Xuyên Việt ABO
Chương 83
Mọi chuyện kết thúc tại đây thôi.
Dù màn dạo đầu có hoang đường thế nào thì cũng sẽ tới lúc hạ màn.
Theo dõi La Lăng Vũ làm xong kiểm tra trước khi phẫu thuật rồi bước vào lại phòng khám, Thẩm Thư Kỳ ngồi trên băng ghế dài bên ngoài, khom lưng nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng khám cứ như muốn nhìn thấu tình hình bên trong. Thẩm Thư Lân ngồi kế bên hắn xịt đầy nước hoa chứa chất ức chế, trùm mũ ăn mặc kín mít.
Không ai biết bàn tay đặt trong túi của Thẩm Thư Kỳ đang vò chặt mấy tấm hình chưa từng được lấy ra. Nếu dùng sự an toàn của cha mẹ để đe dọa La Lăng Vũ, chắc chắn anh sẽ thỏa hiệp. Nhưng hắn vẫn thối lui… Lần đầu tiên trải nghiệm thứ cảm giác này, thà rằng để mặc người ta dùng dao đâm thẳng vào buồng tim mình, để mình đau thấu tim gan, hắn cũng không đành lòng rút dao ra đâm lại người ấy.
Đủ rồi.
Cứ vậy đi.
Thẩm Thư Kỳ tự nói với bản thân.
Thẩm Thư Lân nắm lấy bàn tay còn lại của hắn, bàn tay cậu siết chặt giống như đang tiếp thêm năng lực cho hắn.
Bên trong phòng khám.
Ký giấy đồng ý xong xuôi, La Lăng Vũ ngoan ngoãn nằm hờ trên giường, nhìn bác sĩ cầm đầu siêu âm trông như dao cạo râu di chuyển qua lại trên bụng mình, hướng dẫn những bước cuối cùng trước khi phẫu thuật.
Bác sĩ lần này là một Beta nam đeo kính, cung cách nói chuyện từ tốn nom khá lịch lãm. Có lẽ vì cả hai đều là đàn ông nên cho La Lăng Vũ một cảm giác ở đây không giống khoa phụ sản mà giống khoa ung bướu, khoa đại tràng tiêu hóa hơn. Cho đến khi bác sĩ xoay màn hình siêu âm qua, một tay vừa di chuyển đầu dò, một tay chỉ vào màn hình siêu âm nói chuyện với anh, “…Nếu anh dùng thuốc phá thai trước một tháng thì tốt rồi… Ôi trời… anh nhìn mà xem, nó mọc cả tay chân rồi kia kìa…”
Trái tim La Lăng Vũ đập lộp bộp, anh tập trung nhìn thấy trên phần màn hình sóng sánh như đáy biển vây quanh một hạt đậu tròn xoe, tứ chi nhỏ xíu dập dìu cuộn lại, đầu to thân bé, giống như một món đồ điêu khắc màu đồng chỉ khắc nhẹ những đường nét ngũ quan tinh tế, và nó đang bình yên nhắm mắt.
Tuy chưa rõ ràng, nhưng đó đã thấp thoáng dáng hình một con người…
Đó rõ ràng là một người sống sờ sờ.
—— Khác hẳn với những gì anh tưởng tượng!
Cảm giác buồn nôn trào ngược trong vòm họng của mình, La Lăng Vũ đặt nắm tay lên lồng ngực, nghe thấy bác sĩ nói tiếp: “Xương cốt của nó chưa thành hình, thế nên lát nữa tôi sẽ đặt dụng cụ mỏ vịt vào để giãn nở cổ tử cung của anh, sau đó sẽ dùng ống hút… để hút thai ra ngoài, như máy hút bụi vậy… Ơ kìa, anh xem, nó đang cử động đó!”
Theo lời của bác sĩ, trên màn hình, hạt đậu nhỏ bé ấy uốn éo như một chú cá nhỏ, hai cánh tay cụt ngũn huơ lên huơ xuống trông như đang vòi ai đó ôm lấy mình.
Sắc mặt của La Lăng Vũ lúc bấy giờ đã trông rất là khó coi.
