Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam
Chương 197
Tần Văn Tài xem xong chiết tử, mặt không còn chút máu, hai tay phát run. Ông vạn lần không ngờ, mười năm trước chính là trưởng tử của ông, Tần Kiệm âm thầm thuê sát thủ bắt cóc Tần Miễn năm đó mới lên mười hai đi. May mắn là hai sát thủ kia chưa kịp ra tay với Tần Miễn thì gặp phải kẻ thù, Tần Miễn thông minh nhân cơ hội chạy thoát. Chỉ tiếc nó không tránh khỏi vận rủi, bị kẻ buôn người bán đến nhà giàu có làm tiểu tư, hai năm sau mới tìm được cơ hội chạy trốn, đào vong đến thôn Thanh Sơn, ngất xỉu vì bệnh, sau đó bị bắt gả cho Lôi Thiết làm vợ, không qua bao lâu thì ‘mất trí nhớ’ ngoài ý muốn…
Sở dĩ Tần Kiệm mưu đồ xuống tay với đệ đệ ruột là mấy đời tổ tiên Tần gia truyền xuống hai bản y thư, một quyển là《 Thiên kim dược phương 》tổ tiên tình cờ có được, một quyển là đúc kết nhiều đời tâm huyết của tiền bối Tần gia biên soạn 《 Tần thị y thuật tập 》. Hai bản y thư này không chỉ góp nhặt gần ngàn phương thuốc quý hiếm thế nhân không biết, còn ghi chép gần ngàn bệnh án chân thực, trong đó bao gồm một vài ca quái bệnh cùng với phương pháp điều trị.
Tại Thái y viện, y thuật Tần Văn Tài không phải cao nhất, nhưng địa vị là tối cao, còn là ngự y riêng của Hiếu Huệ đó, trong đó nguyên nhân quan trọng nhất chính vì Tần Văn Tài có hai bản y thư này, y thuật cao siêu, có thể phân biệt rất nhiều chứng bệnh thái y khác không biết.
Gia quy Tần gia có hai điều cực kỳ quan trọng, một, đích tử chưa được sinh ra, không thể sinh thứ tử Hai, hai bản y thư này chỉ truyền cho trưởng tử. Thế nhưng, Tần Văn Tài lúc còn trẻ tuổi phạm vào một điều. So chính thất cứng nhắc khô khan, ông thiên vị trắc thất ôn nhu như nước hơn, bởi vậy dẫn đến thứ tử ra đời trước đích tử, hơn nữa còn lớn hơn đích tử bốn tuổi.
Nhưng dù Tần Văn Tài hồ đồ đến đâu cũng không dám làm trái gia quy điều thứ hai. Bởi vì ông rất rõ, Tần gia có thể giữ vững mấy đời vinh quang không khỏi có quan hệ mật thiết với gia quy này. Sau khi đích tử ông chào đời, vừa thông minh vừa lanh lợi, rất được ông yêu thương, bởi vậy lực chú ý của ông dần trở lại với chính thất và đích tử, thậm chí năm đích tử lên bốn liền bắt đầu dạy nó phân biệt thảo dược, chuẩn bị dốc sức bồi dưỡng. Nhưng không ngờ, điều này gợi ra lòng ghen tỵ và không cam tâm của trưởng tử Tần Kiệm. Trước khi Tần Miễn sinh ra, người phụ thân thương nhất rõ ràng là gã. Theo năm tháng lớn dần, lại thêm người nương trắc thất thỉnh thoảng châm ngòi thổi gió, tâm Tần Kiệm ngày càng vặn vẹo, cuối cùng vào năm mười sáu tuổi, không thể nhịn được nữa, quyết định xuống tay với Tần Miễn. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Năm ấy vô tình gặp lại Tần Miễn, Tần Kiệm nhận ra đối phương mất trí nhớ, hơn nữa kiêng kị Lôi Thiết, chỉ âm thầm đề phòng Tần Miễn và cực lực ngăn cản hắn và Tần Văn Tài gặp mặt. Sau khi Tần Miễn và Lôi Thiết rời khỏi kinh thành, Tần Kiệm liền ném việc này ra sau đầu.
