Sau khi Hùng Uy chiếm được pháp khí, hắn tập luyện một chút, sau đó liền không chờ đợi được mà đi trước vào rừng rậm yêu thú, săn giết yêu thú vương cấp. Hùng Uy là cường giả hoàng cấp, đối phó những yêu thú đồng cấp thì có chút giống trứng chọi đá, nhưng đối phó với yêu thú vương cấp thì dễ dàng. Hùng Uy liên tiếp giết năm con, khiến cho đám yêu thú vương cấp trong rừng rậm cảm thấy rất bất an. Hùng Uy trước kia cũng hiếu chiến, sau khi trúng độc thì mới yên tĩnh lại, bây giờ có được một thanh pháp khí tiện tay, hắn tất nhiên là không kịp đợi để thử uy lực rồi. Diệp Thạch và Mộ Thần đi theo phía sau Hùng Uy, tìm kiếm yêu thú cấp bậc võ linh để luyện tập. Không biết có phải là bởi vì hấp thu quá nhiều tinh hoa của máu yêu thú hay không, hay là nhờ linh mắt trời sinh, cảm giác của Diệp Thạch thập phần sắc bén, hắn có thể dễ dàng biết được nhược điểm của yêu thú ở đâu. Mộ Thần tuy rằng không có bản lĩnh như linh mắt của Diệp Thạch, nhưng hắn xem qua là nhớ, vả lại cũng đọc nhiều sách vở, đối với mỗi loại yêu thú, hắn đều thuộc lòng. Diệp Thạch là nhờ nhãn lực, còn Mộ Thần là nhờ ký ức. Hùng Uy giết tới hứng khởi, Mộ Thần và Diệp Thạch cũng là người rất ngoan độc, hai người liên thủ, không qua mấy ngày liền săn giết được hơn năm con yêu thú cấp võ linh. Thực lực của Mộ Thần và Diệp Thạch tiến triển quá nhanh, thế cho nên không đủ ngưng thực, liên tục tác chiến cường độ cao với yêu thú, loại tình huống này đã cải thiện lớn. “Cảm giác thế nào?” Qua một hồi đại chiến, Cơ Phi Diễm cười nhạt hỏi Hùng Uy. “Rất tốt.” Hùng Uy vui vẻ nói. Cơ Phi Diễm cười nhạo nói: “Ở trước mặt ta thì không cần cậy mạnh đâu, pháp khí này rất nặng đúng không? Cầm theo nó phải cố hết sức đúng không?” Hùng Uy lảng đi, “Nào có!” “Không có sao? Có bản lĩnh thì ngươi đừng đổ mồ hôi! Cũng đừng đặt cây búa xuống đất!” Cơ Phi Diễm cười nhạo. Hùng Uy có chút bất mãn trừng mắt nhìn Cơ Phi Diễm, Tuy Diệp Thạch mở ra được pháp khí có uy lực rất lớn, nhưng nó cũng rất nặng, lại không thể thu vào nhẫn không gian nữa chứ. Mỗi lần Diệp Thạch thấy Hùng Uy cầm búa múa may, trong mắt đều toát ra sự hâm mộ và sùng bái, nhưng chỉ có Hùng Uy tự mình biết, để có thể “tiêu sái” cầm búa múa may, hắn đã hao phí cỡ nào khí lực. “Mộ Thần và Diệp Thạch đâu rồi?” Hùng Uy hỏi. “Đi săn rồi.” Cơ Phi Diễm nói. Hai đứa đó, đều không yên tĩnh được, rất hiếu chiến. “Hai nhóc kia gần đây giết được không ít yêu thú nhỉ!” Hùng Uy nói thầm. Cơ Phi Diễm gật đầu. Nếu như Mộ Thần và Diệp Thạch có thể thuận lợi trưởng thành, họ tuyệt đối sẽ đều là những nhân vật ngoan độc. … … Diệp Thạch đứng trên một ngọn núi quan sát một đàn sói một sừng lớn trong sơn cốc, như có điều suy nghĩ. “Đàn sói này luôn hành động chung.” Diệp Thạch nhíu mày nói. Mộ Thần gật đầu, “Đúng vậy,trong bầy sói có năm con tứ cấp, chúng ta chỉ có hai người, đối đầu thì quá nguy hiểm.” Diệp Thạch dẩu môi, nhìn Mộ Thần hỏi: “Chúng ta phải buông tha sao?” Mộ Thần