Thạch Hoài Sơn qua nhà Đại Thành lấy thuốc, cũng thuận đường nói với a cha Đại Thành, từ nay về sau không cần mỗi ngày làm phiền ông qua trông. A cha Đại Thành vừa nghe, liền biết chuyện gì xảy ra, không khỏi cười rộ lên: “Được a, như bây giờ thì tốt rồi! Người ta đã lưu lại a!” Thạch Hoài Sơn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng “Ân” một tiếng. Lại cùng Thạch Đại Thành trò chuyện hai câu, Thạch Hoài Sơn liền đi. Trở về thì thoa thuốc lên miệng cho Nghiêm Thu, thuốc là màu đỏ, là một loại hoa ở địa phương được xay thành thuốc, thoa xong rồi miệng đỏ bừng. Nghiêm Thu soi gương đồng, “Cái này còn có thể rửa đi không a?” Miệng giống như uống máu thế này, làm sao có thể gặp người. “Có thể rửa đi, ngươi đừng cứ đụng vào, thuốc này hữu hiệu. Người trong thôn có trầy da một chút, đụng bị thương đều thoa nó.” Thạch Hoài Sơn bắt lấy tay Nghiêm Thu, không cho y lại đi đụng vào thuốc đó, miễn cho đều cọ rớt hết. Nghiêm Thu ngoài miệng bôi thuốc, nói chuyện lại càng không lưu loát. Cũng không biết thuốc này vạn nhất vào miệng, có chỗ nào có hại hay không, liền thật không dám nuốt nước miếng, kết quả miệng đều chảy nước miếng, khó chịu muốn chết, cho nên đối Thạch Hoài Sơn tức giận cả ngày. Thạch Hoài Sơn tuyệt không để ý, Nghiêm Thu hiện tại chính là người quan trọng nhất của hắn. Cho dù Nghiêm Thu muốn đánh hắn, hắn cũng có thể chủ động đem mặt đưa tới. Hơn nữa, thuốc này xác thực dùng rất tốt, thoa hai ngày, miệng đã nói được rất lưu loát. Gạo mua đã được hai ngày, còn chưa có được ăn. Hiện tại trên người cũng không còn khó chịu, Nghiêm Thu đã nghĩ làm một bữa thật ngon. Nửa túi gạo này chỉ có 10 cân, nếu nấu cơm ăn, cho dù cách ba năm này ăn một lần cũng ăn không được bao lâu. Nghiêm Thu nghĩ nửa ngày cũng không nỡ nấu, đành trộn một nửa hạt ngô vào, nấu cơm hoàng bạch. (cơm trộn với bắp nên có hai màu trắng vàng) Sau đó cắn răng cắt đôi con thỏ, róc sạch thịt, cắt thành khối nhỏ khoảng 2 cm, làm thịt thỏ kho tàu[1]. Nhưng mà đồ gia vị có hạn, không có cách nào làm một cách chân chính. Nơi này mặc dù có đồ gia vị như nước tương, dấm chua, đường v.v…, nhưng lại đắt tiền một cách quá đáng. Nấu ăn bỏ vào một hai giọt thì không sao, sao có thể bỏ sức lực vào đó, chỉ chuyện vào thành mua cũng phiền toái muốn chết. Nghiêm Thu sợ chỉ ăn toàn thịt đầy dầu mỡ, lại làm một tô cải trắng trộn. Cải trắng trụng sơ qua một chút, rắc chút muối, cho hai giọt dấm chua là được. Thấy thời gian còn sớm, Nghiêm Thu múc riêng một chén thịt, muốn đem qua cho a cha Đại Thành. A cha Đại Thành giúp nhiều chuyện như vậy, có đồ ăn ngon, chẳng lẽ không thể cho người ta một chút nếm thử? Thạch Hoài Sơn đi săn thú vẫn chưa về, Nghiêm Thu đóng kỹ cổng sân, dùng vải che bát lại rồi đi qua nhà a cha Đại Thành. A cha Đại Thành đang làm tã cho tôn tử (cháu nội) chưa ra đời, thấy Nghiêm Thu đến đây, vội vàng buông công việc trong tay cười nói: “Có thể ra ngoài rồi sao?” Lại thấy Nghiêm Thu bưng cái bát, còn cách vài bước cũng ngửi được mùi, “Đem thịt qua a?” Nghiêm Thu đỏ mặt, “Chẳng là có hầm chút thịt thỏ, đem một chút cho nhà các ngươi nếm thử.” Dấu ấn trên cổ y bây giờ vẫn chưa có hết ni, ở đây lại không có khăn quàng cổ, y đành phải quấn một miếng vải quanh cổ, vây thật kín kẽ. Tề quân Đại Thành đã có thai, bụng hơn 5 tháng lộ ra rất rõ, “Này không phải Tết không phải lễ, sao còn hầm thịt?” Tề quân Đại Thành là Đỗ gia thôn, là một thôn làng ở sâu trong núi so với Thạch gia thôn còn muốn nghèo hơn. Nghèo từ nhỏ nên đã quen rồi, đến giờ cũng chưa quen với cuộc sống hiện tại, rất dễ qua ngày. Nghiêm Thu thật sự là vẫn không dám nhìn thẳng tề quân Đại Thành, lực đánh vào thị giác quá lớn, “Chính là ta thèm ăn thôi.” A cha Đại Thành thấy Nghiêm Thu ăn thịt cũng muốn tặng một chén cho nhà ông, trong lòng cảm thấy thật vui vẻ, bèn nói: “Ngươi lúc này nên được bồi bổ, ta xem thân mình ngươi có chút yếu. Trở về có muốn tìm đại phu nhìn lại một chút không? Điều dưỡng điều dưỡng, cũng dễ có em bé.” Sau