Nữ nhân viên tiếp tân nơm nớp lo sợ tiễn Diệp Thạch và Mộ Thần ra công hội, trong mắt nàng tràn đầy khiếp sợ và sùng bái. “Thật sự là quá kinh người, không ngờ cả hai đều thông qua nghiệm chứng ngũ cấp trận pháp sư!” “Hai vị kia rốt cục đã học trận pháp như thế nào vậy!” “Trong hai thiếu niên đócó một người có được Linh Văn Nhãn.Linh Năn Nhãn quả nhiên là thứ nghịch thiên!” “Hai người kia nhất định đã đạt được truyền thừa của trận pháp sư nào đó! Nếu không thì cho dù tư chất xuất sắc nhưng lại không có truyền thừa, thì cũng không có khả năng trở thành ngũ cấp trận pháp sư sớm như thế.” … Bùi Nhã khiếp sợ nhìn theo bóng dáng hai người, cắn môi, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót. Bùi Thành vỗ vai Bùi Nhã an ủi: “Nhã Nhi, nếu cháu cứtừng bước từng bước đặt dấu chân xuống, chưa chắc cháu sẽ kém hơn hai người họ đâu.Không nên nhìn sự vật hoặc con người chỉ bằng biểu hiện bên ngoài, có rất nhiều thiếu niên thiên tài đều từ từ mai danh ẩn tích.” Bùi Nhã ngẩng đầu, có chút mờ mịt hỏi: “Thật ạ?” “Tất nhiên rồi!” Bùi Thành gật đầu. Lâu Thanh nghe thấy lời Bùi Thành an ủi Bùi Nhã, bên miệng nổi lên một tia cười lạnh, nhìn theo thân ảnh Mộ Thần và Diệp Thạch, trong mắt xẹt qua vài tia cổ quái. Ra khỏi công hội trận pháp sư, Diệp Thạch kiểm tra thẻ nguyên thạch trên tay, đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi. “Sao vậy?” Mộ Thần lo lắng hỏi. “Có mười triệu nguyên thạch đượcchuyển tới.” Diệp Thạch chớp chớp đôi mắt. Mộ Thần sửng sốt, “Thật hả?” Diệp Thạch gật đầu liên tục, thần tình vui sướng, rồi lại có chút bất an, “Đây là giải thưởng ai treo vậy?Lượng nguyên thạch này quá lớn rồi, có phải là bẫy rập gì không?” Không ngờ thật sự có được mười triệu, nếu sớm biết chỉ giải đề thôi mà có thể kiếm nhiều như vậy, bọn họ còn cần phải liều chết liều sống chạy đi giết yêu thú làm gì? Nguyên thạch này cũng không khỏi dễ kiếm quá đi. Mộ Thần híp mắt như có điều suy nghĩ, “Quản nhiều như vậy làm gì. Nếu đã cho mình, vậy đó chính là của mình.” Diệp Thạch gật đầu, “Cũng đúng.” Có bẫy rập hay không thì nói sau, dù sao nguyên thạch cũng không phải là giả. Diệp Thạch vừa mới thu được tiền thưởng xong, một con chim đưa tin liền đậu trước mặt hai người. Mộ Thần và Diệp Thạch hai mặt nhìn nhau, Diệp Thạch gỡ xuống ngọc phù trong miệng con chim rồi đọc. “Đối phương hẹn chúng ta tám ngày sau gặp mặt ởThanh Huy Các, nói muốn đưa một cơ duyên cho chúng ta.” Diệp Thạch nhíu mày nói. Mộ Thần híp mắt, vừa rồi trong công hội trận pháp sư, hắn luôn có một loại cảm giác bị nhìn chằm chằm. Chẳng lẽ, vừa rồi người treo giải thưởng cũng ở đó? Đối phương vì sao lại muốn làm như vậy? “Ngươi nói là chúng ta mà không phải là ngươi?” Mộ Thần chần chờ hỏi. Diệp Thạch gật đầu, “Đúng vậy. Đối phương