Diệp Thạch đi không bao lâu, liền đuổi theo Khúc Khôn. Khúc Khôn nhìn thanh kiếm trên tay Diệp Thạch, mí mắt nhảy nhảy, tràn đầy buồn bực nói: “Sao ngươi lại thu kiếm của người ta?” “Hắn tự mình cho mà, không cần cũng uổng.” Diệp Thạch bồi khuôn mặt tươi cười nói. Trong lòng Khúc Khôn phiền muộn một trận, “Vô công không thụ lộc.” “Nói như vậy cũng không sai, nhưng mà không phải ông ngoại luôn nhớ thương muốn lấy hết tài sản của tên hỗn đản nào đó sao? Bây giờ người ta tự mình đưa lên cửa, không phải là vừa lúc sao?” Diệp Thạch nói với vẻ đương nhiên. Khúc Khôn: “… ” Bạch Thần Tinh cùng Mộ Thần cũng rất nhanh đuổi theo. “Phụ thân, Mộ Thần, hai người cũng đi ra rồi.” Diệp Thạch nhìn hai người. Bạch Thần Tinh nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Thạch, nhẹ hít một hơi, “Đi về trước rồi nói sau.” Khúc Khôn trở lại Bạch gia, liền tức đến khó thở mà trốn vào trong Linh Tháp của Mộ Thần. “Phụ thân, ngài tìm ta?” Diệp Thạch đưa đôi mắt nhìn Bạch Thần Tinh. Bạch Thần Tinh gật đầu, có chút ngưng trọng nói với Diệp Thạch: “Hôm nay lúc người kia giao thanh kiếm cho ngươi, ngươi có cảm giác gì không?” “Cảm giác gì ạ? Là rất kích động! Hắn tặng không đó! Lại còn là pháp khí bát cấp cao cấp! Thật hào phóng mà, đã lâu không có gặp được người hào phóng như vậy.” Diệp Thạch đắc chí nói. Bạch Thần Tinh: “… ” Bạch Thần Tinh có chút bất đắc dĩ đỡ trán, phát động huyết mạch cảm ứng, Diệp Thạch nhất thời có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào. “Có phải là loại cảm giác này không?” Bạch Thần Tinh hỏi. Diệp Thạch có chút mờ mịt trừng mắt nhìn, lập tức gật gật đầu: “Có, chính là loại cảm giác này. Nhưng hình như không có kịch liệt như vậy.” Bạch Thần Tinh gật đầu: “Cái này thì đúng rồi. Khi đó hắn phát động huyết mạch cảm ứng, ta là phụ thân ngươi, quan hệ với ngươi gần hơn, cảm giác cũng càng kịch liệt hơn.” Diệp Thạch trừng mắt nhìn: “Nói như vậy, người kia chính là cái tên áp ông ngoại, cũng chính là một ông ngoại khác?” Bạch Thần Tinh chần chờ một chút: “Có loại khả năng này. Đương nhiên, cũng có khả năng người áp nhạc phụ là huyết mạch Lăng gia.” Việc này sự tình quan trọng, thật sự không thể qua loa. Diệp Thạch vuốt cằm: “Phụ thân, cái người tên Lăng Xuyên kia có phải rất lợi hại hay không?” Bạch Thần Tinh gật đầu: “Hơn hai mươi năm trước Lăng Xuyên đã bắt đầu tiềm tu, mấy năm nay lời đồn về hắn có rất ít, ta vẫn luôn cho rằng hắn là một võ tôn, trên thực tế, hắn đã là võ thánh.” Giữa võ thánh cùng võ thánh có cảm ứng đặc biệt, nếu không phải là Bạch Thần Tinh thăng cấp võ thánh, căn bản sẽ không phát hiện Lăng Xuyên cũng là võ thánh. Diệp Thạch: “…” Võ thánh? Từ khi nào mà võ thánh thành cải trắng rồi? Một người lại môt người nhảy ra, cải trắng nhiều như vậy, vì sao y vẫn là võ tông? “Ta cho rằng Trung Châu rất ít võ thánh.” Mộ Thần nhíu mày nói. Bạch Thần Tinh: “Không nhiều lắm, nhưng cũng không ít. Chỉ là đến cấp bậc võ thánh, thứ đáng để động tâm liền ít hơn, đại đa số người đều sẽ lựa chọn ẩn nấp.” “Ông ngoại còn đang băn khoăn tìm ông ngoại kia báo thù rửa hận đâu, nếu ông ngoại kia là võ thánh, vậy thì không có cơ hội rồi.” Diệp Thạch suy tư rồi nói. Mộ Thần: “… ” Bạch Thần Tinh hỏi Mộ Thần: “Nhạc phụ đang ở đâu?” “Tại trong Linh Tháp. Ông ngoại vừa tiến vào Linh Tháp liền ngủ, đại khái là gần đây quá mệt mỏi.” Mộ Thần nói. Diệp Thạch chớp mắt nói: “Ta cũng muốn tiến vào Linh Tháp.” Mộ Thần gật đầu, “Được.” Sau đó thu Diệp Thạch vào Linh Tháp. …… Khúc Khôn nằm ở trong phòng nghỉ trong Linh Tháp, nhắm mắt dưỡng thần. Khúc Khôn mím môi, lâm vào giấc mơ. Quái thú cả người đầy máu xâm nhập vào trong mộng Khúc Khôn. Quái thú thần sắc dữ tợn. Khúc Khôn mơ thấy quái thú đạp xương cốt toàn thân hắn thành mảnh nhỏ, đột nhiên mặt quái thú biến thành gương mặt Lăng Xuyên, Khúc Khôn lập tức bị đẩy tỉnh lại. Diệp Thạch ngồi bên cạnh Khúc Khôn, ánh mắt mở to. Khúc Khôn nhìn thấy Diệp Thạch, chợt hoảng sợ, sau đó có chút buồn bực: “Sao ngươi lại ở đây?” “Ông ngoại, ngài vừa nãy luôn nói mớ ‘hỗn đản, cút ngay’, ta cảm thấy không ổn, nên lại đây nhìn xem. Ông ngoại không sao chứ?” Diệp Thạch lo lắng hỏi Khúc Khôn. Khúc Khôn hít sâu một hơi: “Ta không sao, ngươi không cần lo lắng.” Diệp Thạch có chút không hiểu: “Ông ngoại, đến cùng thì năm đó đã xảy ra những gì?” Khúc Khôn liếc mắt xem thường. Xảy ra chuyện gì á? Nói ngắn gọn chính là hắn bị cường gian, nếu như kể một cách phức tạp… Lúc ấy hắn nghe được tiếng kêu rên thống khổ, như là tiếng kêu của dã thú lúc lâm vào tuyệt cảnh. Hắn không nhịn được lòng hiếu kỳ, trộm đi nhìn thoáng qua, đã bị một người vừa bẩn vừa thối với đôi mắt màu đỏ, hoặc cũng có thể nói là dã thú theo dõi. Lúc ấy, hắn xoay người muốn chạy, người nọ lại lập tức chạy tới, chặn đường đi của hắn. Hắn nóng nảy liền công kích đối phương, thực lực cách quá xa, hắn không sống nổi qua ba chiêu dưới tay đối phương. Đối phương một quyền nện tới bụng hắn, khiến cho ngũ tạng lục phủ của hắn đều dời vị trí, hắn chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám. Nhưng mà, hết thảy những này mới chỉ là sự bắt đầu của ác mộng. đối phương điên cuồng đặt hắn dưới thân, không biết mệt mỏi làm hắn ba ngày. Trong ba ngày kia, Khúc Khôn vô số lần cảm thấy, có lẽ hắn sẽ cứ như vậy