Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam
Chương 199
“Duệ Kỳ, Duệ Lân!” Từ xa xa, Trưởng Tôn Hồng vẫy tay với gọi Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân, mặt cười tủm tỉm. Cậu nhóc thật sự bắt Trưởng Tôn Hách tìm cho một con ngựa non, da lông màu nâu, không bì kịp hai tiểu bạch mã nhưng cũng rất tráng kiện. Có điều Trưởng Tôn Hách không yên tâm để một mình nhóc ngồi trên lưng ngựa nên buộc một sợi dây thừng quanh thắt lưng nhóc, đầu dây bên kia nằm trong tay Trưởng Tôn Hách, nom hết sức buồn cười.
Hiếu Huệ đế cười ha ha, những người khác cũng phì cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trưởng Tôn Hồng đỏ lên, để Trần Mộc Phong ôm nhóc xuống ngựa, lanh lợi vấn an Hiếu Huệ đế.
“Hồng nhi mau bình thân, con ngựa này cũng thật không tệ.” Hiếu Huệ đế vỗ vỗ lưng ngựa non, khen.
Mặt Trưởng Tôn Hồng càng đỏ hơn, bất quá Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân không có cười nhóc, khiến hảo cảm của nhóc với hai bằng hữu này càng thêm sâu. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đến thời gian tập hợp quy định, mọi người cùng nhau chính thức hành lễ với Hiếu Huệ đế.
Đại Hạ quốc thắng trận, hơn nữa sắp sửa sang năm mới, tâm tình Hiếu Huệ đế dạo này rất không tệ, cười nói: “Trong ba ngày săn thú, các khanh gia và các thanh niên tài tuấn đều hãy tận hứng. Từ lúc này cho đến đầu giờ Thân, ai săn được nhiều con mồi nhất, trẫm sẽ trọng thưởng.”
Thứ Hoàng thượng ban thưởng không nhất định rất có giá trị, nhưng có ý nghĩa khác biệt, đó là vinh hạnh đặc biệt mà tất cả mọi người sẽ dốc toàn lực vào trận đi săn để tranh giành. Nhất là các thanh niên trẻ tuổi không có chức quan, nếu nhờ đó mà lọt vào mắt Hoàng thượng, không chừng có thể tìm được một nửa chức quan.
Hiếu Huệ đế thay trang phục đi săn, mang theo các thị vệ xuất phát. Theo Hiếu Huệ đế đến đây có Hoàng hậu và ba vị phi tần, chỉ có thể lưu lại trướng bồng. Ngay cả Đoan Ninh công chúa cũng tham gia, Hiếu Huệ đế và Hoàng hậu khá là để tâm người nhi nữ này, cố ý mượn cơ hội cho cô và thế tử Thần vũ hầu nuôi dưỡng cảm tình, vì tùy tùng rất đông nên không thể gọi là gặp gỡ riêng tư.
Tần Miễn, Lôi Thiết mang theo hai đứa con, chọn một hướng, giục ngựa đi xa.
Trưởng Tôn Hồng muốn đi cùng với nhóm họ, Trưởng Tôn Hách và Trần Mộc Phong một trái một phải che chở cậu nhóc đuổi theo. Chẳng qua, tiểu bạch mã của Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân mạnh hơn tiểu tông mã của Trưởng Tôn Hồng nhiều, chỉ chốc lát liền chạy xa. Trên đất dấu vó ngựa đông đảo, nhất thời không thể tìm ra bọn họ chạy theo hướng nào.
Khu vực săn bắn hoàng gia là nơi săn thú vui chơi giải trí của người trong hoàng thất, thú săn bên trong do người phụ trách khu vực săn bắn đặc biệt bỏ vào, không có mãnh thú như sài lang hổ báo gì gì, nguy hiểm nhất có lẽ cỡ như lợn rừng, nhưng hình thể sẽ không quá lớn, đa số là động vật loại nhỏ như dê hoang, hươu sao, thỏ hoang, gà rừng, cáo,… Vì để người chơi được khoái chí đã ghiền, số lượng con mồi không ít.
