cấp bậc có thoáng khiếm khuyết một ít, nhưng thực lực lại thật là đệ nhất Trung Châu.
Lúc Lâm Bắc Bình nghe nói trước lúc được Mộ Viễn Phong cưới, Lâm Tạ đã từng bị gia tộc vắng vẻ, bị huynh đệ tỷ muội bài xích, bị hủy dung, bị đổi hôn, Lâm Bắc Bình quả thực không biết nên nói cái gì cho phải.
Một cái cơ hội một bước lên trời, cuối cùng lại bị đám người ngu xuẩn trong Lâm gia chôn vùi.
Lâm Bắc Bình nhìn Lâm Trạch, hỏi: “Lâm Tạ dù gì cũng là nhi tử của ngươi, máu mủ tình thâm, giữa phụ tử các ngươi đến tột cùng có mâu thuẫn gì? Còn có thể hóa giải không?”
Lâm Trạch cúi đầu, sắc mặt có vài phần khó xử.
Lâm Bắc Bình nhìn sắc mặt Lâm Trạch, chỉ biết mâu thuẫn giữa Lâm Tạ cùng Lâm Trạch không chỉ là một chút.
“Thôi, là Lâm gia chúng ta không có phúc khí.” Lâm Bắc Bình bất đắc dĩ lắc đầu.
Lâm Trạch nhìn vẻ mặt Lâm Bắc Bình tràn đầy thất vọng, trong lòng tràn ngập hối hận.
Nếu như năm đó hắn đối đãi tốt với Lâm Tạ, hiện tại hắn đã là nhạc phụ của Mộ Viễn Phong, thành nhạc phụ của phụ thân Mộ Thần, ai dám làm gì hắn?
Đáng tiếc, oán hận của Lâm Tạ đối với hắn chất chứa quá sâu, nhìn thấy hắn luôn lãnh mặt.
Mộ Viễn Phong thì lại càng không cần nói, ánh mắt nhìn hắn lạnh lẽo vô cùng, Lâm Trạch luôn có cảm giác rằng Mộ Viễn Phong rất muốn giết mình.
Lâm Trạch có tật giật mình, mãi lo lắng Lâm Tạ nói gì đó với Mộ Viễn Phong nên Mộ Viễn Phong mới có thể ghi hận trong lòng với hắn. Bởi vậy, hắn căn bản không dám đi tìm Lâm Tạ.
“Lão tổ tông, Mộ Thần thật là võ thánh cửu tinh?” Đại trưởng lão Lâm gia hỏi.
Lâm Bắc Bình nhìn hai người, nói: “Tiền đồ của Mộ Thần không phải là các ngươi có thể tưởng tượng.Hắn có khả năng sẽ bước vào thần cảnh trong truyền thuyết.”
“Thần cảnh?” Đại trưởng lão nhịn không được mà kinh hô.
“Đúng vậy! Cho dù đến không được cảnh giớikia, hắn như cũ vẫn là đệ nhất nhân ở Trung Châu. Không nói đến thực lực của chính hắn cao cường bao nhiêu, hiện giờ lão tổ Bạch gia cùng Lăng gia đều đi ra, những lão quái vật đó chính là coi Mộ Thần cùng Diệp Thạch như trân như bảo!” Lâm Bắc Bình lắc đầu nói.
Vô luận Bạch gia hay là Lăng gia, thế lực gia tộc đều thực hùng hậu, lại có Mộ Thần và Diệp Thạch ràng buộc, quan hệ chắc chắn không gì phá nổi.
“Mộ Thần lợi hại như vậy, hắn mới hơn hai mươi tuổi.” Lâm Trạch nhịn không được nói.
Lâm Bắc Bình lạnh lùng liếc nhìn Lâm Trạch một cái, mặc kệ Lâm Trạch.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
135 chương
47 chương
10 chương
12 chương
5 chương