Hồng sắc đại biểu cho vui vẻ phủ đầy mọi góc trong Phong vương phủ. So với trận hôn lễ đơn sơ lúc trước thì hôm nay phô trương quả là vô cùng đại khí cùng trang trọng. Bụng Tiểu Ngốc Tử phồng lên rất lớn, mới năm tháng mà nhìn bề ngoài giống như là bảy tháng. Sau khi ngự y bắt mạch khẳng định, trong bụng thế tử hẳn là song thai. Tại Tây Lưu, song thai xem như là dấu hiệu phi thường cát tường, hơn nữa rất ít người có thể hoài thượng. Dân gian đồn đãi rằng, có thể khiến hai hài tử cùng nhau đuổi tới đầu thai, cha mẹ như vậy nhất định là đời trước tích rất lớn công đức mới được tài năng như thế. Tiểu Ngốc Tử thì không hiểu cái gì gọi tích công đức, từ khi y được mọi người báo cho biết trong bụng có hai Bảo Bảo thì luôn có chút lo lắng. Vào ngày thành thân, y  rốt cuộc nhịn không được nghi hoặc hỏi vì mẫu thân vốn đang giúp y mặc quần áo trang điểm: “Mẫu thân, hai tiểu Bảo Bảo ở trong bụng Bảo Bảo có thể đánh nhau hay không?”(^_^) “Ha ha, đương nhiên có a, Bảo Bảo hẳn là có cảm giác được đi.” Phong vương phi vừa thay nhi tử cài vạt áo, vừa cười ha hả nói. Trải qua mấy tháng ở chung, cái nhìn của vương phi đối với con rể Lục Thanh này cũng là cải biến rất nhiều. Trước kia, nàng cảm giác Lục Thanh chỉ là một nhân vật nhỏ xuất thân từ một  thị trấn nhỏ mà thôi, nhưng không ngờ Lục Thanh cư nhiên có thể làm nên sinh ý lớn như vậy ở kinh thành,  phong cảnh nhất thời không có người sánh kịp, thậm chí ngay cả Phong vương cũng đều không so được. Huống chi Lục Thanh đối Phong Mặc, cũng chính là Tiểu Ngốc Tử, có thể nói là toàn tâm toàn ý. Tại mấy tháng này, cũng có rất nhiều nữ tử không có mắt muốn câu dẫn Lục Thanh, nhưng đều bị Lục Thanh dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, không chừa một chút cơ hội nào. Ngày thường Phong vương phi cũng nhìn thấy Lục Thanh luôn che chở Bảo Bảo,  điều này làm cho vợ chồng Phong vương cảm giác người này quả thật là có bản lĩnh có thể chiếu cố Bảo Bảo của họ. Huống chi lúc trước hoàng đế Tây Lưu muốn tiếp Bảo Bảo tiến cung, nàng sợ vương phủ cùng Lục Thanh đều ngăn cản không được uy áp của hoàng đế, ai ngờ ngay cả hoàng đế cũng ngầm đồng ý quan hệ của hai người. Thậm chí đến cuối cùng, nàng ngẫu nhiên nghe Phong vương nói rằng người hợp tác với Lục Thanh làm sinh ý cư nhiên chính là vị Hoàng Thượng cao cao tại thượng kia, lúc này nàng càng thêm cảm giác Lục Thanh đáng tin. Ngay khi Lục Thanh đem ngân hàng chính thức mở ra khắp nơi ở Tây Lưu thì Phong vương phi cũng rốt cuộc gật đầu đồng ý việc hôn nhân này. Tiểu Ngốc Tử nghe được lời nói của mẫu thân, như có chút đăm chiêu sờ sờ bụng. Đột nhiên, tiểu Bảo Bảo trong bụng động một chút, Tiểu Ngốc Tử đầy mặt hoảng sợ buông tay ra, lôi