Đám người Lục Nghiêu đi xung quanh học viện, nguyên khí trên bầu trời đột nhiên bắt đầu bạo động, nồng đậm nguyên khí chen chúc hướng về một cái phương hướng mà đi, đồng tử Lục Nghiêu hơi hơi co rụt lại. “Ơ, trạng thái này, là có người chuẩn bị thăng cấp võ linh!” Đồng Dao Dao hướng phía bên kia nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói thầm. Thời điểm Lục Nghiêu thăng cấp cũng có khí tượng như vậy, lúc ấy chấn kinh không ít người trong học viện. “Một võ linh mà thôi.” Liễu Tuyết Yên không để bụng nói. “Mộ Thần học trưởng thăng cấp võ linh! Mộ Thần học trưởng thăng cấp võ linh!” Từng đợt âm thanh hô hào từ bốn phương tám hướng truyền vào lỗ tai mấy người này. Sắc mặt Lục Nghiêu rốt cục trầm xuống, người khác thăng cấp võ linh hắn cũng không để ý, nhưng mà nếu là Mộ Thần thăng cấp võ linh thì hắn không thể không để ý, Mộ Thần năm nay mới mười bốn, tuổi tác người này thăng cấp võ linh so với hắn còn nhỏ hơn một ít. “Ngươi không phải nói là Mộ Thần hắn đang ngủ sao?” Đồng Dao Dao bất mãn liếc Đỗ Đình. Đỗ Đình xấu hổ cười, “Ta chỉ là nghe nói hắn đang ngủ thôi.” “Mộ Thần ngủ cũng thăng cấp?” “Mộ đồng học thật sự là tuyệt thế kỳ tài, ngủ cúng có thể thăng cấp.” Lại một trận kêu gào truyền vào trong tai mọi người. Sắc mặt Đồng Dao Dao xanh trắng một trận, đám người kia đang nói hưu nói vượn gì vậy, làm sao lại có người trong lúc ngủ cũng thăng cấp được. Mộ Thần thăng cấp võ linh xuất quan, chấn kinh không ít người ở hai viện. Từ thời điểm Minh Nguyệt học viện chuẩn bị tới đến bây giờ, vô số người đều vẫn lấy Mộ Thần cùng Lục Nghiêu so sánh, ra kết quả vẫn là hai người mỗi người mỗi vẻ. Nhưng mà sau khi Mộ Thần thăng cấp, rất nhiều người đều cảm thấy Mộ Thần càng giỏi hơn, dù sao Mộ Thần thăng cấp võ linh sớm hơn Lục Nghiêu. “Viện trưởng, ngươi tìm ta?” Mộ Thần lững thững đi vào phòng, sau khi thăng cấp võ linh, khí chất của Mộ Thần vô tri vô giác phát sinh biến hóa, so với trước kia tựa hồ càng trầm ổn, khí chất càng thêm xuất chúng. Hạ Thanh Nghiên đánh giá Mộ Thần, quái dị hỏi: “Nghe nói ngươi đã là tứ cấp trận pháp sư?” “Viện trưởng, ngươi cũng quá coi trọng ta rồi, ta làm sao có thể là tứ cấp trận pháp sư.” Mộ Thần thản nhiên cười. Hạ Thanh Nghiên gật gật đầu, tự thở ra một hơi, lại hình như có chút thất vọng, “Ta đã nói mà, tứ cấp không phải dễ đạt tới như vậy, ngươi nếu muốn trở thành tứ cấp thuật sư, thì minh văn trước tiên phải đạt tới tứ cấp.” Mộ Thần cười nói: “Đúng vậy, ta vẫn cảm thấy minh văn càng sâu không lường được so với trận pháp.” Hạ Thanh Nghiên vừa lòng gật đầu, “Không tồi, không tồi, ngươi có giác ngộ như vậylà tốt!” Mộ Thần: “…” … … Minh Nguyệt học viện. Vài đạo sư, đệ tử tụ tập trong một đại sảnh. “Đã xác định được, đấu võ định vào ngày đầu tiên, về phần đan viện, minh văn, luyện khí, trận pháp, phù thuật định ở năm ngày tiếp