Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam
Chương 213
Hiện là tháng Bảy, thời điểm học sinh được nghỉ hè nên Tần Miễn không để Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân nhập học, tạm thời mời một gia sư dạy kèm tại nhà cho cả hai, mỗi sáng học từ tám giờ mười một giờ, dạy chương trình học lớp Năm. Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân tám tuổi, bình thường nên dạy khoá trình lớp Ba, nhưng hai đứa rất thông minh, kiến thức nắm giữ tương đương lớp Năm. Tần Miễn không cố ý gia tăng cường độ học tập, cũng sẽ không cố ý áp chế tiến độ của chúng, bọn nhỏ có thể học bao nhiêu, gia sư dạy kèm sẽ dạy bấy nhiêu. Nói ngắn gọn là thuận theo tự nhiên.
Hai huynh đệ Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân tình cảm tốt, Tần Miễn liền cho chúng ở chung một phòng, giường, bàn học, tủ quần áo đều hai bộ. Hai phòng nhỏ khác, một dùng làm phòng cho khách, một dùng để làm phòng sách. Trong phòng sách có bảng viết và hai bộ bàn học, thế là thành phòng học nhỏ.
Trong lúc Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân lên lớp, Tần Miễn cầm một tấm danh thiếp trên tay, ra ban công gọi điện thoại.
Lôi Thiết không ở nhà, mấy ngày nay đang theo học lớp lái xe.
Cuộc điện thông, đầu kia truyền ra một giọng nói khách khí “Xin chào, cho hỏi anh là?” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Xin hỏi anh có phải là Lâm Phong?” Tần Miễn nói “Tôi là cha của Lôi Duệ Lân.”
Trong di động vang lên tiếng chói tai của chân ghế ma sát với mặt đất và tiếng ghế ngã ầm xuống đất, tiếp đó truyền ra giọng nói kích động “Tôi là Lâm Phong. Lôi tiên sinh, xin chào!”
“Tôi họ Tần.” Tần Miễn nói “Lâm tiên sinh, cám ơn anh mời con trai tôi một bữa. Tôi nghe thằng bé nói chuyện của anh, đại khái đã hiểu bệnh tình của anh, nhưng tôi cần đích thân bắt mạch mới có thể kết luận. Không biết gần đây Lâm tiên sinh có ngày nào rảnh không?”
“Có, có.” Lâm Phong nói “Tần tiên sinh, lúc nào tôi cũng rảnh.” Tần Miễn có thể hiểu được tâm trạng đối phương “Vậy buổi chiều hai giờ ngày mai, chúng ta gặp mặt tại cửa hàng KFC trên đường Phú Nguyên S thị, được không?”
“Không thành vấn đề.”
Lôi Thiết biết lái xe rất nhanh, hôm sau không đến lớp nữa. Sau khi Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân hết giờ học, một nhà bốn người lái xe đến cửa hàng KFC. Xe của họ là xe việt dã màu đen, xe việt dã tạo cho người cảm giác thô kệch, phóng khoáng mà hào hùng, Tần Miễn và Lôi Thiết đều rất thích.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân ngồi ở hàng ghế sau. Lôi Duệ Lân kể cho ca ca hương vị của cánh gà giòn cay mình ăn hôm đó, Tần Duệ Lân không đáp lời nào, nhưng ánh mắt hiền hoà có thể thấy được cậu nhóc luôn lắng nghe đệ đệ nói.
Cho xe vào bãi đỗ, một nhà bốn người đi bộ sang tiệm KFC hơi chếch đối diện.
Người đi đường không hẹn mà cùng dời đường nhìn về phía một nhà này, trong mắt đầy thưởng thức. Bốn người vô luận là tướng mạo hay cách ăn mặc đều vô cùng xuất chúng. Tần Miễn vén kính đen cài trên đầu, mặc áo chữ T tay ngắn màu đen, quần bò bảy ba trắng ***, anh tuấn phóng khoáng Lôi Thiết mặc áo trắng cổ chữ V có tay, kính đen giắt trên cổ áo, phối với áo vest bó và quần jean, dây nịt sọc caro đen hồng, lạnh lùng cuốn hút như một minh *** Tần Duệ Lân và Lôi Duệ Lân đầu đội nón kết, mặc bộ đồ thể thao màu lam và bạc đan xen giống hệt nhau, cài dây nịt hình nhân vật hoạt hình, tỷ suất người ngoảnh đầu là trăm phần trăm.
Đi vào tiệm KFC, Lôi Duệ Lân giống như ngựa quen đường cũ, kéo Tần Duệ Kỳ chạy về phía quầy gọi món.
“Ca ca, bên này.”