híp mắt, nói: “Tứ cấp yêu thú lạc đàn cũng không phải dễ tìm, cùng vớiviệc tốn thời gian tìm mục tiêu khác, vậy không bằng nghĩ biện pháp diệt hết một đám sói một sừng này.” Diệp Thạch sửng sốt một chút, “Có nhờ Hùng tiền bối hỗ trợ không?” Mộ Thần lắc đầu, “Không cần đâu, sư phụ đang chuẩn bị đi đối phó yêu thú hoàng cấp mà, mấy con tứ cấp yêu thú nhỏ bé này hắn không để vào mắt đâu, tự chúng ta nghĩ biện pháp là được.” “Chúng ta bố trí thêm một chút trận pháp, vây khốn đám yêu thú này, sau đó từ từ động thủ.” Diệp Thạch đề nghị. Mộ Thần gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy.” “Mộ Thần, ngươi có cảm thấy là dạo này Hùng tiền bối gầy đi rất nhiều không?” Diệp Thạch chớp mắt hỏi. Mộ Thần cười cười, Diệp Thạch mở ra được cây búa, uy lực đúng là không tồi, nhưng trọng lượng tựa hồ cũng không phải nặng bình thường. Hùng Uy tại trước mặt Diệp Thạch sử dụng cây búa tới uy vũ sinh phong, nhưng Mộ Thần nhìn thấy có vài phần ý tứ phùng má giả làm người mập. Cả ngày khiêng một cây búa có trọng lượng đè chết người đi nơi nơi, gầy hơn cũng là bình thường. “Đại khái là Cơ tiền bốicó cách giáo dục.” Mộ Thần cười nói. Diệp Thạch đôi mắt sáng ngời, “Cơ tiền bối thật lợi hại.” Mộ Thần cười cười, “Đi thôi, trước hết nghĩ biện pháp giải quyết đàn sói một sừng điđã, giết chết xong đàn sói này, phỏng chừng có thể bán được một triệu.” Diệp Thạch bĩu môi, nói: “Kiếm nguyên thạch đúng là không dễ dàng!” Mộ Thần gật đầu đồng ý. Diệp Thạch và Mộ Thần đều tinh thông trận pháp, hai người bố trí xuống đại lượng vây trận, sát trận, mê hồn trận… trong lãnh địa sói một sừng. Đám sói một sừng rất nhanh liền ý thức được không thích hợp, một đám sói bị vây lại, điên cuồng đâm trái đâm phải vào các loại trận pháp. Hai người Mộ Thần và Diệp Thạch áp dụng biện pháp tiêu diệt từng bộ phận đối với con sói đầu lĩnh, có ảnh hưởng của mê hồn trận, đàn sói bắt đầu chóng mặt hoa mắt ù tai, rất khó thống nhất lại được, cho dù nghe thấy tiếng kêu của sói đầu đàn thì cũng không đuổi tới cứu viện được. Lúc Hùng Uy và Cơ Phi Diễm đến, đàn yêu thú sói một sừng trong cốc đều bị hai người giết sạch sẽ. Cơ Phi Diễm nhìn một đám thi thể yêu thú, trong mắt tràn đầy kinh hãi. Hùng Uy nhìn Mộ Thần, trong mắt hiện lên sự chần chờ, Mộ Thần và Diệp Thạch giết tứ cấp yêu thú, tất nhiên sẽ không bị Hùng Uy để vào mắt. Nhưng, lúc thực lực của hắn bằng Mộ Thần bây giờ, gặp được một đàn sói một sừng thì hắn chỉ có thể chạy trốn, làm sao có thể giống Mộ Thần và Diệp Thạch, không ngờ lại giết sạch đàn sói. Diệt được một đàn sói một sừng để cho Diệp Thạch và Mộ Thần nếm được ngon ngọt, hai người như đã tìm đúng cách, bắt đầu xuống tay với rất nhiều tộc đàn yêu thú trong rừng rậm, một đoạn thời gian qua thu hoạch rất xa xỉ. Mộ Thần, Diệp Thạch cứ thế sống trong rừng rậm yêu hơn một tháng. Trong một tháng tại rừng rậm yêu thú, hai người trên cơ bản là bắt giết yêu thú, Mộ Thần ngẫu nhiên sẽ lợi dụng thời