theo, mỗi ngày tỷ thí một hạng mục.” Một đạo sư nói. “Đạo sư, Mộ Thần sẽ tham gia đấu võ sao? Ta muốn đấu với hắn.” Kinh mang trong con ngươi Lục Nghiêu bắn ra bốn phía. Lục Nghiêu sinh ra bất phàm, từ sau khi ra đời đều một đường hát vang tiến mạnh, chưa từng có địch thủ, hiện giờ nghe đệ tử Thánh Tinh học viện đánh giá hắn không bằng Mộ Thần, Lục Nghiêu mặt ngoài không thể hiện ra, nhưng trong lòng hết sức bất mãn. “Thánh Tinh học viện tại trên tỷ thí động không ít tay chân, ngươi này một ván, bọn họ hẳn làđãtính buông tha, chỉ phái một cửu tinh võ sư lên sân khấu.” Lục Nghiêu cau mày, sắc mặt âm trầm, Thánh Tinh tính toán chọn dùng sách lược điền kỵ đua ngựa sao? Nếu là như vậy mà nói, vậy thì thật là khó giải quyết. “Đạo sư, Mộ Thần có phải sẽ tham gia rất nhiều tràng thi đấu hay không?” Liễu Tuyết Yên hỏi. “Đúng, đệ tử trẻ tuổi trong Thánh Tinh học viện córất ít tam cấp thuật sư, Thánh Tinh học viện hạ rất nhiều trọng trách trên người Mộ Thần, trận pháp, minh văn, luyện đan, phù chú, hắn đều sẽ tham dự, Thánh Tinh đem năm môn học thuật tách ra thành năm ngày tỷ thí, chính là vìđể cho Mộ Thần có thể tham gia thi đấu mấy lần.” “Các ngươi, nhất định phải nghĩ biện pháp chiến thắng Mộ Thần, cho dù một vánthôi cũng được.” Nếu Mộ Thần toàn thắng năm trận, vậy thanh thế của Thánh Tinh học viện tất nhiên sẽ nước lên thì thuyền lên. “Đạo sư, ngài yên tâm, Mộ Thần học nhiều học thuật như vậy khẳng định là không tinh thông môn nào, đến lúc đó, nếu như hắn toàn thua, xemThánh Tinh xuống đài như thế nào.” Đồng Dao Dao híp mắt, có chút vui sướng khi người gặp họa nói. Đạo sư bất đắc dĩ nhìn Đồng Dao Dao, nói: “Dao Dao, ngươi không được phớt lờ, Mộ Thần là một người rất quỷ dị, nếu ngươi tại trong trận đan đấu gặp gỡ hắn, ngươi chưa chắc sẽ là đối thủ của hắn.” Đồng Dao Dao gật đầu nói vâng, nhưng trong lòng lại có chút không cho là đúng, nàng đã có thể luyện chế bốn loại đan dược tam cấp, học viện đạo sư cũng khen nàng là thiên tài, nàng mới không tin nàng sẽ bị thất bại bởi Mộ Thần cái người chần chừ, học mà không tinh này. “Nếu Lục Nghiêu sư huynh tại trận đấu minh văn gặp được Mộ Thần, nhất định sẽ có thể giết hắn hoa rơi nước chảy.” Đồng Dao Dao nắm nắm tay nói. “Đáng tiếc, minh văn viện chỉ có một mình Mộ Thần làtam cấp minh văn sư, vì đểcàng thêm nắm chắc thắng trận này, Thánh Tinh sẽ không để cho Mộ Thần đối phó Lục Nghiêu.” Đồng Dao Dao nhíu mày, cười lạnh một tiếng, hỏi: “Chẳng lẽ Thánh Tinh muốn cho một nhị cấp minh văn sư nghênh chiến Lục sư huynh sao?” “Hơn phân nửa là thế.” Vài đệ tử hai mặt nhìn nhau, để một tứ cấp minh văn sư đi đối phó với một nhị cấp minh văn sư, đây quả thực là dùng đao mổ trâu giết gà! … … “Mộ Thần đồng học, ngươi tìm ta?” Quý Đông Thành hơi khẩn trương nhìn Mộ Thần, trong con ngươi mơ hồ lộ ra vài phần sùng bái. Quý Đông Thành năm