Một nhà bốn người Tần Miễn chạy không bao xa, Tần Miễn, Lôi Thiết liền phát hiện sau ụ cỏ nhỏ đầy tuyết có một con thỏ hoang béo mập. Hai phu phu ăn ý cho các nhi tử cơ hội.
Tần Miễn nhẹ giọng gọi: “Duệ Kỳ, Duệ Lân.”
Tần Duệ Kỳ luôn luôn săn sóc đệ đệ “Duệ Lân, đệ đến.”
Lôi Duệ Lân im lặng gật gật đầu, giục ngựa tiến lên, đáng tiếc do không có kinh nghiệm, khiến ngựa non phát động tĩnh quá lớn. Thỏ hoang nghe được tiếng động liền chấn kinh, thình lình tháo chạy, nhảy bắn thật xa.
“Ca!” Lôi Duệ Lân gấp đến độ hô một tiếng, cùng Tần Duệ Kỳ giục ngựa đuổi theo.
Tần Miễn, Lôi Thiết luôn bảo trì khoảng cách hai trượng với hai đứa nhóc.
Đúng lúc này, một con hươu sao kinh hoảng xông ra từ dốc nghiêng của bìa rừng.
Tần Duệ Kỳ rút ra một mũi tên trong túi tên, kéo căng dây cung, cây tên lông vũ lao đi nhanh như tia chớp, cắm vào bụng hươu sao.
“Ca ca lợi hại ghê, nhanh như vậy đã săn được.” Lôi Duệ Lân đã chạy ra rất xa, hâm mộ xoay người, tiếp tục tìm kiếm con mồi.
“A Thiết, huynh trông Duệ Kỳ nhé.” Tần Miễn nói xong, theo sát phía sau tiểu nhi tử.
Tần Duệ Kỳ giục ngựa chạy đến trước mặt hươu sao, nhìn sang Lôi Thiết như hiến vật quý.
“Không tồi.”
Lời khen của Lôi Thiết rất đơn giản kiệm lời, nhưng Tần Duệ Kỳ vẫn rất cao hứng.
Lôi Thiết nhặt con mồi lên, rút mũi tên lông vũ ra thả vào lại túi tên đại nhi tử, buộc con mồi lên ngựa.
“Lão cha, chúng ta tiếp tục.”
“Ừ.”
Hai phụ tử tuỳ tiện chọn đại một hướng chạy đi.
Xa xa, Lôi Duệ Lân quyết tâm đuổi theo không bỏ một con sơn dương ước chừng hơn năm mươi cân, phối hợp với Tần Miễn chặn đầu nó lại.
Lôi Duệ Lân đang định bắn tên, một mũi tên lông vũ màu hồng đột nhiên từ xa xa bay tới, bắn trúng sơn dương trước một bước.
Tần Miễn nhăn mày, nhìn lại, một thiếu niên tử y mười một mười hai tuổi vẻ mặt ngạo mạn ngồi trên lưng ngựa, không nhanh không chậm buông cung trong tay xuống Bên cạnh còn có một nam tử hoa phục tuổi chừng hai mươi tư hai mươi lăm, sắc mặt có chút bất đắc dĩ.
“Bái kiến Trấn quốc phu nhân, An Bình huyện công.” Nam tử trẻ tuổi ở trên ngựa ôm quyền.
Tần Miễn nhàn nhạt nói: “Không cần đa lễ.”
Lôi Duệ Lân trừng mắt thiếu niên, bất mãn nói: “Ngươi là ai? Vì sao cướp con mồi của ta?”
Thiếu niên giục ngựa đến gần, nhặt con mồi lên đưa cho nam tử trẻ tuổi, giương giọng nói: “Trần Bác Đông. Con mồi của ngươi á? Tài nghệ của ngươi không bằng người còn trách ai?”
