Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ
Chương 11
Tiền thính Sẫm phủ, mọi người đứng nghiêm trang chuẩn bị nghênh đón. Sẫm Minh Kiệt ngồi ở chủ vị cầm tách trà trong tay mà cứ run cầm cập. Từ khi hắn nhận được thư của Sẫm Bí Uy liền ăn ngủ không yên suốt ngày trông ngóng.
Không ngờ lần này ngoài trừ thắng trận tìm được Phí Khả Doanh còn là mang được một đôi bảo bối trở về a. Đọc thư xong hắn cao hứng đến từ đường thắp hương trò chuyện với tổ tiên không ngừng.
Sẫm gia làm võ tướng năm đời đều là độc đinh bởi vì sát khí cùng chướng khí quá nặng nên có thể nối dõi tông đường là may mắn lắm rồi. Hiện cứ nghĩ đến đời của Sẫm Bí Uy liền tuyệt hậu không ngờ đến là có đến một đôi long phụng song bào nha.
Mấy ngày hôm nay hắn tìm người coi ngày lành để tổ chức lễ nhận tổ quy tông cho hai tiểu gia hỏa. Viện cho hai tiểu gia hỏa cũng đã sớm chọn sẵn dọn dẹp sạch sẽ rồi. Chỉ là viện của tôn nữ hắn phải đi tham khảo khắp nơi mới dám tiến hành a. Trang sức cũng chuẩn bị không ít, chỉ là y phục, phần này thì phải đợi chúng trở về mới có thể may được nhưng vải cũng chuẩn bị xong.
Không chỉ có hắn mà cả Sẫm phủ như bị lật ngược trở lại a. Không chỉ chuẩn bị nghênh đón phu nhân cùng tiểu thiếu gia mà lần này còn có một tiểu thư a. Đã năm đời Sẫm gia lần đầu có tiểu thư đương nhiên mọi người một phen chuẩn bị cực kỳ công phu.
Lúc này Thương bá quản gia của Sẫm phủ bước đến cung kính nói: “Lão thái gia, trà đổ hết rồi có cần châm lại không?” Cách xưng hô này cùng đã đổi luôn rồi. Lúc trước hắn chỉ gọi Sẫm Minh Kiệt là lão gia thôi hiện có tiểu thiếu gia cùng tiểu thư trở về đương nhiên là phải đổi a. Hắn có chút xúc động không thể nói nên lời.
Lúc này Sẫm Minh Kiệt mới hồi qua thần nhìn tách trà trong tay của mình vì run tay mà đổ hết hơn một nửa. Hắn đặt tách trà lên bàn bên cạnh rồi dùng khăn lau tay, hỏi rất nhiều câu: “Thức ăn đã chuẩn bị xong chưa? Bên ngoài người đã về chưa? Chậu than đã được đặt bên ngoài chưa...?”
“Hồi lão thái gia, mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn đợi lão gia bọn họ trở về thôi.” Thương bá không cần nghe quá kỹ càng cũng có thể trả lời được vì câu hỏi trùng lập rất nhiều lần, vẫn là dáng dấp cung kính, trong mắt mang theo tiếu ý không thể che giấu.
Lúc này gia đinh chạy vào bẩm báo: “Lão thái gia, lão gia bọn họ đã rời khỏi cung sắp về đến rồi.”
Sẫm Minh Kiệt phất mạnh tay áo bảo bọn họ ra đón tiến, bản thân ngồi oai vệ trên chủ vị nhưng cổ vẫn rướn ra phía đại môn, sắc mặt khẩn trương cực kỳ không giống bình tĩnh của ngày thường. Thương bá nhận lệnh lập tức ra ngoài nghênh đón.
Trước đại môn Sẫm phủ người đứng đầy, vừa thấy đoàn người ngựa hướng bên này đi tới liền cùng nhau quỳ xuống nghênh đón. Sau đại môn là một bức bình phong bằng đá chắn ngang có chạm trổ hình chữ ‘Vũ’ thật to rất oai phong.