chết ở dưới thân một người nam nhân, chết không nhắm mắt. Đoạn trải qua kia thật sự đáng sợ, Khúc Khôn mới bắt đầu căn bản không nguyện ý hồi tưởng. Khi hắn tỉnh dậy, đối phương đã nhắm mắt lại. Tuy rằng gương mặt có chút mơ hồ, lại có thể nhìn ra là ngủ không tồi. Lúc ấy Khúc Khôn đã nghĩ, phải đi qua làm thịt đối phương. Thế nhưng nỗi sợ hãi đối với đối phương vẫn luôn quanh quẩn Khúc Khôn, Khúc Khôn không dám xuống tay, chỉ muốn nhanh chóng né tránh đối phương. Nếu cứ như vậy mà đi thì không khỏi quá tiện nghi đối phương. Thế nên Khúc Khôn đánh bạo, trộm nhẫn của đối phương. Khúc Khôn những tưởng rằng sự tình sẽ dừng lại ở đây, không nghĩ tới qua hơn một năm sau, Khúc Khôn lại phát hiện mình mang thai, oan nghiệt mà! “Ông ngoại không sao chứ?” Diệp Thạch lo lắng hỏi. Khúc Khôn lắc lắc đầu: “Ta không sao.” Khúc Khôn ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ nhìn Diệp Thạch, hỏi: “Người kia có tu vigì?Hai chúng ta liên thủ có đánh thắng được không?” Diệp Thạch lắc lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: “Đánh không lại.” Khúc Khôn nhíu mày: “Không phải là ngươi có thể đánh cả võ tôn sao?” “Ta chỉ có thể đánh đượcvõ tôn thái điểu mới vừa thành võ tôn, võ tôn cao cấp thì ta chưa đối phó được.” Diệp Thạch vô tội nói. Nếu là võ tôn thì còn có thể liều mạng một chút, nhưng người kia căn bản không phải võ tôn! Khúc Khôn nhíu mày hỏi: “Vậy thêm Mộ Thần thì sao?” Diệp Thạch lắc lắc đầu: “Vẫn là không được.” “Mộ Thần thật vô dụng!” Khúc Khôn tức giận. Diệp Thạch “… ” “Ông ngoại, ngài xác định ông ngoại khác chính là người kia?” Diệp Thạch hỏi. Khúc Khôn cắn răng nửa ngày, gật đầu: “Phải vậy.” Tuy rằng lúc trước hắn không thấy rõ diện mạo của người nọ, nhưng trực giác nói cho hắn biết, đó chính là người này. Lăng Xuyên cho hắn cảm giác giống lúc trước như đúc. Cái tên này giống như một con dã thú muốn xé hắn thành mảnh nhỏ, là một tên cầm thú nhân mô cẩu dạng. Khúc Khôn nhíu mày nói: “Thật sự không được nữa thì tìm phụ thân ngươi đánh hắn một trận.” Diệp Thạch trừng mắt nói: “Không tốt lắm thì phải.” Người kia coi như là nhạc phụ của phụ thân, lại nói, hai người đều là võ thánh, nếu đánh nhau, không biết là ai thua ai thắng. …… “Thập Ngũ đệ.” Bạch Thừa Phong kích động tìm Bạch Thần Tinh. “Có việc?” Bạch Thần Tinh hỏi. Bạch Thừa Phong xoa tay nói: “Thời gian bắt đầu Đan Điện bí cảnh đã định ra, là vào năm ngày sau.” Bạch Thần Tinh gật đầu: “Tốt.” Bạch Thừa Phong cười tủm tỉm nhìn Bạch Thần Tinh, nói: “Thập Ngũ đệ, ta nghe nói vận khí của ngươi rất tốt, vừa đi ra ngoài đã có người đưa một thanh pháp khí bát cấp hậu kỳ. Thanh pháp