“Trần Bác Đông?” Lôi Duệ Lân bình tĩnh nhướng mày “Ca ca của Trần Bác Nam?”
Mặt Trần Bác Đông tối đi, quát: “To gan! Ngươi dám gọi thẳng tên ta?”
Lôi Duệ Lân khoanh tay trước ngực, cười nhạo một tiếng, chậm rì rì nói: “Vì sao không dám? Tuy ngươi là trưởng tử của Đại hoàng tử điện hạ, nhưng không có phong hào, bản công tử lại là An Bình huyện công do Hoàng thượng sắc phong. Rốt cuộc là ai to gan, hay là thỉnh giáo Hoàng thượng một chút.”
Tần Miễn mỉm cười.
“Ngươi!” Trần Bác Đông biến sắc, tay cầm dây cương vì dùng sức nên biến thành màu xanh trắng, nghiến răng nghiến lợi nói “Lôi Duệ Lân, chúng ta chờ xem.”
Cuối cùng vẫn còn chút lý trí, Trần Bác Đông quay đầu ngựa phi xa.
Lôi Duệ Lân làm một mặt quỷ với đối phương, nháy mắt mấy cái với phụ thân, thảnh thơi giục ngựa đuổi theo.
Tần Miễn đoán ra tính toán của nhi tử, cười thầm không ngớt.
Nam tử trẻ tuổi quay đầu nhìn lại, ánh mắt xẹt qua Tần Miễn, không biết nên nói gì. Tranh chấp giữa tiểu hài tử, mình không nên nhúng tay thì hơn, bằng không, vấn đề nhỏ cũng biến thành vấn đề lớn.
Trần Bác Đông nhanh chóng phát hiện Lôi Duệ Lân đi theo phía sau mình, sắc mặt xanh mét.
Lúc này, một con cáo đen lông điểm bạc xinh đẹp xông vào tầm mắt mọi người.
Trần Bác Đông mừng rỡ, tức tốc rút ra một mũi tên lông vũ. Ai ngờ còn chưa kịp bắn tên, một mũi tên nhọn ‘vèo’ một cái, từ phía sau bay dọc qua Trần Bác Đông, đâm thủng cần cổ yếu ớt của cáo đen. Cáo đen lông điểm bạc đi đời nhà ma.
Trần Đác Đông thình lình quay đầu, thấy động tác thu tay của Lôi Duệ Lân, tức đến khó thở “Lôi Duệ Lân! Ngươi dám cướp con mồi của bản công tử!”
“Tài nghệ của ngươi không bằng người còn trách ai?” Lôi Duệ Lân không chút hoang mang đốp trả, cưỡi ngựa non chạy tới, nhặt con mồi đưa cho Tần Miễn.
Trần Bác Đông nghẹn khuất cực kỳ “Ngươi!”
Tần Miễn không coi ai ra gì, bỏ con mồi vào hầu bao.
Lôi Duệ Lân le lưỡi với Trần Bác Đông, thúc nhẹ bụng ngựa, nghênh ngang mà đi.
“Hừ!” Trần Bác Đông thẹn quá thành giận, nện một quyền lên cây tùng bên cạnh, tuyết đọng rì rào rơi xuống. Hắn kéo dây cương, ý đồ đuổi theo Lôi Duệ Lân.
Nam tử trẻ tuổi vội vàng ngăn lại “Bác Đông, bình tĩnh một chút. Đừng nhìn tiểu tử kia tuổi không lớn, nhưng sức lực chẳng hề nhỏ đâu. Ngươi không thấy một tên vừa rồi bắn thủng cổ cáo đen sao? Chắc chắn là dùng nội lực.”
“Cữu cữu, cữu thật sự cho rằng người bắn tên là Lôi Duệ Lân ư?” Trần Bác Đông không cho là đúng “Nhất định là Trấn quốc phu nhân.”