“Rồi, rồi sao nữa,” hình ảnh trên có sức đả kích quá lớn, anh cố sức kiềm chế cảm xúc cuồn cuộn bên trong dạ dày, hoa mắt chóng mặt, run rẩy hỏi, “Cả người, toàn thân thứ này sẽ, sẽ bị hút ra ngoài à?”
“Đương nhiên là không rồi.” Bác sĩ trải nghiệm nhiều nên cười đáp, “Ống hút đâu có cái nào to như thế, trước tiên phải phanh thây nó thành mảnh thịt vụn đã… Với vị trí cái thai này thì đầu tiên phải hút phần đầu của nó ra trước, phần đầu khá mềm, hút cái một…”
La Lăng Vũ ọe một tiếng ói hết cả ra.
Bên ngoài phòng, khu nghỉ chân.
Thẩm Thư Kỳ và Thẩm Thư Lân vẫn đang ngồi đợi, đã qua hơn ba mươi phút mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, quá thời gian mất rồi.
Khoa sản phụ khoa tại bệnh viện này nổi tiếng cả nước, dù chưa phải là cuối tuần, người chờ khám cũng đông nườm nượp.
Thẩm Thư Lân vỗ lên tay Thẩm Thư Kỳ, dịu dàng bảo: “Để em đi coi xem sao nhé.” Cậu vừa đứng dậy đi được hai bước thì cánh cửa mở toang ra, La Lăng Vũ đi thẳng một mạch về phía hai người, Thẩm Thư Lân vất vả bật ra một tiếng, “Lăng…”
La Lăng Vũ sắc mặt tái mét đi lướt qua người cậu, rồi anh bất thình lình nhấc chân đạp Thẩm Thư Kỳ ngã xổng xoài xuống đất, đồng thời còn tát một đống chứng từ giấy đồng ý linh tinh thẳng lên mặt Thẩm Thư Kỳ làm nó bay đầy trời, “—— Chuyện tốt mày làm đó Thẩm Thư Kỳ!” Thẩm Thư Lân chưa bao giờ trông thấy La Lăng Vũ giận dữ đến đỏ hết cả mặt, mất đi lý trí như vậy, không khác gì đang phát cuồng phát điên, “Hôm nay bố đéo đánh chết mày bố đéo họ La!”
Anh vừa tuyên bố vừa tọng nắm đấm lên mặt Thẩm Thư Kỳ làm những người khác không căn cản được, hoặc họ còn chưa định hình được xảy ra chuyện gì thì Alpha đã bị đập rồi.
“Mẹ nó thằng đốn mạt đê tiện!” Anh nện chục cú đấm lên người hắn, vừa đấm vừa đá, chửi bới um sùm giống như điên, “Thẩm Thư Kỳ mày không phải người!”
“Mẹ kiếp cái thứ đó mọc luôn cả tay chân ra rồi!!! Mày đi chết đi!”
“Nó còn biết ngọ nguậy nữa! —— Ngọ nguậy đó! Má?! ** ngựa!!!”
Tầm mắt toàn là hình ảnh thứ ấy bị phanh thây, từng mảng thịt máu chảy đầm địa, tay chân đứt lìa mỗi nơi một chỗ khiến dạ dày anh trào ngược lên họng, huyệt thái dương đập bình bịch, hai lỗ tai ù ù cạc cạc.
“Mẹ nó bố mày —— tởm ói chết đi được!!” Anh bất giác lại nôn khan vài tiếng, nhưng nắm đấm vẫn không chút ngơi nghỉ, “Làm người khác mang thai giỏi lắm phải không! Mày làm ra mạng người được thì sao mày không đi chết luôn đi!!!”
Những đòn thượng cẳng tay cẳng chân tới tấp không ngừng.
“Đi chết đi thằng vô liêm sỉ! Sao mày không chết luôn sống chi cho chật đất! ** má, má nó, ** ngựa bố phải đánh chết mày!”
