“Hà tiểu thư, ngươi đã đến rồi.” Một nam tử áo tím nhìn thấy Hà Tĩnh Nguyệt, thần sắc thản nhiên chào hỏi. Hà Tĩnh Nguyệt giới thiệu với nam tử áo tím: “Để Ngụy tiền bối đợi lâu rồi, đây là Diệp Thạch đến từcông hội ta.” “…Y á?Được không đó?” Ngụy Đông nhìn Diệp Thạch thoạt nhìn hết sức trẻ tuổi, hơi nhíu mày hỏi. Diệp Thạch thản nhiên nhìn đối phương, phát hiện đối phương là một võ tông. Tu luyện giả ở Trung Châu mạnh hơn bên ngoài rất nhiều. Ở bên ngoài, một võ tông đã là đỉnh, còn nơi đây, tùy tiện cũng có thể nhìn thấy võ tông. “Tiền bối yên tâm, tuy rằng tuổi Diệp Thạch còn trẻ, nhưng y quả thật là trận pháp sư thất cấp hàng thật giá thật, không có vấn đề gì.” Hà Tĩnh Nguyệt lập tức thề son thề sắt. Hà Tĩnh Nguyệt cũng không biết trận pháp thuật của Diệp Thạch mạnh cỡ nào, thế nhưng nếu có thể được truyền tống tới đây thì hẳn là có chút tài năng. Ngụy Đông gật đầu: “Nếu vậy thì đi thôi.” Diệp Thạch liếc mắt nhìn Ngụy Đông, trong lòng hiểu rõ đối phương có vẻ không vừa lòng lắm với mình, nhưng lại không biết làm thế nào. Diệp Thạch chắp tay sau lưng, thần sắc không hề thay đổi, thái độ của đối phương có thế nào, y cũng không để ý, chỉ cần đối phương ra giá tốt là được. Hà Tĩnh Nguyệt lấy lại bình tĩnh, cùng Diệp Thạch đuổi theo Ngụy Đông. Bọn họ đi hơn mười ngày, cuối cùng cũng đi tới một cửa hang mật quật. Mật quật thập phần bí mật, lúc đám người Hà Tĩnh Nguyệt đến đã có người đang phá trận. “Bạch Nghị.” Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày, trước khi đến, Ngụy Đông không có nói Bạch Nghị cũng có mặt ở đây! Diệp Thạch siết chặt tay, sâu trong đôi mắt hiện lên vài phần phiền chán. Lại tới nữa, lại tới nữa rồi! Lại là cái loại nghiệt duyên này, mặc kệ y đang làm gì cũng sẽ gặp phải Trang Du, cũng sẽ đối mặt với Trang Du. Lúc trước đều có Mộ Thần ở bên cạnh làm hậu thuẫn cho y, nhưng bây giờ, chỉ có mình y chiến đấu. Mộ Thần đang ở nơi nào, nhất định là Mộ Thần đang rất lo lắng cho mình. Lúc này không có Mộ Thần bên cạnh, thế nên mình phải học được cách tự lập thôi. “Ngụy huynh, người ngươi mời tới là từ trận pháp tháp hả?” Một nam tử mặc áo xanh, khoanh tay lười biếng đánh giá Diệp Thạch và Hà Tĩnh Nguyệt, đôi mắt xẹt qua một tia khinh thường. Ngụy Đông gật đầu, sắc mặt hơi nghiêm nghị nói: “Đúng thế.” Cái mật quật này là do Ngụy Đông và nam tử áo xanh tên Cố Hiến đồng thời phát hiện ra. Bởi vì cửa mật quật được trận pháp thất cấp bảo hộ, thế nên mặc kệ hai người bọn họ cố gắng cỡ nào cũng không phá được, vì vậy, bọn họ đành phải bàn bạc cùng đi mời trận pháp sư, nếu ai mời tới trận pháp sư có thể phá hủy cấm chế trước tiên, như vậy có thể lấy đồ vật trong bí cảnh nhiều hơn hai phần. Lúc mời trận pháp sư, người bình thường đều ưu tiên chọn Bạch gia, mà không phải trận pháp tháp. Đáng tiếc, Ngụy Đông và một trận pháp sư dòng chính ở Bạch gia từng có xung đột, cho nên đành phải tới trận pháp tháp xem vận may. Nhìn thấy Ngụy Đông đã tới