Tần Miễn, Lôi Thiết không nhanh không chậm theo sau.
Người trong cửa hàng nhịn không được nhìn chằm chằm họ. Nhất là tuổi các cô gái trẻ, ánh nhìn tán thưởng lưu động theo hai người lớn, châu đầu ghé tai thì thầm với bạn mình.
“Duệ Kỳ, Duệ Lân, muốn ăn gì?” Tần Miễn ôm vai đứa con lớn, hỏi.
Tần Duệ Kỳ nói: “Ba ba, lão ba, muốn một phần family bucket thêm hai cái đùi gà giòn cay và một ly coca.”
Hai xưng hô khiến người chung quanh nao nao. Hoá ra hai người này là……
Bất kể ở đâu, Tần Miễn cũng sẽ không phủ nhận quan hệ của hắn với Lôi Thiết và với hai đứa con trai, khóe môi mỉm cười, vẻ mặt hờ hững làm như không thấy ánh mắt phức tạp của những người khác.
Lôi Thiết ngàn năm không biểu cảm, trong mắt căn bản không có bất cứ ai ngoài Tần Miễn, Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân.
Tần Miễn cười cười với Lôi Thiết, Lôi Thiết hiểu ý móc ví ra trả tiền.
Một vài cô gái thất vọng thu lại đường nhìn, một vài người khác trong mắt lại mơ hồ hàm chứa sự hưng phấn, len lén nhìn Tần Miễn và Lôi Thiết, ánh mắt không hiểu sao càng thêm nóng cháy, quét tới quét lui gia đình bốn người kia.
“Bạn nhỏ Duệ Lân.” Lâm Phong xác định mình không nhận sai người, nhanh chóng bước qua.
Người đàn ông ngồi cùng bàn vội đuổi theo anh.
Lôi Duệ Lân thấy Lâm Phong, lễ phép gật đầu chào.
“Ba ba, lão ba, lần trước mời con ăn KFV chính là vị này.”
Tần Miễn khách khí bắt tay với Lâm Phong “Lâm tiên sinh, cám ơn anh đã vươn tay giúp đỡ khuyển tử.”
“Tần tiên sinh khách sáo quá, chỉ là nhấc tay chi lao thôi.” Lâm Phong có chút sốt ruột nói “Tần tiên sinh, tôi nghe Duệ Lân nói…”
Lôi Thiết lạnh nhạt nhìn anh ta, hàng mày nhăn lại.
Người đàn ông đứng bên cạnh Lâm Phong chú ý thấy, kéo tay Lâm Phong “A Phong, cậu vội làm gì? Cả nhà Tần tiên sinh vẫn chưa có ăn trưa.”
Lúc này Lâm Phong mới thấy Lôi Thiết không vui, nhận ra Tần Miễn đặc biệt chọn cửa hàng KFC là muốn cả nhà mình ăn trưa ở đây, cho nên hẹn anh lúc hai giờ, vốn là anh đến sớm, bèn áy náy xin lỗi: “Xin lỗi, tôi nhất thời nóng lòng. Tần tiên sinh, không làm trễ nải các anh nữa. Lát nữa chúng ta trò chuyện tiếp.”
Tần Miễn mỉm cười “Xin cứ tự nhiên.”
Lâm Phong và bạn anh ta trở lại chỗ ngồi cũ, gọi hai phần ăn, chẳng qua hai người ăn chứ không hề biết mùi.
Ngửi được mùi thơm, Lôi Thiết không hứng thú dời mắt đi.
Tần Duệ Kỳ không chú ý, bưng bốn ly coca, mỗi người một ly.
Tay Tần Miễn đặt trên đùi Lôi Thiết, chớp chớp mắt với y, sung sướng khi người gặp họa.
Lôi Thiết cưng chiều nhìn hắn, vẫn uống một ngụm, không quen vị, mày nhăn lại, nhìn hai đứa con uống ngon lành, hoàn toàn không hiểu nổi khẩu vị của chúng nó, bèn đẩy ly coca của mình cho tức phụ “Tức phụ, uống giúp ta.”
Tần Miễn trái lại còn nhét ly của mình vào tay đối phương, hùng hồn nói “Ta cũng không thích.”
Lôi Thiết đành phải uống sạch hai ly, mày vẫn nhăn cứ như đang uống hoàng liên.
Tần Miễn buồn cười nhét một cái đùi gà giòn cay vào miệng y.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân cười không ngừng.
Lâm Phong và bạn anh ta không yên lòng, thấy một nhà bốn người bên kia ăn xong mới đi sang.
“Chúng ta đổi địa điểm nói chuyện chứ?” Tần Miễn dò hỏi.