không chỉ đề cập tới ta, còn đề cập tớingươi nữa.” Mộ Thần híp mắt suy tư, “Đi một bước rồi tính.” Diệp Thạch gật đầu, hưng trí bừng bừng nói: “Mộ Thần, hiện tại chúng ta có tiền, không bằng chúng ta đi mua đồ đi.” “Được!” Mộ Thần không nghĩ ngợi liền đồng ý. Người biết tiêu tiền mới có thể kiếm tiền, chỉ có xài nguyên thạch, thực lực mới có thể tăng trưởng, mà thực lực tăng trưởng thì mới có thể kiếm được càng nhiều nguyên thạch, tựa như Hùng Uy vậy, cho dù hắn không tinh thông học thuật, nhưng hắn có thể dựa vào việc giết yêu thú để kiếm tiền. Mộ Thần và Diệp Thạch đi vào một cửa hàng lớn trong  Thiên Tâm thành. “Băng Liên Thủy?!” Mộ Thần chợt nhìn thấy một vật phẩm trong cửa hàng, hơi kinh ngạc. Năm đó, ngay trong hội đấu giá, Lam Nhược Phong vung tiền như rác mua xuống Băng Liên Thủy cho Trang Du, nhớ tới Lam Nhược Phong, Diệp Thạch bỗng cảm thấy dường như đã qua mấy đời. Nhưng hiển nhiên là Băng Liên Thủy trong cửa hàng này cao cấp hơn Băng Liên Thủy mà Trang Du khi đó mua được, Băng Liên Thủy ở đây có giá tới ba trăm ngàn nguyên thạch. Mộ Thần nói với Diệp Thạch: “Muốn mua thì mua đi.” Diệp Thạch gật đầu, một đường đảo qua, cao thủ vương cấp cũng không so nổi thân gia với hai người, ra tay hào phóng làm người ta líu lưỡi. Lúc Diệp Thạch đi tính tiền, Trang Du và Lục Nghiêu vừa vặn bước vào cửa hàng. “Xin chào, tổng cộng ngài đã tiêu phí một triệu nămtrămtám mươi ngàn.” Nữ nhân viên nói với Diệp Thạch. Diệp Thạch sửng sốt, có chút bất mãn hỏi: “Nhiều như vậy á? Nhiều nhất là mộttriệu haimới đúng!” Nữ nhân viên gật đầu trả lời: “Đúng là con số như vậy ạ.” Trang Du nghe thấy chuyện Diệp Thạch và nữ nhân viên nói, hắn nhịn không được mà chen vào: “Diệp Thạch, ngươi sao lại xài nhiều như vậy!” Diệp Thạch nhíu mày quay đầu lại nhìn Trang Du, rầu rĩ nói: “Làm sao ta lại biết là sao ta lạixài nhiều như vậy, bất tri bất giác ta liền xài nhiều vậy đấy.” “Ngươi không nên xài loạn như vậy!” Trang Du nhăn mày nói. Diệp Thạch nhún vai, “Ta cũng không có biện pháp nha! Quản không nổi tay, ngươi muốn cho ta mượn nguyên thạch sao?” Trang Du hít nhẹ một hơi, “Ta không có nguyên thạch cho ngươi mượn.” “À, vậy ngươi biến nhanh đi.” Diệp Thạch không kiên nhẫn phất phất tay. “Tính đi, giảm giá một chút!” Diệp Thạch móc ra thẻ nguyên thạch giao cho nữ nhân viên. Nữ nhân viên thấy Diệp Thạch lấy thẻ nguyên thạch ra, đôi mắt liền sáng ngời, im lặng chuyển nguyên thạch từ thẻ của Diệp Thạch. Trang Du cắn chặt răng, hắn vốn cho rằng Diệp Thạch không đủ nguyên thạch để trả, không nghĩ tới đối phương lại có đủ, xem ra gần đây họ kiếm không ít! Mộ Thần cầm số lượng lớn tài liệu đi ra, “Mấy cái này cũng tính chung với đám hồi nãy.” Diệp Thạch không hiểu hỏi Mộ Thần, “Mộ Thần, ngươi mua nhiều tài liệu trận