Phí Khả Doanh ôm lấy Sẫm Hảo Nguyệt xuống ngựa khẽ gọi: “Nguyệt nhi, chúng ta về đến nhà rồi, mau thức dậy thôi.”
Bên kia Sẫm Hảo Lân được Sẫm Bí Uy gọi dậy bế xuống ngựa. Hắn vừa mở mắt ra liền kháng nghị: “Cha không được ôm nhi tử nữa.” Vì sao cha cùng nương suốt ngày ôm hắn như vậy, hắn không phải nữ nhi, muốn ôm cũng phải ôm tiểu tỷ tỷ mới đúng.
“Được được.” Sẫm Bí Uy bất đắc dĩ thỏa thuận đặt hắn xuống.
Hai tiểu gia hỏa đưa tay dụi mắt nhìn Sẫm phủ to lớn. Lại nhìn đám người đang quỳ ở đại môn, lại nhìn bách tính xung quanh nghị luận đến ồn ào.
Sẫm Hảo Lân lần đầu thấy được tràng cảnh này nên rất kích động. Mắt mở thật to, đôi đồng tử đảo liên tục nhìn hết thảy đang xuất hiện trước mắt, hắn chạy đến bên Phí Khả Doanh nắm lấy cái chân nhỏ của Sẫm Hảo Nguyệt: “Nguyệt nhi, chỗ to đẹp này là nhà của chúng ta nha.”
Sẫm Hỏa Nguyệt thì ngược lại, nàng xem phim cổ trang không ít đương nhiên sẽ không ngạc nhiên với điều trước mặt. Lại nói lúc trước nàng vốn là một thiên kim hắc đạo, ba nuôi của nàng chính là thích loại kiến trúc cổ này nha.
Phí Khả Doanh mỉm hôn lên trán nữ nhi rồi đặt xuống. Bao lâu nay nàng chưa hề nghĩ đến sẽ trở về Sẫm gia a. Sẫm Bí Uy bước đến bên ba mẫu nữ, khóe miệng kéo lên nụ cười mãn nguyện. Gần năm năm rồi, rốt cuộc cũng có thể đoàn tụ rồi.
Thương bá chạy đến nói: “Lão gia, phu nhân, lão thái gia đang đợi mọi người bên trong a.” Tuy nói với người khác nhưng mắt là nhìn người khác. Hai tiểu oa nhi quả thực rất giống nhau, đây khiến hắn cảm thấy như nhìn thấy Sẫm Bí Uy lúc nhỏ vậy, cho dù muốn ngụy tạo cũng không thể a. Lại nói Sẫm Bí Uy là do hắn nhìn từ trong bụng ra làm sao hắn có thể nhận nhầm được.
Sẫm Bí Uy ứng lời liền nắm tay Phí Khả Doanh bước vào trong. Hắn vốn là muốn nắm tay một trong hai tiểu gia hỏa cùng bước vào nữa, nhưng Sẫm Hảo Lân lại trước một bước nắm tay Sẫm Hảo Nguyệt nói:
“Nguyệt nhi đừng sợ, có ta bảo vệ ngươi.” Vì hắn nghe được nàng không muốn đến kinh thành nghĩ nàng sợ nên mới nói như vậy.
Sẫm Hảo Nguyệt bĩu môi nhìn hắn mỉa mai nói: “Bản thân ngươi sợ đến toát mồ hôi còn ở đây to mồm muốn bảo vệ ta, tự lo cho mình trước đi.” Tuy là nói như vậy nàng vẫn nắm lấy tay hắn, dù gì cũng quen rồi còn gì. Mở mắt ra đến thế giới này, cả hai lúc nào cũng cùng nhau cơ mà.
Sẫm Hảo Lân đỏ mặt cười hì hì, hắn quả thật có chút sợ. Tuy soái cha kể cho bọn hắn nghe không ít về vị gia gia chưa từng gặp mặt nhưng vẫn không tránh được có chút tim đập nhanh không ngừng.