nay hai mươi tuổi, là một cửu tinh võ sư, tư chất thiên phú đều tính không tồi, nhưng mà so với Mộ Thần thì kém quá xa. Quý Đông Thành nhìn Mộ Thần, trong lòng không khỏi hồ nghi, vị sư đệ Mộ Thần này, chính là nhân vật luyện đan, phù chú, trận pháp, minh văn không gì không giỏi, các viện viện trưởng vì tranh hắn mà đấu đá gay gắt, hắn cũng đã trợ giúp Hùng Uy trưởng lão nhất cử đột phá trở thành võ hoàng. Tuổi còn trẻ lại đột phá thành võ linh, có thể nói, Mộ Thần đã trở thành đệ tử truyền kỳ nhất của Thánh Tinh học viện từ trước tới nay, nổi bật có một không hai, nhưng mà người này vì sao lại tìm tới mình? “Mộ Thần có chuyện muốn thỉnh Quý học trưởng hỗ trợ.” Mộ Thần chắp tay sau lưng, thản nhiên nói. Quý Đông Thành căng thẳng, vội hỏi: “Mộ đồng học nếu có phân phó, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực.” Mộ Thần bây giờ là nhân vật phong vân trong học viện, trừ bỏ vị hôn thê Diệp Thạch của hắn, còn không có thấy hắn đối xử khác biệt với ai. Có cơ hội chung tuyến với Mộ Thần, Quý Đông Thành tự nhiên sẽ không bỏ qua. “Chuyện này có chút nguy hiểm, nhưng nếu là thành, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi.” Mộ Thần híp mắt, thản nhiên nói. Quý Đông Thành lấy lại bình tĩnh, trịnh trọng nói: “Mộ đồng học cứ việc nói, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực.” “Nghe nói, đối thủ lần này của ngươi là Lục Nghiêu.” Quý Đông Thành lập tức giật mình, hắn nói mà, trên người hắn căn bản không có cái gì đáng giá để Mộ Thần mưu đồ, thứ duy nhất có thể làm cho Mộ Thần cảm thấy hứng thú chính là của đối thủ Lục Nghiêu của hắn. Thực lực của hắn quy củ một cách máy móc, căn bản không phải đối thủ của Lục Nghiêu, học viện đối với Lục Nghiêu này cơ bản đã buông tha. Tới lúc đó, hắn chỉ cần lên đài quơ quơ mấy chiêu, xong rồi nhảy xuống đài là được. Quý Đông Thành gật đầu, “Không sai.” Mộ Thần cười cười, dùng lời lẽ chính nghĩa nói: “Lục Nghiêu này, là tân sinh thần tượng của Minh Nguyệt học viện, nếu như học trưởng có thể làm cho hắn ăn mệt, những đệ tử đó của Minh Nguyệt học viện chắc chắn sẽ không cuồng vọng như hiện tại nữa.” Sắc mặt Quý Đông Thành đổi đổi, thầm nghĩ: Một núi không thể chứa hai hổ, xem ra Mộ Thần đồng học rất là bất mãn với Lục Nghiêu nha. “Mộ đồng học hy vọng ta làm như thế nào?” Quý Đông Thành nghiêm nghị hỏi. Mộ Thần cười cười, nói: “Ta tất nhiên là hy vọng học trưởng sẽ toàn lực ứng phó.” Quý Đông Thành xấu hổ cười, “Mộ đồng học, ta không phải là đối thủ của hắn.” Âm thầm nghĩ: Quả nhiên nhân tình của Mộ Thần không dễ thiếu. “Không sao, học trưởng, ta sẽ giúp ngươi.” Mộ Thần thản nhiên cười nói. Mộ Thần cùng Quý Đông Thành đàm luận một phen, cuối cùng Quý Đông Thành cầm một cái không gian nhẫn ly khai. Quý Đông thành nhịn không được từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái thẻ nguyên