Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam
Chương 195
“Vậy…” Tần Văn Tài buồn buồn nhìn hắn, nghĩ nghĩ, nói “Được. Chắc ngươi cũng biết nương ngươi rất nhớ mong ngươi, đợi sau khi trở về, cha liền dẫn ngươi –”
Lôi Thiết bất chợt đứng lên, lạnh giọng nói: “Tần ngự y, nội tử đã nói cho hắn thời gian.”
Tần Văn Tài cũng nổi trận lôi đình, trầm giọng nói: “Đại tướng quân! Đương nhiên phụ tử chúng ta sẽ thương lượng chuyện này, ngài không có tư –”
“Tần ngự y!” Tần Miễn cắt ngang lời có phần thái quá của ông, ôm chặt hông Lôi Thiết bảo vệ “Lôi Thiết là ái nhân của ta, bất cứ chuyện gì của ta, y cũng có tư cách quyết định.”
Vẻ mặt Tần Văn Tài như bị thụ thương nhìn hắn, tay phải vươn ra muốn chạm vào hắn “Miễn nhi, vi phụ chỉ là…” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Thiết ấn bả vai Tần Miễn khiến hắn ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Tần Văn Tài.
“Tần ngự y, ngươi có từng điều tra rõ ràng nguyên nhân năm đó nhi tử này của ngươi vì sao lại lưu lạc bên ngoài? Bốn năm trước, bản tướng quân và nội tử từng gặp một người trẻ tuổi có dung mạo giống nội tử tại kinh thành. Xem biển cảm người kia, rõ ràng nhận ra nội tử nhưng lại không đến nhận mặt hắn, nếu nói bên trong không có nguyên do, bản tướng quân không tin. Tần gia các ngươi cũng không yên ổn thì phải? Ngươi cho rằng bản tướng quân sẽ để nội tử cuốn vào mối phiền phức của Tần gia ư?”
“Cái gì…” Sắc mặt Tần Văn Tài sắc biến đổi liên hồi, tỉnh táo lại “Người trẻ tuổi có dung mạo giống Miễn nhi? Ngoài Miễn nhi, lão phu còn có hai nhi tử, tên Tần Kiệm và Tần Học. Kiệm nhi lớn tuổi hơn Miễn nhi, Học nhi là ấu tử. Không biết người trẻ tuổi các ngươi gặp kia lớn hơn hay nhỏ hơn Miễn nhi?”
Người lúc ấy lớn hơn Tần Miễn thấy rõ, có thể chính là Tần Kiệm. Nhưng Tần Miễn không muốn để Tần Văn Tài hiểu lầm hắn muốn châm ngòi quan hệ giữa ông và hai nhi tử khác, bèn nói: “Cũng không để ý.” Lôi Thiết nhàn nhạt nói: “Những vấn đề này, Tần ngự y nên làm rõ mới phải.”
Tần Văn Tài không phản bác được, âm thầm hối hận, lẽ ra không nên nói Lôi Thiết không có tư cách quản chuyện Tần Miễn, việc đứa nhi tử mình thương yêu từ nhỏ sống cùng một nam nhân khiến ông rất khó chịu, nhưng ông không nên lộ biểu hiện bất mãn ra ngoài Tần Miễn đã mất ký ức trước kia, hơn nữa có nhiều năm cảm tình với Lôi Thiết, đến nhi tử cũng cùng nuôi dưỡng, tự nhiên sẽ đứng về phía Lôi Thiết.
Ông đứng lên, sảng khoái chắp tay bồi tội cùng Lôi Thiết “Đại tướng quân, lão phu vừa tìm được thân sinh nhi tử, nhất thời kích động mới nói lời không thoả đáng. Thỉnh đại tướng quân nhìn đến nỗi lòng lão phu lạc mất con mười năm, không lấy làm phiền lòng.”
Lôi Thiết: “Bản tướng quân và nội tử đã lâu không gặp, có rất nhiều lời muốn nói.”
Tần Văn Tài biết điều cáo lui.
Tần Miễn nằm gục trên vai Lôi Thiết, hôn hôn gương mặt lạnh lùng cương nghị kia.
Lôi Thiết ôm lấy người, áp ngã xuống giường sàn…
Trời đêm như màn, sao vắng cô liêu. Bên trong doanh địa nhóm hơn một ngàn lửa trại, đong đưa giữa gió lớn. Buổi sáng, nồi lớn treo trên đống lửa, mùi màn thầu tản ra trôi nổi bao phủ cả doanh địa. Trong nồi canh nặng trịch, xương, thịt tảng và cải thảo, củ cải, khoai tây quay cuồng ùng ục, mùi thơm mê hoặc khiến người thèm nhỏ dãi ba thước.
Trong quân trướng của Lôi Thiết, Tần Miễn ôm gối đầu ngủ say sưa.
“Tức phụ, tức phụ…”
Tần Miễn lập tức tỉnh lại, ngồi bật dậy, chăn trên vai trượt xuống “Sắp khai chiến hả?”