khí kia lại chính là xuất từ trong tay luyện khí sư bát cấp hậu kỳ Lăng Xuyên!” Bạch Thần Tinh bất đắc dĩ cười: “Không phải là cho ta, là cho nhạc phụ.” Bạch Thừa Phong nhún vai, không cho là đúng: “Cho nhạc phụ ngươi? Hơn phân nửa là đưa cho ngươi rồi. Nếu không phải nhờ mặt mũi của Thập Ngũ đệ, Lăng Xuyên làm sao có thể tùy tay đưa trọng lễ như vậy!” Bạch Thần Tinh híp mắt, sắc mặt âm trầm nói: “Không nên nói lung tung, ta không có mặt mũi lớn như vậy.” Hắn vừa mới nhận được một ít tin tức về năm mươi năm trước trong Thiên Uyển Bí Cảnh. Khúc Khôn nói, người nọ trúng xuân dược trong bí cảnh, thần chí không rõ. Hắn lại vừa thu được tin tức, Lăng Xuyên ở trong bí cảnh vừa lúc bị người hãm hại mà trúng xuân dược. Năm đó, độc mà Lăng Xuyên trúng chính là… độc Tuyệt Mộng Xà, độc này và độc Ảo Mộng Xà rất tương tự, nhưng lại không có thuốc nào chữa được. Thế nhưng, Lăng Xuyên lại ngoài ý muốn còn sống. Huyết mạch Linh Tộc đặc biệt, hẳn là máu vừa vặn có thể trung hoà độc tính. Lại nhìn phản ứng của Lăng Xuyên, pháp khí bát cấp cao cấp lại tùy ý đưa, chuyện hắn là một vị nhạc phụ khác của mình, sợ là tám chín phần mười. Bạch Thần Tinh nhẹ vỗ vỗ cái trán, rất nhanh, trên đầu mình liền sắp nhiều thêm một tòa đại phật. Mà Lăng Xuyên này sợ cũng không phải là người thiện lương gì, nhưng như vậy cũng không sao, tình trạng hiện giờ của Mộ Thần và Diệp Thạch cũng không quá tốt, nếu Lăng Xuyên có thể giúp một phen, vậy tình huống liền sẽ tốt hơn rất nhiều. Bạch Thừa Phong đánh giá vẻ mặt Bạch Thần Tinh, thấy Bạch Thần Tinh không giống như làm bộ, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn. “Lăng Xuyên không phải hướng về phía ngươi? Chẳng lẽ thật sự là hướng về phía nhạc phụ ngươi?” Bạch Thừa Phong có chút hồ nghi. Bạch Thần Tinh lạnh lùng nói: “Việc này ngươi đừng quản.” Bạch Thừa Phong nhún vai: “Không quản thì không quản. Đúng rồi, Lăng Xuyên cũng sẽ đi Đan Điện bí cảnh đấy.” Bạch Thần Tinh ngẩng đầu: “Hắn cũng đi?” Bạch Thừa Phong gật đầu: “Đúng vậy. Hắn hỏi Đan Cốc muốn một danh ngạch.” Bạch Thần Tinh mím môi, hắn vốn muốn chờ chuyện Đan Điện bí cảnh chấm dứt rồi đi xử lý chuyện Lăng Xuyên, nhưng không ngờ Lăng Xuyên cũng sẽ đi. Bạch Thừa Phong nghiêng đầu, tràn đầy tò mò: “Thập Ngũ đệ, có phải là Lăng Xuyên coi trọng nhạc phụ ngươi không?” Bạch Thần Tinh nửa thật nửa giả nói: “Có khả năng.” Bạch Thần Tinh hết sức bội phục: “Nhạc phụ ngươi thật lợi hại! Cái gì gọi là bách luyện cương nhiễu chỉ nhu, chính là tình huống này còn gì. Lăng Xuyên kia tu luyện Lăng gia thuật lấy thân luyện khí, nghe nói luyện mất thất tình lục dục, thành người sắt danh