Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ
Chương 81
Sẫm Hảo Lân vì Sẫm gia cũng thành hôn với Quân Tử Lan. Đại hôn của Sất Duệ Kỳ và Ân Mặc Nguyên cũng đã qua. Cổ Sùng Kính vì bị bức hôn cùng Tưởng Lộ dạo này đang đòi sống đòi chết.
Rất nhanh cũng đến đại hôn của Sẫm Hảo Nguyệt nàng. Sất Vưu Thần bảo đại hôn lần trước của hắn không tốt nên lần này đại hôn liền phải tiến hành vào buổi tối. Mà Trường Sinh nhai đi vào buổi nào cũng là đáng sợ đừng nói chi là buổi tối.
Sính lễ được hoàng hậu cho người mang đến đầy Sẫm gia. Mặt mũi cho đủ, chỉ là đến hôm đón dâu Sất Vưu Thần không có xuất hiện chỉ cho tám kiệu phu hôm ở Châu Lam thôn đến đón nàng.
Mọi người ở Sẫm gia thực sự là khóc như đám tang một dạng. Gả đến đó chính là xong rồi. Mà đoàn đón dâu ngoài cổ kiệu hoa ra thì cũng không còn gì nữa. Sất Vưu Thần bảo thích yên tĩnh nên không có kén trống pháo hoa.
Đám nha hoàn bồi gía vừa nghe mình được chọn đều là bất tỉnh nhân sự. Nhất thời tìm không được người thay thế nên cùng nàng tiến vào Kinh Lang Vương phủ cũng chỉ có mỗi mình Lưu cố vấn mà thôi. Một trong đám kiệu phu do Sất Vưu Thần cử đến lại nói rằng ở phủ có đủ hạ nhân không cần thêm.
Sẫm Hảo Lân cùng Sẫm Chi Dĩ Sẫm Hỉ Mộc cưỡi ngựa tháp tùng phía sau. Sẫm Minh Kiệt cùng Sẫm Bí Uy cùng thêm hai phó tướng cùng một đoàn binh sĩ cũng là đi theo cho xôm tụ.
Sẫm Hảo Nguyệt ngồi trong kiệu hoa tức muốn giết người. Nàng biết hắn là cố ý, hắn chính là muốn Sẫm gia mất hết mặt mũi mới hả dạ.
Bước đến địa phận của Trường Sinh nhai xung quanh lạnh ngắt như tờ, chỉ có gió lạnh thổi. Mà đại môn vương phủ cũng không hề có gì gọi là hỷ sự, giống tang sự thì đúng hơn. Lại nói hôm này đột nhiên giấy vàng mã rơi đầy đất, các nơi bán hàng đều mở to thậm chí còn thấy cả quan tài ở bên trong.
Mặt của đám người đen kịt chỉ có tám tên kiệu phu là mặt không đổi sắc. Lúc này hoàng thượng hoàng hậu vì cho Sẫm gia đầy đủ mặt mũi cũng đến tham gia lễ bái đường.
Thế bá vui vẻ chạy ra đón tiếp mọi người đưa vào trong. Bên trong tiền thính chỉ thấy hoàng thượng cùng hoàng hậu ngồi ở chủ vị. Cổ kiệu quen thuộc của Sất Vưu Thần được đặt trước mặt họ.
Sẫm Hảo Nguyệt được Sẫm Hảo Lân cõng vào bên trong. Nàng đặt cằm lên vai hắn hỏi khẽ hỏi: “Sất Vưu Thần có ở?”
“Có.” Sẫm Hảo Lân khẽ giọng đáp nén kích động. Lý nào tiểu tỷ tỷ của hắn phải gả đi như vậy. Tân lang cả đón cũng không thấy đến nữa, giờ bái đường vẫn là ngồi trong cổ kiệu.
Chỉ là từ trướng mạn trắng có thể nhìn thấy được Sất Vưu Thần có vận giá bào. Bái đường xong mọi người cũng không ai dám lưu lại nữa đều là chạy trở về.
Sẫm Hảo Nguyệt một mình ngồi trong tân phòng tự kéo khăn hỉ xuống. Nàng nhìn quanh một vòng đây không phải phòng của Sất Vưu Thần mà nàng từng đột nhập nha. Có điều có lẽ là do hoàng hậu cho người trang trí nên cũng giống như tân phòng.
Thay một thân y phục mới nàng bước ra ngoài chính là muốn tìm Sất Vưu Thần thanh toán số sách. Vừa đẩy cửa chính là thấy được thân ảnh của Hắc Bạch Vũ đứng cách cửa bốn bước nhìn mình chằm chămd.
“Ngươi đến đây làm gì?” Nàng cao ngạo quát.
“Đến thay tân lương bồi ngươi, sợ ngươi một mình tịch mịch.” Âm thanh lạnh như băng pha chút châm biếm cực kỳ chói tai. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Sẫm Hảo Nguyệt, chỉ là giờ đây không còn mang theo hận ý nữa rồi.
“Không cần ngươi thay, hiện tại bổn tiểu thư đi tìm hắn tính sổ.” Sẫm Hảo Nguyệt xua tay hùng hùng hổ hổ lướt qua Hắc Bạch Vũ bước đến phương hướng viện của Sất Vưu Thần.
Hắc Bạch Vũ mắt mang tiếu ý cẩn thận theo sau nàng thuận miệng nói ra một câu: “Ngươi chắc có thể gặp được hắn?”