Lôi Thiết kéo chăn bông bao hắn lại, nhẹ nhàng hôn môi hắn “Vẫn chưa. Ta cần ngươi cho thêm chút nước linh tuyền vào nồi canh. Đợi các tướng sĩ ăn uống no đủ, lập tức phát động tổng công Thổ La.”
Tần Miễn gật đầu, mặc quần áo vào. Lôi Thiết nhặt từng món cho hắn, giúp hắn mặt tiết y và mang tất, chú ý tới chân tức phụ mẫn cảm co rụt lại, nhịn không được cúi đầu hôn ngón chân cái kia một cái.
Tần Miễn trừng mắt y, rụt nhanh chân về “Ta tự mặc được!”
Mặc quần áo xong, hắn lấy ra nửa thùng nước linh tuyền từ không gian, rót được nửa thùng gỗ, lại đổ một bao gia vị to vào, dùng chân nguyên quấy đều, khiêng thùng gỗ ra khỏi lều trại, cho người gọi hoả đầu chịu trách nhiệm nhà bếp quân doanh tới.
“Trần hỏa đầu, hẳn ngươi cũng từng nghe qua cái tên Song Hưởng lâu. Đây là gia vị Thập bát tiên tự chế nhà chúng ta, ngươi giúp ta cho vào mỗi nồi canh một muôi lớn, để các vị tướng sĩ ăn uống thống khoái, càng có sức giết địch.”
Từ khi binh doanh xảy ra án trúng độc, người trong nhà bếp đều trở nên vô cùng cẩn thận. Trần hỏa đầu là người phụ trách bếp núc lại càng như thế, khách khí cười cười, liếc nhìn Lôi Thiết hỏi ý, thấy ngài gật đầu mới cảm kích đón lấy thùng gỗ, cao hứng nói: “Đa tạ Tần đại nhân, tiểu nhân đi làm ngay!”
“Nhiều lửa trại vậy sao?” Tần Miễn ám chỉ Lôi Thiết.
Lôi Thiết:“ Yên tâm, ta đã dùng ảo giác che giấu.”
Tần Miễn gật đầu, đuổi theo Trần hỏa đầu.
Rất nhanh, các tướng sĩ biết được đồ gia vị Trần hỏa đầu mang đến là từ Song Hưởng lâu danh chấn thiên hạ, vừa vui sướng vừa hưng phấn. Vì đề phòng quân địch chú ý, mọi người lý trí khắc chế, không dám hoan hô.
Sau khi một thùng gia vị nước phân đều đến mỗi nồi canh, dùng muôi to khuấy đều, khắp doanh địa, mùi thơm của canh thịt càng nồng đậm hơn, không ít người nuốt nuốt nước miếng.
Bên ngoài doanh trại, binh lính phụ trách cảnh giới chảy ròng nước miếng, nhưng đang mang chức trách trong người, không dám vọng động.
Lưu phó tướng cười cười, dẫn theo một tiểu đội mười người đi tới.
“Đám đại gia hoả các ngươi không cần gấp, đại tướng quân cố ý lệnh bản tướng đến truyền lời, đã dành mấy nồi lớn cho các ngươi, thịt trong đó càng nhiều.”
Trên mặt lính thủ vệ hiện lên nụ cười chờ mong tươi rói.
“Đa tạ Lưu phó tướng!”
Lưu phó tướng quanh quẩn ngoài doanh địa một vòng, truyền lời đại tướng quân cho mỗi một binh sĩ cảnh giới.
Chờ xương thịt trong các nồi lớn chín mềm, mọi người sôi nổi ăn cơm.
Từ lúc bắt đầu ra chiến trường đến nay, Lôi Thiết luôn luôn cùng ăn với các tướng sĩ, lần này cũng không ngoại lệ, cùng mười mấy binh sĩ khác ngồi vây quanh nồi lớn.
Múc bát canh to đầy đồ ăn, cắn một miệng đầy màn thầu, ăn một miếng thịt, lại uống một ngụm canh, dạ dày liền dồi dào năng lượng Hoặc xé nhỏ màn thầu cho ăn với canh, cũng rất thơm ngon.
Tần Miễn bưng bát lớn, ngồi xuống chiếu bên cạnh Lôi Thiết. Lần đầu tiên hắn cùng ăn cơm với hơn mười vạn người, nhịn không được nhìn ngó chung quanh, cảm giác vô cùng mới mẻ.
Lôi Thiết cầm muôi lớn múc cho hắn một muôi thức ăn, xoa xoa đầu hắn. Động tác thân mật, biểu cảm dịu dàng và ánh mắt cưng chiều khiến tướng sĩ gần đó thầm hô nhất định là bản thân nhìn lầm rồi, loại cảm xúc này sao có thể xuất hiện ở vị đại tướng quân mặt lạnh của họ được?
Tần Miễn quay đầu, chú tâm ăn cơm. Thời gian hầm xương đủ lâu, dùng đũa nhẹ nhàng tách thịt xương, thịt nhừ tức thì hoàn chỉnh tách khỏi xương cốt, bỏ vào miệng, *** tế nhai, mỹ vị cực điểm.