kéo tay áo mẫu thân nói: “Xong đời rồi, hiện tại tiểu Bảo Bảo đang đánh nhau, có thể đánh vỡ cái bụng của Bảo Bảo mà chui ra hay không?” (^_^) Phong vương phi bị Tiểu Ngốc Tử làm cho tức cười, vội vàng ôm lấy Bảo Bảo an ủi nói:“Yên tâm đi, tiểu Bảo Bảo cũng ngoan như Bảo Bảo, cho nên sẽ không đi ra bây giờ.” Tiểu Ngốc Tử phồng khuôn mặt mượt mà lên, ánh mắt đen láy hiện lên một tia khác thường, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì. Phong vương phi nhìn thấy Bảo Bảo như thế cũng không khỏi cảm thán trong lòng,  hài tử thật là trưởng thành, cũng bắt đầu có tâm sự của mình. Nàng trước kia luôn cảm giác Tiểu Ngốc Tử là một hài tử không bao giờ lớn lên, là người không thích hợp nói chuyện yêu đương, thế nhưng sau này nàng mới hiểu được, trí lực của Tiểu Ngốc Tử chỉ là kém hơn người thướng một chút mà thôi, cho nên y cũng có người mình thích, và y cũng sẽ vì người đó mà chịu đựng thống khổ sinh tiểu Bảo Bảo. Phong vương phi lấy qua tấm vải đỏ thêu uyên ương hí thủy, dặn dò nói:“Mẫu thân giúp Bảo Bảo che khăn đỏ lên, trước khi phu quân nhấc khăn voan lên, Bảo Bảo không được lộn xộn nga.” Tiểu Ngốc Tử rất nhu thuận gật đầu,“Bảo Bảo biết!” Dù sao trước lạ sau quen, y đã đội khăn đỏ một lần, tự nhiên biết quy củ này. Nói xong, Phong vương phi liền thay Tiểu Ngốc Tử đội khăn đỏ lên, sau đó chậm rãi cùng hạ nhân ở bên cạnh đồng loạt nâng Tiểu Ngốc Tử đứng dậy. Dưới sự giúp đỡ thật cẩn thận của mọi người, tân nương tử chậm rãi đi vào bên trong đại đường. Vì chiếu cố thân mình của Tiểu Ngốc Tử, trong vương phủ đã sớm dỡ bỏ hết tất cả mọi thứ có khả năng gây vấp chân, thậm chí ngay cả bàn và ghế dựa, cũng bị đổi thành loại không có góc cạnh. Lục Thanh đứng ở cách đó không xa, ánh mắt nhập định, trừ tiểu nhân nhi mang trên người một bộ hồng y kia, thì cái gì cũng đều không có thể đi vào ánh mắt hắn. Một ngày này, hắn đã chờ đợi lâu lắm lâu lắm …… Trước mắt Lục Thanh chợt lóe lên hình ảnh hắn vừa mới xuyên việt, cùng một nương tử, nhưng tâm tình lại khác nhau rất lớn. Có lẽ ngay khi Lục Thanh đẩy khăn đỏ ra,  một tiếng nói ngọt ngào ‘Ca ca, Bảo Bảo đói bụng’, đã chú định hết thảy. Vận mệnh của hắn nhất định là phải xuyên việt đến thời không này, mà số mệnh của Tiểu Ngốc Tử cũng nhất định là phải rời nhà mà đi để gặp chính mình. Trong ánh mắt Lục Thanh chợt lóe qua ngày tháng hai người ở chung, đột nhiên cảm giác thời gian qua thật nhanh. Hình ảnh Tiểu Ngốc Tử  luôn theo sau hắn, họi hắn là ca ca, ca ca kia giống như vừa mới ngày hôm qua,  mà nay,  trong bụng Tiểu Ngốc Tử đã có hài tử của hai người. Lục Thanh tiến lên một bước, kéo bàn tay nhỏ mềm mại của Tiểu Ngốc Tử, thật giống như là dắt toàn bộ thế giới của