Tần Miễn thuê tám phụ nhân trong thôn phụ trách chế biến khoai lang khoai tây thành *** bột khoai. Hai người gọt vỏ, hai người cắt khối, bốn người còn lại nghiền khoai và làm thành *** bột khoai. Lần này hắn không mời những người từng thuê trước kia mà đổi sang mấy bộ mặt khác, làm việc chịu khó, nhân phẩm qua được. Làm vậy, có thể phần nào duy trì sự cân bằng trong thôn. Trình tự sau tương đối quan trọng, Tần Miễn cho các gia tướng phụ trách, không sợ họ (những người được thuê) tiết lộ bí mật. Việc thu mua khoai tây, khoai lang do Tần Miễn, Lôi Thiết phụ trách, Lôi Thiết cân đong, Tần Miễn ghi chép và trả tiền. Sau khi lên kế hoạch thoả đáng, Tần Miễn bảo người thả tin này ra. Thu mua quá nhiều cũng không tiện tồn trữ nên mỗi hai ngày sẽ thu mua một lần. Ngày đó, hắn cầm giấy và bút mực, Lôi Thiết lên trấn trên đổi về một rương tiền đồng, mang đến cổng lớn. Phúc thúc chuyển một bộ bàn ghế đặt dưới bóng cây. Sáng sớm các thôn dân mang theo khoai lang khoai tây trong nhà tới Du nhiên điền cư, đứng xếp thành hàng trước cổng. Mùa hè không phải mùa khoai lang, đa số khoai lang đều là tồn trữ trong hầm nhà mình hồi mùa đông nên giá cả cao hơn chút. Tháng sáu là mùa thu hoạch khoai tây, không ít khoai tây thôn dân mang đến còn vương bùn đất, do nhiều nên không đáng giá, bọn họ chưa từng nghĩ sẽ mang đi bán, chỉ tự cung tự cấp thêm một món trên bàn cơm nhà mình. Nhưng nay, Du nhiên điền cư tự dưng thu mua khoai tây, không cần đi xa vẫn có thể bán lấy tiền, không người nào không treo nụ cười tươi rói. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Các thôn dân vui vẻ tán gẫu, hỏi thăm nhau mang đến bao nhiêu khoai tây khoai lang, lấy được tiền thì tính làm gì vân vân. Nhất thời cổng lớn Du nhiên điền cư náo nhiệt như một buổi họp chợ. Vài nam hài tử ngịch ngợm đỏ mắt trông mong muốn chạy vào điền cư, bị cha mẹ quát lớn một câu liền ngoan ngoãn đứng chơi tại cửa. “Các vị thúc bá, im lặng, im lặng, trước tiên ta sẽ nói giá khoai lang khoai tây.” Tần Miễn đứng trên ghế, lớn tiếng nói. Lôi Thiết nhìn hắn cao hơn mình nửa cái đầu, ý cười chợt lóe trong mắt. Các thôn dân lập tức yên tĩnh lại, sợ nghe nhầm giá sẽ chịu thiệt. Tần Miễn nói: “Khoai lang là một văn tiền nửa cân, khoai tây một văn tiền một cân. Bởi vì lúc cân đong không có khả năng sẽ chẵn boong, ta cũng không thể chia nhỏ một đồng tiền ra thành mấy phần, nên thời điểm tính tiền, nếu có số lẻ, nhà chúng ta đều tính chẵn cho mọi người.” “Nghĩa là sao? Số lẻ… không tính ư?” Một thôn dân hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người. Tần Miễn cười cười “Ví dụ như khối lượng khoai tây là hai mươi bảy cân hai, xem như hai mươi tám cân. Tóm lại, nếu có số lẻ, đều tính lên một cân.” Các thôn dân ào ào khen ngợi Tần Miễn, Lôi Thiết phúc hậu. Tần Miễn khiêm tốn nói: “Quá khen, quá khen. Mọi người đều là bà con hương thân, chúng ta sẽ không dối gạt mọi người. Ta sẽ ghi chép rõ ràng tên từng người, khối lượng khoai và tổng giá tiền vào sổ. Bà con nào không biết chữ có thể ghi nhớ số lượng, sau đó đi hỏi người biết chữ.” Các thôn dân đều gật đầu. “Như vậy rất tốt.” “Ngoài ra,” Việc nên nói Tần Miễn đều nói rõ “Vì không chỉ có một người mang sọt đến, mà sức nặng của các sọt đựng không giống nhau, cho nên sẽ cho vào sọt nhà chúng ta để cân. Khối lượng cân được trừ đi khối lượng sọt nhà chúng ta chính là khối lượng khoai của mọi người.” Các thôn dân lại gật đầu, việc này bọn họ đều biết. Tần Miễn nhảy xuống khỏi ghế, ngồi xuống trước bàn, sắp xếp giấy