Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 324
Bạch Thần Tinh đánh giá Mộ Thần, hỏi: “Tu vi của ngươi đã củng cố chưa?”
Mộ Thần gật đầu, vô cùng tự tin nói: “Đã xong rồi.”
Mộ Thần đã thăng cấp võ tôn vào mấy ngày trước, Mộ Thần là ở tế đàn Bạch gia thăng cấp, đại bộ phận lôi kiếp đánh xuống đều bị che dấu.
Mộ Thần thăng cấp là cơ mật lớn nhất của Bạch gia, trong Bạch gia cũng chỉ có một ít người biết.
Bạch Thần Tinh nhìn Mộ Thần, lo lắng nói: “Ngươi thăng cấp võ tôn, liền đạt tới yêu cầu mà võ thánh đoạt thân, nếu như để tộc nhân Mệnh Tộc biết, những lão già đó sẽ kiềm chế không nổi mà ra tay với ngươi.Đan Tháp nắm giữ hai mảnh nhỏ bản đồ, có mười danh ngạch, trong này chắc chắn sẽ có tộc nhân Mệnh Tộc.”
Mộ Thần cười cười, trong mắt hiện lên một chút âm ngoan, “Ta biết, ta cũng không sợ bọn họ sẽ đến đoạt thân ta.”
Bạch Thần Tinh nhíu mày: “Ta biết ngươi đều có tính toán, nhưng mà vô luận như thế nào, ngươi thận trọng một chút vẫn tốt hơn.”
Liệt Hình Thiên đưa cho Mộ Thần một cái ngọc giản, bên trong chẳng những có phương thuốc Phản Linh Đan, còn có một môn Đoạt Hồn Thuật, chuyên môn nghiên cứu ứng dụng với linh hồn lực, cướp lấy linh hồn của người bên ngoài.
Tình hình chung thì cướp lấy linh hồn lực của người khác rất khó khăn, nhưng mà nếu đối phương có ý linh hồn ly thể tiến hành đoạt thân, thì đối với Mộ Thần tu luyện Đoạt Hồn Thuật mà nói, chẳng khác nào tự dâng đến cửa chờ đớp.
Bạch Thần Tinh nhíu mày: “Thận trọng một chút vẫn tốt hơn.”
Mộ Thần cười cười, thong dong nói: “Ta có đúng mực, nếu đối phương không trêu chọc ta, ta cũng sẽ không làm xằng bậy.”
Bạch Thần Tinh gật đầu: “Cái này được.”
Mộ Thần chần chờ một chút, hỏi: “Chuyện Lăng Xuyên đã điều tra xong?”
“Ta cóhỏi thử Diên Tinh, hẳn chính là hắn, chỉ là Lăng Xuyên còn chưa biểu hiện gì liên quan tới quan hệ giữa hắn và Khúc Khôn.” Bạch Thần Tinh thản nhiên nói.
Trong lòng Mộ Thần thoải mái hơn rất nhiều, chỉ cần Lăng Xuyên không chủ động mở miệng, người ngoài hẳn là sẽ rất khó đoán ra Khúc Khôn và Lăng Xuyên có một chân, dù sao một người đến từ nước ngoài, một người là ở Trung Châu, hai người có bắn đại bác cũng không tới một khối.
Nếu Lăng Xuyên có thể đứng bên phía bọn họ, vậy thì đến lúc đó cũng có thể giúp đỡ một chút.
“Bên Linh Tộc lại tìm ta.” Mộ Thần nhăn mày nói.
Bạch Thần Tinh mặt lạnh lùng, hỏi: “Bọn họ muốn gì?”
Mộ Thần nhún vai, thản nhiên nói: “Muốn một cái danh ngạch.”
Bạch Thần Tinh bình tĩnh nói: “Không cần để ý tới bọn họ.”
Tuy Khúc Khôn có huyết mạch Linh Tộc, nhưng đây chính là lợi ích kết hợp, nếu như là quan hệ lợi ích thì nên chú trọng công bằng, hiển nhiên, tình huống hiện tại của Linh Tộc là đã chiếm tiện nghi còn không muốn đủ.