thạch, vuốt ve nhiều lần. “Đây là hai trăm vạn tiền đặt cọc, sau khi chuyện thành công, còn có thêm tám trăm vạn.” Quý Đông Thành hít sâu một hơi, không hổ là Mộ Thần có năng lực kiếm nguyên thạch nhất, cho dù là một trận đấu phải thua, cũng có thể hạ vốn gốc như vậy. Quý Đông thành mới vừa đi, Diệp Thạch liền từ trong rừng ló đầu ra, Mộ Thần hướng phía Diệp Thạch nhìn qua, vẫy vẫy tay với Diệp Thạch. “Ngươi sao lại trốn ở chỗ này?” Mộ Thần hỏi. Diệp Thạch nhún vai nói: “Ta ngẫu nhiên đi ngang qua, lại nhìn thấy ngươi đang lén lén lút lút, cho nên tới đây nhìn xem, vừa rồi người kia là ai vậy? Ngươi nói gì với hắn đó?” “Không có gì, chỉ là nói về một cọc sinh ý mà thôi.” Mộ Thần vân đạm phong khinh nói. Diệp Thạch tò mò nhìn Mộ Thần, “Sinh ý? Là đại sinh ý đi? Hình như ta nghe ngươi nói, tiền đặt cọc là hai trăm vạn, sau khi chuyện thành công sẽ thêm tám trăm vạn.” “Làm sao lại nhiều như vậy, ngươi nghe lầm rồi.” Mộ Thần ôm Diệp Thạch nói. Diệp Thạch còn muốn nói điều gì, tay Mộ Thần theo thắt lưng Diệp Thạch trượt xuống, Diệp Thạch hoảng sợ, lúc này mới ngậm miệng. Mộ Thần thấy mặt Diệp Thạch đỏ rực thì nở nụ cười đầy bỡn cợt. Diệp Thạch dường như muốn hả giận, tại trên cổ Mộ Thần cắn một hơi, sau khi cắn xong mặt càng đỏ hơn. Mộ Thần cười càng đắc ý hơn. … … “Thiếu gia, người của chúng ta tại Hoàng đô truyền đến tin tức, Bách Quyết Luyện Thể trước đó đã bị Mộ Viễn Phong lấy đi rồi, hiện tại hẳn đang ở trên tay Mộ Thần.” Lục Phương Minh nói. “Kết quả bọn họ điều tra được hẳn là không sai, Trang Du cùng Mộ Thần đến từ một nơi, hắn nói, Mộ Thần hơn một năm trước đã từng mua đại lượng máu yêu thú để luyện thể, phẩm chất càng ngày càng cao, Diệp Thạch cũng rất thích mua máu yêu thú, càng là máu yêu thú quý giá, hai người lại càng thích, mỗi tháng số nguyên thạch mà Diệp Thạch tiêu hao trên máu yêu thú cũng phải khoảng mấy trăm vạn.” Điểm đặc biệt khi tu luyện Bách Quyết Luyện Thể là cần phải tiêu hao đại lượng máu yêu thú, máu yêu thú càng trân quý, hiệu quả sẽ càng tốt. Người bình thường nếu tu luyện công pháp này thì rất dễ dàng đem mình biến thành quỷ nghèo. Nhớ tới Mộ Thần, trong lòng Lục Nghiêu không khỏi khó chịu một trận, tuy rằng hắn là tứ cấp minh văn sư, nhưng mà luận về năng lực kiếm nguyên thạch, Mộ Thần lại cao hơn hắn một đường. Lục Phương Minh cười nói: “Thiếu gia thật lợi hại, mới tới Thánh Tinh học viện mấy ngày mà thiên chi kiêu tử của Thánh Tinh đã bị ngài thu vào trong tay.” Lục Nghiêu hơi ngại ngùng cười, nghĩ tới Trang Du, trên mặt Lục Nghiêu nhiều thêm vài phần ngọt ngào, có thể làm cho Trang Du thiên chi kiêu tử ngưỡng mộ mình như vậy, Lục Nghiêu không khỏi cảm giác vui sướng. “Thiếu gia, Trang Du tựa hồ đã có người.” Lục Phương Minh trầm mặc một chút rồi nói. “Tên tình nhân kia của Trang Du tại trong mắt đám người Thánh Tinh học viện là thiên