bút ra “A Thiết, huynh cân cái sọt nhà chúng ta trước.” Lôi Thiết đứng trước mặt mọi người cân cái sọt trong nhà một lần “Sáu lạng.” Người nhà nông cơ bản đều biết cân đo đong đếm, hai phụ nhân đứng bên cạnh xem đều gật đầu, tỏ vẻ không có vấn đề. “Được, hiện tại bắt đầu cân. Mọi người hãy xếp thành hàng, từng người tiến lên cân.” Tần Miễn nói. Chu Nhị Hảo tới sớm nhất, xếp ở đầu hàng, khoai tây nhà gã dùng rổ để đựng. Lôi Thiết kiểm tra từng củ khoai tây coi có chỗ dập nát hư thối hay không, nếu không thì bỏ vào sọt nhà mình. Mấy thôn dân có ý định lừa cho qua xếp phía sau, vội tìm một chỗ kín, lựa khoai tây khoai lang dập nhà mình ra. Chu Nhị Hảo cảm thấy Lôi Thiết kiểm tra như vậy là vũ nhục gã, nhưng không dám kháng nghị với Lôi Thiết, đành nghiêm mặt nói nhỏ: “Khoai tây nhà ta đều tốt lắm. Vừa mới đào, rất tươi ngon.” Tần Miễn cười nói: “Việc này là đương nhiên. Chẳng qua hai ngày sau nhất định sẽ có thôn dân khác thôn mang khoai tây, khoai lang đến đây, chúng ta làm thế cũng là để công bằng, tránh những tranh cãi không cần thiết. Chu ca, xin đừng để ý.” Chu Nhị Hảo không còn lời nào để nói. Kiểm tra đến phần đáy, Lôi Thiết lấy ra bốn củ khoai tây dập nát đặt ở một bên. Vài thôn dân thấy rõ ràng, cười rộ lên. Chu Nhị Hảo ngập ngừng, không nói được gì. Tần Miễn, Lôi Thiết cũng không nói gì. Lôi Thiết treo sọt lên móc cân, quả cân chuyển động “Bốn mươi cân bốn lạng.” Tần Miễn ghi chép chi tiết, lặp lại một lần cho Chu Nhị Hảo nghe “Chu Nhị Hảo, khoai tây, bốn mươi cân bốn lạng, tính bốn mươi mốt cân, bốn mươi mốt văn tiền.” “Đúng vậy.” Chu Nhị Hảo nói. Lôi Tần Nhạc giữ rương tiền, nhanh nhẹn đếm ra bốn mươi mốt đồng tiền, đưa cho Lôi Tần Huệ. Lôi Tần Huệ đếm lại lần nữa, xác nhận không sai, giao cho Chu Nhị Hảo. Khoai tây cân xong do Lôi Tần Trung chuyển lên xe, khi xe được chất đầy liền vận chuyển đến xưởng. Chu Nhị Hảo vui sướng nhận tiền bỏ vào túi quần. Đội ngũ thôn dân xếp hàng phía sau reo hò trêu ghẹo gã “Nhị Hảo, hôm nay cùng đi trấn trên uống rượu nhá!” Chu Nhị Hảo cho phần khoai tây dập nát vào rổ nhà mình “Hôm khác, hôm khác đi. Khoai tây trong ruộng còn chưa đào xong đâu.” “Vị tiếp theo.” Đỗ thị, Triệu thị mỗi người xách một rổ, đặt phịch xuống đất. Một rổ là khoai lang, rổ còn lại là khoai tây. Các thôn dân không hẹn mà cùng yên tĩnh lại, rướn cổ, trong lòng cùng có dự cảm đôi mẹ chồng nàng dâu này lại sắp gây sự. Lôi Thiết cũng kiểm tra từng củ khoai. Đỗ thị trưng bộ mặt người chết, hừ lạnh một cái, giọng nói bén nhọn “Lão Đại, đều là người nhà, chẳng lẽ ta sẽ dùng thứ hư thối đến lừa các ngươi? Ngươi kiểm tra từng củ như thế rất khó coi thì phải?” Hai phu phu đều làm như không nghe thấy. Tần Miễn cúi đầu xem sổ sách, tâm nói nếu thật sự có thứ dập nát, khó coi là bà đó. Động tác của Lôi Thiết luôn không ngừng. Triệu thị nghĩ đến bên dưới mớ khoai tây khoai lang đều trộn lẫn những củ dập thối, có chút hoảng hốt, bỗng nhiên phúc chí tâm linh(1), lặng lẽ lùi ra sau Đỗ thị. Dù sao nàng ta chỉ phụ mang đến đây. Đáy rổ quả nhiên có mấy củ dập nát, khoai tây sáu, khoai lang bốn. Cộng lại phải bảy tám cân. Vài thôn dân chỉ chép miệng. Đỗ thị sầm mặt “Chỉ là dập một tí, gọt bỏ phần dập không phải vẫn ăn được sao?” Tần Miễn đứng lên, thái độ khách khí, ngữ điệu nghiêm túc “Nương, lời này của người không đúng rồi. Chúng ta mua khoai lang và khoai tây là để bán cho người khác ăn, dập nát mà vẫn đem bán không phải sẽ hại người sao?” “Ngươi… Sao có thể nghiêm trọng tới vậy.” Đỗ thị hơi chột dạ, âm