Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 217
“Ông ngoại có trả lời không?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch thở dài trả lời: “Ông ngoại với mấy võ hoàng Thiên Không đế quốc đang đuổi giết con Kim Sí Bằng kia, lúc này chưa thể ly khai được. Con Kim Sí Bằng kia đã bị thương, nếu để cho nó ngóc đầu dậy thì sẽ rất nguy hiểm. Cho nên ông ngoại tính rèn sắt khi còn nóng, tạm thời không về được.”
Mộ Thần gật đầu: “Cũng đúng, xem ra chúng ta nên chờ thêm mấy ngày thôi.”
Võ hoàng ở tứ quốc cộng lại có trên chục người, nhưng võ hoàng cửu tinh lại chỉ có hai. Đúng lúc Khúc Khôn là một trong số đó, có địa vị cực cao trong một đám võ hoàng.
Diệp Thạch có chút lo lắng hỏi Mộ Thần: “Mộ Thần, có mười hai hạt Thất Thải Liên cùng với tâm đắc võ tông lưu lại kia, ngươi thếy ông ngoại có thể thăng cấp võ tông không?”
Mộ Thần cười khổ trả lời: “Không biết nữa.”
Tứ quốc không có một vị võ tông nào, nhưng Khúc Khôn vẫn có cơ hội, tư chất Diệp Thạch tốt như vậy, có một nửa nguyên nhân là được di truyền từ Khúc Khôn.
“Nhưng mà, chỉ sợ…” Mộ Thần chần chờ một chút.
Diệp Thạch không hiểu: “Có vấn đề gì?”
“Chỉ sợ nguyên thạch không đủ.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch sửng sốt một chút rồi nói: “Cũng phải.” Lúc hắn thăng cấp cũng phải dùng tới mấy triệu cơ, giờ muốn thăng cấp võ tông, ít nhất phải hao phí trên cả trăm triệu ấy chứ.
Mộ Thần híp mắt nói: “Xem ra phải nghĩ cách kiếm thêm nguyên thạch, tốt nhất phải nhanh chóng kiếm đủ một trăm triệu.” Diệp Thạch trừng lớn mắt, nói: “Nhiều như vậy? Làm thế nào kiếm được chứ?!”
Mộ Thần nhún vai: “Còn chưa biết có đủ hay không đâu.”
Diệp Thạch nhăn mặt đầy khổ sở: “Nhiều nguyên thạch như vậy làm sao có thể đủ đây trời!”
Mộ Thần nhún vai nói: “Cũng sẽ đủ thôi.”
“Chúng ta làm sao có thể kiếm được nhiều nguyên thạch như vậy?”
Mộ Thần nhìn về phía trận pháp bên ngoài, nói: “Yêu thú bên ngoài không phải đều là nguyên thạch sao?”
Tuy rằng thú triều bộc phát, nhưng cho dù nguy hiểm có lớn hơn thì vẫn ngăn không được cước bộ của đám thương nhân. Số thương nhân dùng tiền thu mua thi thể yêu thú chưa bao giờ thiếu.
Hà Kính Chi đi vào cửa, vừa vặn nghe được một câu cuối cùng của Mộ Thần, ‘Yêu thú bên ngoài không phải đều là nguyên thạch sao?’
Hà Kính Chi âm thầm cắn chặt răng, yêu thú làm người khác úy kỵ như hổ báo, thế mà ở trong mắt Mộ Thần lại đều là nguyên thạch?
“Mộ thiếu, Huyết Nguyệt đế quốc gửi thư cầu viện tới.” Hà Kính Chi đi tới, lấy lại bình tĩnh nói.
“Thư cầu viện?”
Mộ Thần nhận lấy thư cầu viện đọc, đôi mắt nhíu lại, “Bên Huyết Nguyệt đế quốc nói, bọn họ phái trinh thám thấy bên ngoài phòng tuyến có những tám con yêu thú lục cấp.”
Diệp Thạch trợn tròn mắt, kinh ngạc hô: “Tám con? Nhiều vậy sao?!”
Mộ Thần trầm trọng gật đầu: “Trên thư nói là có nhiêu đó.” Và còn đang tiếp tục tăng lên nữa.
Diệp Thạch kinh ngạc nói: “Huyết Nguyệt đế quốc đã tạo ra nghiệt gì vậy?! Mà mình có cần đi hỗ trợ không?”
