Sau khi thú triều chấm dứt, Mộ Thần liền cả ngày ngâm mình trong Linh Tháp nghiên cứu gì đó. “Ngươi đang vội gì vậy? Thú triều đã bị đánh lùi rồi mà?” Diệp Thạch đi vào Linh Tháp, buồn bực hỏi Mộ Thần. Mấy vị tổ tông kia hiện tại cả ngày uống rượu ăn thịt, sống đến tiêu diêu tự tại, Mộ Thần lại vẫn là cái bộ dạng sắp vội chết này. “Yêu thú tuy đã bị đánh lui, nhưng mà nguyền rủa vẫn còn.Chỉ cần nguyền rủa vẫn còn thì chúng ta vẫn ra không được.” Mộ Thần lắc đầu bất đắc dĩ nói. Diệp Thạch cũng buồn rầu nói: “Nguyền rủa thật bá đạo.” Mộ Thần cười nói: “Không vội, còn có hai năm nữa lận mà. Cứ chậm rãi nghiên cứu, sẽ nghĩ ra đượccách nào đó thôi.” “Mộ Thần nhất định có thể nghĩ được cách!” Diệp Thạch vô cùng chắc chắn nói. “Đây là cái gì?” Diệp Thạch nhìn thứ tạo hình yêu thú quái dị trước mặt Mộ Thần. “Ta nghiên cứu ra con rối.” Mộ Thần nói. “Có ích lợi gì?” Diệp Thạch hỏi. “Tiểu hỏa long nói, địa phương nồng đậm nguyền rủa nhất có khả năng cóKhư Ma Thảo dùng để luyện chế Khư Ma Đan.Nhưng mànơi đó nguyền rủa quá nồng đậm, chúng ta lại không thể đi, cho nên ta suy nghĩ tới việc có thểđưa hai con rối yêu thú vào xem không.” Mộ Thần nói. Tức khắc đôi mắt Diệp Thạch sáng lên, “Đúng vậy! Nếu như là con rối thìkhông cần sợ nguyền rủa rồi. Mộ Thần thật thông minh!” Mộ Thần cười: “Quá khen!” Lúc trước bên khởi nguyên nguyền rủa có rất nhiều yêu thú lợi hại, nếu bỏ con rối vào, chỉ sợ con rối sẽ bị những yêu thú đó xé thành mảnh nhỏ. Tuy nhiên hiện tại yêu thú nơi đó cũng không còn bao nhiêu, vậy nên cũng không cần cố kỵ. … Cung điện Bạch Tế Tuyết. “Mộ Thần đang làm gì đó vậy? Đã lâu không thấy hắn lộ mặt ra rồi.” Bạch Hùng Đào hỏi. Thú triều đã qua, Vùng Cấm lập tức bình tĩnh trở lại. Bên ngoài khá ít yêu thú nên người trong Vùng Cấm đều sẽ kết bạn đi ra ngoài thuận tiện tiêu trừ yêu thú còn sót lại, tránh cho đám yêu thú ngóc đầu trở lại. “Nói là bế quan.” Bạch Cẩm Lý nói. “Hẳn là bế quan nghiên cứu cách đi ra ngoài.” Bạch Hùng Đào nói. “Có thể đánh lui thú triều đã là may mắn, còn muốn nghĩ tới việc rời khỏi bí cảnh, chuyện này thật sự không quá có khả năng.” Bạch Cẩm Lý nhíu mày, thở dài một hơi thật sâu. Bạch Hùng Đào cười nói: “Điều này cũng không nhất định, có lẽ Thần nhi sẽ có cách.” “Diên Tinh vàThần nhi không phải là người thường.” Bạch Cẩm Lý cười bảo. Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Bạch Cẩm Lý cũng không có ôm quá nhiều hy vọng. “Nghe nói hai lão Mệnh Tộc sắp không chống nổi nữa rồi.Trong mấy ngày nay thôi.” Bạch Hùng Đào nói. Bạch Cẩm Lý híp mắt, nhẹ hít một hơi nói: “Người có mạnh mẽ cỡ nào thì vẫn không chạy khỏi số mệnh!” Cho dù là võ thánh cửu tinh thì sống quá lâu cũng sẽ chết. Còn võ thần trong truyền thuyết có thể trường sinh bất tử, nhưng đây chẳng qua là truyền thuyết mà thôi. “Lần này Thần nhi bế quan đã hơn nửa năm, cũng không biết đang làm gì, cả ngày cứ thần