Chương 64: Bí cảnh Chiêu Linh -------------- Mộ Dung Trác Thất sững sờ cũng không phải không có đạo lý, bí cảnh mở ra cũng không phải chuyện nhỏ, nếu như là bí cảnh không có chủ mở ra thì lúc đấy không khỏi trở thành một hồi tinh phong huyết vũ, mà bí cảnh Chiêu Linh vẫn luôn là bí cảnh thuộc về Mộ Dung gia, hơn nữa so với các bí cảnh khác, bí cảnh Chiêu Linh xem như là tầng cấp tương đối thấp, không có quá nhiều kỳ trân dị bảo, Mộ Dung gia cũng không có thế lực dám đắc tội, cho nên cũng không có ai đánh bàn tính lên bí cảnh Chiêu Linh. Thế nhưng dù bí cảnh Chiêu Linh không tính là bí cảnh đặc biệt hiếm lạ gì, trình độ nguy hiểm cũng không quá cao, nhưng để cho Mộ Dung Trác Thất ở độ tuổi này mang đội vẫn có cảm giác như một trò đùa. Mộ Dung Dịch nhìn thấu do dự của em trai. "Lần này anh cũng sẽ đi, người thì anh cũng sẽ để em phối hợp, em cũng đến lúc mở mang kiến thức một phen." Dừng lại một chút, Mộ Dung Dịch mới nói ra một cái ý nghĩ khác: "Lần này em mang theo Cố Thần đi, nếu như bạn của cậu ta cũng muốn đi, vậy cũng có thể đi." Mộ Dung Trác Thất bây giờ hoàn toàn không đoán ra suy nghĩ của huynh trưởng. Qua nhiều năm như vậy, huynh trưởng đều là điển hình của hỉ nộ không lộ, từ trước đến giờ cũng sẽ rất ít khi câu thông ý tưởng với hắn. Trong ký ức thời thiếu niên của hắn, bởi vì phụ thân bận rộn, huynh trưởng vẫn luôn diễn phần nhân vật trưởng bối. Cái gọi là huynh trưởng như cha, đối với ý kiến của Mộ Dung Dịch, Mộ Dung Trác Thất từ trước đến giờ luôn là tiếp thu, nhưng lúc này Mộ Dung Trác Thất vẫn quyết định biểu đạt một chút ý nghĩ của mình. "Anh, em cảm thấy quyết định có vẻ không quá thích hợp, Cố Thần dù sao cũng chỉ là tân sinh, trình độ chế thẻ cũng chỉ là cấp ba mà thôi, theo em được biết, bạn của cậu ấy Tăng Giang tuy thiên phú không tệ, dù sao kinh nghiệm cũng không đủ, để hai người như vậy cùng qua đấy, chưa nói là trói buộc, thì cũng không có cách nào bảo vệ an toàn mạng sống của bọn họ." Mộ Dung Trác Thất nói. "Cái này em không cần lo lắng, độ nguy hiểm của bản thân bí cảnh Chiêu Linh cũng rất thấp, là một địa phương thích hợp để rèn luyện. Huống chi nếu như không trải qua tôi luyện, bọn họ không thể chân chính trưởng thành." Mộ Dung Dịch nói. Mộ Dung Trác Thất không phản bác nữa: "Vậy em trưng cầu ý kiến của bọn họ một chút." Tuy rằng ngoài miệng đồng ý, nhưng Mộ Dung Trác Thất vẫn cảm thấy khá hoài nghi với quyết định không giải thích được này của huynh trưởng, suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra được ý tưởng của huynh trưởng. Mộ Dung Dịch cũng có chút xem thường bản thân, vì một chút ý nghĩ kỳ quái ích kỷ như vậy, lại đường hoàng đi bắt nạt lừa gạt em trai của mình. Ngay đêm đó, Mộ Dung Trác Thất đem sự tình nói với Cố Thần một chút, Cố Thần biểu thị muốn đi hỏi ý kiến của bạn cùng phòng một chút. Tăng Giang sau khi nghe được tin này biểu lộ nghi hoặc: "Lời mời này đương nhiên không tệ, vừa vặn rèn luyện kỳ nghỉ hè cũng không bỏ sót, hơn nữa nơi như bí cảnh này có người khả năng cố gắng cả đời cũng không đi được, cơ hội như thế đương nhiên hiếm thấy. Nhưng mà, cậu ta tại sao lại muốn mời chúng ta? Các cậu rất quen thuộc sao?" Cố Thần cũng tỉ mỉ suy nghĩ một chút hai người quen thuộc bao nhiêu, ở trong máy truyền tin Mộ Dung Trác Thất chỉ thứ hai, đứng sau Tăng Giang, là