Mộ Thần gật đầu: “Đi chứ, sao lại không đi được! Những con yêu thú đó đều có thể biến thành nguyên thạch đấy!”
Diệp Thạch: “Nói cũng phải.”
Diệp Thạch thầm nghĩ, sau khi y thăng cấp võ hoàng thì cảm thấy thực lực của Thôn Thiên Phong giờ có vẻ hơi yếu. Thế nhưng Diệp Thạch lại không có nguyên thạch cho đám ong kia, nhưng không có nguyên thạch thì còn có yêu thú mà! Để đám ong kia tự mình kiếm ăn đi!
… …
“Ông ngoại.” Mộc Minh Phong đứng ở trước mặt Mộc Chiến, cung kính gọi một tiếng.
“Tốt tốt tốt! Không ngờ đã là võ vương ngũ tinh rồi. Bây giờ trong đám thanh niên trẻ tuổi thì trừ Mộ Thần và Diệp Thạch ra, không có ai là đối thủ của ngươi hết!” Mộc Chiến vừa lòng nói.
Lúc trước có Lục Nghiêu kinh thải tuyệt diễm, nhưng nếu bây giờ hắn có mặt ở đây, chỉ sợ cũng đã theo không kịp đứa cháu ngoại này của mình.
Còn Mộ Thần và Diệp Thạch, Mộc Chiến lắc lắc đầu, hai tên quái thai này không phải thường nhân có thể so sánh được.
Mộc Minh Phong mỉm cười, nếu cho hắn thêm thời gian một hai tháng, hắn nhất định có thể tăng tu vi lên tới võ vương bát tinh, thậm chí là võ vương cửu tinh.
“Đúng rồi ông ngoại, lần này con ra ngoài có gặp được Lục Hành Phong, lão theo dõi chúng ta!” Mộc Minh Phong bỗng nhiên nói.
Mộc Chiến nhíu mày nói: “Ta biết. Đám người Lục Hành Phong ở dưới đáy nước phá cửa làm ra động tĩnh to như vậy đã hấp dẫn vài vị võ hoàng tới. Thế nhưng khi những người đó hợp lực phá vỡ cửa xong, sau khi đi vào thì lại thấy bên trong rỗng tuếch.”
Không không bận rộn một hồi, những vị võ hoàng đó có ý kiến rất lớn với Lục Hành Phong.
Mộc Minh Phong híp mắt nói: “Chắc hẳn Lục Hành Phong rất tức giận đi.”
Mộc Chiến hừ lạnh một tiếng: “Lão già không có cốt khí kia vừa nghe nói thú triều sắp tới thì liền sớm chạy, vậy mà khi biết di tích sắp mở liền mạo hiểm quay về, đúng là không biết xấu hổ!”
… …
“Sư bá, Mộ Thần đâu rồi? Không phải nói là đã trở về sao?” Tân Như Ca hỏi.
Kinh Sí Diễm bất đắc dĩ nói: “Đã đi rồi. Bên Huyết Nguyệt gửi qua một bức thư cầu viện, hai đứa nó liền đi thẳng tới Huyết Nguyệt.”
Tân Như Ca sửng sốt hỏi: “Tới Huyết Nguyệt? Bên đó xảy ra chuyện gì sao ạ?”
“Trên bức thư cầu cứu của Huyết Nguyệt có nói yêu thú bên phòng tuyến bọn họ có động tác lớn, chỉ sợ sẽ có tám con yêu thú lục cấp xuất hiện. Nên Mộ Thần và Diệp Thạch đành phải trước tiên đi tới đó xem tình huống.” Kinh Sí Diễm giải thích.
“Tám con yêu thú lục cấp?! Không có nhầm chứ??” Tân Như Ca hoảng sợ hô lên.
“Hẳn là những võ hoàng đó sẽ không đưa tin sai.” Kinh Sí Diễm nói.
Tân Như Ca cúi đầu, nếu những gì trên thư cầu cứu nói là sự thật, vậy thật đúng là khó giải quyết. Huyết Nguyệt đế quốc thật sự đang gặp nguy hiểm, một khi phòng tuyến bên Huyết Nguyệt đế quốc bị phá, vậy Huyền Phong đế quốc cũng vô pháp may mắn thoát khỏi.