thần bí bí.” Bạch Cẩm Lý nói. “Có lẽ khi hắn đi ra sẽ cho chúng ta một kinh hỉ đâu.” Bạch Hùng Đào cười tủm tỉm nói. … … Trong Linh Tháp. Mộ Thần hưng trí bừng bừng thưởng thức một chai chất lỏng màu đen. “Mộ Thần!Cái tên điên ngươi dám đemTiên Ma Dịch vàotrong Linh Tháp nghiên cứu!Cái tên ngu ngốc!Kẻ điên!” Tháp Linh điên cuồng kêu gào. Cái thứ gọi là Tiên Ma Dịch chính là Tiên Ma Khí hoá lỏng thành ma khí. Mộ Thần nhìn Tháp Linh, tâm bình khí hòa nói: “Ngươi không cần kích động như vậy, đây chính là thứ tốt đấy! Ma tộc đều muốn cướp lấy hấp thu đây này.” Tháp Linh trợn tròn mắt nhìn Mộ Thần, đôi cánh hoảng loạn vỗ vỗ, “Cái tên ngu ngốc ngươi muốn tìm cái chết còn muốn liên lụy ta!” Mộ Thần liếc mắt xem thường. Hắn sao lại đi tìm chết? Nếu không nghiên cứu Tiên Ma Dịch rõ ràng, hắn làm thế nào nghiên cứu ra Khư Ma Đan được? Tiểu hỏa long chỉ biết là có loại đan dược như vậy, nhưng lại không biết phương thuốc. Nếu như hắn bại não đi thí nghiệm lung tung, không chừng nghiên cứu cỡ mấy trăm năm cũng không nhất định có thể nghiên cứu được đan dược ra. Mà hắn cũng không có tới thời gian mấy trăm năm, huống chi Khư Ma Thảo cũng có không nhiều. “Ngươi không hiểu thì đừng nói lung tung.” Mộ Thần lạnh lùng trừng Tháp Linh một cái. Tháp Linh nhào qua Diệp Thạch, “Diệp Thạch Diệp Thạch! Tướng công nhà ngươi bị Tiên Ma Khí ăn mòn đầu óc rồi kìa!Hắn điên rồi!Hiện tại hắn còn ngốc hơn cảngươi. Ngươi nhanh khuyên hắn đi!” Diệp Thạch lạnh lùng trừng Tháp Linh: “Đừng nói lung tung, Mộ Thần thông minh như vậy, sao lại bảo hắn ngốc.Ngốc chính là ngươi đấy.” Tháp Linh đảo mắt suy nghĩ nhìn Diệp Thạch, bỗng nhiên kêu rên một tiếng, “Ta sai, ta sai rồi!Tháp chủ có ngốc thì cũng không bằng ngươi!” Diệp Thạch: “…” Tháp Linh đúng là hỗn đản. Diệp Thạch hỏi Mộ Thần: “Ngươi đang suy nghĩ gì?” “Ta đang suy nghĩ xem có thể chuyển hóa Tiên Ma Khí thành Tiên Nguyên Khí hay không.” Mộ Thần thưởng thức Tiên Ma Khí trong bình thủy tinh, nói. Tháp Linh trợn to mắt: “Tháp chủ, ngươi thật quá si tâm vọng tưởng rồi! Ngươi thật sự điên không nhẹ!” Mộ Thần cười nói: “Sự tại nhân vi.” Nếu ngay cả nghĩ cũng không dám thì làm sao có thể thành công được? Kỳ thật đây vẫn là chuyện có chút khả thi, dù sao Tiên Ma Khí cũng như Tiên Nguyên Khí, đều có thể dùng cho tu luyện. “Diệp Thạch!Tháp chủ mất thần trí rồi, hắn muốn tìm đường chết kìa!!” Tháp Linh kêu lên. Diệp Thạch xem thường nhìn Tháp Linh: “Không nên nói bừa.Tìm đường chết không phải là chuyện Mộ Thần sẽ làm ra, Mộ Thần là một người có chừng mực.Một hồi Mộ Thần chuyển hoán Tiên Ma Khí thành Tiên Nguyên Khí, nói không chừng có thể thành thần luôn.” Tháp Linh không dám tin nhìn Diệp Thạch, “Ngươi cũng thật biết nghĩ.” Còn thành thần? Khả năng chết trước đó còn cao hơn ấy. Diệp Thạch nhún vai nói: “Đó cũng là chuyện có khả năng mà.” “Ngươi thật ngu ngốc! Một hồi Mộ Thần hại ngươi