đồng bọn giải đáp nghi vấn tốt nhất cho cậu, nói đến như vậy hình như quan hệ hai người thật sự là không tệ, mà vấn đề là trong máy truyền tin của cậu chỉ có năm người, Tăng Giang, Mộ Dung Trác Thất, Uất Trì Vũ, Lâm Chi Chi cùng Lâm Đậu Đậu. "Tôi có thể đi cùng không?" Cố Thần suy nghĩ được một nửa thì bị Mục Lê đánh gãy. Cố Thần gật đầu: "Mộ Dung nói để cho bạn cùng phòng của tôi đều cùng đi." Cố Thần cùng Tăng Giang đều biết Mục Lê là một Ma thẻ sư cấp tám, yêu thích mạo hiểm, thích đi du lịch nhiều nơi. Ngày bí cảnh Chiêu Linh mở ra rất nhanh liền đến. Cố Thần cùng Tăng Giang nhìn đội ngũ chỉnh tề anh em Mộ Dung mang đến, cảm giác mình khá giống nhà quê, được rồi bọn họ vốn là nhà quê đến từ tinh cầu xa xôi. Mộ Dung Trác Thất nhiệt tình nghênh tiếp bọn Cố Thần, mà Mộ Dung Dịch đứng ở một bên chỉ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng trôi về phía Mục Lê. Mộ Dung Trác Thất bàn giao hạng mục công việc với bọn Cố Thần: "Cái bí cảnh này có hai tầng, một tầng bên ngoài là tầng phổ thông, có thể có một ít dị thú dị thực, tầng bên trong kia lại là thiên kỳ bách quái, mỗi người gặp phải cũng khác nhau, đến lúc đó rất có thể sẽ bị tách ra, các cậu tận lực theo sát tôi." Cố Thần lúc tiến vào bí cảnh bất giác một trận gió lạnh kéo tới, thân thể run rẩy mấy cái. Mộ Dung Trác Thất nâng lên áo bông trong tay trùm lên người cậu. "Cái bí cảnh này khi tôi còn bé từng theo phụ thân tiến vào một lần, tầng bên ngoài này thời tiết giá rét, nên chú ý giữ ấm nhiều." Cố Thần bất chấp gió tuyết ngẩng đầu, bằng mắt trần có thể thấy chỗ băng tuyết bao trùm, tuyết trắng mênh mông. Phía trước là từng hàng cây cối cao lớn, phủ bên trên một tầng màu trắng, băng chói mắt rủ xuống. "Nơi này chỉ là tầng ngoài bí cảnh, đi qua mảnh tuyết này sẽ vào đến tầng trong, mọi người cẩn thận nhiều chút." Mộ Dung Trác Thất nhắc nhở. Cố Thần gật gật đầu. Mấy ngày này cậu đặc biệt tìm kiếm rất nhiều tư liệu liên quan tới bí cảnh, biết đến bí cảnh từ trước đến giờ đều là thiên kỳ bách quái, bên trong rất nhiều kỳ ngộ, nhưng nguy hiểm cũng không thiếu. Không thể so sánh với bí cảnh trong mạng lúc Cố Thần quen biết với Mộ Dung Trác Thất. "Chú ý, phía trước có Báo Tuyết." Dọc đường đi vẫn luôn không nói một lời, Mộ Dung Dịch bỗng nhiên nói. Cố Thần nhìn về phía trước tuyết trắng mịt mùng, yên tĩnh mà tịch mịch, căn bản không nhìn thấy cái bóng của Báo Tuyết gì đó. Nhưng mà các Ma thẻ sư khác rất nhanh làm ra tư thế chiến đấu, bao gồm anh em Mộ Dung cùng Mục Lê. Tăng Giang vừa bắt đầu cũng có chút sững sờ, nhưng hắn cũng rất nhanh triệu hoán ra thẻ bài mình am hiểu. Không lâu lắm, xa xa truyền đến tiếng chân đạp nhẹ trên tuyết, sau đó âm thanh càng lúc càng lớn, Cố Thần nhìn thấy từ đường chân trời đằng xa tới một đoàn Báo Tuyết, số lượng phi thường khổng lồ, so với động vật di chuyển trên thảo nguyên Đông Phi cậu nhìn thấy trên ti vi trước khi xuyên qua còn muốn đồ sộ hơn. Nhóm Ma thẻ sư dồn dập triệu hoán ra thẻ bài, đồng thời đem Cố Thần cùng những Chế thẻ sư khác bảo hộ phía sau. Báo Tuyết trắng xóa việc nghĩa chẳng từ nan chạy gấp rút tới, bắt đầu chiến đấu với thẻ bài mà Ma thẻ sư triệu hoán. Cố Thần được Mộ Dung Trác Thất che chở ở phía sau, thông qua khe hở quan sát trận đấu. Người Mộ Dung gia mang đến đều là đội thủ vệ của mình, trình