pháp như vậy làm gì?” Mộ Thần nhún vai nói: “Giết yêu thú và bố trí động phủ đều cần dùng tới, chế tác thành trận pháp xong còn có thể bán.” Diệp Thạch gật đầu suy nghĩ: “Cũng đúng.” Trang Du nhìn Mộ Thần, lời nói mấy lần đến bên miệng, cuối cùng vẫn không nói ra, Mộ Thần cũng không có phản ứng với hai người. Mộ Thần và Diệp Thạch không có nói thêm cái gì với Trang Du và Lục Nghiêu, trực tiếp rời khỏi. Mộ Thần và Diệp Thạch vừa đi, đám người trong cửa hàng lập tức liền xôn xao đàm luận. “Hai tiểu tử kia là ai vậy? Quá rêu rao rồi, xài nhiều tới như vậy.” “Đó là Mộ Thần và Diệp Thạch của Thánh Tinh, có một sư phụ giỏi, còn tự biết kiếm nguyên thạch nữa.” “Gần hai triệu nguyên thạch, nói xài liền xài, võ vương cũng không có bút tíchnhư vậy đâu.” “Nghe nói hai người đó mới vừa tiến hành chứng thực ngũ cấp trận pháp sư trongcông hội trận pháp sư, giờ đã là ngũ cấp trận pháp sư rồi ấy.” “Thật lợi hại, tuổi vẫn còn trẻ mà trận pháp thuật đã đạt tới ngũ cấp rồi.” “Đúng thế, phỏng chừng hai người nàycó khả năng trở thành thất cấp trận pháp sư trong tương lai.” … … “Các ngươi đã chạy đi đâu?” Hùng Uy thấy hai người bước vào thì hỏi. “Tớicông hội trận pháp sư chứng thực ạ.” Diệp Thạch thản nhiên trả lời. Hùng Uy gật gù, “À, hai người các ngươi đã chứng thực trở thành tứ cấp trận pháp sư rồi sao?” Diệp Thạch vươn ra năm ngón tay, nói: “Ngũ cấp, là ngũ cấp!” Hùng Uy run rẩy khóe miệng, “…Thì ra là ngũ cấp.” Viện trưởng Hách Đồ của trận pháp viện bất quá cũng mới là ngũ cấp trận pháp sư mà thôi, bây giờ hai tiểu quỷ này trở về là có thể ngồi ăn cùng bàn với Hách Đồ rồi! “Con còn tiện tayở đó giải đề, người ta đưa conmười triệu.” Diệp Thạch nói thầm. Hùng Uy trừng lớn mắt, phun ra một ngụm rượu, “Ngươi nói cái gì?” “Con nói làcon đãgiải đề.” “Câu sau ấy!” Hùng Uy có chút hấp tấp nói. “Người ta đưa con mười triệu.” Hùng Uy trừng lớn mắt không dám tin, “Ngươi giải đề, người ta lại đưa ngươi mườitriệu, đoán không ra là ngươi biết kiếm tiền như vậy!” Diệp Thạch gật đầu, “Đúng vậy.Con cũng thật không ngờ làcon lại kiếm tiền được, nhưng mà so sánh với ngài thì vẫn thiếu một chút.” Hùng Uy cười khan, nói giỡn sao, hắn là võ hoàng đó! Gia hỏa Diệp Thạch này lông còn chưa dài mà chẳng lẽ đã muốn so sánh với hắn sao? “Nói như thế nào đi nữa thì ta cũng ăn cơm nhiều năm hơn ngươi, cho dù không sánh bằng ta thì ngươi cũng đừng uể oải.” Vẻ mặt Hùng Uy bỗng trở nên thâm sâu. “Con không có uể oải! Chờ tới lúccon cũng tới tuổi như ngài, con nhất định sẽ có rất nhiềutiền, rất nhiều tiền!” Diệp Thạch nói. Hùng Uy nghiến răng, gắt gao nhìn Diệp Thạch. Diệp Thạch thấy sắc mặt Hùng Uy không tốt, trộm né tránh ra phía sau Mộ Thần. “Sư phụ, cái người treo giải thưởng mười triệu nói muốn đưa cho bọn con một cơ duyên, con