“Thiếu gia, hôm nay ngài gặp được Mộ Thần thiếu gia?” Trần Đạt không chờ được liền hỏi. Diệp Thạch nhăn mũi nói: “Trần thúc, con không phải đã nói với ngài rồi sao? Đừng gọi con là thiếu gia, gọi con là Thạch Đầu! Ngài gặp qua vị thiếu gia nào mà lại là một người làm chưa? Đừng để người ta chê cười.” Trần Đạt tức giận nói: “Ngài đừng đổi đề tài, ngài có phải đã gặp được Mộ Thần thiếu gia rồi đúng không?” Diệp Thạch bất đắc dĩ gật đầu, “Vâng!” “Mộ Thần thiếu gia nói thế nào?” Trần Đạt vội vàng hỏi. Diệp Thạch bĩu môi nói: “Hắn nói hắn muốn tặng một con Tam Hoa Kê cho con.” “Ngài có nhận không?” Trần Đạt hỏi. “Không có! Không có công không nhận lộc, vì sao con phải thu con gà mà hắn tặng chứ. Hơn nữa, hắn chỉ tặng một con gà. Hắn chỉ tặng có một con thôi đó. Đúng là quá keo kiệt, con gà nhỏ như vậy, nếu con mà thả mình ăn, nhất định có thể ăn ba con luôn.” Diệp Thạch tức giận nói. Trần Đạt: “…” … … “Phụ thân, ngài tìm con có việc?” Mộ Thần hỏi. Mộ Viễn Phong gật đầu, nói: “Đúng là có việc, lúc trước ta đã nói với con về vị hôn thê của con, y đã tới Mặc Thành rồi.” Mộ Thần nhíu mày, tâm tình nhất thời có vài phần phức tạp. “Y đến rồi?” Một vị hôn thê chưa từng gặp mặt, Mộ Thần ngẫm lại đã cảm thấy xấu hổ. Mộ Viễn Phong gật đầu, “Không sai, hơn nữa, đã tới đây không ít ngày.” “Nếu đến rồi, vậy y sao lại không đến Mộ gia?” Mộ Thần có chút không hiểu hỏi. Mộ Viễn Phong cười khổ, “Trên thực tế, y đã tới đây, nhưng mà lại để cho một tên hạ nhân không hiểu chuyện đuổi đi rồi.” “Y hiện tại ở đâu?” Mộ Thần sửng sốt, cau mày hỏi. Bất kể như thế nào, đối phương tới cửa, hạ nhân nhà mình lại đuổi bọn họ đi, là Mộ gia bọn hắn đuối lý. Mộ Viễn Phong lắc lắc đầu, “Y hiện đang ở trong Nhạc Hà tửu lâu chặt thịt, một ngày một nguyên thạch.” “Nhạc Hà tửu lâu?” Mộ Thần cảm thấy ngoài ý muốn. Chẳng lẽ là em ấy? Mộ Thần ở trong lòng lắc lắc đầu, không có khả năng! Người kia trong truyện chính là bị viết quá xấu, vị hôn thê của “Mộ Thần” là một song nhi xấu xí không chịu được, “Mộ Thần” lần đầu tiên thấy đối phương, thiếu chút nữa đã bị dọa ngất đi. Mà em ấy lại có diện mạo tuấn lãng như vậy. Mộ Thần nhíu mày, “Y không phải là song nhi sao? Sao y lại đi chặt thịt?” Tửu lâu một ngày mới chỉ được một nguyên thạch, đối phương đã túng quẫn đến mức này sao? Mộ Thần đã sớm nghe nói vị hôn thê này của hắn ở trong gia tộc không được sủng ái, nhưng mà không được sủng tới mức phải tới tửu lâu làm một hạ nhân chặt thịt, Mộ Thần lại không nghĩ tới. Theo hiểu biết của Mộ Thần, song nhi thế giới này đều không thích xuất đầu lộ diện, một song nhi ở tửu lâu giết heo giết dê, thật sự khó có thể tưởng tượng. “Chuyện này thì ta cũng không biết.” Mộ Viễn Phong nói. “Bất kể thế nào? Tìm thời gian, rồi con tiếp xúc một chút với người ta đi.” Mộ Viễn Phong nói. Mộ Thần gật đầu, “Vâng, phụ thân.” “Ta thấy con mua không ít máu yêu thú? Là tính luyện thể sao?” Mộ Viễn Phong hỏi. Mộ Thần gật đầu đáp: “Vâng ạ.” Mộ Viễn Phong vỗ vai Mộ Thần, cảm thán nói: “Con trưởng thành rồi.” Mộ Viễn Phong mắt thấy luyện thể pháp quyết mà chính mình trăm phương nghìn kế tìm kiếm cho nhi tử lại bị nhi tử lại khinh thường, trong lòng tất nhiên là vô cùng mất mát, nhưng khi thấy nhi tử tu luyện luyện thể quyết này xác thực rất thống khổ, hắn đành phải mở một con mắt, nhắm một con mắt. “Phụ thân, con đã lớn như vậy rồi, có thể học được trưởng thành.” Mộ Thần cười cười nói. Mộ Viễn Phong nhịn không được vỗ vai Mộ Thần, liên tục tán thưởng.