Hai ngày sau, Phúc quản gia đưa tới một phần kết quả điều tra về Yến Thanh công chúa. Mẫu thân Yến Thanh công chúa là Kính Hiền hoàng hậu, hoàng hậu đầu tiên của Hiếu Huệ đế, vào một lần thích khách xâm nhập hoàng cung, vì cứu Hiếu Huệ đế mà chết Kính Hiền hoàng hậu vốn là chất nữ của Thái Hậu, cho nên đối với Yến Thanh công chúa, Thái hậu và Hiếu Huệ đế sủng ái có thừa, dẫn đến tính cách kiêu căng ngang ngược của cô công chúa này. Việc này, vào rất lâu trước kia, sau khi Tần Miễn, Lôi Thiết tâm ý tương thông, Lôi Thiết đã kể cho Tần Miễn. Nay Yến Thanh công chúa đã hai mươi bốn tuổi, vẫn còn chưa gả đi. Nếu là thời hiện đại thì chả có gì Nhưng tại thời đại này đã thuộc nhóm nữ tử quá lứa. Hoàng đế tuyển chọn cho cô bảy tám vị phò mã, cô đều chướng mắt. Vì Kính Hiền hoàng hậu, Hoàng đế không ép buộc cô gả cho người, chỉ có thể tiếp tục dưỡng trong cung… Cô Yến Thanh công chúa này rất không an phận, bản báo cáo điều tra về cô ta, Tần Miễn đọc gần hai khắc mới xem xong, trong lòng đã có ý tưởng đại khái, khoé môi nhoẻn lên nụ cười lạnh. Lôi Thiết cũng không hỏi hắn có tính toán gì, y đã nói, bất kể tức phụ làm gì, y đều ủng hộ, dù tức phụ gây hoạ, cũng có y gánh vác. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Ngày thứ hai, Lôi Thiết vào triều sớm như thường lệ, cưỡi ngựa đến Nam môn hoàng cung thì xuống ngựa, ném dây cương cho tùy tùng. Lúc này, phía đông chỉ vừa lộ ra tia nắng ban mai. Không ít xe ngựa của văn võ đại thần còn đốt đèn ***g. Các đại thần xuống xe, phẩm cấp thấp hơn Lôi Thiết đều khách khí chắp tay chào y. Lôi Thiết đều gật đầu đáp lễ, không nói một lời. Vài đại thần đi sát nhau khe khẽ nói nhỏ, mơ hồ nghe được mấy chữ ‘kế mẫu’, ‘lao ngục’… Vào cung, đi đến điện Thái Hòa, chúng thần nhập điện, tốp năm tốp ba tụ vào nhau thấp giọng tán gẫu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lôi Thiết. Có mấy vị rất lâu trước kia đã là đồng liêu với Lôi Thiết, bèn hữu hảo hàn huyên cùng y vài câu, Lôi Thiết đáp lại ngắn gọn. Những vị này biết tính cách y, cũng không để tâm. Chỉ chốc lát sau, trong điện vang lên tiếng Lý công công ngâm xướng: “Hoàng Thượng giá lâm –” Chúng thần vội vàng phân thành hai hàng văn võ, đứng vào chỗ mình trong điện, sau khi nghe được động tĩnh Hoàng đế ngồi xuống long ỷ, đồng thời quỳ xuống, miệng hô: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” “Các khanh gia bình thân.” “Tạ Hoàng thượng!” Lý công công lại xướng: “Có chuyện khải tấu, vô sự bãi triều –” Thống lĩnh Cấm vệ quân, Lưu Thiên Đức nháy mắt ra hiệu với một đại thần tứ phẩm đứng phía sau bên đội ngũ quan văn. Vị đại thần nọ lập tức bước ra khỏi hàng “Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần hôm qua nghe được một lời đồn có liên quan đến Trấn quốc công. Trấn quốc công là trụ cột của triều định, há lại để người khác gièm pha? Vi thần cảm thấy nên điều tra rõ chuyện này, trả lại công đạo cho Trấn quốc đại tướng quân.” Vài vị đại thần sung sướng khi người gặp họa, nhìn sang Lôi Thiết. Lôi Thiết gặp sóng lớn