Mộ Thần gật đầu: “Ta biết…” Khúc Tuyền muốn danh ngạch của Khúc Khôn. Nói giỡn sao, Khúc Khôn có thân phận gì, đó là nhạc phụ của Bạch Thần Tinh, ái nhân của Lăng Xuyên! Danh ngạch của hắn có thể dễ dàng lung lay vậy sao?
“Khúc Tuyền kia hình như là luyện dược sư thất cấp cao cấp.” Bạch Thần Tinh nói.
Mộ Thần nhíu mày, khó trách Khúc Tuyền cố sống cố chết muốn danh ngạch, Đan Điện bí cảnh đối với luyện dược sư mà nói chính là một cơ duyên rất lớn!
…
“Vương Bát Đản, ta muốn đánhchếthắn!” Khúc Khôn tràn đầy hung ác nói.
Diệp Thạch sáng mắt nhìn Khúc Khôn nói: “Ông ngoại, oan gia nên giải không nên kết, cũng biết ngài là bất đắc dĩ, nhưng cũng không cần ngày ngày nhớ thương muốn làm thịt hắn như vậy đâu.”
Tu mười năm mới được đi cùng thuyền, tu trăm năm mới chung gối ngủ, nói như thế nào ông ngoại cũng đã có một đoạn tình duyên với ông ngoại kia rồi.
Khúc Khôn cau mày, không tốt nhìn Diệp Thạch, “Ngươi bị hắn đánh mê dược gì? Vì sao luôn nói giúp hắn?”
Diệp Thạch ngượng ngùng cười: “Ta không có nha, ông ngoại ngài muốn ăn thịt khô sao? Ăn rất ngon luôn á!”
Khúc Khôn tức giận mà nói: “Ăn ăn, ngươi chỉ có biết ăn thôi.”
Diệp Thạch có chút vô tội nói: “Hương vị thật sự rất tốt mà.”
Khúc Khôn: “…”
……
Vài ngày sau, bốn cổ thế lực Đan Tháp, Đan Cốc, Đan Khí Các, Bạch gia tề tụ tại Minh Phong Đảo, trao đổi về việc mở ra bí cảnh.
Thời điểm đám người Bạch Thần Tinh đến thì các thế lực khác cũng đã tề tựu đông đủ.
Đám người Mộ Thần vừa đi vào, Cảnh Minh và Cảnh Lập Phong bên Đan Khí Các liền cùng mỉm cười gật đầu với đám người Mộ Thần.
Mặt khác, những người còn lại của Đan Khí Các thì chỉ phản ứng bình thường, một cái danh ngạch cuối cùng của Đan Khí Các chính là đưa cho Khúc Tuyền.
Mộ Thần nhìn Khúc Tuyền bên cạnh Cảnh Minh, mày hơi nhíu lại. Bạch gia không đáp ứng cho Khúc Tuyền một cái danh ngạch, Khúc Tuyền liền đi tìm đến Đan Khí Các.
Không ngờ Khúc Tuyền nhanh vậy đã có thể giành được sự chấp thuận của Đan Khí Các, hẳn là đã sớm có liên hệ cùng Đan Khí Các. Nghĩ đến đây, nói không chừng Linh Tộc có thể sẽ có mưu tính gì đó.
Khúc Tuyền nhìn thấy đám người Bạch Thần Tinh, đôi mắt hơi hướng xuống dưới, trong mắt hiện lên vài phần tối tăm.
Mộ Thần nhìn lướt qua Khúc Tuyền một cái từ trên xuống dưới, một luyện dược sư cấp thấp như Khúc Tuyền đây, thực lực võ tôn sơ giai, còn không đáng hắn đặt vào mắt.
Bên kia Đan Cốc đám người Mộ Thần, Mộ Thần liền nhận thức được một người không thuộc Đan Cốc là Lăng Xuyên.
