Lục Duy đi đến bên dòng suối, đem Tiểu phu lang cẩn thận mà đặt ở mõm đá đầu tiên. Chính mình ngồi xổm xuống, hớp nước suối trong tay giúp Tiểu phu lang rửa sạch dục vật trên quần áo. "Phu quân, Hi Nhi tự rửa được." Lưu Hi có chút ngượng ngùng, duỗi tay muốn kéo phu quân lên, rõ ràng là chính y không cẩn thận mới làm dơ quần áo, thế nhưng lại muốn phu quân giúp y tẩy sạch. Lục Duy đẩy tay nhỏ qua một bên, kiên trì tiếp tục tẩy, cười nói: "Hi Nhi nghe lời như vậy, phu quân sủng ngươi một chút có làm sao? Ngoan, ngồi ở chỗ kia, phu quân giúp ngươi." Lưu Hi cười cười, quả thực nghe lời mà ngồi xuống, cúi đầu nhìn động tác của phu quân, mặt mày sắc thái lại thêm vài phần vui vẻ, phu quân tốt như thế này là của y. Chỉ chốc lát, vạt áo đều được tẩy sạch sẽ, nhìn không ra dấu vết của mấy thứ dục vật kia nữa, người ngoài nhìn vào chỉ là thấy vạt áo ướt đẫm. Lục Duy đem quần áo vắt khô, ngồi trên mõm đá bên cạnh phu lang, cười nói: "Hi Nhi, ngồi nghỉ một chút đi, chờ vạt áo khô, bằng không sẽ dễ dơ, ngươi ngày mai đem giặt cũng gặp không ít phiền toái." "Ân." Lưu Hi gật đầu cười,tình cờ bắt gặp ánh mắt phu quân đang nhìn y, có chút e lệ, duỗi tay qua ôm tay phu quân, đem đầu nhỏ đồng thời dựa qua, trong lòng thỏa mãn. Hôm nay y quả thật là quá lớn mật, làm nhiều việc không hợp quy củ như vậy, ngược lại không ngờ làm phu quân rất vui, đối với y như thế này đã đủ rồi. Lục Duy mỉm cười nhìn động tác Tiểu phu lang, chờ đến khi y bất động thanh sắc liền duỗi tay qua, một tay ôm eo y, một tay khác nắm chặt bàn tay của y, mười ngón tay đan vào nhau. Lục Duy cười nói: "Hi Nhi,có từng nghe qua《 thơ ba trăm 》chưa?" Lưu Hi lắc đầu, bọn họ sinh ra ở cái nơi nhỏ nghèo này, có thể giải quyết vấn đề ấm no đã là tốt lắm rồi, ở đâu có tiền mà đi học, trừ bỏ mấy nhà quan có tiền trong trấn, còn có một ít tú tài các thôn tự mở lớp dạy học, tự học mặt chữ, những thôn khác hầu hết là người mù chữ, có bao giờ nghe qua《 thơ ba trăm 》đâu? Lục Duy mỉm cười, bàn tay to khớp xương rõ ràng gắt gao nắm chặt tay nhỏ của Tiểu phu lang, cùng Tiểu phu lang ở bên nhau, chính hắn ngược lại trở nên kiêu ngạo, nhìn y như vậy, bỗng nhiên liền nhớ tới lúc sơ trung học được câu kia "Thơ ba trăm,tóm lại chỉ một câu- nói về tình yêu ngây thơ". Còn về《 Kinh Thi 》 ba trăm thiên, dùng một câu miêu tả, bất quá nội dung cũng chỉ là tưởng niệm người yêu, giữa những hàng chữ ngụ ý bên trong lại truyền đạt lại một thứ tình cảm vô cùng nồng cháy, làm hắn khi đó một khắc cũng xấu hổ bởi chính cảm giác tuổi mới lớn, mà bây giờ hắn của hiện tại lại có thể cảm nhận được loại cảm tình này. Lục Duy ở trên trán Tiểu phu lang nhẹ nhàng in lại một nụ hôn, cười mở miệng nói: "《 thơ ba trăm 》, nói tóm lại, tư ngây thơ. Hi