đây, vài võ hoàng nhanh chóng đi tới chung quanh Ngụy Đông, người ở chỗ này lập tức chia làm hai bên. Vài người bên cạnh Ngụy Đông đưa ánh mắt hoài nghi nhìn qua Diệp Thạch. Hà Tĩnh Nguyệt ban đầu tưởng rằng chỉ là nhiệm vụ phá trận đơn giản, nhưng bây giờ thấy Bạch Nghị cũng ở đây, nhất thời trong lòng có hơi do dự. Diệp Thạch chắp tay sau lưng, ánh mắt bình thản đứng một bên, không có chút luống cuống nào. “Ngụy tiền bối, người mà tiền bối tìm có được không?” Một nữ tu bên cạnh Ngụy Đông nhịn không được hỏi ra miệng. Diệp Thạch nghe vậy, thản nhiên liếc mắt nhìn nữ tu kia. “Tạm thời, thử một lần đi.” Ngụy Đông cười bất đắc dĩ, hắn cũng không biết nữa. Thường thì nên chọn trận pháp sư của Bạch gia thì hơn, tiếc rằng, người Bạch gia cũng không dễ mời, không nghĩ tới Cố Hiến lại mời được Bạch Nghị. Bạch Nghị tuy còn trẻ, nhưng trận pháp thuật lại tốt nhất trong nhóm trận pháp sư thất cấp của Bạch gia, lần này nguy hiểm rồi. Nghĩ đến việc mình phải lấy ra hai phần ích lợi, khuôn mặt Ngụy Đông liền hiện lên vẻ đau đớn. “Diệp Thạch, sao ngươi lại tới đây?” Trang Du nhíu mày hỏi. Bạch Nghị nhíu mày nhìn Diệp Thạch, hắn vốn tưởng rằng một thân tu vi này của Diệp Thạch là dựa vào đan dược thúc lên, nếu còn muốn đi lên sẽ rất khó khan. Nhưng chỉ mới qua mấy ngày, Diệp Thạch vậy mà đã là võ hoàng tam tinh, người này, không thể không phòng! Bạch Cẩm Nhạc nhìn thoáng qua Diệp Thạch, Bạch Cẩm Nhạc thật sự không rõ, tại sao người trong gia tộc đều đối tốt với cái tên chỉ biết làm bộ làm tịch giả người tốt như Trang Du? Tên Trang Du này giả bộ nhu nhược yếu đuối, nàng nơi nơi tìm hắn khi dễ, hắn cũng chỉ một bộ sợ hãi, nhẫn nhục cộng thêm bộ dáng cố làm tốt quan hệ với mình. Mặc kệ trong lòng Trang Du hận nàng bao nhiêu, lúc Trang Du đối ngoại cũng sẽ không nói bậy về nàng, nhưng mà đối với Diệp Thạch… Bạch Cẩm Nhạc chưa từng thấy Trang Du đánh giá ai như cách hắn đánh giá Diệp Thạch, rằng Diệp Thạch cái gì cũng xấu. Diệp Thạch chắp tay sau lưng, lười biếng liếc nhìn Trang Du: “Ta đến phá trận kiếm nguyên thạch.” Trang Du nhìn Diệp Thạch, thở dài nói: “Trận pháp này không dễ phá đâu, là trận pháp thất cấp cao cấp đấy. Người bố trí trận pháp rất cao minh, trận pháp này cơ hồ không chê vào đâu được, trong thời gian ngắn không phá được đâu.” “Trong thời gian ngắn không phá được?” Diệp Thạch hỏi. Trang Du gật gật đầu, nói: “A Nghị nói cần thời gian hai tháng mới có thểphá trận, còn trận pháp sư thất cấp phổ thông thì sợ là cả một năm cũng không phá được, ngươi nói ngươi là trận pháp sư mới lên thất cấp phải không, ta thấy, ngươi đừng…” Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày, hẳn là Trang Du không hiểu trận pháp đúng không? Một người không hiểu trận pháp mà dám ở bên cạnh khoa tay múa chân? “Cầnthời gian hai tháng mới có thểphá trận? Các ngươi là ốc sên à? Ta cũng không có nhiều thời gian như vậy đùa với các ngươi, ta rất bận. Nếu các ngươi không phá trận được thì