Nam tử trẻ tuổi lắc đầu “Trấn quốc phu nhân đứng cách An Bình huyện công khoảng hai trượng, không thể nào trong mấy tức ngắn ngủi thực hiện động tác tới gần An Bình huyện công, rút mũi tên từ túi tên của An Bình huyện công ra, rồi trở lại khoảng cách xa hai trượng bắn tên được.”
Trần Bác Đông không phản bác, ngược lại nói: “Cha nó bắt cha ta, nó chính là kẻ thù của ta, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy ư. Còn nữa, dạo này Hoàng gia gia rất lãnh đạm với ta… ta vốn định săn con cáo đen lông điểm bạc hồi nãy tặng cho Hoàng gia gia.”
Nam tử trẻ tuổi âm thầm thở dài, không nói gì. Đại hoàng tử phản quốc là tội lớn, Hoàng thượng không định tội liên luỵ đến những người khác trong phủ Đại hoàng tử đã là vạn hạnh trong bất hạnh. Nếu Trần Bác Đông cứ tiếp tục nhằm vào Lôi Duệ Lân, chỉ càng chọc Hoàng thượng không vui.
Tần Miễn và Lôi Duệ Lân không để đoạn nhạc đệm này trong lòng, chạy băng băng trong rừng cây gần hai canh giờ, Lôi Duệ Lân tổng cộng săn được một con cáo đen lông điểm bạc, năm thỏ hoang và một gà rừng. Tần Miễn chủ yếu là bồi nhi tử, không săn gì cả.
“Phụ thân, ta đói bụng.” Lôi Duệ Lân hơi đau lòng ngựa non, từ trên ngựa nhảy xuống, xoa xoa đầu nó.
Ngựa non thân mật cọ cọ ***g ngực nhỏ của nhóc.
Tần Miễn hỏi: “Ngươi muốn về doanh địa hay ở đây ăn chút gì luôn.”
Lôi Duệ Lân nói: “Về doanh địa, để cho ngựa non ăn chút cỏ khô.”
Tần Miễn ôm nhóc ngồi lên ngựa của mình, dắt ngựa non trở lại doanh địa.
Trong doanh địa đang nấu cơm, hương thơm tản ra từng đợt.
Lôi Thiết và Tần Duệ Kỳ đã sớm trở lại, không biết lấy ra một bó củi từ chỗ nào, dọn sạch sẽ một miếng đất ở góc hẻo lánh, nhóm lên đống lửa, trên giá treo bốn con gà rừng, đã nướng khá lâu, màu sắc vàng óng, còn chảy ra mỡ, làm người thèm nhỏ dãi.
Tần Duệ Kỳ ngồi đối diện với Lôi Thiết, hai cây gỗ trong tay xuyên hai con cá, có lẽ lấy từ nhà bếp, bất quá hơi cháy.
“Lão cha, ta đói bụng.” Lôi Duệ Lân nhảy xuống ngựa chạy tới.
Tần Miễn ném dây cương cho thị vệ, không nhanh không chậm theo sát.
“Chờ.” Lôi Thiết nhìn quét tức phụ và tiểu nhi tử một lần, xác định họ không có bị thương, thu hồi tầm mắt, từ trong hầu bao cầm ra một lọ đồ gia vị, rắc lên gà nướng, dùng chổi nhỏ quết đều rồi nướng tiếp.
Tần Miễn đặt mông ngồi xuống bên cạnh y, hai tay nâng cằm, cười mỉm chi, chờ được cho ăn.
Lôi Duệ Lân lấy ra hai bao khô bò, một bao đưa ca ca, một bao đưa hai vị phụ thân, hai huynh đệ đầu kề bên đầu, vừa ăn vặt vừa nhỏ giọng nói chuyện, chủ yếu là Lôi Duệ Lân kể chuyện gặp phải Trần Bác Đông cho Tần Duệ Kỳ nghe.
-Hết chương 199-
——–
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
177 chương
30 chương