độ không thấp, đều có cấp sáu, bảy, thế nhưng nhìn sang chiến trường, Cố Thần liền phát hiện có hai người đặc biệt dễ thấy, đó chính là Mộ Dung Dịch cùng Mục Lê. Mộ Dung Dịch mấy năm qua đã hoàn toàn dấn thân vào giới kinh doanh, nhưng mà trình độ không hề hạ thấp, thậm chí mơ hồ đã chạm vào được ranh giới của cấp chín. Mà Mục Lê tuy chỉ có cấp tám sơ cấp, nhưng bởi vì y trưởng thành từ mạo hiểm, lúc chiến đấu có một loại tàn nhẫn cùng quyết đoán khác với tất cả mọi người. Cố Thần lần đầu nhìn thấy quần chiến hùng vĩ như thế, mà trận chiến cũng rất nhanh dùng thắng lợi bên Mộ Dung gia tuyên bố kết thúc, xem ra thực lực Mộ Dung gia quả nhiên không thể khinh thường. Sau khi gặp phải Báo Tuyết, đoàn người liên tục trải qua mấy trận chiến đấu, rốt cuộc đi tới chỗ giao giới của rừng tuyết. "Bước vào kết giới này, mọi người rất có thể bị tách ra, nếu như có thể tìm tới người của mình liền tận lực kết đội đi tiếp, nếu như không thể thì dù thế nào đi nữa bảo đảm an toàn của chính mình trước. Thời gian bí cảnh mở ra có hạn, chờ sau khi bí cảnh đóng lại, các cậu đều sẽ bị truyền tống đi ra, không cần lo lắng." Mộ Dung Trác Thất phân phó. Tất cả mọi người đồng thời bước qua chỗ giao giới kia. Cố Thần cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, lúc mở mắt ra, liền phát hiện nguyên bản cảnh tuyết trắng xóa toàn bộ biến mất, xoay người phát hiện nguyên bản một đám người đã không còn thấy ai. Cố Thần có chút hoảng hốt, nhìn cảnh tượng trước mắt. Trước mắt là một cái thôn xóm tiêu điều, Cố Thần không xác định mình bây giờ là vào trong bí cảnh hay là đã ra khỏi bí cảnh. Cách đó không xa có một gian nhà nát, bên cạnh hàng rào có một cái thân hình. Cố Thần từ từ đi qua, nỗ lực chào hỏi. "Cụ ơi?" Đối phương không có phản ứng, Cố Thần không thể làm gì khác hơn là vượt qua hàng rào tới gần cụ ấy. Đó là một bộ bạch cốt đứng thẳng, dựa vào một cái cây khô héo, trên người bạch cốt mang áo tang cùng mũ rơm, từ xa xa nhìn lại thật giống một ông lão nông dân. Cố Thần hoàn toàn bị dọa, run cầm cập lui về sau vài bước, rơi vào một cái ôm ấm áp. "Cẩn thận." Cố Thần lúc vừa mới bị ôm, trong đầu hiện ra chữ cái ôm của Tử Thần, nghe được giọng nói của Mộ Dung Trác Thất mới dần dần bình tĩnh lại. "Chúng ta đây là ra khỏi bí cảnh sao?" Cố Thần hỏi. "Không, phải nói là chúng ta vừa mới tiến vào bí cảnh chân chính. Vậy đại khái là trấn Chiêu Linh trong truyền thuyết." Mộ Dung Trác Thất nói. Trấn Chiêu Linh? Cố Thần có chút ngạc nhiên. "Có người từng thảo luận qua nguyên nhân sản sinh ra bí cảnh, lời giải thích phổ biến hiện tại là bí cảnh chính là một nơi nào đó từng chân thực tồn tại trong vũ trụ, có thể là một tinh cầu nhỏ, cũng có thể là một phần bị bóc ra từ tinh cầu lớn, bởi vì một số nguyên nhân nó tiến vào một chiều không gian khác, trở thành bí cảnh." "Liên quan tới bí cảnh Chiêu Linh, có cái truyền thuyết. Cái bí cảnh này nguyên bản chính là một tinh cầu nhỏ, trên tinh cầu nguyên bản phong cảnh tú lệ, non xanh nước biếc, sau đó nơi này xảy ra một hồi bệnh biến, dị thú dị thực cấp thấp nguyên bản ôn nhu toàn bộ biến dị, điên cuồng tập kích những người sống ở đây. Mà người vốn sống ở tinh cầu nhỏ này chỉ là thôn dân sức chiến đấu yếu, thuần phác thiện lương, bọn họ tự phát tổ chức chiến đấu, mà giá trị vũ lực có hạn, kết quả cuối