không sợ hãi, giống như người ta không phải đang nói về y. “Hở?” Hiếu Huệ đế một bộ thực cảm thấy hứng thú biểu tình “Lời đồn ra sao?” “Khởi bẩm Hoàng thượng, lời đồn nói, buổi chiều hôm qua Trấn quốc công lệnh cho cận vệ đưa kế mẫu vào đại lao. Kế mẫu cũng là đích mẫu, bất kính với đích mẫu là bất hiếu, Trấn quốc đại tướng quân sao có thể làm ra chuyện bất hiếu được?” Vị đại thần này rất giận dữ, tỏ vẻ bất bình thay Lôi Thiết. Hiếu Huệ đế nhìn về phía Lôi Thiết, hỏi: “Lôi ái khanh, có việc này không?” “Có.” Lôi Thiết. Hiếu Huệ đế lộ vẻ hứng thú, ánh mắt như có như không xẹt qua thống lĩnh Cấm vệ quân Lưu Thiên Đức “Khanh có biết tội không?” Lôi Thiết bình thản nói: “Luật pháp Đại Hạ viết, ‘Bất kính với mệnh quan nhất phẩm triều đình, phạt trượng mười cái, phán lao ngục mười ngày’. Bất quá nếu hồi vi thần còn bé, Đỗ thị không làm ra nhiều việc cay nghiệt, có lẽ thần đã không bỏ nhà trốn đi, cũng sẽ không có Lôi Thiên Nhận. Nếu từ điểm này mà nói, Đỗ thị quả thật vô tội, trái lại còn có công.” Cả sảnh đường đều im lặng tập thể. Hiếu Huệ đế cười to “Nói vậy, việc làm của Trấn quốc công tất nhiên là không có tội, Khương ái khanh, lần sau kể trẫm nghe chuyện cười hãy nhẹ nhàng chút.” Khương đại nhân mặt mày đỏ bừng, ngượng ngùng nói: “Dạ, vi thần có tội.” “Không, khanh có công.” Hiếu Huệ đế cười nói “Vẫn là lần đầu tiên trẫm nghe Trấn quốc công một lúc nói nhiều như vậy. Trẫm nên thưởng cho khanh mới phải.” Gương mặt Khương đại nhân hết xanh lại đỏ. Các đại thần khác đều thầm giật mình, xem ra Trấn quốc công quả nhiên đã thành đại hồng nhân bên cạnh Hoàng đế. Sau khi hạ triều, Hiếu Huệ đế đến Từ Ninh cung của Thái hậu, bồi Thái hậu nói chuyện phiếm, bất tri bất giác liền nói đến Trấn quốc công. “Hoàng nhi, ai gia vẫn cho rằng để Trấn quốc công thống lĩnh tam quân là quá mức mạo hiểm, vạn nhất hắn… Đoan Ninh năm nay đã mười sáu, không bằng -” “Vạn vạn không thể.” Hiếu Huệ đế vội vàng nâng tay ngăn cản “Mẫu hậu, hiện một nhà bốn người Trấn quốc công đầm ấm hoà thuận, nếu ai dám nhét người vào phủ Trấn quốc, vị kia nhà hắn cũng không phải hiền lành. Mẫu hậu hãy chờ xem náo nhiệt thôi. Hôm nay vừa lâm triều đã ra chiêu này, khẳng định sẽ có người cùng ý tưởng với ngài, bảo đảm không có kết cục tốt. Về phần Trấn quốc công, nhi tử tự có chừng mực, mẫu hậu, ngài chỉ trông chừng Yến Thanh thì chính là phân ưu giúp nhi tử rồi.” “Vị nam phu nhân kia của Trấn quốc công thực sự lợi hại như thế?” Thái hậu buông kéo tỉa chậu hoa xuống, có chút hiếu kỳ hỏi. Thái hậu là hoàng hậu của tiên đế, là mẫu thân thân sinh của Hiếu Huệ đế và Minh thân vương, năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, nhìn qua lại chỉ chừng hơn bốn mươi, lễ độ khoan thai, dáng dấp lộ vẻ thành thục mà ý nhị mê người, có thể tưởng tượng bà lúc còn trẻ hiển nhiên cực kỳ mỹ lệ, song từ trong ánh mắt thỉnh thoảng chợt lóe quang mang sắc bén, cũng thấy được bà không thật sự hiền hoà như vẻ ngoài của mình. Hiếu Huệ đế gật đầu: “Không sai.” “Đã như vậy, ai gia không quản