tránh đường đi, đừng có lãng phí thời gian của ta.” Diệp Thạch lạnh lùng cắt lời Trang Du. Trang Du nghe vậy, sắc mặt lập tức xanh mét. Cố Hiến liếc mắt đánh giá Diệp Thạch, đưa ánh mắt chuyển về phía Ngụy Đông, hắn có chút trêu chọc: “Ngụy huynh, tính tình của vị tiểu huynh đệ mà ngươi mời tới không tốt lắm nhỉ! Cũng không biết bản lĩnh thế nào?” Sắc mặt Ngụy Đông hơi đổi, nói: “Nếu Bạch thiếu tạm thời không phá trận được, vậy sao không để vị tiểu huynh đệ này thử xem.” Diệp Thạch là người hắn mời đến, vô luận thế nào, hắn đều phải đứng ở bên phía Diệp Thạch. Cố Hiến nhíu mày, không nói gì, ánh mắt nhìn qua Bạch Nghị. Bạch Nghị gật đầu, lạnh lùng nói: “Nếu Diệp thiếu cảm thấy ta là ốc sên, vậy ta đây thật sự muốn biếttốc độ của Diệp thiếu thế nào đấy.” Bạch Nghị phi thường có phong độ lui ra, khoanh tay đứng, một bộ xem kịch vui. Vẻ mặt Diệp Thạch thản nhiên, thấy Bạch Nghị lui ra, Diệp Thạch liền bước lên. Hà Tĩnh Nguyệt có chút bất an nhìn Diệp Thạch, nàng rất muốn hỏi Diệp Thạch một câu, “ngươi có làm được không?”, nhưng rốt cuộc cũng không hỏi ra. Diệp Thạch đứng trước đại trận, trong mắt hiện ra ánh xanh, ánh xanh càng ngày càng mạnh, sáng đến chói mắt. “Linh văn nhãn!” Hà Tĩnh Nguyệt kinh ngạc trừng mắt nhìn. Linh văn nhãn ở Trung Châu cũng là thứ hiếm lạ, nàng nói mà, một người nước ngoài như Diệp Thạch sao lại tu trận pháp thuật đến thất cấp được, thì ra là có được linh văn nhãn. Linh văn nhãn cũng có chia phẩm cấp, chia thành loại hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Linh văn nhãn của Bạch Cẩm Nhạc là trung phẩm, linh văn nhãn của Hà Tĩnh Nguyệt là thượng phẩm. Phẩm cấp đôi linh văn nhãn này của Diệp Thạch tuyệt đối không thấp! Diệp Thạch lẳng lặng nhìn trận pháp, trận pháp này thoạt nhìn không chê vào đâu được. Diệp Thạch điều động toàn lực mới nhìn thấy một ít vết rạn thật nhỏ. Diệp Thạch mở túi linh thú ra, hơn một ngàn con Thôn Thiên Phong bay ra, phần phật vỗ cánh bay đến dừng ở những vết rạn trên trận pháp, Thôn Thiên Phong nhào tới điên cuồng gặm nhấm trận pháp, những vết rạn thật nhỏ lập tức mở rộng. “Thôn Thiên Phong.” Bạch Cẩm Nhạc nhíu mày, loại linh trùng Thôn Thiên Phong không gì không ăn này đã biến mất rất lâu ở Trung Châu, không nghĩ tới Diệp Thạch lại nuôi ra được một đàn như vậy. Vết rạn trên trận pháp nhanh chóng mở rộng. Diệp Thạch thấy cũng đủ rồi, liền triệu hồi Thôn Thiên Phong. Diệp Thạch thảy vào trong trận pháp mười hai cây trận kỳ, nhẹ quát một tiếng, “Nứt!” Mười hai cây trận kỳ nối lại với nhau, trận pháp tức khắc bị chia năm xẻ bảy. Là trận pháp làm nứt! Đôi mắt Hà Tĩnh Nguyệt hiện lên vài tia sáng kỳ dị, trận pháp làm nứt rất khó nắm giữ, không nghĩ tới Diệp Thạch lại biết. “Thu.” Diệp Thạch khẽ quát một tiếng, mười hai cây trận kỳ liền bay về trong tay Diệp Thạch. “Trận pháp đã bị phá.” Hà Tĩnh Nguyệt nhất thời ngây ngẩn cả người, làm thế nào nàng cũng không nghĩ tới Diệp Thạch phá trận lại sấm rền gió