Hai tỷ đệ cùng nhau theo soái cha mỹ nương bước vào trong, vòng qua tấm bình phong bằng đá chính là một con đường trải đầy đá phẳng được xếp thẳng hàng để bước vào tiền thính. Hai bên hoa mai nở vàng rơi đầy khắp sân. Ngoài ra giữa rừng hoa mai kia mỗi bên còn có hai con đường đá khác dẫn đến nơi khác nữa.
Cả hai tỷ đệ chậm rãi bước thưởng cảnh nên bị soái cha mỹ nương bỏ lại phía sau một đoạn khá xa. Khi đứng ở cửa tiền thính nhìn thấy Sẫm Bí Uy cùng Phí Khả Doanh quỳ xuống dập đầu. Trước bọn họ có một lão nhân gia tuổi gần năm mươi ngồi oai vệ mắt thẳng tấp nhìn vào mình, chính là gia gia của hai người Sẫm Minh Kiệt.
Sẫm Minh Kiệt là công thần hai triều, là quốc công nên hoàng thượng rất coi trọng Sẫm gia càng phải nể hắn ba phần. Tuy tuổi có chút lớn nhưng vẫn là giữ được khí chất uy nghiêm, phải nói chính là đẹp lão, có thể gọi là soái gia gia.
“Đứng lên đi, dọc đường vất vả rồi.”
Phí Khả Doanh được Sẫm Bí Uy đỡ đứng lên rồi ngồi vào vị trí của mình.
Sẫm Bí Uy cũng ngồi trên chủ vị nhìn hai tiểu gia hỏa mỉm cười đầy ôn hòa nói: “Lân nhi, Nguyệt nhi mau bước vào đây gọi gia gia đi.”
Sẫm Minh Kiệt đưa đôi mắt sắt bén phóng lên người hai tiểu gia hỏa giống nhau như hai giọt nước ở ngoài cửa. Tim đập không ngừng sắc mặt cùng tròng mắt cũng bắt đầu đỏ lên. Không thể nghi ngờ nữa, y hệt Sẫm Bí Uy lúc nhỏ a.
Sẫm Hỏa Nguyệt vừa đảo mắt thấy được bên bàn có hồng bao a, mâu tử nàng sáng rực nắm tay tiểu đệ đệ đang ngây ngô bên cạnh nhanh chóng kéo vào trong tiền thính. Khi cả hai tiến đến trước mặt của Sẫm Minh Kiệt, nàng mỉm cười tươi tắn, nhu hòa vô cùng thiên chân gọi một tiếng: “Gia gia.”
Sẫm Minh Kiệt nghe được liền cực kỳ xúc động lấy một hồng bao trên bàn đưa cho tôn nữ của mình: “Ngoan gia gia tặng Nguyệt nhi.” Sẫm gia năm đời rồi không có tôn nữ nha.
Sẫm Hảo Lân đang chinh lăng bị kéo lập tức hồi thần, ngoan ngoan hướng Sẫm Minh Kiệt gọi: “Gia gia.” Ánh mắt trong suốt như nước nhìn thẳng người trước mặt có hơi run vì khẩn trương.
Sẫm Minh Kiệt cười ha hả cũng đưa một hồng bao cho hắn nói: “Lân nhi có phải không, gia gia cũng tặng cho ngươi một hồng bao.”
Hắn đưa tay kéo hai tiểu gia hỏa ôm vào trong lòng rồi quay sang Sẫm Bí Uy bật cười đến mãn nguyện nói: “Sẫm gia có hậu rồi, lại còn có tôn nữ nữa. Hai tiểu gia hỏa này y hệt ngươi lúc nhỏ, ta nhìn một mắt là nhận ra ngay.”
Bên này hai tiểu gia hỏa vừa nhận được bao đỏ liền hí hửng không thôi, mặc cho bị kéo đi ôm ấp cũng không hề có phản ứng. Cho đến khi...nghe được cái câu bên trên.
Sẫm Hảo Lân nghe giống cha lúc nhỏ liền hớn hở cười tủm tỉm. Hắn cũng muốn giống cha oai phong như vậy. Sẫm Hảo Nguyệt thì ngược lại nha.
