Xuyên Việt ABO
Chương 41
Tầm nhìn nhập nhòe, mất đi tiêu điểm khiến khung cảnh thế giới trông giống sắp tận thế đến nơi, dòng xe lướt qua như nêm côi.
Ý nghĩa thực sự của từ “Chết” lần đầu tiên hiện hữu trong tầm mắt của La Lăng Vũ.
—— Mất đi tri giác… Không còn phải cảm nhận, không còn phải trơ mắt đối diện… Không còn phải sợ hãi bản thân bước lên bờ vực hủy diệt, mình không còn là chính mình…
Sự cám dỗ ngọt ngào, hấp dẫn tràn khắp các lỗ chân lông, nó nở ra, ấm áp lan tỏa muôn nẻo.
Cơn vui sướng lâng lâng dần chiếm cứ như được một bức màn ảo diệu đắp trùm lên đầu óc.
Nhưng ngay sau đó, trong lòng bỗng bùng lên nỗi căm hờn. Không! Không! Có chết thì cũng phải kéo kẻ theo cùng, chí ít phải chết chùm! Mấy chuyện ngu xuẩn như một kẻ yếu nhớt tưởng mình cắt cổ tay, tự sát thì có thể khiến kẻ thù thương cảm, rơi nước mắt anh có mà thèm làm! Dũng khí của thất phu cũng có thể khiến người ta giậm năm bước chân máu đấy!
La Lăng Vũ cục súc lau mặt, đứng lên, đi tới tiệm thuốc Tây ở phía đối diện đường.
Một kế hoạch mưu sát dần hình thành trong đầu La Lăng Vũ. La Lăng Vũ một mặt suy tư rủi ro, một mặt căn cứ vào kiến thức thông thường để hoàn thiện kế hoạch. Bọn họ sẽ tìm tới chỗ này ngay thôi, nên anh phải nhanh tay, cố gắng chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cần thiết trước đã…
Anh suy nghĩ quá chăm chú nên không để ý tới con đường anh đang băng qua không có người, cũng không có đèn giao thông. La Lăng Vũ nhìn chằm chằm tiệm thuốc trước mắt, nhất thời chỉ tập trung nhìn mỗi cửa tiệm mặt tiền ấy, và bước một bước, hai bước trên đường xe tấp nập —— bước thứ ba, anh hoàn toàn không biết ở cách anh hơn trăm mét, một chiếc xe container đang đạp chân ga lao tới.
“Títttt ————”
Song song với tiếng kèn xe inh ỏi là tiếng phanh xe, trượt bánh đinh tai nhức óc.
“Kétttt————”
Hai cái đèn xe to đùng, sáng choang chiếm toàn bộ tầm mắt của anh, trong thời khắc cấp thiết ấy —— La Lăng Vũ bị ai đó ở phía sau kéo giật trở lại.
Anh bị ôm ghì vào trong ngực, hãy còn chưa kịp hoàn hồn vì tai qua nạn khỏi, vòng tay như gọng kiềm siết chặt làm anh thở không nổi, cơ thể nóng hổi dính vào áo bao bọc quanh anh. “La Lăng Vũ, anh muốn làm gì đó——” giọng nam lạnh lùng từ bên trên quát xuống, hắn đẩy anh ra một chút rồi thẳng tay nâng cằm anh lên, cặp mắt sẫm màu thâm thúy nhìn chòng chọc anh, nghiêm túc ép hỏi: “Anh mới nghĩ cái gì vậy hả?”
Chúng giống như hang động đen kịt phút chốc nuốt trọn toàn bộ ánh sáng xung quanh, dáng vẻ đáng sợ chưa từng thấy qua của Alpha lúc này khiến Lăng Vũ nhất thời thấy có phần xa lạ.
Tài xế container mở cửa sổ chửi hai thề hai câu rồi chạy mất, La Lăng Vũ ngập ngừng mở miệng: “…Tôi…”
“La Lăng Vũ, không cần phải thế.” Thẩm Thư Kỳ cắt lời anh, vòng tay đang ôm ghì lấy anh càng siết càng chặt, Beta thậm chí còn cảm nhận được hắn đang phát run: “Tôi cho anh đi.”
—— Cái gì?
—— Cậu ta… Đang nói gì vậy?
La Lăng Vũ vẫn còn đang chìm trong cơn hoảng hốt chết người mấy giây mới nãy, chưa định hình được thần trí. Dù trong lòng anh vẫn luôn đinh ninh mình chắc chắn sẽ thành công, dù trước khi ly hôn bị lột da cũng được, hoặc sẽ trải qua cuộc đàm phán cực kì cam go, tranh cãi nảy lửa… đến mức hai bên ghét cay ghét đăng nhau cũng ok luôn…
Song, anh chưa bao giờ ngờ tới cái ngày này lại ập đến dễ dàng như thế.
Gần như khiến anh trở tay không kịp.
“Cậu vừa mới nói… gì đấy?”
Anh nhìn Alpha, tưởng mình nghe nhầm, đôi mắt trợn to đầy hoang mang.
Thẩm Thư Kỳ quan sát anh trong chốc lát, bỗng khẽ bật cười, nhưng giọng cười khô khan như đang nghẹn ngào. Đầu tiên, các ngón tay mát lạnh sờ lên hai má của La Lăng Vũ, nó run rẩy lau đi nước mắt đọng nơi khóe mi anh, dịu dàng khôn xiết. “Đừng làm như vậy nữa,” hắn nói: “Hứa với tôi,” hắn nhìn La Lăng Vũ rất lâu, cứ như thể muốn khắc ghi anh vào sâu trong lòng, chân thành, tha thiết gằn từng chữ, “Hứa với tôi, tôi sẽ cho anh đi.”