Sau này Tần Miễn, Lôi Thiết lại nhập kinh, biết được Tần Miễn vậy mà là Trấn quốc phu nhân, Tần Kiệm hoảng hồn, nơm nớp đề phòng rất lâu. Thấy Tần Miễn không có ý tìm tới cửa, gã đành kiềm chế, dùng mọi cách ngăn ngừa Tần Văn Tài chạm mặt Tần Miễn. Do kiêng kị thân phận của Tần Miễn và Lôi Thiết, gã không dám đối phó Tần Miễn, chỉ dám bắt tay với Tần Văn Tài bên này, thậm chí ra giá cao mua chuộc một tuỳ tùng thiếp thân theo cạnh Tần Văn Tài, bảo người nọ báo cáo cho gã nhất cử nhất động của Tần Văn Tài.
Nào nghĩ ngàn phòng vạn phòng, Tần Văn Tài và Tần Miễn vẫn gặp nhau, Tần Văn Tài vì muốn xác nhận thân phận Tần Miễn thậm chí còn cùng Tần Miễn đi Tây quan. Lúc này Tần Kiệm thật sự sợ hãi, một khi Tần Văn Tài biết được thân phận Tần Miễn cùng với chuyện mất tích năm đó có liên quan với gã, chẳng những gã sẽ thân bại danh liệt, hai bản y thư tổ truyền đừng hòng rớ vào, mà cũng vô duyên với của cải tích luỹ nhiều đời tới nay của Tần gia. Thế nên, Tần Kiệm lại nổi ác tâm, đánh bạo lén lút liên hệ sát thủ, chào giá cao thuê họ ám sát Tần Miễn. Gã tự cho rằng khi liên hệ với đám sát thủ, đã che dấu thân phận thật của mình rất tốt, cũng không dùng đầu óc ngẫm lại, Hoàng đế vươn tay tới trời, huống chi kinh thành ngay dưới chân thiên tử, tìm ra người nấp sau màn đối với Hoàng đế còn không dễ như trở bàn tay?
Chiết tử từ tay Tần Văn Tài trượt xuống, sắc mặt ông tái nhợt quỳ gục trên đất, nhất thời không biết nói gì “Hoàng thượng, vi thần…” Hiếu Huệ đế than nhẹ một tiếng, phất phất tay, nhàn nhạt nói: “Trẫm nể tình khanh, cho hắn giữ lại một cái mạng. Quỳ an đi.” Nội tình Hiếu Huệ đế tra được này chung quy xem như là chuyện nhà Tần Văn Tài, nếu không phải vì người Tần Kiệm đối phó là Trấn quốc phu nhân, công thần cứu vớt hơn một vạn tướng sĩ, ngài sẽ không nhiều chuyện nói cho Tần Văn Tài tư liệu tra được. Đây cũng là cho phu thê Trấn quốc công một sự công đạo.
“Vi thần khấu tạ Hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Tần Văn Tài nức nở nói, tâm phiền ý loạn lui xuống.
Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi(1).
Sau khi Tần Miễn, Lôi Thiết xuất cung thì về thẳng phủ Trấn quốc công.
Hai tiểu tử Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân không sợ lạnh kia đang ở trước cổng phủ Trấn quốc chơi đùa cùng Kim Mao và Nhất Điểm Bạch.
Trần Mộc Phong làm người giám hộ tạm thời của các nhóc, ở một bên trông trẻ. Lúc trước Tần Miễn đích thân giao hai nhi tử vào tay hắn ta, giờ đương nhiên phải giáp mặt trao trả.
Trưởng Tôn Hồng cũng đến đây, vui quậy với Nhất Điểm Bạch, Kim Mao.