Nhi, đây là cổ nhân viết tình yêu." Lưu Hi ngây thơ mà nhìn hắn,đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy bóng dáng Lục Duy. Phu quân vừa mới nói chính là tình yêu sao? Cái gì là tình yêu? Ở trong trí nhớ của y, chưa từng có người nói qua tình yêu là gì. Lục Duy bật cười, không nghĩ tới Tiểu phu lang thế nhưng không hiểu tình yêu là cái gì, bất quá khi nhìn vào trong mắt của y đều là hình bóng của hắn, hắn lại thấy vô cùng thỏa mãn. Mặc dù bản thân Tiểu phu lang không hiểu tình yêu là gì, nhưng không phải chính y cũng đang yêu hắn không phải sao? Chỉ là không có người giải thích với y khái niệm này, y mới ngây thơ không biết như vậy, giống như một tiểu hài tử vừa mới được khai thông linh trí. Lục Duy đem người ôm sát, cho y lời giải thích: "Tình yêu chính là khi hai người thực yêu nhau, thực thân mật, bọn họ ở bên nhau sinh hoạt hàng ngày, làm chuyện thân mật nhất, mọi chuyện đều sẽ vì đối phương suy xét, sợ người kia sẽ lạnh sẽ đói sẽ buồn sẽ khổ, khi nhìn y chịu ủy khuất bản thân tự khắc sẽ đau lòng. Tựa như phu quân thương Hi Nhi vậy, chỉ biết cùng Hi Nhi làm chuyện xấu hổ, Hi Nhi có thật lòng thương phu quân không?" Lưu Hi nghe xong thật mạnh gật đầu, khóe miệng dịu dàng cong lên, thì ra đây là tình yêu, phu quân hiểu biết thật nhiều. "Hi Nhi cũng rất yêu phu quân, chỉ nguyện ý...nguyện ý cùng phu quân làm chuyện xấu hổ ".Lưu Hi nhẹ giọng mở miệng, nói đến khúc sau khuông mặt nhỏ liền đỏ bừng,y đây là đang ở trước mặt phu quân cầu hoan sao? Tại sao y lại trở nên phóng đãng như vậy? Mắc cỡ chết được! Lục Duy yêu thương nhìn phu lang mà cười, ngũ quan tuấn tú càng thêm một phần thần thái, hắn đã biết trước Tiểu phu lang sẽ ngoan ngoãn trả lời vấn đề,nhìn y xấu hổ đến mặt đỏ bừng, lại tuyên thệ nói ra những lời này, làm hắn càng yêu thêm bộ dáng này của y. Lục Duy giơ lên bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, nhẹ giọng nói: "Hi Nhi, sống chết có nhau, cùng người thề ước, nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc." Lưu Hi ngơ ngác mà nhìn phu quân, trực giác cho y biết đây là câu nói rất quan trọng, thế nhưng chính y lại nghe không hiểu. Lục Duy có chút buồn cười, đem người bế lên để y ngồi ở trong lòng ngực chính mình, ôn thanh nói: "Câu ta vừa mới nói chính là 《 thơ ba trăm 》 là một phần của bài thơ, ý là cho dù sinh tử ta và ngươi đều phải cùng ở bên nhau, đây là điều mà chúng ta lúc trước đã ước định. Nắm chặt tay ngươi không rời,cùng ngươi già đi." Lục Duy âm thanh tràn ngập từ tính vang lên bên tai, một câu thơ của mấy ngàn năm trước, miệng truyền miệng, giờ phút này lại bị hắn xem như lời thề, thành kính mà nói cho người trước mặt nghe. Lần này Lưu Hi nghe hiểu, có chút vui mừng, nhìn tay của mình cùng phu quân nắm chặt, học ngữ điệu vừa rồi của phu quân, thanh âm nhu hòa vang lên: "Sống chết có nhau, cùng người thề ước. Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc. Phu quân, Hi Nhi nói có đúng không." "Đúng vậy, Hi Nhi thật lợi hại." Lục Duy câu môi khen phu lang. Lưu Hi cười đến mi mắt cong cong, phu quân hôm nay dạy y niệm thơ, thì ra thơ dễ nghe đến vậy, nếu y biết viết thì tốt rồi, nghĩ như vậy trong lòng có chút tiếc nuối. Lục Duy nhìn tiểu phu lang khẽ cười, những gi y nghĩ đều hiện hết trên mặt, hắn suy nghĩ một chút, liền nghĩ ra biện pháp giúp tiểu phu lang vui vẻ. Nơi này tuy rằng không có mấy trò tiêu khiển, bất quá dạy phu lang viết chữ cũng xem như không tồi, giấy cùng bút hắn đều có thể mua được. Lúc trước hắn vì tu thân dưỡng tính,có từng khổ luyện qua bút lông cùng thư pháp cộng thêm chữ phồn thể, tuy rằng cái hắn học chính là khoa học tự nhiên, mà bản thân hắn cũng rất thích văn học, một ít bài thơ tình yêu nổi danh cũng là do buột miệng thốt ra, dù sao cũng dân trong nhà nghiên cứu văn học nhiều năm. Giờ phút này Lục Duy tựa như cậu học trò nhỏ mới biết yêu, hao hết tâm tư muốn hống mỹ nhân cười. Lục Duy nhìn phu lang cười nói: "Hi Nhi có từng nghĩ đến việc học viết chữ chưa?" Lưu Hi nghe xong ngốc lăng một cái, một lúc sau mới phản ứng lại, phu quân là muốn dạy y viết chữ sao? Cái miệng nhỏ khẽ nhếch, lông mi lấp lánh, giật mình biểu tình thích thú làm thế nào cũng giấu không được. Lục Duy mỉm cười, ôm y nói: "Phu quân hôm nào mua giấy bút, dạy Hi Nhi nhà ta viết chữ được không? Biết viết rồi liền có thể viết câu thơ vừa nãy." Lưu Hi bị kinh hỉ thật lớn đến mức có chút ngốc, không xác định nói: "Phu quân muốn dạy Hi Nhi viết chữ sao?" Lục Duy gật đầu, nơi này ngay cả TV cũng không có, buổi tối cũng chỉ làm chuyện kia xong rồi ngủ, lập lại nhiều lần cũng nhàm chán, bản thân phải nghĩ ra cách thay đổi. Hắn tuy rằng sinh hoạt không thành vấn đề, nhưng tốt xấu cũng phải nhìn lại bản thân, hắn thuộc kiểu người không có chí hướng lớn, chỉ muốn cùng tiểu phu lang bên nhau hết đời, chờ đến khi cùng nhau già đi, rồi cùng nhau nắm tay biến mất khỏi cõi đời này. Lưu Hi vui mừng đến rơi lệ, đôi mắt hồng hồng, Lục Duy buồn cười,gạt nhẹ nước mắt, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt y, cuối cùng lại rơi xuống cánh môi, động tác mềm nhẹ thành kính, Tiểu phu lang ngây thơ mặc hắn làm càn. Một lát sau,Lục Duy buông Tiểu phu lang ra,miệng trêu đùa: "Hi Nhi còn chưa có trả lời phu quân đâu? Có từng nghĩ đến không?" "Hi Nhi có,đa tạ phu quân." Lưu Hi cười vui vẻ gật đầu. ________________________ Dịch truyện mà muốn rụng cả hàm, ngọt đến sâu răng, mặt hàng như anh công này còn không nhỉ? Hay bé thụ thôi cũng được. CẨU LƯƠNG!!!!!!!!