Trong vài chục giây ngắn ngủi, Thẩm Thư Kỳ chỉ kịp ôm đầu bảo vệ những vị trí quan trọng, hắn bị đánh đến mức lăn lóc trên sàn nhà nom rất là thê thảm, ấy mà lúc những người xung quanh tính lao tới can gián thì tự nhiên nạn nhân lại cười vang trời, “Ha ha ha ——”
Nghe giống đang khóc, nước mắt của hắn cũng ứa ra, nhưng chính xác thì hắn đang cười. Rõ ràng gãy mất nửa cái răng, máu mũi chảy lênh láng, mặt mũi bầm dập, nhưng hắn vẫn cười ngoác mang tai, cười tới nỗi không ngừng lại được, khác hẳn bộ dạng gần đất xa trời ở một phút trước.
Hồ sơ ụp tán loạn trên đầu hắn, gần như nhấn chìm hắn trong xấp giấy tờ, rồi chợt bị La Lăng Vũ kéo áo túm lên, nện mạnh một cú lên mặt hắn, phần má bị nện của Alpha đau điếng hồn, làm hắn vừa khóc vừa cười, “Lăng Vũ… A! Ha ha… Ha ha ha ———”
Giống như bị đánh như vậy là một chuyện gì đó rất vinh quang ấy.
Quần chúng đứng vây xem tính xông vào cứu giúp phải vô thức thốt lên câu: Mẹ ơi nó bị điên!
Ít phút sau đó, bảo vệ tới tống cổ hai người ra khỏi bệnh viện. Nếu không phải có Thẩm Thư Lân đứng giữa dàn xếp thì cái tội tụ tập ẩu đả, quấy rối trật tự bệnh viện của hai người đã đủ khiến bệnh viện cho cả hai vào danh sách đen rồi.
Thành thử lại trở thành cảnh tượng lạ lùng như này, hung thủ La Lăng Vũ hùng hổ sải bước đi đầu, Thẩm Thư Kỳ bị đánh bầm dập, cả người toàn là vết thương vừa khóc vừa cười típ mắt chạy theo phía sau anh, tính nhào tới ôm anh lại anh hất tay ra, cơ mà hắn cũng không bận lòng, dù cho nhan sắc bảnh bao bị anh đánh nhìn giống quỷ cũng không nổi giận, vẫn một mực muốn nhào tới thơm La Lăng Vũ. Thẩm Thư Lân cầm một túi giấy nháp khoanh tay đi cuối cùng, gọi điện kêu tài xế đến rước, chân mày vốn nhíu chặt, không biết nghĩ đến điều gì lại chợt giãn ra, tiếp theo khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đây là lần đầu tiên từ lúc quen biết Beta tới nay, cậu trông thấy anh tức giận như vậy, cũng lần đầu tiên thấy anh ra tay nặng đến thế, nhưng đây cũng là lần Alpha cười tươi nhất.
Quản gia Châu như thường lệ dẫn thêm đám người hầu kẻ hạ đứng trên cầu thang đón tiếp bọn họ.
Thấy Thẩm Thư Kỳ như thế ông lập tức kêu người đi lấy hòm thuốc, đi gọi bác sĩ. Thẩm Thư Kỳ vẫn ôm ghì lấy La Lăng Vũ, sến súa kêu: “Lăng Vũ… Lăng Vũ…” La Lăng Vũ hoàn toàn không khách sáo chỏ ngón tay, “Lập tức xéo ngay cho tôi!”
Alpha bùi ngùi theo chân người hầu bôi thuốc, xem vết thương. Thẩm Thư Lân đi coi La Tiểu Bảo. Chuyện xảy ra mấy hôm nay quản gia Châu đều quan sát thấy hết, dù không nói được Thẩm Thư Kỳ cái gì, song khi lướt qua người La Lăng Vũ, ông để lại một câu: “Cậy mang bầu rồi phách lối.”
La Lăng Vũ đang nổi nóng, cục tức hãy còn chưa vơi, bình thường không so đó với ông nhưng hôm nay anh đanh thép đáp lại: “Thì sao?”
Quản gia Châu không ngờ anh lại xấc xược như thế: “Cậu…”
La Lăng Vũ đổ dầu vào lửa: “Ông giỏi vậy thì làm nó có bầu đi! Nó có bầu được tôi cho ông làm bố tôi luôn!”
Làm quản gia Châu tức sùi bọt mép.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
47 chương
13 chương
63 chương
14 chương
12 chương
7 chương