ngài nữa.” Thái hậu cười cười “Nếu có cơ hội, ai gia thật muốn gặp vị Trấn quốc phu nhân kia một lần.” Hiếu Huệ đế nói: “Sau này nhất định sẽ có cơ hội.” …… Tần Miễn dự định mở một cửa tiệm dược liệu và một tiệm trang sức bạc tại kinh thành. Tuy hiện hắn và Lôi Thiết đều có bổng lộc, nhưng không thể miệng ăn núi lở, còn phải kiếm hai phần sản nghiệp cho hai đứa con. Song đi dạo trong kinh thành cả một buổi sáng vẫn không tìm được cửa tiệm mặt tiền thích hợp. Có thể thấy, người ngoại lai muốn chen một chân vào kinh thành thật không dễ. Buồn bực về đến nhà, Phúc quản gia đến báo. “Khải bẩm phu nhân, Tế tửu Quốc tử giám, Dương đại nhân vừa đưa tới cho lão gia… lễ vật.” “Hửm?” Tần Miễn chú ý thấy vẻ mặt thúc là lạ “Lễ vật gì vậy?” Phúc quản gia ấp úng “Là… hai nữ tử.” “Hở?” Tần Miễn không giận còn cười “Nhất định là hai đại mỹ nữ nhỉ?” Phúc thúc sao không nhìn ra chủ tử đang nổi giận “Nô tài không nhìn kỹ.” Tần Miễn rút chiết phiến cắm ở đai lưng ra “Phúc quản gia, thúc có nói nhà chúng ta không thu loại lễ vật này không?” Phúc quản gia nói: “Dĩ nhiên nô tài có nói, song hai cô nương kia không chịu đi. Nô tài cũng không có cách…” “Không chịu đi? Tốt lắm.” Tần Miễn cười nhạt “Giải họ ra ngoài, đẩy lên xe ngựa. Biết phủ đệ Dương đại nhân ở nơi nào không?” Phúc quản gia không chút do dự “Hồi bẩm phu nhân, nô tài đã cho người hỏi thăm rõ ràng.” Tần Miễn nhìn ông khen ngợi “Rất tốt!” Chỉ chốc lát sau, hạ nhân áp giải hai nữ tử kia đến, quả nhiên đều trẻ tuổi mỹ mạo, quyến rũ động nhân. Tần Miễn không phân trần gì, nhét vào miệng mỗi người một viên dược hoàn. Hai cô nương sợ tới mức hoa dung thất sắc. “Ngươi, ngươi… cho chúng ta ăn cái gì?” “Thứ các ngươi ăn là dược huỷ dung, ba canh giờ sau sẽ phát sinh hiệu quả. Nếu không muốn hủy dung thì tìm cách đút viên dược hoàn này cho Dương đại nhân ăn.” Tần Miễn lấy ra một bình sứ nhỏ. Hắn sớm đoán sẽ có trường hợp hôm nay, đã luyện sẵn thuốc trước. Đã có người gấp gáp tìm ngược, hắn cũng không thể để người ta thất vọng. “Không, không,” Hai cô nương kinh hoảng run run “Dương đại nhân là mệnh quan triều đình, không thể giết…” Tần Miễn câm nín “Ai nói đây là dược hại chết người? Đây là linh đan diệu dược sẽ khiến nam nhân nhất trụ kình thiên, lực bền bỉ kéo dài đến ba ngày ba đêm.” Phúc thúc và mấy hạ nhân đồng thời khẽ run rẩy. Nương ơi, phu nhân thiệt đáng sợ! Hai cô nương trợn mắt chết lặng. “Bản phu nhân khinh thường lừa các ngươi. Nếu các ngươi không bằng lòng, bản phu nhân cũng không miễn cưỡng, chờ hủy dung đi thôi.” Tần Miễn nói xong, thảnh thơi phe phẩy chiết phiến, chuẩn bị rời đi. “Khoan đã!” Tần Miễn cười tủm tỉm đưa bình thuốc nhỏ cho họ “Chỉ cần ta thu được tin tức về Dương đại nhân bên kia, sẽ lập tức phái người đưa giải dược cho các ngươi. Thời buổi này nữ nhân kiếm ăn không dễ dàng a, ta sẽ bảo người tiện thể cho các ngươi mỗi người năm lượng bạc.” Hắn tỏ vẻ mặt an ủi, vỗ nhẹ bả vai cả hai. Trong mắt hai cô nương lòe lòe ánh lệ, oán hận đối với hắn nhất thời tan hơn phân nửa. “Phúc