Quả thật tiệm KFC không phải chỗ thích hợp trò chuyện, Lâm Phong sảng khoái nói: “Được. Ở gần đây có một quán cà phê.”
Trong tiệm cà phê, mọi người ngồi xuống, song phương tự giới thiệu.
Đi cùng với Lâm Phong là bạn tốt của anh ta, Lưu Doanh Sơ. Tần Miễn trông rất trẻ tuổi, Lưu Doanh Sơ cũng không ôm hi vọng với y thuật của hắn, lãnh đạm thấy rõ.
Tần Miễn nói thẳng: “Để tôi bắt mạch trước.”
Lâm Phong không chút do dự đặt tay lên bàn.
Sau khi bắt mạch xong, Tần Miễn gật gật đầu “Có thể trị tận gốc.”
Lưu Doanh Sơ đứng bật dậy, nhìn chằm chằm hắn.
Hai tay Lâm Phong bấu chặt mép bàn, vừa mừng vừa sợ “Thật sao?”
Tần Miễn không ngại anh ta hoài nghi, vươn tay với Tần Duệ Kỳ “Con trai, giấy bút.”
Tần Duệ Kỳ đưa cho phụ thân quyển sổ ghi nhớ và cây bút bi.
Tần Miễn lưu loát viết một phương thuốc ra giấy, xé tờ đó đưa cho Lâm Phong “Đây là phương thuốc, ngoài ra còn có một loại dược liệu phụ trợ tôi tự điều chế, không mang theo trong người. Anh xem rồi quyết định có dùng hay không.” Ý ngoài lời chính là, phương thuốc thì miễn phí, nhưng dược liệu phụ trợ cần tính phí.
Lâm Phong xem xong phương thuốc thì Lưu Doanh Sơ đón lấy. Lưu Doanh Sơ đọc kỹ, hơi kinh ngạc nhìn Tần Miễn. Có câu bệnh lâu ngày cũng biến thành thầy thuốc, anh và Lâm Phong là bạn nối khố, mưa dầm thấm đất cũng hiểu được ít kiến thức về y dược, toa thuốc này trên cơ bản không có vấn đề, hơn nữa rất có khả năng là phương thuốc xa xưa nhất.
Lưu Doanh Sơ khẽ gật đầu với Lâm Phong.
Lâm Phong nghiêm mặt nói: “Tần tiên sinh, đa tạ. Chẳng qua tôi cần thương lượng với người nhà về việc này, sau đó lại liên hệ với anh.” Nói thì nói vậy, trên thực tế anh cần đi nhờ chuyên gia xem xét toa thuốc này.
Trong lòng Tần Miễn hiểu rõ “Được chứ, số điện thoại của tôi chắc anh đã biết.”
Lâm Phong khẩn cấp muốn biết phương thuốc có tác dụng hay không, nói thêm vài lời khách khí rồi cùng Lưu Doanh Sơ rời đi.
Hai ngày sau, Lâm Phong gọi điện thoại tới, chủ động nói sẵn lòng chi một triệu tệ mua dược liệu phụ trợ. Tần Miễn đưa cho anh ta một vò nước linh tuyền, cố ý dùng dược thảo tính chất ôn hoà ép lỏng, nhuộm nước linh tuyền thành màu nâu, nể tình Lâm Phong từng giúp con trai hắn, giảm hai mươi phần trăm, chỉ lấy tám trăm ngàn tệ.
Trong nhà có thêm tám trăm vạn, Tần Miễn dẫn cả nhà ra ngoài ăn một bữa lớn từ sáng đến tối, món Trung Quốc món Ý món Pháp luân phiên.
Lúc ăn cơm tối, cảm xúc của Lôi Thiết có chút vi diệu.
“A Thiết, đang nghĩ gì vậy?” Tần Miễn cho một miếng gan ngỗng vào mồm, híp mắt hưởng thụ.
Lôi Thiết lời ít mà ý nhiều “Làm sao kiếm tiền nuôi gia đình.”
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân hoàn toàn hiểu được tâm tình khó chịu của lão cha, cười trộm liếc nhau, không tham dự vào cuộc đối thoại của hai phụ thân, toàn tâm toàn ý tận hưởng món ngon.
“À…” Tần Miễn chống cằm, suy nghĩ xoay như chong chóng. Là đàn ông đều phải có sự nghiệp, nhưng đại mặt than nhà hắn thích hợp làm nghề gì thì nhất thời hắn nghĩ không ra.
Lôi Thiết thấy hắn như thế, ngược lại bình tĩnh “Không vội, ăn tối trước.”
-Hết chương 213-
——-
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
177 chương
30 chương