Bàn tay ôm trọn mặt anh như xa như gần cứ như sợ làm hư hỏng món báu vật mất đi rồi bỗng giành về được, và lồng ngực áp sát anh, nhịp thở có chút hỗn loạn.
Trái tim đập rất nhanh, không biết là do tác dụng của pheromone hay là do di chứng sợ hãi khi xém đi gặp tử thần ban nãy để lại.
Cậu ta… đang kinh hãi ư?
La Lăng Vũ tự nhiên thấy thắc mắc.
Cơ mà cậu ta sợ cái gì? Có gì phải sợ?
Nhưng anh cũng không hề tin tưởng Thẩm Thư Kỳ ngay tắp lự, dù cho những lời nói của đối phương đã hé lộ một khe hở trong màn đêm đen tối trước mặt anh, trong cõi lòng tuyệt vọng lấp lóe ánh sáng của bình mình, anh vẫn giống như những kẻ có ý muốn đập nồi dìm thuyền khác, niềm hy vọng bất chợt khiến anh vừa trù trừ vừa ngờ vực.
“Ý cậu là…”
“Ly hôn.” Thẩm Thư Kỳ nói câu sau thay anh, gật đầu khẳng định. La Lăng Vũ hai mắt sáng trưng, mừng húm, “Cậu chắc chứ? Thẩm Thư Lân cũng chịu à?”
Thẩm Thư Kỳ vẫn nhìn anh, dịu dàng cười: “Đúng, em ấy chịu rồi.”
Khoảnh khắc khi ấy, La Lăng Vũ tự nhiên xoay đầu như thể cảm nhận được gì đó, ngay khi Omega đứng cách họ không xa chạm mắt với anh, cậu rụt lại cánh tay đang với dở dang trong không trung, để lại một bóng dáng dứt khoát ra đi.
Trái tim La Lăng Vũ như bị bàn tay ai siết chặt, rồi nhẹ nhàng buông tay, khiến anh buồn bã nuối tiếc, nhưng còn hơn thế, đó là trút được gánh nặng.
“Anh đi theo tôi,” Thẩm Thư Kỳ nắm lấy tay anh đi về phía trước, một tay còn lại hắn lôi điện thoại ra để gọi người đưa Thẩm Thư Lân về nhà trước, sau đó kêu chiếc khác tới, tiếp theo, hắn nói với La Lăng Vũ: “Tôi dắt anh đi làm đơn ly hôn.”
Trong lúc đợi xe, La Lăng Vũ vừa vui vừa tò mò hỏi: “Sao tự dưng bất thình lình quyết định như vậy?”
Anh hỏi Alpha, bởi vì tâm trạng tốt nên dù cho hắn có dùng cái tư thế bất nhã vô cùng để ôm eo anh, anh cũng mặc kệ.
“Mỗi người chỉ có một sinh mạng.”
Tuy ngoài miệng Thẩm Thư Kỳ nghe rất bình tĩnh, nhưng cánh tay thì ghì chặt lấy anh cứ như sợ Beta lại nghĩ quẩn, đâm đầu vào dòng xe: “Thế nên hứa với tôi, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng bỏ mặc bản thân.”
Thành ra La Lăng Vũ bỗng ngộ ra là, mới nãy khi băng qua đường mà không thèm ngó đèn đường khiến bọn họ hiểu lầm, cơ mà trong tình thế đang có lợi cho mình, não úng mới đi giải thích, cho nên anh cúi đầu im lặng, còn Thẩm Thư Kỳ thì cho rằng anh đang ăn năn.
“Người chết như ngọn đèn đã tắt.” Anh nghe Alpha nói, ánh mắt hắn dõi về phương xa với khuôn mặt trầm lắng, “Mọi chuyện đều hư không.” Hình như hắn nhớ tới gì đó, cảm khái: “Cái chết đồng nghĩa với việc… hủy diệt hết mọi khả năng xảy ra trong tương lai.”
Nói xong, hắn nhìn qua chỗ La Lăng Vũ cùng vẻ mặt trịnh trọng, ánh mắt chân thành: “Nếu anh muốn thay đổi điều gì đó, chỉ khi còn sống mới có hy vọng.”
Trông thấy La Lăng Vũ tròn mắt nhìn mình chằm chằm giống như đang quan sát, đánh giá hắn, Thẩm Thư Kỳ nhếch môi cười: “Gì mà nhìn tôi dữ vậy?”
Hắn nửa đùa bảo: “Phải lòng tôi rồi à? Nói rõ trước nhé, tôi sẽ không lấy anh đâu đấy.”
“Ha ha, cậu nói vớ vẩn gì thế.” La Lăng Vũ dời đi tầm mắt, trong lòng tự giễu bản thân tự mình đa tình. Đôi chân anh vẫn còn mềm nhũn, nửa người như chìm trong bông gòn, và dù có nói sao đi nữa, hắn ta cũng đã cứu anh một mạng. Mà thì sao chứ, cảm nhân bàn tay như gòng kiềm xiềng xích quanh mình, trong bụng anh cau có, bất giác thầm trừ hẳn đi một nửa độ đáng tin trong lời nói của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
47 chương
13 chương
63 chương
14 chương
12 chương
7 chương