thúc, hộ tống các nàng đến Dương phủ thật tốt.” “Dạ!” Tần Miễn phe phẩy chiết phiến, ngâm nga khúc nhạc, cười tủm tỉm đi mất. Để lại mấy hạ nhân hai mặt nhìn nhau, hạ quyết tâm dù đắc tội ai cũng không thể đắc tội phu nhân. Lôi Thiết từ binh doanh trở về, cởi chiến bào và bội đao, đưa cho Lôi Tần Trung, trở lại nội viện. “Tức phụ, ta đã về.” “Về rồi à?” Tần Miễn thả thứ trong tay xuống, đi qua nâng mặt đối phương lên, ngắm trái nghía phải. “Sao vậy?” Lôi Thiết còn chưa biết trong nhà phát sinh chuyện gì, thuận tay ôm hắn, mặc hắn lăn qua lăn lại đầu mình. “Không có gì. Chỉ xem sao huynh lại soái như thế?” Tần Miễn cười tủm tỉm hôn môi y một cái “Đi tắm trước, sắp có cơm trưa rồi.” Tâm trạng tức phụ tốt, tâm trạng Lôi Thiết sẽ tốt, đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt “Ừ.” Tiểu tư luôn chờ hầu hạ bên ngoài đưa nước ấm vào, rồi im lặng làm lễ lui ra. Lôi Thiết nhìn nhìn Tần Miễn ngồi về bàn, vừa rửa mặt vừa hỏi “Bận rộn gì vậy?” “Thiết kế buồng trong.” Tần Miễn nói “Đúng rồi, lâm triều ngày mai, Tế tửu Quốc tử giám Dương đại nhân có thể sẽ cáo nghỉ. Tướng công, huynh có cách nào khiến hắn không xin nghỉ được không?” Hai bên khoé miệng Lôi Thiết cong lên, cũng không hỏi nguyên do, ngữ khí nhẹ nhàng “Được.” “Còn nữa…” Tần Miễn nâng cằm, nghiêng đầu nhìn y cười cười “Nếu hắn có dùng thứ gì đó chống đỡ bộ phận nào đó trên người, huynh nghĩ cách huỷ đi.” Lôi Thiết nghi hoặc, vẫn đồng ý “Được.” Hôm sau lâm triều, Lôi Thiết cố ý tìm kiếm Tế tửu Quốc tử giám Dương đại nhân trong nhóm đại thần, vì quan phục mỗi chức vị bất đồng nên tìm được người rất nhanh, thấy đối phương ăn mặc cồng kềnh, ngộ ra gì đó. Không ít đại thần nghe nói Dương đại nhân tặng mỹ nhân cho phủ Trấn quốc công, lại bị Trấn quốc phu nhân trả về, có vẻ còn phản kích lại, bèn nhìn chằm chằm đánh giá Dương đại nhân, nhất thời không đoán ra có gì bất thường. Dương đại nhân rúc vào phía trước nhóm đại thần sau mình, cố gắng hạ thấp sự hiện hữu của bản thân. Hiếu Huệ đế nhìn thoáng qua Dương đại nhân, lại nhìn nhìn Lôi Thiết, như cười như không. Lý công công hô, mười năm như một ngày “Có chuyện khải tấu, vô sự bãi triều” Lôi Thiết âm thầm chém ra một đạo chân nguyên, không dấu vết đánh vào vị đại thần đứng ngay phía sau Dương đại nhân. Hai chân vị đại thần nọ bỗng nhiên mềm nhũn, cả người đổ về trước, không cẩn thận đẩy ngã Dương đại nhân. Dương đại nhân bất ngờ, không kịp phòng bị, quỳ rạp xuống đất, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết: “A –” Hiếu Huệ đế bị hoảng sợ, suýt làm vẩy nước trà, sắc mặt âm u “Dương ái khanh!” Dương đại nhân đau đến mặt tái mét, gian nan trở mình, xấu hổ che người dưới của mình, hồi lâu không bò dậy nổi, quỳ cũng không quỳ được, gấp đến độ mặt mũi đỏ bừng, nước mắt chảy dài “Hoàng, Hoàng thượng… Xin, xin thứ cho vi thần tội… tội thất lễ.” Hiếu Huệ đế ngạc nhiên, cẩn thận nhìn kỹ, buồn cười, cất tiếng cười to. Nhóm đại thần giống như nhận được mệnh lệnh, cũng cất tiếng cười to. “Ha ha ha ha ha…” -Hết chương 173- ———-