Trần Mộc Phong nhìn ba đứa nhỏ chơi đùa, không cảm thấy nhàm chán chút nào.
Phúc quản gia cùng toàn bộ hạ nhân phủ Trấn quốc công sắp hàng chỉnh tề đứng ở một bên, chuẩn bị nghênh đón hai vị chủ tử.
‘Lộc cộc, lộc cộc…’
Tiếng vó ngựa đến gần làm tất cả mọi người ngẩng đầu.
Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân vắt chân xông lên.
“Phụ thân! Lão cha!”
Kim Mao, Nhất Điểm Bạch vui vẻ theo sau.
Tần Miễn và Lôi Thiết trên lưng ngựa cúi xuống, mỗi người nhấc một nhi tử lên, đặt ngồi phía trước mình.
“Nhi tử, có nhớ phụ thân không?” Tần Miễn hôn chụt một cái thật vang lên mặt Tần Duệ Kỳ.
Mặt than nhỏ của Tần Duệ Kỳ tức thì ửng đỏ.
Tần Miễn không khỏi cười to “Ha ha ha…”
Lôi Duệ Lân bĩu môi nhìn qua Lôi Thiết, ánh mắt tràn ngập ám chỉ “Lão cha.”
Động tác Lôi Thiết cứng đờ.
“Ha ha ha…” Tần Miễn chôn đầu vào vai nhỏ của đứa con, cười ha hả.
Tần Duệ Kỳ nhìn bộ dáng đệ đệ làm nũng và biểu cảm khó xử của lão cha, khoé môi nhoẻn nụ cười khẽ.
Trần Mộc Phong cách đó không xa thấy biểu hiện đáng thương hề hề của Lôi Duệ Lân, bật cười ra tiếng.
Lôi Thiết ho nhẹ, hai tay đặt dưới nách tiểu nhi tử, nâng con lên đưa tới trước mặt tức phụ, ý đồ không cần nói cũng biết.
Tần Miễn vừa cười vừa hôn tiểu nhi tử thiệt vang dội “Vừa lòng chưa?”
Lúc này Lôi Duệ Lân mới cười khanh khách, được lão cha ôm trở về, ổn định trước người y.
Trưởng Tôn Hồng chưa từng thấy dáng vẻ kia của Lôi Duệ Lân, làm mặt quỷ với nhóc, sẽ không thừa nhận trong lòng hơi hơi hâm mộ, phụ thân cậu nhóc chưa bao giờ hôn cậu nhóc hết.
Ngựa chạy đến cửa phủ, Tần Miễn, Lôi Thiết ôm nhi tử nhảy xuống ngựa.
“Cung nghênh lão gia, phu nhân hồi phủ!”
“Miễn lễ.”
Lôi Thiết khẽ gật đầu, đi đến trước mặt Trần Mộc Phong.
“Đã phiền ngươi chiếu cố Duệ Kỳ, Duệ Lân, đa tạ.”
Trần Mộc Phong cười nói: “Ta trả hai tiểu gia hỏa hoàn hoàn chỉnh chỉnh cho các ngươi đấy nhé.”
Tần Miễn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hai nhi tử, cười ha hả nói: “Nhìn ra ngươi chăm sóc chúng rất tốt mà, mặt béo ù ụ.”
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân theo bản năng sờ sờ mặt mình.
Tần Miễn, Trần Mộc Phong cười rộ lên.
Lôi Duệ Lân nói: “Phụ thân, lão cha, ta muốn xem ngựa.”
“Không phải lão cha các ngươi đã cho người đưa hai ngựa non về đây trước à? Các ngươi vẫn chưa xem?” Tần Miễn khá là kinh ngạc, cứ đinh ninh hai tiểu gia hỏa sẽ vội vã chạy đi xem rồi.
