Trần Tĩnh ôm Tiểu Bảo bước từng bước một trở vể, Dương Dật cứ vậy nằm trên mặt đất không thèm đứng dậy. Vừa rồi không để ý tốc độ, ngã một cú khá đau, lòng bàn bay của hắn bây giờ đã nóng rát. Đi đến trước mặt Dương Dật, nhìn thấy phu quân của mình vẫn còn nằm rạp trên đất, cặp mắt to mờ mịt nhìn mình, bên trong toàn bộ đều là ủy khuất, cái biểu cảm này cùng với Tiểu Bảo lúc giả bộ đáng thương đúng là cùng một dạng. Rút cuộc Trần Tĩnh cũng không biết là mình tức giận vì cái gì nữa, nghĩ vậy, y đem Tiểu Bảo đặt xuống đất. “Đứng lên đi, định nằm đó ngủ luôn đấy à?” – Trần Tĩnh đưa tay chuẩn bị kéo Dương Dật lên. “Đau, đau, đau.” – thời điểm Trần Tĩnh vừa nắm tay hắn, Dương Dật liền kêu lên. Trần Tĩnh mở bàn tay Dương Dật ra liền thấy lòng bàn tay trắng nõn bây giờ đã huyết nhục mơ hồ, bên trên còn dính một ít bùn đất. Thấy vậy, bao nhiêu khó chịu trong lòng tất cả đều biến mất tăm, trong nội tâm tràn đầy tự trách, y vậy mà lại để phu quân mình bị thương. “Mau, để ta nhìn xem có còn chỗ nào bị thương nữa không.” – Trần Tĩnh kéo cánh tay Dương Dật nói. “Ta không sao, chỉ là trên tay bị trầy một chút, có hơi đau thôi.” – Dương Dật được Trần Tĩnh giúp đỡ, cuối cùng cũng bò dậy được. Hắn dùng tay phải không bị thương vỗ vỗ bụi bẩn trên quần áo. “Chảy máu như vậy mà nói không sao cái gì, chỗ đầu gối quần bị rách một lỗ cũng trầy da rồi kìa, để ta cõng ngươi về. Tiểu Bảo, cha ngươi bị thương, a mỗ phải cõng hắn về. Tiểu Bảo đi theo a mỗ được không?” – Trần Tĩnh nói với Tiểu Bảo đang đứng bên cạnh. Tiểu Bảo vốn yên lặng đứng một bên đột nhiên oa một tiếng muốn khóc lên. “A mỗ, cha có khi nào lại muốn ngủ luôn không, không thèm để ý đến Tiểu Bảo nữa.” – Nhóc Béo khóc oa oa nói, nước mắt lã chã rơi xuống. “Sẽ không đâu. Cha chỉ là ngã bị thương tay và chân mà thôi, không phải bị đụng đầu. Tiểu Bảo đừng khóc, đừng khóc, cha không có việc gì. Trần Tĩnh, ta không sao, chỉ bị thương một chút, vẫn có thể đi được. Huống chi trong bụng ngươi còn có tiểu bảo bảo. Chúng ta mau về nhà, đói bụng quá rồi.” – Dương Dật ôm lấy Tiểu Bảo, có điều cú ngã này đúng là đau thật. “Để ta.” – Trần Tĩnh nhận lấy Tiểu Bảo từ trong tay Dương Dật, cuối cùng một nhà ba người lại vui vẻ trở về. Vừa về đến nhà Trần Nghĩa đã bị ca nhi nhà hắn nắm lỗ tai kéo vào trong phòng. Như vậy cũng quá nhẫn tâm rồi, hắn cảm thấy ca nhi nhà mình có khả năng muốn trực tiếp đem lỗ tai của hắn vặn xuống. “Đau, đau, đau. Lâm Thần, ngươi nhẹ nhẹ một chút, ta đã làm gì khiến ngươi giận sao?” – Trần Nghĩa nhỏ giọng xin tha. “Ngươi còn dám nói, vừa rồi vì sao lại ôm ca nhi kia? Lại còn vừa ôm vừa sờ mặt, ngươi ghét bỏ ta dung mạo không đẹp bằng ca nhi đó có phải hay không?” – Lâm Thần kéo lỗ tai Trần Nghĩa gào thét, mới không để ý một chút hán tử nhà mình đã bị người khác câu dẫn mất. “Ca nhi nào? Ta ngoại trừ một ca nhi là ngươi còn chưa từng sờ tay người nào khác. À, đúng rồi, người ngươi nói không