đó lại bảo tề quân Đại Thành đi lấy cái bát khác, đem thịt đổ qua, trong bát Nghiêm Thu mang qua trống không, đem đi rửa sạch sẽ, một lát để cho y mang về. Nghiêm Thu vội nói: “Chúng ta vừa mới kết hôn, không gấp.” Vừa nói như vậy, Nghiêm Thu lại lo lắng, chắc sẽ không một lần đã trúng thưởng đi? Ở nơi này cũng không có cách tránh thai. Chuyện mang thai vừa nói, y bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận cái chuyện sanh con này. Hơn nữa tình huống hiện tại trong nhà, y cảm thấy cũng không phải là thời điểm tốt để có thể nuôi hài tử, y còn muốn chờ đến đầu xuân tìm công việc gì đó để làm, nếu có hài tử, trong nhà không ai giúp trông, thật sự cái gì cũng không làm được, cho nên, chuyện hài tử tốt nhất là có thể chờ thêm một chút. A cha Đại Thành nói: “Cũng phải, ta nói a, căn nhà kia của các ngươi còn phải làm lại một chút. Nếu chỉ có một mình Hoài Sơn, một hán tử ở, thì không cần chú ý nhiều như vậy. Sau này sẽ có hài tử, cái nhà đó sẽ không đủ ở.” Nghiêm Thu cũng nghĩ như vậy, “Ân, gom góp thêm một chút, tiền để dành trong hai năm, cũng đủ xây lại cái nhà.” A cha Đại Thành đồng ý nói: “Ân, đây là chính sự. Hoài Sơn tài giỏi, các ngươi sống tiết kiệm chút, gom góp xây nhà vẫn là dễ dàng.” Ba người lại trò chuyện một hồi, a cha Đại Thành liền thần thần bí bí nói: “Hai ngày này ngươi không ra khỏi phòng, không biết chuyện của Thạch Liễu đi?” Nghiêm Thu cũng thiếu chút nữa đã quên mất người tên Thạch Liễu này, mấy ngày nay nào có hơi sức nghĩ đến gã a, liền hỏi: “Thạch Liễu? Hắn làm sao?” “Định hôn rồi, chờ đầu xuân năm sau sẽ xuất giá.” “Nga, hắn cũng đã đến tuổi nên đính hôn.” Nghiêm Thu thật sự không cảm thấy việc này có gì kỳ quái. Tề quân Đại Thành chen miệng nói: “Trong thôn không ai dám muốn hắn, là định hôn với Thanh Thủy thôn, so với nhà cha ta Đỗ gia thôn[2] còn nghèo hơn.” Nghiêm Thu rất giật mình, “Vậy Thạch Liễu có thể mặc kệ sao?” “Hắn sao có thể mặc kệ được, làm ầm ĩ vô cùng lợi hại, khắp thôn đều biết. Xong chuyện bị a phụ gã nhốt trong nhà, nói là sẽ nhốt đến ngày xuất giá.” Này cũng thật có thể làm a, Nghiêm Thu thầm nghĩ. Đang náo nhiệt mà tám chuyện, Thạch Đại Thành cùng a phụ Đại Thạch cả hai đều về đến. Nghiêm Thu vội vàng lên tiếng chào hỏi, Thạch Đại Thành cùng a phụ hắn cũng không phải người thích nói chuyện, nhìn qua trông rất nghiêm túc. Chỉ gật nhẹ đầu với Nghiêm Thu, rồi ngồi xuống uống nước, không nói gì. Thạch Đại Thành trước kia khá tốt, là một hán tử rất linh hoạt, sau chân lại bị thương, liền trở nên trầm mặc ít lời. Bị đối tượng định thân hủy hôn, a cha Đại Thành mới nhờ người giúp tìm một nhà định thân từ Đỗ gia thôn. Đỗ gia thôn bên kia nghèo, tiểu ca nhi các nhà đều muốn ra bên ngoài kết hôn, điều kiện yêu cầu tự nhiên không cao. Huống chi chính là đi đứng có chút không thuận tiện, cũng không phải bệnh nghiêm trọng gì. Tề quân của Thạch Đại Thành, Nghiêm Thu tiếp xúc không nhiều lắm, cũng không có gì để nói. A cha Đại Thành rất vừa lòng, trừ bỏ bộ dáng bình thường, nhà mẹ đẻ nghèo, là một ca nhi hiền lành hiếu thuận. Mọi người trong thôn kết hôn, không phải đều chọn hiền lành hiếu thuận sao? Có hình có dạng, không dọa người là được rồi. Nam chủ trong nhà đã trở lại, ba người cũng không có hứng tám chuyện, Nghiêm Thu nhìn xem sắc trời, cảm thấy Thạch Hoài Sơn cũng sắp trở về, bèn muốn nói câu tạm biệt rồi đi về. Không nghĩ tới, Thạch Hoài Sơn người này lại tìm tới. “Ngươi sao lại đến đây ni?” Nghiêm Thu rất mắc cỡ, nào có vừa ra khỏi cửa, hán tử liền đến nhà người ta tìm? “Về nhà không thấy ngươi.” Thanh âm Thạch Hoài Sơn còn rất ủy khuất. A cha Đại Thành bị hai người này làm cho buồn cười, này thật đúng là, chưa thấy qua hán tử như vậy, còn kém đem tề quân buộc vào lưng quần. “Được rồi, hai ngươi nhanh chóng quay về nhà các ngươi đi, đừng ở chỗ này ngọt đến làm chúng ta đau răng.” Nói đến khiến mặt Nghiêm Thu cũng bốc khói, trừng mắt liếc Thạch Hoài Sơn một cái, nhanh chóng dắt hắn đi mất, ngay cả bát cũng không lấy.