thanh nhỏ đi nhiều. Tần Miễn chẳng ừ chẳng hử, ngồi xuống. “Khoai lang, năm mươi hai cân bốn lạng khoai tây, sáu mươi sáu cân tám lạng.” Tiếng nói lạnh nhạt của Lôi Thiết giống như mưa đá nện xuống đất. Đỗ thị run run, không dám lằng nhằng nữa. Tần Miễn viết xuống, trong miệng đưa tin: “Khoai lang, năm mươi hai cân bốn lạng, tính năm mươi ba cân, thành giá bảy mươi chín văn tiền rưỡi, tính chẵn tám mươi văn Khoai tây sáu mươi sáu cân tám lạng, tính sáu mươi bảy cân, sáu mươi bảy văn tiền. Tổng cộng một trăm bốn mươi bảy văn tiền.” Lôi Tần Nhạc cầm một điếu tiền ra, lại đếm thêm bốn mươi bảy văn tiền. Nhắc lại: Ở đây 1 lượng vàng tương đương 10 lượng bạc, 1 lượng bạc tương đương 10 điếu tiền, 1 điếu tiền tương đương 100 văn tiền Đỗ thị nhướng mi, không cầm tiền ngay “Tức phụ lão Đại, ngươi lặp lại lần nữa.” Tần Miễn không nhanh không chậm lặp lại một lần. Đỗ thị cân nhắc một lúc lâu mới gật gật đầu, nhận tiền. “Tiểu nương ngươi muốn ăn đào, ta đi hái một ít.” Nói xong, bà liền muốn tiền vào trong. Tần Miễn không chút hoang mang gọi: “Lôi Tần Nhạc.” Lôi Tần Nhạc cầm ra một rổ từ phía sau xe chạy đến trước mặt Đỗ thị, cười mỉm chi nói: “Lão thái thái, đại thiếu gia và tiểu thiếu gia sớm đã chuẩn bị sẵn. Ta xách hộ lão nhân gia ngài đưa đến nhà nhé?” Đỗ thị nhìn chiếc rổ đội lên đầy ắp, nhưng từng quả đào đều rất to, hẳn là mười mấy quả, mỗi người nhiều nhất chỉ được một quả [Đúng là bà đoán không sai, Tần Miễn thật sự dựa theo đầu người bên lão trạch mà tặng], có chút bất mãn. Nhưng Tần Miễn chuẩn bị trước đã là tẫn ‘hiếu đạo’, bà không bắt được lỗi sai. Phát hiện ánh mắt các thôn dân đều dồn lên người mình, tâm hư vinh được thoả mãn, bà cao ngạo ngẩng cao đầu, đi ra ngoài cửa, quở trách Lôi Tần Nhạc: “Còn không mau đuổi theo?” Lôi Tần Nhạc bước nhanh đuổi kịp. “Ai da, còn rổ nữa!” Triệu thị hô. Lôi Tần Nhạc xem như không nghe được, ân cần nói với Đỗ thị “Lão thái thái ngài đi chậm thôi ạ, cẩn thận giẫm phải đá cấn chân.” Triệu thị bất đắc dĩ, đành tự mình vác hai cái rổ to, phi nhanh đuổi theo, nhìn chằm chằm đào mật đỏ au trong rổ, sợ sẽ thiếu đi một quả. Bọn họ vừa đi, các thôn dân liền cười vang. Tần Miễn cúi đầu ghi chép, hai bên khóe miệng lặng lẽ nhoẻn lên. Vẫn chưa tới trưa, thôn dân các thôn phụ cận đều thu được tin tức, mang khoai lang, khoai tây chạy tới. Bận rộn đến chạng vạng, tiễn bước chân người cuối cùng xong, Tần Miễn uể oải vung hất tay. Lôi Thiết đi qua, cầm tay hắn, xoa bóp. Tần Miễn giống như đại gia tựa lưng vào ghế, hai chân gác lên bàn, nói với đám Lôi Tần Huệ: “Lần thu mua sau sẽ do các ngươi tiếp quản, dựa theo trình tự hôm nay mà làm. Lôi Tần Huệ phụ trách ghi chép. Ai cân đong, ai đếm tiền, Lôi Tần Trung sắp xếp những người khác luân phiên nhau.” “Dạ!” Tần Miễn trầm ngâm một lát, nhìn Lôi Tần Huệ “Còn có một việc.” Lôi Tần Huệ tiến lên “Thỉnh tiểu thiếu gia phân phó.” “Ngươi nhận biết được bao nhiêu chữ?” Tần Miễn hỏi. Lôi Tần Huệ nói: “Tiểu nhân từng học ở tư thục bốn năm, các chữ bình thường đều nhận ra được.” Tần Miễn nói: “Người nhà chúng ta không biết chữ chung quy cũng phiền toái. Ngươi dạy cho những người khác biết chữ, thế nào?” Phúc thúc, đám người Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Trung kinh hỉ không thôi, thậm chí tay Lôi Tần Nhạc nhịn không được mà run rẩy. Biết chữ, đối với họ là một việc xa vời không tưởng, nhưng nay lại có được một cơ hội! -Hết chương 103- Chú giải: (1) Phúc chí tâm linh: Vận may tới thì đầu óc cũng sáng suốt linh lợi hơn ———–