cuốn như thế. Diệp Thạch: “Phải.” “Diệp Thạch, ngươi thật lợi hại!” Hà Tĩnh Nguyệt vui vẻ khen ngợi. Diệp Thạch cúi đầu, có chút cô đơn nói: “Mộ Thần lợi hại hơn...” Hà Tĩnh Nguyệt: “…” Sắc mặt Bạch Nghị hết sức khó coi, trước đó hắn nói hắn cần hai tháng để phá trận, nhưng Diệp Thạch chỉ dùng thời gian chưa tới một canh giờ đã phá được trận. Bạch Cẩm Nhạc tràn đầy kinh ngạc nhìn Diệp Thạch, lúc trước Trang Du đánh giá Diệp Thạch là cái gì cũng xấu, không nghĩ rằng Diệp Thạch lại là một nhân vật lợi hại như vậy. Ngụy Đông trừng lớn mắt nhìn Diệp Thạch, trước đó do hắn bất đắc dĩ mới đi tới trận pháp tháp nhờ giúp đỡ, không nghĩ tới trận pháp tháp còn cất dấu một nhân vật như này, quá lợi hại! Dựa theo lời kể từ những đạo hữu bên cạnh hắn, Bạch Nghị đã giằng co với trận pháp này trong hai ngày, nhưng không có lay động được chút nào. Diệp Thạch thản nhiên đi đến trước mặt Ngụy Đông. Sắc mặt Ngụy Đông đổi đổi, vẻ kiêu căng trên mặt lập tức biến mất, thần sắc cung kính hỏi, “Xin hỏi có chuyện gì sao?” “Tiền thù lao.” Diệp Thạch lời ít ý nhiều. Ngụy Đông sửng sốt một chút, sau đó lấy ra một cái nhẫn không gian giao cho Diệp Thạch, Diệp Thạch quét nhìn, bên trong đúng là một triệu nguyên thạch trung phẩm. So với giao dịch thì nhiều hơn hai trăm ngàn, nếu thiếu, Diệp Thạch nhất định sẽ đòi, còn nhiều, Diệp Thạch liền mặt không đổi sắc nhận, hiện tại y rất rất thiếu nguyên thạch, y cũng sẽ không tốt tới mức thối nguyên thạch lại. “Ta có thể thu trận pháp này không?” Diệp Thạch chỉ vào trận pháp đã bị phá, hỏi. Dựa theo giao dịch thì chỉ cần phá trận rồi cầm tiền thù lao, còn đồ vật bên trong bí cảnh thì không có phần y. Nhưng những nguyên liệu bày trận này đối với y mà nói thì cũng có tác dụng không nhỏ, tu bổ một chút rồi bán đi là có thể bán được trên triệu nguyên thạch, thứ này đối với những người không hiểu trận pháp như Ngụy Đông thì thu cũng như không, chắc đối phương sẽ không muốn. Ngụy Đông nhìn thoáng qua Cố Hiến, sau đó gật đầu với Diệp Thạch: “Nếu Diệp thiếu thích thì cứ việc cầm.” Diệp Thạch gật đầu: “Đa tạ.” Hà Tĩnh Nguyệt đi theo phía sau Diệp Thạch, nhìn Diệp Thạch như cuồng phong, hoàn chỉnh dở ra trận pháp bên ngoài mật quật. Muốn phá trận thì dễ, nhưng muốn dỡ trận pháp ra thì không phải một chuyện dễ dàng, bản lĩnh của Diệp Thạch mạnh ngoài suy đoán của nàng. “Quỷ nghèo, đúng là nghèo kiết hủ lậu.” Bạch Cẩm Nhạc khinh thường nhìn Diệp Thạch. Hà Tĩnh Nguyệt liếc mắt nhìn Bạch Cẩm Nhạc, ánh mắt hơi hiện lên sát khí. Bạch Cẩm Nhạc cười lạnh với Hà Tĩnh Nguyệt, Hà Tĩnh Nguyệt siết chặt tay, không nói gì. Bạch Cẩm Nhạc là nghĩa nữ của Bạch Thần Tinh, tuy chỉ là nghĩa nữ, nhưng bởi vì thực lực Bạch Thần Tinh hùng hậu, thế nên thân phận của Bạch Cẩm Nhạc trái lại cao quý hơn thân phận cháu gái của công hội hội trưởng trận pháp pháp này như nàng. Diệp Thạch thản nhiên quét mắt nhìn Bạch Cẩm Nhạc, y đích thật là quỷ nghèo, Bạch Cẩm Nhạc cũng không có nói sai.