cùng chính là thây chất thành đống, bạch cốt trải rộng. Bởi vì mấy di hài này đều không được an táng, linh hồn lưu lạc ở bên trong quên mất bản tính lương thiện cùng nhân tính vốn có, trở nên tàn bạo khát máu, cùng biến dị với dị thú dị thực nơi này, làm cho cả tinh cầu biến thành vùng đất tử vong không một người sống." Mộ Dung Trác Thất nói. Cố Thần nhìn hoang vu trước mắt, không biết sao hiện ra hình ảnh cơm canh vừa chín, không biết để lại ai ơi, trong lòng chua xót. Mộ Dung Trác Thất liền tư thế ôm ấp đặt đầu Cố Thần lên bả vai, xoa xoa tóc cậu. "Này dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, cũng không nhất định là sự thật, cậu không cần quá khó chịu." (Ada: lợi dụng thời cơ triệt để...!được lắm cố lên Thất ơi!!) Cố Thần gật gật đầu, không hề phát giác tư thế hiện tại ám muội như thế nào. "Những người khác là thất lạc với chúng ta hả?" "Đặc điểm của cái bí cảnh này là có rất nhiều truyền tống khác nhau để tiến vào tầng bên trong, cảnh sắc cùng trải nghiệm rèn luyện mỗi người sẽ thấy sẽ có sự khác biệt. Chẳng qua không sao, thông thường mà nói mỗi nơi đều có mấy người, có thể giúp đỡ lẫn nhau. Hơn nữa cái bí cảnh này độ nguy hiểm không cao, trên căn bản Ma thẻ sư cấp bốn là có thể bảo mệnh. Coi như không thể tập hợp bên trong bí cảnh, chờ đến lúc bí cảnh đóng lại truyền tống ra, mọi người sẽ lại ở cùng một chỗ." Mộ Dung Trác Thất an ủi. Cố Thần khẽ thở dài: "Vậy thì tốt, cũng không biết Tăng Giang cùng Mục Lê ra sao." Ở một chỗ khác của bí cảnh, Mộ Dung Dịch mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt là một bình nguyên trống trải, trên vùng bình nguyên đứng sừng sững hai tòa kiến trúc, một tòa hùng vĩ rộng lớn, cao vút trong mây, như một nam tử anh tuấn kiên cường. Một tòa dáng ngọc yêu kiều, đưa tình ẩn tình, như nữ tử ôn nhu uyển ước. Hai tòa kiến trúc cương nhu cùng tồn tại, hòa lẫn vào nhau. Những thứ đó đều không quan trọng, quan trọng là một bóng người đứng trước kiến trúc, Mục Lê. Toàn bộ bình nguyên trống trải bao la, trên đỉnh đầu tia sáng không biết có phải ánh nắng hay không đang tản ra ấm áp, một bộ dạng thật điềm đạm thong dong, năm tháng yên tĩnh. Mộ Dung Dịch nhìn bóng lưng Mục Lê, tóc đen nhánh có chút ngổn ngang, dưới ánh sáng khúc xạ một loại vẻ đẹp lúc sáng lúc tối. Quần áo màu trắng bị gió mát hơi phất lên, lộ ra một chút da thịt trắng noãn. Mộ Dung Dịch bỗng nhiên có chút hoảng hốt. "Cẩn thận một chút, nơi này không đúng." Giọng nói của Mục Lê phá vỡ cảm xúc có chút hỗn loạn của Mộ Dung Dịch, hắn tĩnh tâm lại, ánh mắt cấp tốc trầm xuống. Đúng, hắn đã không phải thiếu niên vô tri hồ đồ lúc trước, mà có mấy người, cũng không nên làm vật hi sinh cho sự hoài niệm của hắn. "Nơi này hẳn là một giới trong bí cảnh, muốn từ giới này đi ra ngoài, đại khái cửa ra liền ở trong hai tòa kiến trúc kia." Mục Lê nói. Mộ Dung Dịch không có phát biểu ý kiến gì, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Mục Lê. "Được, chúng ta đi." Trong giọng nói mang theo tín nhiệm cùng kiên định mà chính hắn cũng không phát hiện. Mục Lê liếc mắt nhìn hắn, không nói gì thêm. = Ada: vậy giờ anh có thể vứt bỏ ám ảnh về Mạc Ly và bắt đầu nhìn đúng vào Mục Lê và yêu Lê vì là Lê chứ không phải vì Ly đúng không...!cho dù Lê chính là Ly...!ặc càng viết càng không hiểu mình viết cái gì...! = = =