Phòng bếp thiết kế theo phong cách tối giản, dụng cụ đều rất mới, trông cũng không thường dùng. Lửa đã tắt, trứng ốp la vàng ươm nằm trên đĩa sứ trắng tinh, trông rất ngon miệng, Thẩm Thư Lân tạp đề trắng đen xen kẽ, tay còn đang cầm một bình nước tương dợm đổ lên mặt trứng. “Lăng Vũ dậy rồi à?” Cậu buông cái bình tương ra và cười với La Lăng Vũ, “Anh thích ăn trứng chín hai mặt hay sống một mặt đều được hết nhé. Trứng rán tình yêu của Tiểu Lân Lân đấy!” Rồi cậu thè lưỡi, “Xin lỗi, hôm qua chúng em có hơi quá đáng…, về sau sẽ kiềm chế hơn.” Cậu hành động có chút tinh nghịch, trên gương mặt đỏ lựng căng tràn sức trẻ. Một chàng trai khác cao hơn cậu một cái đầu từ sau lưng ôm Thẩm Thư Lân, khóe miệng là nụ cười ấm áp. Hắn dán vào lổ tai cậu, hỏi, “Vậy em còn ráng dậy làm bữa sáng làm chi, sao không ngủ thêm chút đi?” Trên mặt không hề có chút lạnh lùng và cay nghiệt như hôm qua lúc đối xử với La Lăng Vũ, khí thế muốn ăn tươi nuốt sống cứ như chỉ là là cái gì đó giả dối mà nó sẽ trút bỏ hết sạch khi đứng trước mặt Thẩm Thư Lân. “Lăng Vũ cũng mệt mà, ” Thẩm Thư Lân đẩy cánh tay hắn, “Anh hai nướng bánh mì nhanh lên.” “Ừ.” Hắn nói rồi chỉ vào má mình. Thẩm Thư Lân làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, kiễng chân hôn một cái, “Nhanh đi nào.” Hai người đứng chung đẹp như tranh. Khung cảnh chói mắt là thế, ấy mà hàm răng của La Lăng Vũ lại run lên cầm cập, nỗi sợ hãi căm hờn, phẫn nộ, bất lực, tuyệt vọng lại dâng lên thành trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Anh ghét cay ghét đắng sự ngu xuẩn của bản thân, không thể nhìn nhiều thêm nữa. “Tôi đi đây.” Anh bỏ lại một câu liền dứt lời, đi về phía cửa chính, bộ dạng dứt khoát như không hề muốn dính dáng gì tới sự tồn tại gì đó nhơ nhuốc lắm. Thẩm Thư Lân liếc nhìn anh trai sinh đôi của mình, hắn gật đầu, và cậu đuổi theo. La Lăng Vũ bước ra khỏi căn biệt thự biệt lập, bởi vì bước quá nhanh, Thẩm Thư Lân phải rượt theo một đoạn mới đuổi kịp. Khi cậu mở miệng chất vất, ngữ khí có hơi đáng thương: “Không ăn sáng hả? Đi gấp thế?” La Lăng Vũ khựng cước bộ làm Thẩm Thư Lân bất ngờ suýt nữa va vào lưng anh. La Lăng Vũ xoay người, ngược sáng khiến cậu không thấy rõ vẻ mặt của anh. “Xin lỗi, Thẩm Thư Lân, về sau mình đừng gặp nhau nữa.” Giọng anh rất bình tĩnh và hững hờ. Không đợi Thẩm Thư Lân sững sốt toan mở miệng hỏi gì đó, anh đã giơ tay lên ngăn trở đối phương. “Cậu đã có được thứ cậu cần rồi.” La Lăng Vũ nói, “Giờ thì làm ơn hãy trả lại tự trọng cho tôi đi.” Thẩm Thư Lân gần như không cười nổi nữa, “La Lăng Vũ, anh đang nói gì đó hả?” La Lăng Vũ nhìn sâu vào đôi mắt màu nâu sáng đẹp của cậu, gằn từng tiếng, “Cái giá để yêu cậu, tôi trả không nổi đâu.” Nụ cười trên gương mặt Thẩm Thư Lân tắt hẳn, chỉ còn vẻ giá lạnh ở lại. “Ý của anh là gì, nói rõ đi.” Cậu ra lệnh. La Lăng Vũ từng cho là, những lời này rất có