cảm thấy việc này có chút vấn đề.” Mộ Thần lên tiếng. Hùng Uy biến sắc, nói: “Ngươi kể cho ta việc này từ đầu tới đuôi đã.” Mộ Thần gật đầu, kể lại sự tình từ đầu tới đuôi. Hùng Uy nhíu mày, “Trên đời không có bánh nhân thịt nào rơi miễn phí cả, có thể trận pháp này là có người lấy tới câu cá.” “Câu cá?” Diệp Thạch nghi hoặc hỏi. Hùng Uy gật đầu, “Đúng vậy! Ta nghĩ người treo giải thưởng có khả năng đã tìm được mật độngnào đó, mà cái mật động này lại bị trận pháp ngănlại, đối phương cần có trận pháp sư để mở ra trận pháp.” Diệp Thạch ngẩn người, hỏi: “Cho nên, đối phương nhìn trúng convà Mộ Thần?” Hùng Uy gật đầu. “Trận pháp mà con và Mộ Thần nhìn thấy hôm nay, tựa hồ là lục cấp trận pháp, con chỉ có thể nhìn ra đại khái, con cảm thấy đối phương tìm lục cấp trận pháp sư thì tốt hơn.” Diệp Thạch suy nghĩ rồi nói. Cái trận pháp kia nhìn như đơn giản, kỳ thực lại rất phức tạp, mà câu trả lời của y thật ra có chút đơn giản. Hùng Uy bất đắc dĩ nói: “Các ngươi thích hợp hơn lục cấp trận pháp sư, biết sao không?” Diệp Thạch khó hiểu nhìn Hùng Uy. Hùng Uy quét nhìn Mộ Thần và Diệp Thạch, nói: “Thứ trận pháp này tương đối khó học, lục cấp trận pháp sư rất ít, huống chi, người có thể trở thành lục cấp pháp sư, thực lực đều thập phần cao cường. Nếu đối phương thật sự tìm được một cái mật động có trận pháp bảo hộ, như vậy trận pháp thuật của đối tượng hợp tác mà hắn muốn tìm phải càng cao càng tốt, nhưng thực lực lại phải càng thấp càng tốt, ngươi nói coi, hai người các ngươi có phải là rất thích hợp không?” Diệp Thạch căng thẳng hỏi Hùng Uy: “Hùng tiền bối, ngài cảm thấy đối phương sẽ giết người diệt khẩu?” Hùng Uy lắc đầu, “Ta không biết, nếu đối phương có lương tâm, vậy khi thật sự tìm được cái gì đó tốt, hắn có khả năng sẽ phân chút canh cho các ngươi, nhưng đương nhiên cũng có khả năng càng lớn là…” Đối phương sẽ lợi dụng hai người một phen, rồi giải quyết gọn hai người. “Ta thấy, hai ngươi có khả năng đã bị đối phương theo dõi.” Mộ Thần khoanh tay, sắc mặt có chút tối tăm, “Việc này chúng ta tạm thời không cần dính vào.” Đối phương tùy tay đã treo một giải thưởng mười triệu, có thể thấy rằng tài lực đối phương rất hùng hậu, hơn nửa đã là cao thủ võ hoàng. Thực lực của bọn họ kém rất xa, họ cũng không có tư cách nói chuyện ngang hàng với đối phương. Diệp Thạch gật đầu. Hùng Uy híp mắt, “Nếu hai ngươi không tính tiếp nhận bút sinh ý này, vậy hai ngươi tốt nhất không được rời khỏi ta, chờ sau khi hội đấu giá kết thúc, ta lập tức mang hai ngươi rời đi.” Mộ Thần và Diệp Thạch hai mặt nhìn nhau, gật đầu, cùng lên tiếng đáp lời Hùng Uy, “Vâng!” Diệp Thạch từ chối cửa cơ duyên này, đối phương cũng không có động tác khác, tựa hồ đã vứt hai người ra sau đầu. Mà ngày hội đấu giá rất nhanh đã tới.