mình. Bởi vì Tiểu Ngốc Tử có thai, cho nên hai người bái đường đều chỉ là hình thức, không quỳ trên mặt đất tam bái cửu khấu giống như  người thường. Phong vương phi nhìn bộ dáng hai người dắt tay cúi đầu, nhất thời đỏ đôi mắt. Ngay cả Phong Thiên; người mà Thái Sơn sụp ngay trước mắt cũng bất động thanh sắc; hiện tại nếu nhìn kỹ thì cũng sẽ thấy hai tay đang run rẩy. Hai vợ chồng vốn có thẹn với Tiểu Ngốc Tử vì không mang đến cho Tiểu Ngốc Tử tình cảm thuần túy mà y muốn, bởi vì bọn họ có nhi tử thứ hai, cho nên không có khả năng chỉ toàn tâm chú ý Tiểu Ngốc Tử. Nay rốt cuộc có người có thể mang đến cho Tiểu Ngốc Tử một tình yêu trọn vẹn thuần khiết, hai người làm sao không khỏi vì thế mà kích động. Sau khi bái đường xong, Lục Thanh không giống như lần trước phải lưu lại kính rượu, mà là trực tiếp mang theo Tiểu Ngốc Tử trở về phòng nghỉ ngơi. Không đợi Lục Thanh xốc lên khăn voan, Tiểu Ngốc Tử cũng đã khẩn cấp xốc lên khăn voan của mình, làm nũng nói: “Phu quân, Bảo Bảo đói bụng ~” Dù sao cũng là trong bụng còn có hai tiểu hài nhi, cho nên tốc độ đói thật không giống như bình thường, trước khi bái đường, Phong vương phi đã cho Tiểu Ngốc Tử ăn hết một chén trứng gà chưng, mới có một lát như vậy liền lại kêu bụng đói. Bất quá may mà Lục Thanh có chuẩn bị sớm, trên bàn đặt đủ loại điểm tâm cùng với dược thiện. “Bảo Bảo muốn ăn sao?” Lục Thanh cầm lấy một khối bánh quy xốp, cười nói. Tiểu Ngốc Tử vội vàng ân hai tiếng, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng nhìn Lục Thanh, thậm chí trực tiếp há to miệng chờ đợi phu quân uy. Ai biết hôm nay thái độ Lục Thanh khác thường, thế nhưng lập tức ngồi ở bên người Tiểu Ngốc Tử, sau đó đem bánh quy xốp đưa vào trong miệng mình, sau đó ăn ngon lành. Tiểu Ngốc Tử ủy khuất cực kỳ, ánh mắt đen láy chợt lóe một tia giảo hoạt, lập tức cắn miếng bánh quy xốp ngoài miệng Lục Thanh.  Hai người miệng đối miệng, không uống rượu giao bôi, nhưng  lại ngọt ngào hơn rất nhiều so với rượu giao bôi. “Vì cái gì bánh quy xốp trên miệng phu quân ăn càng ngon hơn?” Sau khi Tiểu Ngốc Tử cố gắng nuốt vào trong bụng, có chút hảo kì hỏi. Khóe môi Lục Thanh khẽ nhếch,“Bởi vì miệng phu quân có mật ong, cho nên càng ngọt.” “Phu quân lừa Bảo Bảo!” Tiểu Ngốc Tử kháng nghị nói:“Phu quân cũng không phải ong mật, miệng như thế nào sẽ có mật ong!” (^_^) Lục Thanh không nói hai lời liên hôn Tiểu Ngốc Tử, dùng hành động chứng minh chính mình. Hồi lâu sau, Tiểu Ngốc Tử vựng hồ hồ dựa vào trong ngực Lục Thanh, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ phu quân chính là ong mật yêu quái biến thành? (^_^) Đợi đến khi Lục Thanh từng thìa một uy đầy cái bụng Tiểu Ngốc Tử, hai người rửa mặt, sau đó