“Mộ Thần và Diệp Thạch vừa mới trở về đã lại đi rồi.” Tân Như Ca bất đắc dĩ nói.
Kinh Sí Diễm lắc đầu: “Chuyện này cũng không có cách nào!”
Lần này Mộ Thần trở về có lưu lại không ít phù chú, chỉ cần ở đây không có nhiều yêu thú lục cấp thì hẳn là không có vấn đề quá lớn.
… …
Một chiếc phi thuyền nhanh như chớp bay về phía phòng tuyến Huyết Nguyệt đế quốc, phi thuyền vững vàng dừng lại trên không trung.
“Không biết là vị đạo hữu nào đến đây?” Nhìn thấy có phi thuyền bay tới, một vị võ vương giương giọng hỏi.
Mộ Thần và Diệp Thạch từ trong phi thuyền đi ra, võ vương bên dưới nhất thời sợ hãi.
“Thì ra là Mộ thiếu và Diệp thiếu đến đây. Các vị tiền bối chờ đã lâu.” Vị võ vương nọ thu lại khí phách trên mặt, cung kính nói.
Mộ Thần gật đầu nói: “Làm phiền dẫn đường.”
Võ vương nọ nói với vài tên thiếu niên phía sau: “Các ngươi tiếp tục tuần tra phòng tuyến, ta đi một lát.”
Mộ Thần và Diệp Thạch rời đi với vị võ vương nọ, để lại vài tên đệ tử khe khẽ nói nhỏ.
Vị võ vương dẫn đường cho Mộ Thần và Diệp Thạch là một đạo sư ở học viện Kỳ Lân, bên người vị võ vương đó là một nhóm thiếu niên đang là đệ tử trong học viện Kỳ Lân. Quốc nạn ở trước mặt, đệ tử học viện cũng phải đi tới tiền tuyến.
“Đó chính là Mộ Thần và Diệp Thạch của học viện Thánh Tinh sao? Tuy diện mạo không tính là xuất chúng, nhưng lại có khí độ tao nhã, những người trong học viện không thể so sánh được.” Một thiếu nữ nói.
“Nghe nói bọn họ đã là võ hoàng rồi đấy. Còn trẻ như vậy mà đã là võ hoàng, thật lợi hại!” Một thiếu niên khác nói.
“Thật sự là võ hoàng á? Có võ hoàng trẻ như vậy sao?”
“Bên ngoài đều đồn đãi như vậy, chắc là sẽ không sai.”
… …
Phòng tuyến Huyết Nguyệt đế quốc lúc này gió êm sóng lặng, nhưng lại có một cỗ uy áp nồng đậm khiến mọi người cảm thấy hít thở không thông.
Mộ Thần nhanh chóng tán linh hồn lực ra ngoài, sau đó lại thu về.
“Có phát hiện ra cái gì không?” Diệp Thạch hỏi.
Mộ Thần khoanh tay, thản nhiên nói: “Đúng thật là có tám cổ uy áp nồng đậm, đều là yêu thú lục cấp.”
Diệp Thạch nghiến răng nói: “Thật là phiền toái!”
Mộ Thần híp mắt gật đầu: “Đúng thế, nếu ta không đoán sai thì tám con yêu thú lục cấp này sẽ không vô duyên vô cớ tụ tập cùng nhau.”
Diệp Thạch trầm trọng nói: “Ý ngươi là, có khả năng là có đầu lĩnh điều khiển tám con yêu thú lục cấp kia.”
Mộ Thần gật đầu: “Có khả năng này.”
Diệp Thạch cắn răng: “Nếu là như vậy thì phiền phức lớn rồi.”
Tuy rằng yêu thú lục cấp đã mở linh trí, nhưng mà linh trí cũng không cao lắm. Nhưng nếu trong bầy yêu thú này có đầu lĩnh xuất hiện, vậy chắc chắn chỉ số thông minh của con đầu lĩnh này sẽ không thấp. Nếu như yêu thú đều phục tùng theo chỉ huy, như vậy… Vị võ vương bên cạnh nơm nớp lo sợ nghe hai người họ nói chuyện.
Trong căn phòng nghị sự tại phòng tuyến Huyết Nguyệt đế quốc, bảy tám vị võ hoàng hội tụ lại, trên mặt mọi người đều mang theo vẻ ngưng trọng.