phải là Dương Dật đó chứ? Hắn dung mạo rất đẹp, nhưng mà là huynh đệ của ta. Hắn lúc nãy bị ca nhi xấu xa Trương Tú Nhi kia làm cho tức giận đến ngất xỉu. Ta đến giúp hắn một chút, nếu không đã cùng hài tử ngã xuống đất rồi.” – Trần Nghĩa giải thích. “Ngươi đừng có lừa ta, làm gì có hán tử nào lớn lên lại khả ái như vậy chứ, ngay cả Trương Tú Nhi cũng so không bằng.” – Lâm Thần không tin. “Thật mà, nếu không tin thì ngươi hỏi đại ca đi. Đại ca, ngươi mau nói giúp ta một lời công đạo.” – Trần Nghĩa đối với đại ca hắn kêu lên. Nếu còn bị Lâm Thần vặn nữa thì lỗ tai của hắn thực sự sẽ rụng mất. Lâm Thần thấy Trần Nhất Tân gật đầu mới tin một chút. Hán tử kia dung mạo cũng quá đẹp đi, ca nhi như bọn hắn chỉ có thể ngoan ngoãn xếp sang một bên thôi. Khó trách ca nhi nhà hắn sủng hắn đến tận trời, quả nhiên cũng có đạo lý. Tiểu Bảo về đến nhà thì ôm chặt lấy Dương Dật không buông. Trần Tĩnh lấy cái muôi múc nước sạch giúp Dương Dật đem tay trái bị thương rửa sạch sẽ, lúc này mới đem một chén rượu đến rửa lại một lần nữa. Ở trong phòng thay một bộ quần áo khác, cởi quần ngoài ra, vết thương trên đầu gối cũng đã dùng nước rửa sạch, lại dùng rượu rửa qua một lần nữa. Nguyên bản Trần Tĩnh muốn để Dương Dật bôi thuốc mỡ rồi dùng băng vải quấn lại, có điều bị Dương Dật cương quyết cự tuyệt. Hắn dù không hiểu về y học lắm, nhưng mà hắn biết uốn ván kỵ khí khuẩn, chỉ cần vết thương thoáng khí sẽ không bị uốn ván. Hơn nữa, vết thương này cũng không lớn, chỉ cần cái tay bị thương của hắn không đụng vào mấy thứ dơ bẩn thì căn bản là không cần bôi thuốc, đến tối là có thể kết vảy, qua vài ngày sẽ khỏi thôi. Một tay ăn cơm nhìn rất kỳ quái, Dương Dật nhìn nhìn tay trái của mình, thật may là không làm tay phải bị thương. Nếu không, hắn lớn như thế này rồi còn phải bắt Trần Tĩnh đút cơm cho, nghĩ thế nào cũng thấy thật mất mặt. “Nhóc Béo, Nhóc Béo, ngươi đừng có lăn qua lăn lại nữa, tay của cha hôm nay bị thương, không cùng ngươi náo loạn được đâu.” – Dương Dật gian nan dùng tay phải lôi Nhóc Béo đang cực kỳ hưng phấn lại để cho nó nằm bên cạnh mình ngủ trưa. Rất may là Trần Tĩnh nói hai ngày nữa mới đem tinh mễ ra phơi, nếu không thì hắn lại không giúp gì được. Mơ mơ màng màng Dương Dật mơ thấy chuyện của Dương Dật kia. Hắn rất rõ ràng mình đây là đang nằm mơ. Trong giấc mơ ấy, hắn thấy Dương Dật kia đứng bên vửa sổ đọc một quyển sách, bên trong quyển sách đó có rất nhiều hình vẽ. Hắn không rõ tại sao sắc mặt Dương Dật kia vốn đang khá tốt, khi nhìn thấy một hình vẽ thì đột nhiên trở nên trắng bệch, ngay cả sách trong tay rơi trên mặt đất lúc nào cũng không biết. Cả người người kia run rẩy, trên mặt hiện lên vô vàn khiếp sợ cùng thống khổ, ngoài ra còn có cả phẫn nộ. Sau đó, Trần Tĩnh đi đến, Dương Dật đại khái nghe được tiếng kêu của y. Người kia quay đầu lại trừng mắt nhìn Trần Tĩnh, “hắn” cúi người nhặt quyển sách trên mặt đất lên, “phạch” một tiếng đem nó ném