Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 18
Mộ Thần và đám người Trần Mạc Nhiên tan rã trong không vui, ngồi trong xe ngựa, Mộ Thần che dấu sắc mặt.
Trang Du đích thật là một người không đơn giản, cũng bởi vì hắn không nguyện ý bỏ ra nguyên thạch mà sắc mặt những người khác nhìn hắn đều không tốt, hắn chắc chắn lúc ấy đã bị vài người ghi hận. dung vu
Lực kêu gọi của Trang Du thật lớn, nếu hắn thật sự kết thù với Trang Du, có lẽ không cần chờ ba năm, ngay lập tức sẽ có hộ hoa sứ giả của Trang Du tới giải quyết hắn.
Mộ Thần từ từ nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi. Cần phải có thực lực! Nếu hắn đủ mạnh mẽ, vậy sẽ không cần phải cố kỵ này nọ nữa!
Mộ Thần lấy một quyển sách tên Bách Quyết Luyện Thể trong nhẫn không gian ra.
Tố chất thân thể của “Mộ Thần” không tốt, Mộ Viễn Phong trăm phương nghìn kế vì “Mộ Thần” tìm quyển Bách Quyết Luyện Thể này, hy vọng có thể trợ giúp “Mộ Thần” rèn luyện thân thể. Tuy quyển Bách Quyết Luyện Thể này tu luyện rất có hiệu quả, nhưng cũng hết sức thống khổ. “Mộ Thần” tu luyện một hai lần liền không ngừng kêu khổ, sau đó liền bỏ quyển pháp quyết này xuống dưới đáy hòm.
Mộ Thần híp mắt, nguyên chủ đúng là không hiểu nỗi khổ tâm của Mộ Viễn Phong. Theo như hắn biết được, Mộ Viễn Phong vì quyển Bách Quyết Luyện Thể này mà đã lao lực tâm cơ, nếu không phải như thế thì nói không chừng Mộ Viễn Phong đã thăng cấp thành võ linh rồi.
Mộ Thần vuốt ve luyện thể quyết trong tay, đôi mắt có chút lạnh, quyển Bách Quyết Luyện Thể trên tay Mộ Thần bây giờ chỉ là thượng quyển, tuy rằng chỉ là thượng quyển, nhưng pháp quyết này cũng rất không đơn giản, hơn nữa lai lịch bất phàm.
Hai năm sau, sẽ có một thiếu niên kinh thải tuyệt diễm đi tìm kiếm quyển sách này, mà người này lần đầu gặp Trang Du, Trang Du và người nọ liền nhất kiến chung tình, hai người hoả tốc thông đồng nhau, người nọ chính là chính quy công của Trang Du – Lục Nghêu. Trang Du sẽ ngẫu nhiên biết người trong lòng đang tìm kiếm Bách Quyết Luyện Thể, mà Trang Du lại cũng ngẫu nhiên biết được Mộ Thần có thứ này.
Không đành lòng người tài giỏi không được trọng dụng, căn cứ theo nguyên tắc tận dụng mọi thứ, Trang Du hướng Mộ Thần hỏi, ý muốn có quyển sách này.
Vì lấy lòng Trang Du, Mộ Thần sẽ thuận lý thành chương giao ra Bách Quyết Luyện Thể, thành toàn cho Trang Du.
Mộ Thần khép lại luyện thể quyết trên tay, trong mắt nổi lên sắc lạnh, chó má!
“Nhâm Tam!” Mộ Thần vén rèm lên gọi một tiếng.
Nhâm Tam quay đầu hỏi Mộ Thần: “Thiếu gia, có chuyện gì không ạ?”
“Không quay về nữa, chúng ta tới khu giao dịch yêu thú.” Mộ Thần nói. Tu luyện Bách Quyết Luyện Thể cần một lượng lớn máu của yêu thú, Mộ Thần phải tới đó mua sắm.
Nhâm Tam gật đầu, “Vâng!”
… …
“Thạch Đầu, chủ trù tìm ngươi kìa.” A Mộc hâm mộ nói với Diệp Thạch.
Diệp Thạch thuần thục phân loại tốt thịt trên tay, hình dạng lớn nhỏ của mỗi khối thịt cơ hồ đều cùng một dạng, có thể nói là nghệ thuật.
Diệp Thạch ngẩng đầu hỏi: “Chủ trù tìm ta? Tìm ta làm gì cơ?”
A Mộc lắc đầu, “Không biết! Ngươi đi gặp thì biết.”
Trong thế giới này địa vị của linh đầu bếp phi thường cao, trong thịt yêu thú ẩn chứa năng lượng có chút cuồng bạo, ăn nhiều sẽ dễ tổn thương thân thể. Linh đầu bếp chẳng những có thể làm ra thức ăn có hương vị thơm ngon, còn có thể làm cho năng lượng trong thịt yêu thú trở nên ôn hòa hơn.
Càng là linh đầu bếp cấp cao, thì càng có thể xử lý thịt yêu thú cấp bậc càng cao.
“Thạch Đầu!” Uông Luân quay đầu gọi Diệp Thạch một tiếng.
Diệp Thạch chà xát tay, có chút khẩn trương hỏi: “Chủ trù, ngài tìm ta sao?”
Uông Luân cười nói: “Không cần phải khẩn trương như vậy, ta nghe nói ngươi có thể phân biệt chất thịt yêu thú?”
Diệp Thạch hơi xấu hổ đáp lời: “Ta chỉ có thể thô sơ phân biệt một ít, hơn nữa còn thường xuyên tính sai.”
Uông Luân cười nói: “Không cần khiêm nhường như thế, theo ta thấy, ánh mắt của ngươi đã rất tốt rồi.”
Diệp Thạch ngại ngùng cười, “Đa tạ tiền bối.”
“Ta muốn ra ngoài mua một ít yêu thú để làm đồ ăn, ngươi đi cùng ta đi.” Uông Luân cười nói.
Diệp Thạch mở to mắt hỏi: “Ta có thể chứ?”
“Đương nhiên.” Uông Luân cười ôn hòa.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
135 chương
47 chương
10 chương
12 chương
5 chương