chết màgiờ ngươi còn giúp hắn kiếm tiền.” Tháp Linh hết sức khinh thường nói. Diệp Thạch trừng Tháp Linh, “Ngươi mới là ngu ngốc, chết rồi thìsao còn kiếm tiền.” Tháp Linh: “…” Mộ Thần nói với Diệp Thạch: “Chuyển hóa Tiên Ma Khí chỉ mới làý tưởng thôi.Việc quan trọng bây giờ vẫn là phảilàm raKhư Ma Đan, như vậy thì chuyện kia cũngkhông khác gì đã hoàn thoành.” “À phải rồi, hai lão bất tử Mệnh Tộc sắp tắt rồi đấy.” Diệp Thạch kể cho Mộ Thần. “Vậy sao.Vậy vừa lúc, có thể bớt đi một viên Khư Ma Đan.” Mộ Thần nói. Mệnh Tộc và Mộ Thần, Diệp Thạch chất chứa oán hận đã sâu. Cho dù hiện giờ đã biến chiến tranh thành tơ lụa, nhưng trong lòng Mộ Thần cũng vẫn có chút khó chịu. “Đúng rồi Mộ Thần, Khư Ma Đan nghiên cứu thế nào rồi?” Diệp Thạch hỏi. “Ta đã nghiên cứu ra một phương thuốc, cũng từng thửthí nghiệm trong Linh Tháp nhiều lần.” Mộ Thần nói. “Thành công sao?” Diệp Thạch hỏi. Mộ Thần gật đầu: “Thành công.Tuy vậy, nó có được cái hiệu quả kia không thì ta không chắc lắm.” “Nhất định có thể!” Diệp Thạch vô cùng tin tưởng vào Mộ Thần. … … Mộ Thần vừa từ Linh Tháp đi ra đã bị mọi người vây quanh. Võ thánh từ mọi nơi sôi nổi tiến đến an ủi, dẫn tới Mộ Thần thụ sủng nhược kinh. “Thần nhi cuối cùng cũng xuất quan.” Bạch Hùng Đào vô cùng vui mừng nói, “Lần này ngươi xuất quan là có chuyện gì phải làm sao?” Mộ Thần nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói: “Ta tính luyện chế một ít đan dược.” Bạch Hùng Đào gật đầu ra vẻ hiểu: “Luyện chế đan dược cũng tốt.Trong bí cảnh có rất nhiềulinh thảo. Từ từ sẽ được, không vội.” Mộ Thần gật đầu nói: “Ta biết.” Mộ Thần đã chuẩn bị hơn nửa năm cho Khư Ma Đan, bởi vậy lúc luyện chế quen thuộc như đang cưỡi xe nhẹ đi đường quen. Ở ngoài thành, Mộ Thần ngoắc một ngón tay, ngọn lửa hừng hực bốc cháy trong đan lô, các loại linh thảo nhanh chóng biến thành nước thuốc. “Mộ Thần dùng chủ dược là cái gì vậy?Sao ta chưa từng gặp qua nhỉ?” Bạch Hùng Đào nghi hoặc hỏi. Diệp Thạch lắc đầu nói: “Không biết.” Bạch Hùng Đào kinh ngạc nhìn Diệp Thạch: “Ngươi không biết?” Diệp Thạch gật đầu: “Không biết!” Bạch Hùng Đào nghi ngờ nói: “Không ngờ Mộ Thần còn có chuyện giấu ngươi…” “Không phải vậy!Là do ta không có hỏi cho nên mới không biết!” Diệp Thạch nói. Diệp Thạch hơi chột dạ cúi đầu. Chuyện Khư Ma Đan thật ra Mộ Thần đã lộ tiếng gió với Diệp Thạch, nhưng Diệp Thạch lại không dám nói cho những người khác. Dù sao hiệu quả của Khư Ma Đan tạm thời không thể chứng thật, Mộ Thần sợ mọi người hy vọng càng lớn, thất vọng cũng càng lớn. Khư Ma Đan vừa luyện chế ra thì rất nhanh đã được chứng thật. Ban đầu Mộ Thần muốn bắt một con yêu thú đến thực nghiệm hiệu quả của Khư Ma Đan, kết quả không biết như thế nào, tin tức bị lộ. Có mấy tu luyện giả xung phong chạy đến trước mặt Mộ Thần tỏ vẻ nguyện ý lấy thân thử thuốc, sinh tử có mệnh, mặc kệ kết quả gì đều tiếp thu. Mộ Thần không