vào mặt Trần Tĩnh. Trần Tĩnh vốn đang tươi cười định nói gì đó, lập tức sắc mặt biến thành tái nhợt, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào hình vẽ trên quyển sách kia, ngay lập tức ánh mắt y lộ ra hung quang. Ánh mắt hung ác đó nhìn chằm chằm Dương Dật kia, bên trong phát ra sát khí khiến “hắn” phải lùi về sau vài bước, một mực lui đến chân tường. Dương Dật có thể nhìn ra được ánh mắt của Trần Tĩnh khiến cho Dương Dật kia cảm thấy sợ hãi, ngay cả bản thân hắn cũng thấy rất khủng bố, cảm giác chỉ một khắc sau sẽ bị Trần Tĩnh giết chết. Mà Trần Tĩnh lại phát giác được ánh mắt của y khiến cho Dương Dật kia sợ hãi, bỏ quyển sách xuống, nắm tay hết nắm rồi lại buông giống như đang suy nghĩ một quyết định vô cùng trọng đại. Cuối cùng, y nhắm mắt lại. Nước mắt theo khóe mắt của y chảy ra, Trần Tĩnh quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn phu quân của mình, khi đó, trong cặp mắt kia không còn sát lại một điểm sát khí. Dương Dật có thể nhìn thấy trong đôi mắt của Trần Tĩnh có thống khổ, có không cam lòng còn có cả chờ mong. Nhưng mà, trong mắt của Dương Dật kia chỉ toàn là phẫn nộ và hận thù. Qua một lúc, Trần Tĩnh dần cúi đầu xuống, hai tay đặt trên mặt đất, cái trán cũng chặt chẽ dán lên đó, quy quy củ củ mà quỳ. Dương Dật thấy vậy thì vô cùng sốt ruột, đây rút cuộc là cái tình huống quái quỷ gì? Hắn đứng đó lại không thể nghe được bất cứ một âm thanh gì, muốn nói chuyện với hai người kia cũng không thể, bọn họ căn bản hoàn toàn không nhìn thấy hắn. Dương Dật kia vừa nãy bị hù, giờ lại nhìn Trần Tĩnh ngoan ngoãn quỳ ở đó, “hắn” đột nhiên trở nên vô cùng kích động, vô cùng tức giận. “Hắn” đi đến trước mặt của Trần Tĩnh, nắm tóc y lên nhìn xem có còn bộ dáng muốn công kích hắn nữa không. Sau đó, Dương Dật kia bắt đầu lớn tiếng chửi bới Trần Tĩnh, túm lấy tóc y đập đầu y lên mặt đất hết lần này đến lần khác. Rất nhanh trên trán Trần Tĩnh đã toàn là máu tươi. Dù vậy, mỗi lần y ngẩng đầu lên, lại vẫn là chặt chẽ nhắm mắt lại. Dương Dật có thể thấy tay của y nắm chặt lại thành nắm đấm, thân thể run lên bần bật, nhưng mà một chút cũng không phản kháng. Mãi cho đến khi Dương Dật kia thấy Trần Tĩnh không còn động đậy nữa, dùng chân đá vào bụng y, lúc này Trần Tĩnh mới lấy tay che bụng. Hai mắt y mở to, mặt mũi toàn là máu, lo lắng hướng Dương Dật kia giải thích, mà Dương Dật kia hình như cái gì cũng không thèm nghe, vẫn cứ liên tục đá. Trần Tĩnh cuộn mình bảo vệ bụng, mặc kệ những chỗ khác. Dương Dật nhìn thấy thế thì vô cùng sốt ruột, hắn thấy Dương Dật kia mỗi lần đá thì đều hướng vào đầu Trần Tĩnh mà hạ xuống. “A!!! A!!! Trần Tĩnh!!! Trần Tĩnh!!!” – Dương Dật kêu lên sợ hãi, tỉnh dậy, trên trán ướt đẫm mồ hôi. Hắn không biết bản thân mình gặp ác mộng hay đó chính là ký ức của thân thể này nữa. “Phu quân, ngươi làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?” – Trần Tĩnh thời điểm nghe thấy Dương Dật kêu to sợ hãi, chạy đến bên giường hỏi. Thấy trên trán hắn toàn là mồ hôi bèn lấy khăn mặt chậm rãi lau cho hắn. “Cha thật ồn.” – Nhóc Béo lầu bầu một câu, sau đó lại trở mình tiếp tục ngủ. “Ta không sao, chỉ là gặp ác mộng mà thôi. Trần Tĩnh, ta mơ thấy ngươi không quan tâm đến ta nữa, ngươi đừng bao giờ không để ý đến ta cùng Nhóc Béo nữa có được không?” – Dương Dật nhìn vào mắt Trần Tĩnh hỏi. “Sao có thể như vậy được, cho dù phu quân không thèm để ý đến ta, ta cũng sẽ không đi đâu hết.” – Trần Tĩnh cười cười sờ sờ cặp mắt còn có chút mơ hồ của Dương Dật, bên đó còn vương chút thủy khí, đẹp đến nói không nên lời. Dương Dật áp xuống sợ hãi, nhận lấy chén nước từ trong tay Trần Tĩnh uống một ngụm. Hắn quyết định, mặc kệ chuyện này là thật hay là giả, hắn không muốn tìm hiểu, hiện tại một nhà bọn hắn sống hạnh phúc như vậy không phải đã rất tốt rồi sao. Nhìn qua liền thấy cái quần Trần Tĩnh để ở mép giường, cái quần này chính là cái mà hôm nay hắn ngã làm lủng, nhưng mà không hiểu sao hiện tại kích thước của nó đã nhỏ đi rất nhiều. Trần Tĩnh thấy Dương Dật nhìn chằm chằm cái quần kia liền nghĩ, chuyện trước kia phu quân đúng là toàn bộ đều không nhớ rõ dĩ nhiên là không biết y thường đem một số quần áo mà phu quân mặc chật hoặc cũ sửa lại thành quần áo cho Tiểu Bảo mặc. Tất cả quần áo y mua cho phu quân chất vải đều rất tốt, cho Tiểu Bảo mặc sẽ không sợ bị sởi, vả lại cũng không sợ làm trầy làn da non nớt của nó. “Cái quần kia bị rách rồi, ta đem nó sửa lại nhỏ hơn cho Tiểu Bảo mặc. Vừa đúng lúc năm nay Tiểu Bảo cũng cao lên một chút, ta đem cái quần này sửa lớn hơn, sang năm nó vẫn có thể mặc được. Yên tâm, cái ống quần kia ta cũng không có ném đi, để đến khi sinh hài tử ra sẽ dùng làm làm tã cho nó. Loại vải này rất mềm mại, để cho hài tử mới sinh dùng rất tốt.” – Trần Tĩnh thấy Dương Dật cứ nhìn chằm chằm cái ống quần bị cắt liền nói. Thực ra, nhà bọn họ không phải là rất giàu có. Tinh mễ trồng trong ruộng ngoại trừ để cho phu quân và hài tử ăn, số còn lại đem bán dùng để chi tiêu cho cả năm cũng đã là rất tốt rồi. Nếu không phải y còn có thể vào trong núi săn bắn, thân thể phu quân thường xuyên sinh bệnh như vậy thì làm sao có tiền để mua thuốc. Dương Dật nhìn Trần Tĩnh, thì ra người này ngay cả may vá cũng biết. Hắn vốn nghĩ số quần áo mặc thường ngày đều là mua lấy. “Quần áo của ta cũng là ngươi làm sao?” – Dương Dật hỏi. “Đúng vậy phu quân. Hồi ta vừa vào cửa cũng không biết may, nhưng mà những ngày mùa đông rảnh rỗi không có việc nhà nông, a mỗ thường dạy ta.