“Nhất định là có vấn đề. Bên ngoài có nhiều yêu thú lục cấp như vậy, nhưng lại không có con nào lại đây công thành.”
“Chúng nó nhất định đang tính toán gì đó.”
“Nếu những con yêu thú đó đều hướng lại đây, vậy sẽ rất phiền toái.”
Một đám võ hoàng, mồm năm miệng mười nghị luận.
“Các vị tiền bối, Mộ Thần và Diệp Thạch của Huyền Phong đế quốc đã đến.” Một vị võ vương tiến vào bẩm báo.
“Mau mời.” Mạnh Thanh Như mừng rỡ nói.
Đoạn thời gian trước Mạnh Thanh Như đã tới tìm Mộ Thần và Diệp Thạch, thế nhưng người Huyền Phong đế quốc nói, Mộ Thần và Diệp Thạch đang bế quan, hắn hỏi nơi bế quan thì những người đó lại hoàn toàn không biết gì cả, Mạnh Thanh Như còn tưởng rằng Mộ Thần và Diệp Thạch rốt cục chịu không nổi mà lâm trận bỏ chạy chứ.
Nào biết, Mộ Thần và Diệp Thạch biến mất chưa đến vài ngày lại cùng nhau xuất hiện, mà chẳng những xuất hiện, hai người này còn song song trở thành võ hoàng, xác thực khiến người khác mở rộng tầm mắt!
Lúc trước, tuy rằng Mộ Thần và Diệp Thạch có lợi hại, nhưng dù sao thì họ vẫn chỉ là võ vương, có vài võ hoàng vẫn xem hai người thành vãn bối. Lúc này hai người họ đã trở thành võ hoàng, một đám võ hoàng giờ mới chính thức đưa hai người vào vị trí ngang nhau.
“Nghe nói Mộ Thần và Diệp Thạch lại tìm được một cái di tích của võ tông, nên giờ mới thăng cấp võ hoàng được.”
“Vận may thật tốt! Ta nghe nói là còn có vài tên võ hoàng nguyên bản đã chạy khỏi Fred đế quốc nhìn chằm chằm di tích kia đã lâu, nhưng khi những người đó đi vào thì bên trong đã bị dọn sạch sẽ, ngay cả một gốc linh thảo cấp thấp cũng không để lại.”
“Không lưu lại cho đám người đó là đúng!”
Mộ Thần và Diệp Thạch được một võ vương dẫn đường, đi vào phòng nghị sự.
“Mộ Thần xin chào các vị tiền bối.”
“Diệp Thạch xin chào các vị tiền bối.”
Mộ Thần, Diệp Thạch đồng thời chắp tay nói.
Chương Kha nhìn bọn họ, mỉm cười bất đắc dĩ, nói: “Nhìn thấy hai vị, ta nhất thời cảm giác mình đã già rồi.”
“Đúng đấy, nhìn thấy hai vị, ta mới biết được cái gì gọi là ‘trường giang sóng sau xô sóng trước’!” Đào Dĩnh nói.
Mộ Thần cười: “Mấy vị đừng khen ngợi bọn ta. Chúng ta vẫn nên thảo luận một chút về chiến cuộc đi. Vừa rồi ở bên ngoài ta có quét thử một chút, phát hiện yêu thú lục cấp bên ngoài thật sự có không ít, nhưng không biết vì sao mà bọn nó lại án binh bất động. Không biết là đang chờ cái gì.”
Nghe được lời Mộ Thần nói, sắc mặt mấy võ hoàng ở đây nhất thời thay đổi.
“Kỳ thật, bọn ta hoài nghi rằng, bầy yêu thú này có khả năng sản sinh ra yêu thú vương.” Chương Kha có chút gian nan nói.
Diệp Thạch mở to mắt, nhỏ giọng nói thầm: “Hay là chúng ta chạy đi.”
Mộ Thần tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thạch, răn dạy: “Không nên nói bậy bạ!” Cho dù thật sự muốn chạy trốn thì cũng không nên nói ra ở đây!
“Yêu thú vương là yêu thú thất cấp đó!” Diệp Thạch ủy khuất nói. Yêu thú thất cấp, đó chính là yêu thú có thực lực tương đương với võ tông, có thể điều khiển vạn thú, mấy chục võ hoàng cũng không là đối thủ của nó!
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
14 chương
9 chương
77 chương
204 chương
116 chương