xứng với thực. Không nghĩ tới hắn mới chỉ gặp nhạc phụ ngươi lần đầu, lại đưa hậu lễ lớn như vậy.” Bạch Thần Tinh cười cười, không nói gì. Lúc trước hắn đi điều tra người áp Khúc Khôn trong bí cảnh, không phải là muốn cùng đối phương xung đột, dù sao thì người nọ cũng là một phụ thân khác của Tâm Dương. Nào biết, tra tiếp, vậy mà lại liên lụy tới Lăng Xuyên, thật sự khiến người ta bất ngờ. Căn cứ kết quả mà hắn điều tra được, tựa hồ năm đó Lăng Xuyên cũng từng tra về Khúc Khôn. Lúc ấy thực lực Lăng Xuyên không bằng hiện tại, Khúc Khôn lại bị truyền tống về nước ngoài, thế nên Lăng Xuyên tất nhiên không thu hoạch được gì. “Ta nghe nói nhạc phụ ngươi đối với luyện khí thuật của Lăng Xuyên rất không đặt vào mắt?” Bạch Thừa Phong đầy vui sướng khi người gặp họa mà cười: “Lăng Xuyên chắc là chưa từng nghĩ tới, luyện khí thuật của hắn sẽ bị một võ tông xem nhẹ.” Bạch Thần Tinh bất đắc dĩ cười. Lăng Xuyên làm bộ làm tịch khiêm tốn, Khúc Khôn lại thật sự đánh rắn tùy côn. Nhớ tới sắc mặt Lăng Xuyên lúc ấy, Bạch Thần Tinh ngầm vui vẻ trong lòng một trận. ……… Trong Linh Tháp, Diệp Thạch nơm nớp lo sợ cầm thanh kiếm, hỏi Khúc Khôn: “Ông ngoại, ngài có muốn không?” “Lấy chứ!” Khúc Khôn có chút nóng nảy đoạt lấy thanh kiếm trên tay Diệp Thạch. Diệp Thạch cười cười với Khúc Khôn: “Ông ngoại, thanh kiếm này dùng rất tốt.” Khúc Khôn tức giận hừ lạnh một tiếng, “Làm người thì ánh mắt phải cao một chút, không cần chịu một chút ơn huệ nhỏ của người khác liền bị người ta mua.” Diệp Thạch gật gật đầu, ra vẻ thụ giáo mà “à” một tiếng. Khúc Khôn cầm kiếm, lấy ra một viên ngọc thạch thật lớn, tước thành bộ dáng Lăng Xuyên, rồi sau đó, một kiếm xuyên tim! “Này thì cái thứ vô liêm sỉ!” Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi mắng. Diệp Thạch: “… ” Mộ Thần đi vào Linh Tháp, nhìn Khúc Khôn tức giận bừng bừng, lại nhìn nhìn pho tượng ngọc thạch bị một kiếm xuyên tim, trong lòng giật mình, không biết vị ông ngoại kia rốt cuộc từng làm gì Khúc Khôn mà lại khiến Khúc Khôn hận thành như vậy. Diệp Thạch vô tội trừng mắt nhìn: “Ông ngoại xin bớt giận.” Khúc Khôn nhấc kiếm, chém pho tượng kia ra hơn một trăm khối. Khúc Khôn nhìn pho tượng đã bị chém thành trăm khối, sung sướng cong khóe miệng: “Nhìn đống này, khẩu khí trong lòng ta cuối cùng cũng thuận được chút.” Diệp Thạch: “… ” Mộ Thần: “… ” Khúc Khôn híp mắt nói: “Chờ tới khi cũng chém chân nhân ra hơn trăm khối, khẩu khí trong lòng ta liền sẽ càng thuận.” Diệp Thạch chần chờ một chút mới nói: “Ông ngoại, đó dù sao cũng là…” ông ngoại khác mà. Khúc Khôn giơ kiếm lên, nói: “Ta đây trực tiếp chém cái chân thứ ba của hắn