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Trải qua một năm luyện tập, quần áo y may ra cũng coi như có thể mặc đi gặp người khác. “Trần Tĩnh, ngươi thật lợi hại, giống như là không có việc gì không làm được.” – Dương Dật nằm ở trên giường nói. Nếu so với y, hắn cái gì cũng thua kém, cái gì cũng không biết. Phải rồi, hắn còn chưa cả học được cách nhóm bếp. Hiện tại hắn còn phải học nấu cơm, bằng không đến lúc Trần Tĩnh sinh con, hắn còn để y phải đi nấu cơm thì còn gì là nam nhân nữa. Không đau lòng người mình yêu đều không phải là nam nhân tốt. Buổi tối, Trần Tĩnh thấy phu quân mình vô cùng kích động, không hiểu hắn đây là bị làm sao. Buổi trưa ngã một cái, không phải là ngã hư cả đầu óc rồi đi? Cũng khó trách y lại nghĩ vậy, bởi vì thời điểm nấu cơm tối, đáng lẽ ra phu quân phải đem Nhóc Béo đến dòng suối nhỏ bắt ít tôm về ăn, hôm nay lại một mực đứng ở trong bếp xem y làm việc. Ban đầu, Dương Dật cũng muốn thử một chút, nhưng mà xét thấy hai tay của mình hành động bất tiện cho nên trước hết cứ quan sát cái đã. “Phu quân, ngươi làm sao vậy? Trong bếp rất nóng, ngươi mang Tiểu Bảo ra ngoài chơi một lát đi, ta sắp làm xong cơm rồi.” – Trần Tĩnh thấy trên trán Dương Dật ẩn ẩn mồ hôi liền nói. “Đúng vậy, đúng vậy, cha, chúng ta đi bắt tôm được không? Chúng ta bắt tôm đến cho a mỗ rang lên, chấm giấm chua, ăn rất ngon.” – Tiểu Bảo cũng hùa theo nói, ở trong bếp nóng đến mức làm nó toát mồ hôi. “Nhóc Béo đừng ồn ào, cha muốn học cách nấu cơm. Tiểu Bảo nếu nóng thì đi ra cửa ngồi cho mát đi.” – Dương Dật nói xong ôm Tiểu Bảo đến cửa nhà bếp, đặt nó ngồi ở đó xong lại quay trở vào nhìn chằm chằm Trần Tĩnh nấu cơm. Tuy rằng giấc mơ lúc trưa khắc sâu vào tâm trí, nhưng mà cứ nghĩ đến bộ dáng ẩn nhẫn kia của Trần Tĩnh, hắn lại không muốn đi tìm hiều. Dương Dật nhớ rõ thời điểm đến thế giới này, trên trán Trần Tĩnh còn lờ mờ nhìn thấy một vết thương. Một người phải rộng lượng đến mức nào mới có thể một chút cũng không ghi hận người khác tổn thương mình như vậy. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này Trần Tĩnh lúc nào cũng chăm sóc hắn rất tốt, điều này Dương Dật rõ ràng nhất. Một người tốt như vậy, vì sao Dương Dật kia lại chỉ nhìn thấy một cái hình vẽ nho nhỏ lại có thể giận dữ, thậm chí là đi công kích cái người chỉ cần dùng một tay đã có thể đem “hắn” đánh ngã. Hơn nữa, nói ra thì Dương Dật kia đúng là đang mạo hiểm cả tính mạnh của mình, bởi vì nếu Trần Tĩnh thật sự muốn phản kháng thì “hắn” tuyệt đối không phải là đối thủ của y. Có một số việc càng không muốn nghĩ đến thì nó lại cứ hiện ra trong đầu hết lần này đến lần khác hại hắn hiện tại nghĩ đến thất thần. Cái tên này lúc nãy còn nói muốn học nấu cơm, nhìn cái bộ dáng học tập này, chẳng biết đến năm nào tháng nào mới có thể học xong. Lảm nhảm: Cảm thấy thật… quá có lỗi. Kế hoạch là mỗi ngày một chương đã bị bể vì dạo này ông bố đg ghiền coi Tân thủy hử, mà bản thân mình cũng bị ghiền theo:v cả ngày chỉ dán mắt cào cái máy coi phim (soi hint, mặc dù biết đó chỉ là tềnh huynh đệ thôi nhưng mà vẫn thấy hint chọc mù mắt tó các tềnh iêu ợ). Hôm nay ngày mai nữa là coi hết, tiến độ sẽ trở lại bình thường thôi. Ha ha ha À… nhân tiện nói luôn, thân thế của Trần Tĩnh cũng đg dần hé mở. Bộ này coi vậy chứ nó cũng ko chỉ có mỗi làm ruộng vs sinh hoạt ko đâu:))