Lúc đầu nàng vừa nghe hắn nói có tôn nữ thế là có phải nàng ở Sẫm gia địa vị sẽ cao không? Đại não còn chưa kịp xử lý vấn đề trên thì lại nghe mình giống soái cha liền mạnh ngẩng đầu lên nhìn Sẫm Bí Uy đang cười đến híp mắt ở cách một cái bàn.
Tuy soái cha lớn lên đẹp mắt nhưng là nàng làm sao giống hắn được. Tròng mắt bắt đầu đỏ lên không ít, mũi cũng sụt sịt mà theo. Lý nào lại như vậy, nàng sao lại giống nam nhân được, sau này sẽ bị gọi là nam nhân bà a, không muốn không muốn đâu.
Thế là chưa đầy năm giây nàng bật khóc tu tu khiến cả tiền thính nhốn nháo cả lên. Mọi người là kinh hách lóng ngóng tay chân không biết nên làm gì, trong đầu chỉ có một câu ‘vì sao tiểu nữ oa lại khóc?’
Sẫm Minh Kiệt vội vàng bế nàng lên khẩn trương vỗ vỗ lưng an ủi: “Nguyệt nhi vì sao lại khóc?” Kỳ thực trong lòng cực kỳ hoảng loạn a, hắn còn chưa từng dỗ tôn nữ lại cũng chưa từng thấy có người dỗ tôn nữ a. Nên làm sao cho phải nha.
Sẫm Hảo Lân cố kiễng chân chòm người, vươn tay nhỏ véo véo hai gò má bị lệ làm ướt đẫm của tiểu ỷ tỷ: “Nguyệt nhi lúc nào cũng khóc như vậy, gia gia không cần ngạc nhiên đâu.”
Tên tiểu đệ đệ dáng ghét này, hắn giống soái cha thì vui rồi, nàng giống soái cha làm sao vui được. Nghĩ đến sau này bản thân lớn lên giống như Sẫm Bí Uy mặc váy vậy lại càng khóc to hơn.
Sẫm Bí Uy vội đứng dậy bế nàng lên dụ dỗ: “Lát vi phụ cũng đưa hồng bao cho Nguyệt nhi được không?” Dường như hắn bắt được yếu điểm của nữ nhi này rồi, chỉ là muốn thử xem một chút thôi. Lúc nãy hắn thấy nàng đứng ở cửa thèm thuồng nhìn chằm chằm hồng bao trên bàn liên tục nuốt nước bọt a.
Quả nhiên hai từ ‘hồng bao’ có tác dụng phi thường to lớn, Sẫm Hảo Nguyệt lập tức ngưng khóc: “Nhớ đấy nhé, không được nuốt lời đâu.” Nàng bắt đầu học tiết kiệm tiền được rồi. Sau này nhất định trở thành đại tư sản. Ở đây có phẫu thuật thẩm mỹ không vậy, nàng muốn đập hết xây lại a.
“Được.” Sẫm Bí Uy cười ha hả đáp ứng, nữ nhi là thích ngân lượng nha. Chỉ cần có ngân lượng nàng lập tức ngoan ngoãn ngay.
Thấy Sẫm Hảo Nguyệt không khóc nữa mọi người thở phào nhẹ nhõm. Trong phủ lần đầu xuất hiện tiểu nữ oa nên bọn họ có chút bối rối a. Phí Khả Doanh cùng Sẫm Hảo Lân cũng quen với việc tiểu nữ oa thường xuyên khóc lóc rồi, bọn họ ngoài dỗ ngọt thì không có khẩn trương gì nữa.
Lúc này bốn di nương xinh đẹp váy áo thướt tha và toàn bộ đều nhỏ tuổi hơn Sẫm Hảo Nguyệt ở hiện đại, lần lượt bước đến quỳ xuống dâng trà cho Phí Khả Doanh. Bọn họ đều là sau khi Phí Khả Doanh mất tích mới được hoàng thượng cùng đám đại thần đưa vào Sẫm phủ, ý chúc Sẫm gia mau chóng có còn nối dòng. Đáng tiếc lâu như vậy bụng vẫn là không có động tĩnh. Mấy năm Sẫm Bí Uy đi đánh giặc thì không nói, mấy năm hắn ở phủ cũng như vậy.