Tốc độ mọi người ăn cơm đều cực nhanh, Tần Miễn cũng không khỏi tăng tốc lên.
Lôi Thiết ăn xong trước nhất, nói với Tần Miễn một câu “Đi trước” rồi vội vàng rời đi.
Các tướng sĩ khác cũng cấp tốc lo xong cơm nước, tiện tay đặt bát đũa xuống đất, nhanh nhẹn lủi đi, im hơi lặng tiếng tập trung ở trường thao luyện giản dị bên cạnh binh doanh.
Chốc lát sau, gần đó chỉ còn lại Tần Miễn, Tần Văn Tài, các đầu bếp, hơn hai trăm quân y và dược đồng.
Tốc độ ăn của nhóm quân y cũng không chậm, sau khi lấp đầy bụng, đeo hòm thuốc lên, cũng chạy về phía trường thao luyện. Tần Miễn và Tần Văn Tài nhanh chóng đuổi kịp.
Trái lại nhóm đầu bếp nhóm không có gì phải sốt ruột, cơm nước xong xuôi, mỗi người xách hai rổ to, thu gom bát đũa dưới đất, dọn dẹp doanh địa đâu vào đấy.
Hơn mười vạn đại quân tập kết hoàn tất, nhờ bóng đêm che dấu bí mật tiếp cận doanh địa phe địch, chuẩn bị tập kích ban đêm.
Nhóm quân y nhóm không xa không gần viện trợ phía sau.
Ước chừng qua nửa canh giờ, phía trước bốc lên mùi máu tươi nồng nặc, lại qua khoảng ba khắc, trống trận rung trời và tiếng xung phong liều chết cao vút đột ngột từ mặt đất mọc lên, cây đuốc cũng bùng sáng, tướng sĩ Đại Hạ quốc tựa như thủy triều mãnh liệt, dũng mãnh tràn vào doanh địa Thổ La quốc.
“Xông lên –”
“Giết –”
“…”
Lúc này các quân y nhanh chóng đuổi lên, xông đến một binh lính ngã dưới đất, nương theo ánh sáng đuốc, phán đoán binh lính có tử vong hay không, sau đó kiểm tra vết thương trên người thương binh, thành thạo cầm máu, bôi thuốc và băng bó cho họ.
Binh lính nằm ngã trên đất, hoặc là thân bị trọng thương, hoặc là đã bỏ mình, bằng không sẽ không dễ dàng ngã xuống.
Tần Miễn dùng chân nguyên che chắn mùi máu tanh nồng, hai tay xử lý miệng vết thương với tốc độ cực nhanh, rắc thuốc bột, băng bó Rắc thuốc bột, băng bó…
Vu đại phu ngồi xổm bên cạnh một vị thương binh, lau mồ hôi ướt đẫm trên mặt, nhìn nhìn chung quanh “Hở — Tần đại nhân, Tần ngự y, hai vị không biết đâu, mấy lần trước, mỗi lần ra chiến trường, chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn các tướng sĩ tre già măng mọc ngã xuống, trong lòng khỏi nói khó chịu thế nào. Hôm nay tướng sĩ bị thương ít hơn những lần trước nhiều lắm.”
Ở đây chỉ có Tần Miễn hiểu rõ, là nước linh tuyền phát huy tác dụng, giúp các tướng sĩ tăng cường thể lực, ngũ cảm trở nên nhạy bén, có thể nhanh chóng né tránh công kích của địch càng nhiều.
“Lại nói Tần đại nhân và Tần ngự y đều mang họ Tần.” Một quân y khác tò mò hỏi “Chẳng lẽ hai vị là thân thích?”
Tần Văn mấp máy môi, không lên tiếng.
Tần Miễn thản nhiên cười cười “Chỉ là trùng hợp…”
Hắn lặng lẽ tách xa các quân y một chút, thừa dịp không ai phát giác, dùng chân nguyên phong bế kinh mạch thương binh, cầm máu như vầy nhanh hơn nhiều.
“Đùng — đùng — đùng đùng –” Tiếng trống trận chợt cao chợt thấp, chợt nhanh chợt chậm, vang lên không ngừng. Tiếng hò hét nơi tiền phương giống như sóng cuộn, sóng sau cao hơn sóng trước.
Theo thời gian trôi qua, nhóm quân y dần dần mỏi mệt, không có hơi sức trò chuyện, đôi tay như tự có ý thức, một lần lại một lần phục chế động tác xử lý miệng vết thương.
Tần Miễn lấy ra một lọ đan dược từ trong ngực, đưa một viên cho dược đồng là trợ thủ hắn “Hoà tan dược hoàn này với ba bình nước ấm, rót cho toàn bộ quân y và dược đồng mỗi người một ly”
“Dạ!”
Vu đại phu hiếu kỳ hỏi: “Tần đại nhân, đó là?”
Tần Miễn giải thích: “Là dược hoàn ta điều chế, có thể nâng cao *** thần. Bởi vì dược hiệu quá mạnh nên cần pha loãng một chút.”
-Hết chương 195-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
177 chương
30 chương