Tần Duệ Kỳ nói: “Ta và đệ đệ muốn cùng xem với phụ thân, lão cha”
Tần Miễn mỉm cười, vui mừng ôm vai đứa con “Vậy đi thôi, chúng ta cùng đi. Hồng nhi, ngươi có muốn đi cùng không?”
Trưởng Tôn Hồng gật đầu “Dạ có, cám ơn Tần thúc thúc.”
Vì thế, ba lớn ba nhỏ cùng nhau vào phủ.
Hai tay Tần Miễn chia ra nắm tay Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân. Hai tiểu tử này tuy luôn luôn tự nhận mình trưởng thành không cần người lớn dắt đi, nhưng đã lâu không gặp phụ thân, rất muốn thân cận, chẳng những không có kháng nghị, còn nắm ngược tay phụ thân thật chặt.
Lôi Duệ Lân nhìn nhìn Lôi Thiết bên cạnh, nắm lấy tay y, cười cười với y.
Lôi Thiết khẽ gật đầu.
Trần Mộc Phong và Trưởng Tôn Hồng đi phía sau, nhìn một nhà bốn người trước mặt đắm mình trong bầu không khí hoan hỉ, không hiểu sao cảm thấy bản thân có chút dư thừa.
Chỉ chốc lát liền đến chuồng ngựa.
Hai con ngựa non đã được hạ nhân bố trí ổn thoả trong chuồng ngựa, cũng được tắm rửa sạch sẽ, đang cúi đầu gặm cỏ khô.
“Xinh đẹp quá!” Trưởng Tôn Hồng ngắm nhìn hai chú ngựa non, trong mắt tràn ngập hâm mộ, kinh hô trước nhất.
Hai mắt Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân sáng rực, buông tay phụ thân ra, chạy đến trước chuồng ngựa.
Trần Mộc Phong đánh giá tỉ mỉ hai con ngựa non, bình luận: “Căn cốt hai con ngựa này không tệ. Bắt ở Tây Man sao?”
“Đúng.” Tần Miễn cười nói “Ta và A Thiết đặc biệt chạy đến chỗ sâu trong thảo nguyên Tây Man bắt.”
Hai ngựa non từng được Tần Miễn, Lôi Thiết dùng linh khí chải vuốt căn cốt, nhận thấy khí tức quen thuộc ở Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân, nên thời điểm hai nhóc chìa tay sờ chúng nó, chẳng những không trốn tránh, ánh mắt còn rất dịu ngoan.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân sờ lông bờm tuyết trắng mềm mượt trên mình ngựa non, yêu thích không thôi.
Trưởng Tôn Hồng nhịn không được, cũng vươn tay đến trước mặt ngựa non.
Ai ngờ, ngựa non phát ra một tiếng phì phì trong mũi, nhìn cậu nhóc một cái, đầu dịch sang bên cạnh để trốn.
Bàn tay Trưởng Tôn Hồng vươn ra cứng đờ giữa không trung, vẻ mặt thụ thương.
“Ha ha ha…” Lôi Duệ Lân buồn cười, ôm cổ ngựa non, vì nó chỉ thân thiết với mình mà đắc ý không thôi.
Trưởng Tôn Hồng dù sao cũng là con cháu thế gia, gia giáo không tầm thường, thế nên khí độ cũng không tầm thường, sửng sốt chốc lát liền rụt tay về, bức ép hơi nước tủi thân trong mắt trở ngược lại, bình tĩnh nói: “Không phải các ngươi nói về sau sẽ cưỡi ngựa non đi săn thú cùng phụ thân và lão cha sao? Hai con ngựa này còn nhỏ như vậy, khẳng định chạy không nhanh.”
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân đều có tu vi trong người, sao không nhìn ra hai ngựa đã được phụ thân cải thiện thể chất? Tần Duệ Kỳ nói chắc nịch: “Chạy nhanh.”
-Hết chương 197-
————
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
177 chương
30 chương