Tuy Sẫm Bí Uy là thương tiếc thê tử mất tích nhưng vì hương hỏa Sẫm gia vẫn là phải thay phiên cùng đám nữ nhân này chung đụng. Chỉ là hắn không có lưu lại qua đêm, cũng không có phát sinh tình cảm với các nàng mà thôi.
Sẫm Hảo Nguyệt nhìn bọn họ rồi nhìn vị soái cha đang bế mình trên tay liền nhếch môi ghét bỏ. Đám nam nhân cổ đại chẳng tên nào đáng tin cả. Nhưng cũng không thể trách hắn nha, những người có nhiều hài tử cũng sẽ có nhiều thiếp thất, đừng nói chi hắn không có hài tử a.
Sẫm Minh Kiệt liền cho gọi hết tất cả mọi người trong phủ đến để hai tiểu gia hỏa nhận biết. Sau đó hắn cau mày không vui hừ một tiếng, lạnh giọng phân phó: “Mau đi gọi nhị phu nhân ra đây, thân làm kế thất đến giờ này vẫn không xuất hiện còn ra thể thống gì nữa.” Do ban nãy vui quá nên không chú ý đến nữ nhân này không ở nha.
Thương bá tiếp nhận mệnh lệnh lập tức cho người đi làm theo yêu cầu của Sẫm Minh Kiệt.
Sẫm Hảo Lân nhìn nhìn rồi không nói gì mà chỉ ngồi ăn trái cây trên bàn. Mặc kệ đám người này làm gì, hắn đói hắn phải ăn. Lại nói hắn nghe cũng có hiểu gì đâu thế nên không cần phải lãng phí thời gian.
Sẫm Hảo Nguyệt nhìn Phí Khả Doanh tâm trạng lập tức u ám, hóa ra soái cha có kế thất luôn rồi. Mà cũng không trách được, mỹ nương mất tích hơn bốn năm năm rồi chứ ít gì. Nếu là tìm không ra thì không lẽ vì mỹ nương mà diệt môn sao.
Chỉ là trên mặt của Phí Khả Doanh không hề xuất hiện biểu tình gì. Có lẽ cũng là sớm đoán trước được, hay là nữ nhân cổ đại bắt buộc đều phải chịu cảnh này? Nàng nghĩ đến đây lại thầm thở dài một phen, ở cổ đại nữ nhân chính là không đáng một phân tiền, nữ quyền cũng không có a.
Mắt của Sẫm Bí Uy trợn to ra như thể bản thân nghe nhầm, qua nửa ngày trời mới hồi qua hồn hỏi: “Phụ thân, nhị phu nhân nào?” Kế thất? Ở đâu ra? Hắn đâu có lập đâu.
Sẫm Minh Kiệt nhấp một ngụm nước trà nóng nha hoàn mới châm rồi thở dài nói: “Lúc ngươi xuất binh không lâu thì hoàng thượng bảo Sẫm phủ không có người chăm nom, ta lại không có nhiều thời gian, Sẫm gia lại không có con nối dòng nên ba nữ nhi của Mễ lục sự Mễ Ngải Tư cho ngươi vi kế thất. Ta cũng có từ chối bảo ngươi chưa về không nên như vậy nhưng hoàng thượng không cho phép.” Nếu sớm biết tìm được Phí Khả Doanh lại có thêm hai bảo bối khả ái thế này thì hắn liều luôn cái mạng già cũng quyết phản đối cho được.
Phí gia là dòng dõi hương thư ở chức chính lục phẩm thiếu khanh, Phí Khả Doanh tuy là thứ xuất lại còn được một kỹ nữ thanh lâu sở sinh không hề cao quý. Lúc đầu hắn phản đối không để nàng ngồi chính thê vị. Sẫm Bí Uy lại ngoan cố thế là hắn cho hết người này đến người khác đi thử nàng. Đến khi hắn đích thân đi thử liền cũng mười hai phần hài lòng. Thế là ngay hôm đó hắn đích thân đưa tam sính lục lễ đến Phí gia cầu thân.