Bên Đan Tháp có người từng xảy ra xung đột với Mộ Thần – Cừu Tranh Vanh, Cát Nghị cũng ở đó, bên người Cừu Tranh Vanh có một lão giả thân mặc y bào màu xám, đại khái chính là Đan Tháp thái thượng trưởng lão.
Bên Đan Tháp kia cũng không có đủ người, bên trong còn có vài người mặc áo choàng đen, chắc là Đan Tháp thỉnh ngoại viện, Mộ Thần vô cùng khẳng định, bên trong có tộc nhân Mệnh Tộc.
Mộ Thần nhíu mày, tuy rằng hắn có tu vi võ tôn, nhưng mà linh hồn lực của hắn đã tới võ thánh.
Nhưng mà bên trong đại điện này có rất nhiều người tu vi hắn điều tra không ra, bên trong đây không biết có bao nhiêu võ thánh.
Khúc Khôn chuyển ánh mắt quan sát xung quanh thì nhìn thấy Lăng Xuyên đang ngồi trong đội ngũ Đan Cốc. Lăng Xuyên thấy Khúc Khôn nhìn qua mình thì liền mỉm cười, khiến sắc mặt của Khúc Khôn trở nên rất khó coi.
“Tốt, nếu người đã đến đủ rồi thì cũng nên bắt đầu thôi.” Thái thượng trưởng lão Mạc Ly Huyền của Đan Tháp mở mắt ra, thản nhiên mở miệng nói.
Đám người Bạch Thần Tinh đồng thời đi đến, năm mảnh nhỏ bản đồ cũng bị thu đến.
Khi năm mảnh nhỏ bản đồ hội tụ lại thành một, thất thải quang mang thẳng hướng bay lên phía chân trời, trên bầu trời lưu quang tràn đầy màu, kim long vần vũ, phượng hoàng vươn cánh, kỳ lân hư ảnh gào thét…
……
Một tòa cung điện thật lớn bỗng xuất hiện.
Năm mảnh nhỏ bản đồ lôi từng người vào trong bí cảnh.
Sau khi hai mươi lăm người tiến vào bí cảnh, bí cảnh lần thứ hai chìm vào trong biển.
Nhìn bí cảnh biến mất, một đám tu luyện giả âm thầm quan sát bỗng xông ra.
“Đều rời đi rồi!”
“Thường thì truyền thừa chỉ mở ra với thiếu niên đồng lứa, còn Đan Điện truyền thừa thì lại nhằm vào mọi người, chỉ là danh ngạch cũng thật ít.”
“Không biết bên trong bí cảnh kia có cái gì đây.”
“Đan Điện lưu lại bí cảnh, bên trong tất nhiên có truyền thừa mạnh mẽ, người được đi vào thật có phúc.”
“Thế cũng đúng.”
“Bạch Thần Tinh đang suy nghĩ cái gì thế không biết, người hắn mang đi chỉ có Mộ Thần là luyện dược sư, ngoài ra thì đường ca Bạch Thừa Phong của hắn, con của hắn, nhạc phụ của hắn đều chỉ là tu sĩ. Hắn định dắt con cái cha mẹ mình đi du lịch à? Bạch Diên Tinh còn lại đang mang thai, vậy mà cũng mang theo, đúng là lãng phí danh ngạch.” Một cái tu luyện giả có chút quái dị nói.
“Không biết những người Đan Tháp thế nào, có người còn chưa thấy mặt bao giờ.”
……
Vừa tiến vào Đan Điện bí cảnh, một mùi hương kì lạ liền phiêu đãng mà tới.
Diệp Thạch hít sâu một hơi, nhịn không được nói: “Thơm quá.”
Bạch Thần Tinh cười cười, “Đan Điện đã từng là luyện đan thánh địa của Trung Châu, đồn rằng mấy triệu năm trước, luyện dược sư bát cấp trong Đan Điện liền giống như thất cấp luyện dược sư hiện tại vậy, trên điển tịch nói thời đó còn có luyện dược sư luyện ra Thần đan thập cấp.”
Diệp Thạch trợn to mắt: “Luyện dược sư thập cấp? Còn có luyện dược sư thập cấp?”