gian nhàn rỗi mà luyện chế phù chú, đan dược. Còn Diệp Thạch khi có thời gian nhàn rỗi thì dùng hết trên luyện thể. Mộ Thần cảm thấy tu luyện Bách Quyết Luyện Thể rất thống khổ, nhưng Diệp Thạch lại rất hưởng thụ, do đã tu luyện từ ngân bích lên ngọc bích, thực lực của Diệp Thạch cũng bay lên một tinh. Hơn một tháng, cấp bậc Mộ Thần cũng không có tăng, nhưng nguyên lực lại hùng hậu hơn trước rất nhiều. Hơn một tháng sau, mấy người bất đắc dĩ mà ly khai rừng rậm yêu thú. Hùng Uy bốn phía giết chết yêu thú vương cấp, rốt cục cũng đạp trúng địa lôi, không cẩn thận làm thịt đứa con nối dòng của yêu thú hoàng cấp, bị con yêu thú hoàng cấp kia đuổi theo. … … Biệt viện trong Thiên Tâm thành. “Gần đây không nghe thấytin tức về bọn Mộ Thần.” Trang Du nhăn mày nói. Sau khi Diệp Thạch mở ra pháp khí thì liền mai danh ẩn tích, làm cho Trang Du thở ra một hơi, đồng thời lại mơ hồ có chút bất an. Mỗi lần gặp lại sau khi cách một đoạn thời gian, tiến độ tu luyện của Diệp Thạch đều sẽ đột nhiên tăng mạnh, mỗi lần Trang Du đã cho rằng mình vượt qua Diệp Thạch được rồi, hắn đều sẽ thất vọng mà phát hiện, Diệp Thạch lại vẫn dẫn trước mình. “Hình như bọn họ đã đi theo Hùng Uy tới rừng rậm yêu thú giết yêu thú rồi.” Lục Nghiêu nhíu mày nói. “Rừng rậm yêu thú? Ta nghe nói, rừng rậm yêu thú rất nguy hiểm, tu luyện giả cấp võ linh mà đi chỗ đó thì đều cửu tử nhất sinh.” Trang Du nói thầm. Lục Nghiêu gật đầu, “Không sai, nhưng mà, Mộ Thần và Diệp Thạch là đi theo Hùng Uy, trình độ an toàn tất nhiên cũng cao hơn.” Bất quá, trời cũng có lúc gió mưa thất thường, người có lúc họa phúc sớm chiều, cái loại địa phương như rừng rậm yêu thú này, cao thủ hoàng cấp cũng không có thể nói là tuyệt đối có thể toàn thân trở ra, nếu như đám  người bọn hắn đều chết trong rừng rậm yêu thú thì tốt rồi. Ý tưởng của Trang Du và Lục Nghiêu không mưu mà hợp. “Lục Nghiêu thiếu gia, Hùng Uy đã mang theo Mộ Thần và Diệp Thạch trở lại.” Biết Lục Nghiêu rất chú ý tới đám người Hùng Uy, gã tùy tùng vừa có được tin tức của Hùng Uy, hắn liền nhanh chóng đi tới bẩm báo. Lời gã tùy tùng nói, không lưu tình mà đánh nát ảo tưởng của Lục Nghiêu và Trang Du. … … Rừng rậm yêu thú không còn yên ổn, đám người Mộ Thần đành phải tạm thời lui về Thiên Tâm thành. Một tháng Hùng Uy trong rừng rậm yêu thú săn giết được hai mươi tám con yêu thú vương cấp, Hùng Uy bán đi tất cả tài liệu yêu thú ra, tổng cộng thu vào mười bốn triệu. Mộ Thần và Diệp Thạch cũng bán ra tài liệu yêu thú, thu vào được tám triệu. Hùng Uy thu hoạch được mười bốn triệu, làm cho Diệp Thạch rất hâm mộ. “Mộ Thần, Hùng tiền bốithu được tới mười bốn triệu lận đó.” Diệp Thạch siết chặt tay nói. Mộ Thần gật đầu, “Ừm.” Cái gì kỳ ngộ so ra cũng kém quan trọng hơn thực lực, Hùng Uy là cao thủ hoàng cấp, chỉ cần hắn muốn, nguyên thạch có thể kiếm lớn. Đương nhiên, làm chuyện gì thì cũng có phiêu lưu, tỷ như, Hùng Uy lần này giết nhiều yêu thú vương cấp như