nằm ở trên nhuyễn tháp, Tiểu Ngốc Tử định nằm ngủ ở trên cánh tay của Lục Thành như bình thường, ai ngờ lại bị phu quân lột sạch quần áo. Tiểu Ngốc Tử trừng Lục Thanh, rất là nghi hoặc nói: “Phu quân cùng với Bảo Bảo yêu sao, nhưng đại phu nói vì tiểu Bảo Bảo, không thể làm nha?” (^_^) “Đại phu nói cho phu quân, hiện tại đã có thể.” Lục Thanh nhẹ nhàng hôn hôn ánh mắt Tiểu Ngốc Tử, tràn ngập trìu mến nói. Hắn còn không nhắc tới là, Ngự y còn nói, vì cam đoan sinh sản thuận lợi, trong mấy tháng sau này càng phải thích hợp gia tăng chuyện phòng the, bất quá điểm này Lục Thanh không cần nói cho Tiểu Ngốc Tử, trực tiếp làm là được. Tiểu Ngốc Tử vốn cũng rất thích chuyện này, lúc trước khi bị cho là biết không thể làm, y còn buồn bực đã lâu, nay rốt cuộc được đền bù cho nên  nào có không bằng lòng. Hai người cùng nhau vượt qua một đên động phòng tốt đẹp và sung sướng,  Lục Thanh nghĩ, chuyện hắn từng tiếc nuối trước đây, giờ rốt cuộc đã được đền bù. Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Ngốc Tử không thể thức sớm như mọi khi, mà là ngủ ở trong lòng Lục Thanh cho đến khi mặt trời lên cao. Thẳng đến giờ ăn cơm trưa thì y mới lười biếng được Lục Thanh hầu hạ rời giường. Từ sau khi bụng phồng lên, phạm vi hoạt động của Tiểu Ngốc Tử liền bị rút nhỏ rất nhiều, mỗi ngày cũng không thể lại cùng Lục Thanh chạy sinh ý như trước kia. Bất quá hiện tại y cũng lười nhác rất nhiều, không hoạt bát hiếu động giống như trước kia vậy. Ngày thành thân Cảnh Dật không có xuất hiện, nhưng ngày hôm sau lại đến đây vương phủ. Nhiều ngày cùng làm việc chung với nhau cho nên địch ý của Lục Thanh đối với Cảnh Dật cũng biến mất không thấy, chung quy hắn minh bạch, liền tính Cảnh Dật có tâm tư bất chính với Tiểu Ngốc Tử  thì đối phương cũng tuyệt đối không có khả năng làm ra sự tình gì. Đối với Tiểu Ngốc Tử mà nói, đối phương chính là một ca ca thân mật mà thôi, không có ý nghĩa nào khác nữa. Cảnh Dật đến lần này là cố tình mang đến cho Tiểu Ngốc Tử một quả linh đan. Đây là thứ trân quý nhất trong hoàng thất Tây Lưu, nó do một tiên nhân trong truyền thuyết  luyện chế mà thành, chỉ cần người không chết thì có thể chữa khỏi tất cả mọi đau xót trên cơ thể. Hắn nghe nói trong bụng Tiểu Ngốc Tử là song thai, cho nên lập tức lấy đan dược trân quý nhất này ra, hắn thật lòng mong muốn Tiểu Ngốc Tử có thể bình an. Thế nhân chỉ biết song thai Cát Tường, lại là không biết sinh song thai là nguy hiểm đến cực điểm, liền tính là nữ tử thì cũng đã rất khó xử, huống chi Tiểu Ngốc Tử là tiểu ca nhi, cái gì cũng đều không hiểu. Hắn lại không biết, trong tay Lục Thanh cũng có thứ có thể so sánh với linh đan gì đó, đầy đủ đảm bảo Tiểu Ngốc Tử bình an sinh sản.