Bạch Thần Tinh gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng đó đều là chuyện viễn cổ, hiện tại bát cấp cao cấp cũng đã rất khó tìm.”
Mộ Thần linh hồn lực chung quanh quét, năm mảnh nhỏ địa đồ truyền tống tới những nơi không giống nhau, không biết những người còn lại bị truyền tống tới đâu.
Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, hỏi: “Mộ Thần, chúng ta hiện tại đi nơi nào thế?”
Khổng lồ linh hồn lực thả ra, sau đó quét qua một tấm bia đá.
“Hồn kỹ.” Mộ Thần lẩm bẩm.
“Chỗ nào có thứ này sao?” Bạch Thần Tinh hỏi.
Muốn trở thành cửu cấp đan sư, nhất định phải nắm giữ một môn hồn kỹ, nghe nói luyện chế đan dược cửu cấp chắc chắn sẽ cần dùng đến thứ này. Lần này mục đích bọn họ tiến vào Đan Điện chính là giúp Mộ Thần tăng đan thuật tới bát cấp hậu kỳ, chỉ có đan thuật Mộ Thần đạt tới bát cấp hậu kỳ, Khúc Tâm Dương mới có cơ may tỉnh.
“Bên kia.” Mộ Thần chỉ chỉ hướng đông, nói.
Bạch Thần Tinh gật đầu, “Đi qua đi.”
“Được.” Mộ Thần nói.
Mộ Thần đám người rất nhanh đã đến tấm bia đá kia, trong đây tổng cộng mười hai tấm bia đá, ghi lại hồn kỹ từ nông đến sâu.
Trừ bỏ Mộ Thần, người khác cũng không phải ai cũng hiểu.
Bạch Thần Tinh nhíu mày, trừ hắn ra nhóm, mặt khác ba cổ thế lực, tiến vào bên trong nhưng là tỉ lệ tìm thấy đồ đều rất cao, đan điện rất nhiều đồ vật, nhưng chỉ có lợi với đan sư. Ví dụ như hồn kỹ này, chỉ có thể lĩnh hội, vô pháp khắc lục, mặc dù là thứ tốt, nhưng mà lại không có ích lợi gì với bọn họ.
Bất quá, này cũng không có cái gì, cái gọi là nghìn quân dễ kiếm, một tướng khó tìm, Mộ Thần đều ở nơi này, hắn mang vài cái thất cấp đan sư đến cũng không có ý nghĩa gì.
“Đi thôi.” Bạch Thần Tinh nói với Mộ Thần.
Mộ Thần gật đầu, lên tiếng, “Được.”
Bạch Thừa Phong ôm hai tay, như có điều suy nghĩ mà nói: “Quá trình lĩnh hội hồn kỹ một khi bị làm phiền, khả năng cao sẽ khiến đan sư trọng thương. Chúng ta ở đây lập vòng bảo hộ đi.”
Diệp Thạch nghe được Bạch Thừa Phong nói vậy, mãnh liệt trừng lớn mắt, gật gật đầu.
Mộ Thần chiếm được tấm bia đá trước mặt, tâm thần lập tức liền trầm xuống.
“Phụ thân, hồn kỹ rất lợi hại phải không?” Diệp Thạch hỏi.
Bạch Thần Tinh gật đầu, “Rất lợi hại, những đan sư có chút trình độ vào thời thượng cổ đều nắm giữ hồn kỹ, linh hồn công kích vô khổng vô nhập, khó lòng phòng bị.”
“Nghe nói luyện dược sư bát cấp có thể bằng vào linh hồn lực giết chết bát cấp yêu thú, nhưng hiện tại hồn kỹ cơ bản đã thất truyền, nếu không phải như thế, địa vị đan sư sẽ rất cao. Kỳ thật nếu có thể tìm lại phần bị thất truyền đó, thiên hạ này sẽ là của đan sư không phải sao?”
Diệp Thạch mở to mắt, nghe đến hoa mắt.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
14 chương
9 chương
77 chương
204 chương
116 chương