vậy, chọc một con yêu thú hoàng cấp, nếu không phải Hùng Uy chạy nhanh, nói không chừng hắn đã mất mạng. “Này, trong ThiênTâm thành còn khách điếm nhà ai có phòng trống không?” Hùng Uy hỏi chưởng quầy cửa hàng thu mua tài liệu yêu thú của hắn. “Hùng Uy tiền bối, ngài không có chỗ ở sao?” Chưởng quầy chần chờ hỏi. “Ta không có chỗ ở thìrất kỳ lạ sao?” Hùng Uy cau mày không vui. “Hùng Uy tiền bối, Thiên Tâm thành luôn cung cấp chỗ ở cho mỗi vị võ hoàng, cường giả võ hoàng có thể miễn phí vào ở Tê Hoàng Cư trong Thiên Tâm thành, theo lý mà nói, lúc mỗi cao thủ hoàng cấp tới, bên Tê Hoàng Cư kia đều sẽ phái người tới mời.” Chưởng quầy cung kính nói. Diệp Thạch trừng lớn mắt, “Là võ hoàng thật tốt, còn có phòng ở miễn phí!” Hắn cũng muốn trở thành võ hoàng. “Vì sao không có người tới nói cho ta biết?” Hùng Uy âm trầm hỏi. Cơ Phi Diễm kia khẳng định đã sớm biết, nhưng mà nàng lại không nhắc nhở hắn, còn trăm phương ngàn kế giấu diếm hắn. “Không phải là mỗi vị võ hoàng đều tớiTê Hoàng Cư ở, những người có chỗ ở tốt hơnthì đều không ở đó, Hùng tiền bối, ngài thấy nơi ở của Cơ tiền bối không tốt à?” Không phải là bị Cơ tiền bối đuổi ra ngoài đi? Hẳn là không đến mức đó đâu… Diệp Thạch quay qua nhìn Hùng Uy, hỏi: “Hùng tiền bối, ngươi và Cơ tiền bối cómâu thuẫn sao?” Hùng Uy nhăn mày, mâu thuẫn thì không có, nhưng mà những nữ nhân trong Cơ gia kia mỗi người đều bưu hãn y chang Cơ Phi Diễm, hắn ứng phó một Cơ Phi Diễm đã quá mệt rồi, giờ phải đối mặt với một đống Cơ Phi Diễm, đây là muốn mạng già của hắn sao? Hắn thật vất vả mới thăng cấp võ hoàng, hắn không muốn chết dưới sự quấy rầy của một đám nữ nhân kia đâu. “Hùng tiền bối, ngươi làm mình làm mẩy với Cơ tiền bối sao?” Diệp Thạch hỏi. Hùng Uy nhíu mày: “Không có!” Nha đầu Cơ Phi Diễm chết tiệt kia gần đây càng ngày càng giữ chặt hắn nói nàng đã cứu mạng hắn, mỗi ngày đều xả với hắn cái gì mà ân cứu mạng rồi lấy thân báo đáp. Nói đùa gì đấy! Rõ ràng là hắn trong rừng rậm yêu thú nhiều lần cứu mạng Cơ Phi Diễm, muốn hứa thì cũng phải là nha đầu Cơ Phi Diễm chết tiệt kia hứa chứ! “Hùng tiền bối, Cơ tiền bối đã cứu mạng ngươi đó!” Khuôn mặt Diệp Thạch nghiêm túc lại, nói. Hùng Uy tức giận nói: “Nàng cứu mạng ta khi nào? Ngươi đừng có mà nghe nàng nói hưu nói vượn.” Tên Diệp Thạch này nghe là gió mà tưởng là mưa, Cơ Phi Diễm nói cái gì thì tin cái đấy. “Nhưng mà tiền bối à, Cơ tiền bối vốn cũng có ơn cứu mạng ngươi mà! Ngươi nghĩ lại đi,năm đó nếu ngươi không bị Cơ tiền bối đuổi giết, đuổi giết tới lui lại xuấtra một thân bản lĩnh chạy thoát thân xuất thần nhập hóa, vậy ngươi lần này làm sao có thể thoải mái thoát khỏi từ trong tay conyêu thú hoàng cấp kia! Đó là một conyêu thú hoàng cấp đó!” Diệp Thạch nói. Hùng Uy đen mặt, gắt gao trừng Diệp Thạch. Tên Diệp Thạch ngu ngốc này, ân cứu mạng có thể tính như vậy sao? Còn có, tên này rốt cục có hiểu câu ‘việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài’ không?!