Sẫm Hảo Nguyệt không hiểu quay lại hỏi: “Ý tứ gì?”
“Đến đó sẽ biết.” Hắc Bạch Vũ vẫn vui vẻ bày bộ dạng xem kịch. Hắn cũng muốn biết đến lúc đó Sẫm Hảo Nguyệt sẽ làm gì.
Sẫm Hảo Nguyệt hừ một tiếng khai nhanh cước bộ bước đến cái viện kia. Trên đường đi vẫn là tối thui, một bóng người cũng không có, hai thân ảnh một cao to một tiểu kiều, kẻ trước người sau cước bộ nhanh nhẹn lướt trong gió.
Khi đến trước viện của Sất Vưu Thần nhìn xa xa đã thấy được tám kiệu phu vận bạch y trên mặt đều dùng khăn trắng che hết một nửa đứng thủ ở bên ngoài. Dáng người lực lưỡng, nhãn thần kiên định nghiêm túc. Lúc này trên lưng của bọn họ đều có vũ khí không song đao cũng là trường kiếm. Nói cách khác bọn họ chính là hộ vệ.
Sẫm Hảo Nguyệt xem như nhìn không thấy mà vẫn là bước đến đó. Đám người kia cũng không buồn để ý đến nàng, thẳng đến khi nàng có ý định bước vào trong viện liền có hai người đưa tay ngăn trở.
“Thỉnh vương phi quay về, vương gia nghỉ ngơi không tiện gặp.”
“Đêm này là tân hôn của bổn phi cùng Sất Vưu Thần, bổn phi tiến vào bên trong các ngươi dám có ý kiến?” Sẫm Hảo Nguyệt tức giận giữ chặt song đao đang treo ở thắt lưng có thể tùy thời rút ra. Bởi nàng biết đám người này sẽ không nghe lời nàng.
“Đây là lệnh của vương gia thỉnh người quay trở về.” Một người trong số đó lại nói. Âm thanh không mang theo bất kỳ tia ôn độ nào.
Sẫm Hảo Nguyệt nhíu mày nhìn vào trong, do cửa viện bị hư đến hiện tại vẫn chưa sửa nên có thể thấy được rõ ràng. Chỉ là bên trong cũng không có ánh nến, mà gian phòng cũng như trước an tĩnh đóng chặt.
Nàng hừ một tiếng rút đao động thủ, hôm nay nhất định phải tiến vào trong đánh chết con ma bệnh kia nàng mới hả dạ.
Chỉ là nàng không có nội công nên chỉ có một tên thủ vệ cùng nàng đánh. Lực của hắn xuất chỉ một phần mười nàng đã bắt đầu thở dốc rồi. Đến cùng do nàng ngoan cố muốn xông vào nên bị một đấm ở bả vai ngã xuống đất.
Đầu óc có chút choáng váng, nàng khó khăn lắm mới có thể đứng lên được. Hắc một ngụm khí trừng vào bên trong rồi lại trừng đám thủ vệ trước viện. Nàng phải trở về hảo hảo nghĩ cách thôi.
Không nói hai lời nàng xoay người rời đi.
Hắc Bạch Vũ đứng từ xa nhìn thấy mãn nhãn ngạc nhiên, nàng sẽ không phải nhanh như vậy đã từ bỏ chứ? Thật không giống nàng chút nào, nhưng nhìn thấy dáng đi thất thiểu của nàng lòng hắn lại có chút khó chịu nói không thể diễn tả thành lời.
Hắn đưa tay đặt lên ngực cảm nhận, hắn đây là bị làm sao? Chẳng phải hắn muốn hủy diệt Sẫm gia sao? Đột nhiên đến một ngày hắn lại loại bỏ suy nghĩ này cho rằng chỉ nên giết người cần giết. Hiện lại vì nàng mà cảm thấy khó chịu, hắn là bị nàng ảnh hưởng?
Thấy nàng lướt ôm vai lướt qua mình, mặt vì đau mà nhăn lại thành một đoàn hắn lại nhịn không được hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
“Không đến phiên ngươi quan tâm.” Sẫm Hảo Nguyệt lạnh nhạt đáp chân vẫn từng bước nặng nề lảo đảo trở về viện của mình: “Hiện bổn phi là chủ nhân của nơi này không cho phép ngươi lại ở đây lộng hành.”
“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.” Hắc Bạch Vũ nhếch môi phun ra một câu rồi thuận tay vươn đến đỡ nàng chỉ là bị nàng không chút do dự hất ra.
Sẫm Hảo Nguyệt trở về viện nàng cởi y phục ra xem vết thương. Bả vai bị bầm bắt đầu sưng đỏ, hoạt động cũng rất khó khăn, cũng may tên kia không dùng nội lực, khí lực cũng không dùng nhiều nếu không nàng nhất định gãy xương rồi. Nàng mang rượu thuốc thoa xong liền ngồi vào bàn chuẩn bị kế hoạch cho tương lai.
Một đêm tân hôn dài nàng ngồi trên bàn nhỏ chuyên tâm với mấy bản kế hoạch không hề ngủ. Nàng suy nghĩ ra vài biện pháp bức ép Sất Vưu Thần. Nếu là không được nữa thì nàng đợi hắn chết liền gia sản toàn bộ thuộc về nàng. Còn nếu như hắn lại sống quá dai nàng liền giúp hắn một tay tiễn hắn quy tiên.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
49 chương
20 chương
137 chương
26 chương
25 chương
46 chương