lay chuyển được nhiệt tình của mọi người, liền chọn ra ba người dùng đan dược. Ba người dùng xong đan dược, lập tức nguyền rủa trong cơ thể hoàn toàn bị xóa sạch, cũng có thể đi ra khu nguyền rủa. Có một người đi ra khu nguyền rủa, lại dễ dàng đi vòng trở về, lại bình an đi ra ngoài. Còn có hai người sợ trở lại rồi ra không được, nên không dám trở về. “Có người bình an đi ra Vùng Cấm!!!!” Tin tức này nháy mắt bùng nổ trong Vùng Cấm. Trong nhất thời, Mộ Thần một lần nữa trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. … … Cung điện Bạch Tế Tuyết. “Thạch Đầu, khi nào Mộ Thần mới luyện chế tiếp nhóm Khư Ma Đan thứ hai thế?” Bạch Hùng Đào xoa xoa tay, vô cùng nóng bỏng nhìn Diệp Thạch. Diệp Thạch lắc đầu tiếc nuối nói: “Ta không biết.” Bạch Hùng Đào buồn bực nhìn Diệp Thạch, “Không biết?Sao ngươi lại không biết chớ?” Diệp Thạch nhún vai nói: “Mộ Thần nói là phải đợi con rối yêu thú mangKhư Ma Thảo ra đã.Chỉ là tavẫnchưa biết khi nàocon rối yêu thú mới mangKhư Ma ra.” “Bảo Mộ Thần cố gắng nhanh nhanh một tí! Thật đúng là gấp chết mà.” Bạch Hùng Đào đầy khẩn trương nói. “Không cần phải gấp gáp, nóng nảy không ăn hết đậu hủ nóng.” Diệp Thạch thâm sâu nói một câu. Vẻ mặt Bạch Hùng Đào hết sức đau khổ: “Sao có thể không vội đây!” Hắn đã đợi mấy vạn năm rồi mới chờ được một ngày như thế. Diệp Thạch nhíu mày nói: “Tổ tông, lúc trước ngươi từng nói với Mộ Thần là từ từ sẽ được, không cần phải gấp gáp.” Bạch Hùng Đào liếc mắt xem thường. Lúc trước là do hắn không biết thứ Mộ Thần luyện chế lại là cái loại đan dược này. Bạch Hùng Đào nghiến răng lo lắng nói: “Khư Ma Thảo cóđủ không không biết nữa.” Diệp Thạch lắc đầu nói: “Không biết.” Bạch Hùng Đào kích động: “Cái gì gọi là không biết?!!!” Thật vất vả mới có cơ hội đi ra ngoài, nếu như đến cuối cùng bởi vì Khư Ma Thảo không đủ, đan dược luyện không được, lại bị vây ở đây, hắn chắc chắn sẽ khóc chết. Trước kia không có hy vọng còn dễ, hiện giờ có hy vọng, Bạch Hùng Đào lập tức trở nên lo được lo mất. Diệp Thạch bĩu môi nói: “Không biết, ta không biết gì cả đâu!” Bạch Hùng Đào bất an đi vòng vòng trong phòng: “Sớm biết thế lúc trước ta làm thí nghiệm phẩm là được rồi…” Ba tên gia hỏa lúc đầu kia thật đúng là nhặt đại tiện nghi. Diệp Thạch vẻ mặt cổ quái nhìn Bạch Hùng Đào, nói: “Lúc trước không phải ngài sợ chết sao?” Bạch Hùng Đào bối rối nói nhỏ: “Ai sợ chết…” Bạch Tế Tuyết đi đến trừng Bạch Hùng Đào: “Ngươi gấp cái gì? Không có tiền đồ!” Bạch Hùng Đào cười khan, vẻ mặt đau khổ đứng một bên. Hiệu quả của Khư Ma Đan vừa được chứng thật xong thì đừng nói là đám người trong bí cảnh trông chờ mong mỏi, ngay cả bản thân Bạch Tế Tuyết cũng động tâm vô cùng. Chỉ tiếc rằng, tăng nhiều cháo thiếu! Bạch Tế Tuyết híp mắt, Mộ Thần là loại người có chừng mực. Nếu như Khư Ma Thảo có hạn, hắn chưa chắc sẽ cho ba người không thân cũng chẳng quen hắn làm thí nghiệm.