“Ra là vậy.” Không ai hoài nghi, Tần Miễn có năng lực giải độc cho hơn vạn tướng sĩ đã chứng minh bản lĩnh của hắn. Sau khi dược đồng đưa nước thuốc tới, tất cả đều uống một ly, quả nhiên *** thần và thể lực hồi phục rất nhiều, nở nụ cười cảm kích với Tần Miễn, nói cảm tạ xong tiếp tục bận rộn. Phía đông hiện lên một tia nắng. Trời sắp sáng! Trống trận phía Đại Hạ quốc trở nên càng dồn dập, dùi trống liên tiếp gõ vào thùng trống, thế tấn công của các tướng sĩ càng thêm mãnh liệt. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Thời gian hai nén hương trôi qua, bỗng khắp nơi vang lên tiếng thổi sừng trâu kỳ quái, làn điệu cũng rất kỳ lạ, từ cao xuống thấp rồi luôn thấp kéo dài đến mức không thể nghe thấy. Tần Văn Tài và mấy người Vu đại phu đều lộ vẻ mặt khiếp sợ, ánh mắt tràn ngập kinh hỉ. Tần Miễn khó hiểu hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?” “Đầu hàng… quân Thổ La quốc đầu hàng!” “Quá tốt rồi, nếu tốc độ nhanh còn có thể kịp về nhà ăn Tết.” “Rốt cuộc có thể về nhà rồi!” “…” Nửa canh giờ sau, tiền phương truyền về tin tức xác thực, Lôi Thiết dẫn đầu sáu viên mãnh tướng dưới trướng bắt sống ba chủ tướng phe địch, một người là Lưu Mãn Hối, Tam hoàng tử Thổ La quốc, một người là Thịnh Tự Hạo, mãnh tướng Thổ La quốc, cuối cùng chính là mãnh tướng kiêm quân sư quân đội Thổ La, Doãn Hạng Chiêu, chủ ý ác độc hạ độc binh sĩ Đại Hạ là do gã ra. Kế tiếp, nơi đóng quân lại di dời. Tiền phương phái năm ngàn binh lính quay về giúp nhóm quân y an trí cho thương binh và xử lý thi thể những binh sĩ bỏ mình. Tần Miễn và nhóm quân y đều chờ trong trướng bồng mới, chăm sóc các thương binh. Lão thiên gia dường như vui mừng trước nghĩa cử nhân đạo của Đại Hạ quốc, chiều hôm đó đổ trận tuyết thật lớn. Lôi Thiết bận rộn nửa tháng xử lý quân vụ trong binh doanh đâu vào đấy, tiếp đó nhận được thánh chỉ của Hiếu Huệ đế, tức khắc khải hoàn về triều, cũng áp giải bốn người Trần Sấm, Lưu Mãn Hối, Thịnh Tự hạo và Doãn Hạng Chiêu vào kinh. Lôi Thiết nói cho Tần Miễn, trận chiến này Thổ La quốc hao tổn gần hai mươi vạn binh lính. Ngoài ra, Lưu Mãn Hối và Doãn Hạng Chiêu gần như là cánh tay trái phải của Hoàng đế Thổ La, Hiếu Huệ đế ắt sẽ lợi dụng điểm này khiến Thổ La cắt đất đền tiền, Thổ La chắc chắn nguyên khí đại thương, ít nhất trong vòng mười năm sẽ không dám khơi mào chiến tranh với Đại Hạ. Trước hôm xuất phát một ngày, trời lại đổ cơn tuyết nhỏ, bông tuyết giống như tơ liễu, trái lại tăng phần lãng mạn. Tần Miễn đang ở trong quân trướng của Lôi Thiết quân thu dọn hành lý, chợt nhớ ra một sự kiện, nhìn về phía nam nhân đang ngồi cạnh bàn viết chiết tử. “Đương gia, có phải huynh quên mất một chuyện rồi không?” “Đương gia?” Động tác Lôi Thiết chợt khựng, nghĩ thầm, tức phụ y rất biết câu dẫn y. Nhớ tới phần tấu chương này cần phải gửi đi sớm, y kiềm chế không ngẩng đầu lên “Bắt ngựa non?” Tần Miễn cười “May mà huynh còn nhớ, nếu không hai nhi tử sẽ không tha cho huynh đâu.” Lôi Thiết viết tấu chương xong, sai người đưa khẩn cấp tới kinh thành, rồi phủ thêm áo choàng cho Tần Miễn, kéo