ra trăm khối!” Mộ Thần: “…” Diệp Thạch cau mày nói: “Ông ngoại đánh không lại.” Mộ Thần: “…” Còn không phải sao, lúc trước chính là bởi vì đánh không lại, mới bị áp đấy thôi. Khúc Khôn tức giận nhìn Diệp Thạch: “Ta biết đánh không lại, không cần nhắc nhở ta hoài.” “Ta sợ ông ngoại xúc động, liền chịu thiệt.” Diệp Thạch vô tội nói. Khúc Khôn tức giận trừng Diệp Thạch: “Ta là người dễ dàng chịu thiệt như vậy sao?” Diệp Thạch vội lắc đầu: “Không giống, không giống. Sao ông ngoại có thể chịu thiệt được, ngài còn tự dưng kiếm được một thanh kiếm cơ mà.” Khúc Khôn hung tợn: “Ta muốn tước hắn thành nhân côn!” Khúc Khôn nguyên bản tưởng rằng qua nhiều năm như vậy, hận ý năm đó cũng nên tan thành mây khói rồi. Nhưng khi nhìn thấy Lăng Xuyên, Khúc Khôn mới biết được mình nghĩ quá đơn giản. Vừa thấy được người đó, ký ức ác mộng về ba ngày kia liền không khắc chế không nổi mà trồi lên, suy nghĩ muốn bổ đối phương cũng khắc chế không được. …… Bạch Thần Tinh đi vào Linh Tháp. Khúc Khôn nhìn thấy Bạch Thần Tinh, nhất thời liền giận run cả người. Khúc Khôn có chút xoi mói nhìn nhìn Bạch Thần Tinh, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?” Bạch Thần Tinh xấu hổ cười: “Ta đến là muốn báo cho nhạc phụ ngài một tiếng, Lăng Xuyên cũng sẽ đi bí cảnh.” Khúc Khôn tức khắc nổi giận đùng đùng: “Cố ý, cố ý! Hắn đây là thị uy với ta!” Diệp Thạch chớp chớp mắt, nói: “Ông ngoại không cần nghĩ như vậy. Có lẽ ông ngoại kia là không yên lòng ngài thì sao.” Khúc Khôn nhìn Bạch Thần Tinh: “Vào trong bí cảnh rồi, ngươi tìm cơ hội nào đó đánh tên kia một trận, đánh gần chết là đủ rồi.” Bạch Thần Tinh xấu hổ nói: “Ta không chắc là có thể trấn trụ hắn không…” Khúc Khôn tức giận: “Ngươi thật vô dụng!” Bạch Thần Tinh cúi đầu nghĩ, tục ngữ nói đúng, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành. Vô luận là Khúc Khôn hay Lăng Xuyên thì đều là nhạc phụ của hắn. Hắn hiện tại nghe xong Khúc Khôn, ra tay với Lăng Xuyên, qua một thời gian ngắn, Lăng Xuyên cùng Khúc Khôn lăn tới một chỗ, hắn liền không đứng ở đâu được. “Ông nội, nghe nói ông ngoại kia là võ thánh.” Diệp Thạch nói. “Võ thánh? Vì sao một tên rác rưởi cũng có thể trở thành võ thánh? Võ thánh ở Trung Châu các ngươi không đáng giá như vậy?” Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi. Bạch Thần Tinh bất đắc dĩ nói: “Lăng Xuyên là đệ nhất thiên tài trong mấy vạn năm nay, năm đó từng kinh diễm toàn bộ Trung Châu.” Khúc Khôn liếc mắt xem thường đầy ghét bỏ: “Nghe nói ngươi chính là đệ nhất thiên tài trong mấy vạn năm nay của Bạch gia? Người Trung Châu các ngươi đúng là thích nói ngoa.” Bạch Thần Tinh: “…”