Sau khi nàng gả đến Sẫm gia, mọi chuyện nàng lo liệu cực kỳ chu toàn, đến từng ngõ ngách trong phủ để hắn không chê vào đâu được. Đáng lý hắn liền nghĩ đến chuyện sắp có tôn nhi thì Sẫm Bí Uy lại bị Thôi Phiến Phiến hạ dược rồi thú về phủ.
Chuyện này cũng không tính đi, lại còn gây ra một phen náo loạn khiến hắn suýt chút nữa mất đi nhi tức tốt như vậy. Khi sự thật phơi bày ra ánh sáng hắn vừa vui lại vừa buồn. Nhi tức được rửa tội oan nhưng lại tìm không thấy người. Vốn nghĩ sau năm năm tiếp tục vẫn không thấy tung tích liền lập bài vị, cũng may, đoàn tụ cả rồi. Đều do tổ tiên phù hộ a.
Sẫm Bí Uy nhìn sang Phí Khả Doanh bày ra vẻ mặt không cam lòng. Nữ nhân kia cũng vào phủ lâu như vậy rồi nhất định không trả lại được. Phí Khả Doanh cũng nhìn hắn mỉm cười nói: “Đã vào cửa liền là người của Sẫm gia rồi, lại là hoàng thượng ban cho.”
Nàng không trở về một là không muốn đối mặt với nghị luận của thiên hạ, hai là không muốn gặp Thôi Phiến Phiến, ba là không muốn gặp vị trượng phu không tin tưởng mình, thế nên chuyện thị thiếp nhiều như vậy nàng cũng dự tính trước. Là do nàng không trở về không thể trách ai được.
Sẫm Minh Kiệt dùng ánh mắt đầy thương cảm nhìn nhi tức của mình, rất lâu mới thở dài nói: “Ủy khuất ngươi rồi.”
Lúc này hạ nhân chạy đến bẩm báo: “Hồi lão thái gia, nhị phu nhân cảm nhiễm phong hàn không thể rời giường, lúc sáng vốn cho nha hoàn đến thông báo nhưng bệnh tình trở nặng nên đến giờ lão thái gia mới không nhận được tin tức.”
Vì hạ nhân trong phủ vì chuyện ba mẫu nữ trở về mà loạn cào cào nên Sẫm Minh Kiệt điều hết hạ nhân đi chuẩn bị. Người bên viện của Mễ Ngải Tư cũng bị điều đi, chỉ lưu lại một nha hoàn thiếp thân cho nàng ta.
Phí Khả Doanh nghe như vậy liền nói: “Vậy liền phải đến xem nhị phu nhân trước, đã thỉnh đại phu chưa?” Tuy không biết nữ nhân này thế nào, nhưng nếu là như Thôi Phiến Phiến lại to gan chạm vào hai bảo bối của nàng, nàng nhất định không lưu tình.
Sẫm Bí Uy nghe vậy liền nhỏ giọng nói với nữ nhi: “Nguyệt nhi ở đây cùng Lân nhi và gia gia, vi phụ cùng nương ngươi đi một chút.”
“Ân.” Sẫm Hảo Nguyệt gật đầu đáp ứng.
Được đặt xuống đất, nàng nhìn theo bóng lưng của Phí Khả Doanh cùng Sẫm Bí Uy hành lễ xong rồi đi trong đôi mắt vốn long lanh kia lại xuất hiện một tần sương. Đây là ra oai phủ đầu đi? Do Mễ Ngải Tư được hoàng thượng đích thân ban hôn nên so với Phí Khả Doanh thì có mặt mũi cao hơn.
Sẫm phủ nhiều nữ nhân như vậy sợ là ngày qua muốn thái bình cũng khó nha.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
49 chương
20 chương
137 chương
26 chương
25 chương
46 chương