người ra lều trại, sai người dắt hai con ngựa đến, hai người họ giục ngựa chạy ra khỏi quân doanh. Kim Điêu kêu dài một tiếng, nương theo gió mạnh, nhẹ nhàng vỗ cánh đuổi theo, luôn xoay quanh trên đỉnh đầu họ hai trượng. Tuyết rơi càng lúc càng lớn, tơ liễu biến thành sợi bông, bay lả tả. Phi nước đại hơn nửa canh giờ, Tần Miễn, Lôi Thiết xâm nhập thảo nguyên Thổ La quốc. Từng bầy ngựa hoang, dê hoang tĩnh lặng đi lại trên thảo nguyên, nhởn nhơ gặm cỏ khô dưới đất. Lôi Thiết dùng linh thức thu trọn quang cảnh khắp thảo nguyên vào phạm vi đường nhìn, cẩn thận tìm kiếm ngựa con giống khoẻ mạnh nhất. Tần Miễn vỗ rớt tuyết vương trên người y, thuận miệng nói: “Nếu có thể tìm được một cặp ngựa song sinh là tốt nhất.” Khoé miệng Lôi Thiết giật giật, tức phụ thật thích làm khó y. Tần Miễn cười to, ra sức vỗ vai đối phương “Ha ha ha… Đùa thôi mà!” Lôi Thiết như có suy nghĩ “Nơi này không ít ngựa hoang, tìm hai con giống nhau hẳn là không khó.” “Đúng ha.” Tần Miễn phản ứng lại “Cùng một thai song sinh cũng chưa hẳn sẽ giống hệt nhau.” Hai người giục ngựa chạy thêm một đoạn, từ xa xa thấy một đám ngựa hoang phi về phía này. Vận khí cả hai rất không tệ, vậy mà thật sự phát hiện hai chú ngựa non cực kỳ giống nhau trong đàn ngựa kia, không lớn, phỏng chừng vừa mới sinh hai ba tháng, nom xinh xắn đáng yêu. Một đôi mắt to ngập nước tựa như đá lưu ly, mượt mà sáng bóng, tuy trên mình có nhiều vết bẩn nhưng vẫn nhìn ra bộ lông toàn thân đều thuần trắng, mã ngoài tuấn mỹ, nện bước vững vàng. Tần Miễn và Lôi Thiết vui mừng nhìn nhau. Tần Miễn kêu lên: “Tốt quá!” “Để ta.” Lôi Thiết cầm ra hai sợi dây thừng từ không gian, hùng dũng phi thân khỏi mình ngựa, bay đến hai con bạch mã. Kim Điêu tâm tư ngứa ngáy phi sát theo. Một người một chim phối hợp tách hai con bạch mã ra khỏi đàn, tiếp đó, hai tay Lôi Thiết chia ra chế trụ gáy hai ngựa non. Hai ngựa non hí một tiếng, ngoan ngoãn quỳ xuống đất để Lôi Thiết đeo dây thừng cho chúng nó. Tần Miễn phi ngựa chạy qua, bắn ra một đạo linh quyết tẩy rửa. Hai con ngựa nháy mắt trở nên sạch sẽ, bộ lông tuyết trắng không có lấy một sợi tạp sắc. Từ Tây quan trở lại kinh thành là một đoạn đường rất dài, Tần Miễn đút cho mỗi con một viên đan dược cường thân kiện thể. Hai người dắt ngựa non về doanh địa. Người trong binh doanh gần như không ai không biết phu phu Trấn quốc đại tướng quân có một cặp nhi tử song sinh đáng yêu, vừa nhìn thấy hai con ngựa non liền biết là tặng cho ai, người phụ trách quản lý ngựa dĩ nhiên không dám không cẩn thận chăm sóc. Đêm đó, người cả quân doanh tập trung đông đủ, vây quanh lửa trại ăn một bữa khánh công yến. Hôm sau trời vừa sáng, Lôi Thiết và vài chủ tướng lĩnh năm ngàn tiền quân áp giải Đại hoàng tử Trần Sấm và ba người Lưu Mãn Hối khởi hành về trước. Chúng tướng sĩ còn lại sẽ theo sát sau đó. Cờ lớn thêu chữ ‘Lôi’ phần phật trong gió dẫn đầu đội ngũ, đi đến đâu, dân chúng nơi đó đều khua chiêng gõ trống, vui mừng khôn xiết. Để về kinh thành nhanh nhất có thể, Tần Miễn và Lôi Thiết lặng lẽ thêm nước linh tuyền vào cơm nước của các