tài, nhưng tại trong mắt ta bất quá chỉ là là tên phế vật mà thôi, người nọ thừa dịp Trang Du trẻ người non dạ mà lừa hắn, ta sớm muộn gì cũng sẽ giải quyết hắn.” Trên mặt Lục Nghiêu hiện lên vài phần hung lệ. “Lam Nhược Phong đích xác không tính là cái gì, nhưng mà tên Mộ Thần kia quả thật có vài phần bản lĩnh, hắn tựa hồ còn tinh thông bổ văn thuật nữa.” Sắc mặt Lục Phương Minh ngưng trọng. Lục Nghiêu cúi đầu, nếu thật sự không được thì chỉ có thể thỉnh trưởng lão trong nhà ra tay đem Mộ Thần gạt bỏ đi, có Mộ Thần ở đây, uy hiếp đối với hắn quá lớn. … … Hùng Uy một cước đá văng đại môn tu luyện thất của Kinh Sí Diễm, Kinh Sí Diễm mở mắt ra, bất đắc dĩ hỏi Hùng Uy, “Tiền bối, ngươi có chuyện gì không?” Hùng Uy chắp tay sau lưng, khí thế không ai bì nổi mà nói: “Đồ đệ của ta thăng cấp võ linh, ngươi không phải nên tỏ vẻ một chút sao?” Kinh Sí Diễm phiên cái xem thường, tên Hùng Uy này đã không phải là lần đầu tiên lấy danh nghĩa của Mộ Thần đòi lễ vật, hắn đã hỏi qua Diệp Thạch, mấy thứ lễ vật đó, một kiện đều không có tới tay Mộ Thần, đều bị Hùng Uy ở trung gian kiếm lời bỏ vào túi riêng, cầm đi đổi rượu uống. Hùng Uy người này, thăng cấp võ hoàng rồi mà tính tình một chút cũng không biến, một chút khí độ cao nhân đều không có. “Tiền bối chờ chút, ta liền đi lấy lễ vật.” “Đi đi, ta không vội, ánh mắt ta rất tốt nha! Liếc mắt một cái liền chọn trúng đồ đệ thiên tài, một đám thiên tài trong học viện khác đều kém xa, cũng vứt xa đồ đệ của ngươi, Sư Tử Ngọc, Hoa Xu không biết mấy con phố, ngươi nói coi làm sao ánh mắt của ta lại tốt như vậy đâu?” Hùng Uy đắc ý dào dạt nói. Kinh Sí Diễm cắn chặt răng, Mộ Thần rất lợi hại, nhưng Mộ Thần cho dù lợi hại hơn nữa thì sao? Diệp Thạch mở miệng đòi hắn nguyên thạch, hắn còn không phải gấp gáp đưa tới sao. “Cái này cho ngươi.” Kinh Sí Diễm ném vài cọng linh thảo cho Hùng Uy. Hùng Uy xem thường nhìn Kinh Sí Diễm, “Nghe nói ngươi gần đây xài tiền như nước mà! Ngươi giàu như vậy mà lại chỉ cho ta mấy cọng phá thảo này thôi sao?” “Tiền bối, ta khi nào thì xài tiền như nước, ta nghèo như quỷ vậy, ngươi nên đi tìm Sư Tử Ngọc đi, tên Sư Tử Ngọc kia mới đúng là giàu có ấy!” Kinh Sí Diễm tiễn Hùng Uy giống như là tiễn ôn thần vậy, linh thảo ngũ cấp mà còn ngại ít! Kinh Sí Diễm nhìn bóng dáng Hùng Uy, bất đắc dĩ lắc đầu, lúc trước, sau khi hắn thu Diệp Thạch làm đồ đệ, Diệp Thạch đã từng cầu hắn thu Mộ Thần làm đồ đệ. Lúc ấy hắn cảm thấy thiên phú của Mộ Thần bình thường, chỉ đáp ứng quan sát thử, kết quả không đợi mình quan sát xong, Mộ Thần đã bị hỗn đản Hùng Uy này nhanh chân đến trước. Nếu lúc trước nghe lời Diệp Thạch, cũng đem Mộ Thần tiểu tử này thu làm đồ đệ, vậy thì hiện giờ cũng không cần bị Hùng Uy hỗn đản này ba ngày thì hai ngày tới đánh cướp, sai một ly đi một dặm, kim khố đáng thương của mình, vạn kiếp bất phục a!