tướng sĩ, thế nên một đường này *** thần đoàn quân luôn phấn chấn, đi nhanh cả ngày cũng không biết vất vả là gì. Chỉ khổ cho bọn Trần Sấm, Lưu Mãn Hối, Thịnh Tự Hạo và Doãn Hạng Chiêu, không biết bị Tần Miễn hạ dược gì, cả người vô lực, còn phải chịu xóc nảy trong xe ngựa, mỗi ngày đều nôn vài lần, đi chưa được bốn ngày đã gầy đi ít nhất mười cân. Trên đường, cũng không phải không có người mưu đồ giải cứu bọn họ, đáng giận là võ công của Lôi Thiết và Tần Miễn quá lợi hại, có hai người ở đây, ai cũng đừng hòng đạt mục đích. Nhanh đuổi chậm đuổi, rốt cuộc ngày Hai mươi tháng Chạp, đội quân tiến vào phạm vi kinh thành. Sáng sớm, Hiếu Huệ đế đích thân dẫn đầu Hoàng hậu, Nhị hoàng tử và các công chúa, cùng văn võ đại thần chờ trên tường thành. Đông Dương thư viện cho nghỉ đông từ ngày Mười tháng Chạp, Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân đương nhiên sẽ không bỏ lỡ ngày quan trọng này. Lúc này cũng ở trên tường thành. Vì hai tiểu gia hỏa được Hiếu Huệ đế yêu thích nên được chiếm cứ vị trí bắt mắt nhất. Hai huynh đệ mặc miên bào màu đỏ giống hệt nhau, đầu đội mũ đông, cổ quấn khăn choàng, đeo bao tay đồng bộ, tựa như hai tiểu kim đồng. Hiếu Huệ đế mỗi tay nắm một đứa. Nhất Điểm Bạch và Kim Mao cũng có mặt, ghé vào con lươn tường thành giống như người. Gần buổi trưa, cuối quan đạo xuất hiện một dòng người mặc khôi giáp binh sĩ, đông nghìn nghịt một vùng. Lý công công hưng phấn nói: “Hoàng thượng, đến rồi ạ!” “Cuối cùng phụ thân và lão cha cũng đã về!” Lôi Duệ Lân nhảy dựng lên, vẫy tay với phương xa. Hiếu Huệ đế buồn cười nói: “Tiểu tử đừng kích động, vẫn còn rất xa, hai cha của các ngươi không thấy được đâu.” Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân nhìn nhau cười: Phụ thân và lão cha nhất định có thể nhìn thấy. “Ca, có khi nào lão cha quên mất chuyện bắt ngựa non cho chúng ta không?” Hai tay Lôi Duệ Lân đỡ cằm, dồn thịt trên khuôn mặt vào một chỗ, trông béo ù ụ, rất đáng yêu. Tần Duệ Kỳ nói: “Sẽ không.” Đoan Ninh công chúa hiếu kỳ hỏi: “Ngựa non gì vậy?” Vẻ mặt Tần Duệ Kỳ kiêu ngạo “Bắt từ Tây Man quốc.” Lôi Duệ Lân giải thích: “Phụ thân nói chờ lão cha trở về sẽ dẫn cả nhà đi săn thú, ta và ca ca nói với phụ thân chúng ta cần hai con ngựa nhỏ. Phụ thân bảo chúng ta viết thư nhờ lão cha bắt ngựa ở Tây Man quốc về.” Nhị hoàng tử khẽ gật đầu, nói: “Hoàn cảnh Tây Man tương đối khắc nghiệt hơn Đại Hạ chúng ta, ngựa nước họ quả thật phổ biến và cường tráng hơn ngựa của chúng ta.” Hiếu Huệ đế như có suy nghĩ, vỗ vỗ vai Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân “Săn thú? Ý kiến hay. Duệ Kỳ, Duệ Lân, hôm nào Hoàng thượng bá bá mời các ngươi đi săn thú ở khu săn bắn hoàng gia.” Trong lúc trò chuyện, đội ngũ Lôi Thiết cách ngày càng gần. Tần Miễn và Lôi Thiết kỵ mã chạy song song dẫn đầu đội ngũ. Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân mừng rỡ huơ huơ hai tay. Thấy hai hài tử vẫy tay, Tần Miễn mỉm cười, cũng phất phất tay. Lôi Thiết vẫn một bộ mặt ngàn năm không biểu cảm, nhưng ánh mắt dừng ở gương mặt Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân hơi lâu chút. “Lão cha không có vẫy tay.” Lôi Duệ Lân tiếc nuối nói. Hiếu huệ đế, Hoàng hậu, Nhị hoàng tử, và chúng đại thần tưởng tượng hình ảnh Lôi Thiết vẫy tay, đều nhịn không được bật cười. Đội ngũ đến trước cổng thành rất nhanh, các tướng sĩ nghe tiếng chiêng trống tiếng pháo nổ đón mừng trong thành, nét mặt đều lộ ra nụ cười tự hào. Lôi Thiết lĩnh mọi người xuống ngựa, mặt hướng vào tường thành, quỳ một gối xuống. “Chúng thần tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Mọi người trên tường thành cũng cùng quỳ theo, đồng thanh hô “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” thanh thế lớn mạnh, thẳng tiến mây trời. “Chúng ái khanh bình thân!” Hiếu Huệ đế cười sang sảng, tràn ngập khí khái “Trấn quốc đại tướng quân, làm rất tốt, không cô phụ sự tín nhiệm của trẫm dành cho khanh!” Lôi Thiết: “Nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, chúng thần may mắn không làm nhục thánh mệnh.” Hiếu Huệ đế mang theo mọi người từ trên tường thành đi xuống. Chờ Hiếu Huệ đế an vị trên loan giá, Lôi Thiết dẫn thủ hạ theo sau, các văn võ đại thần đi cuối cùng, trong tiếng hoan hô của lão bá tánh hai bên đường tiến về hoàng cung. Tần Miễn, Lôi Thiết, Tần Văn Tài và vài vị tướng quân trực tiếp vào cung, đi đến Ngự thư phòng, chính thức phục mệnh với Hoàng đế. Hiếu Huệ đế hỏi sơ về quá trình giao chiến cùng Thổ La quốc, lại hỏi Tần Miễn phương pháp giải độc cụ thể rồi cho mọi người quỳ an, dặn họ trở về nghỉ ngơi thật tốt, hôm sau lâm triều lại kể chi tiết. Sau khi mọi người cáo lui, Hiếu Huệ đế giữ riêng Tần Văn Tài lại. Hiếu Huệ đế từ trên cao nhìn xuống, đánh giá Tần Văn Tài, hỏi thẳng: “Tần ái khanh, Trấn quốc phu nhân là nhi tử khanh?” Tần Văn Tài sửng sốt, vội vã quỳ xuống, thành thật trả lời “Dạ phải, Hoàng thượng. Trấn quốc phu nhân là đích tử của vi thần, mười năm trước bị mất tích ngoài ý muốn. Lần trước ở Ngự thư phòng, vi thần bắt gặp tướng mạo Trấn quốc phu nhân liền nổi lòng nghi ngờ về thân phận hắn. Vi thần không dám giấu diếm Hoàng thượng, sở dĩ nóng lòng muốn đi Tây quan, một nửa nguyên nhân là để xác nhận chuyện này. Thần cả gan hỏi Hoàng thượng làm sao biết được chuyện này?” Hiếu Huệ đế nói với ý vị sâu xa “Tần ái khanh, ngoài Trấn quốc phu nhân, ngươi còn có một nhi tử giỏi khác nữa.” Tần Văn Tài nghi hoặc không thôi, trong lòng bỗng thấy bất an “Xin thứ cho vi thần ngu dốt.” Hiếu Huệ đế ra hiệu Lý công công đưa cho Tần Văn Tài phần tư liệu ngài tra được. Tần Miễn là do Hiếu Huệ đế phái đi Tây quan cứu người, sự tình cực kỳ trọng đại, lại có người dám nửa đường ám sát hắn, vậy chẳng khách nào đối nghịch với Hiếu Huệ đế, đối nghịch với hoàng quyền. Hiếu Huệ đế đương nhiên phải tra rõ chân tướng, không ngờ vừa tra thì tra đến trên đầu Tần Kiệm, trưởng tử Tần Văn Tài. Trước kia Hiếu Huệ đế từng điều tra thân thế Tần Miễn, nhưng người phía dưới chỉ tra được chuyện sau mười bốn tuổi của Tần Miễn, ngoài ra không còn gì khác. Qua thẩm vấn Tần Kiệm, Hiếu Huệ đế mới biết Tần Miễn chính là đích tử của Tần Văn Tài. -Hết chương 196- ———