sức nặng, hơn nữa nếu đối phương nói ra trước, anh sẽ vắt hết óc để cứu vãn, cơ mà chuyện đời hài hước, chỉ trong vòng một đêm, tất cả mọi chuyện đều đổ vỡ. Khi bị người khác giày vò và chế giễu, anh toan thảm hại trốn chạy, ấy mà không biết trốn đi đâu, vì cuối cùng cũng phải quay trở lại đối diện với cuộc tình ảo tưởng nhưng thực ra thì chẳng ra sao của mình, và phải chấp nhận bản thân chỉ là thằng hề trong vở diễn của người ta. “Chúng ta… chia tay đi.” Khi nhìn vào gương mặt trước kia anh yêu thương vô vàn, anh vẫn không thể tuôn ra những câu tàn nhẫn được. Nỗi căm hờn ngay khi đối diện với ánh nhìn chăm chú đó, chợt như nắm cát, từ kẽ tay rụng rơi hết sạch. Thẩm Thư Lân tái mặt, dưới ánh nắng trông trong suốt đến lạ. Đôi mắt cậu ngày càng lạnh lẽo. Cậu hé miệng, nói: “Nếu em không chịu thì sao?” Nhìn thấy dáng vẻ im lặng, kiên quyết của La Lăng Vũ, Thẩm Thư Lân châm chọc cười giễu, “Tối hôm qua anh cũng phê pha lắm mà nhỉ? Sao giờ lại lật mặt nhanh hơn cả lật giấy thế? Là tên nào để anh hai tôi ** như con chó cái hả? Tưởng tôi không nghe thấy anh rên rỉ còn to hơn cả tôi nữa chắc.” La Lăng Vũ sững sốt nhìn cậu, những lời nói cay độc này như bàn tay giáng thẳng vào mặt anh. Làm anh choáng váng cả đầu óc. Anh phải kiềm chế lắm mới không xông tới đánh cậu. Đây là người anh yêu đấy! Vì sao chứ! Anh chưa từng nghĩ tới, khi anh hết lòng hết dạ yêu thương một người, cái nhận lại được chỉ là sự sỉ nhục không hơn không kém! Thẩm Thư Lân chộp lấy cổ tay đang quay lưng bước đi của La Lăng Vũ, cậu cắn môi dưới, nước mắt trong veo vô thức trào xuống, cậu nghẹn ngào tỉ tê: “Ba người không được à? Anh không thích em chút nào ư?” La Lăng Vũ đang quay lưng về phía cậu, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, anh muốn rút tay ra, nhưng cậu nắm quá chặt, hai bàn tay bấu lên cổ tay anh, trông rất là cố chấp, lại không thể xoa dịu được nỗi đau bị phản bổi của anh. “Nhưng cậu đâu có cần tôi, cậu chỉ cần anh hai mình thôi,” La Lăng Vũ run rẩy  trả lời, cúi đầu không nhìn vào ánh mắt cậu vì anh biết mình sẽ xiêu lòng. Anh chỉ lấy từng ngón tay đang bấu cổ tay mình ra, “Đừng xem tôi là tên đần nữa, trở về tìm anh ta đi.” “Nhưng nếu không có anh, em không thể nào ở bên anh ấy được.” Thẩm Thư Lân từ phía sau ôm lấy La Lăng Vũ, dán mặt vào bờ lưng khoan thai, “Em tuyệt đối không thể sinh ra đứa con của anh hai —— nhưng chúng em —— lại không thể nào kiềm chế được.” Cậu nói xong liền khóc, La Lăng Vũ có thể cảm nhận được nước mắt thấm vào quần áo của mình dẫn tới cảm giác man mác, khiến trái tim anh nhói đau. “Anh biết không? Anh thực sự rất quan trọng với chúng em.” Những lời nói dại khờ nhưng tàn độc đánh tan niềm hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại của La Lăng Vũ. Giọt nước mắt lạnh lẽo từ làn da thấm vào lồng ngực, hóa thành xiềng xích giá buốt siết chặt trái tim vẫn đang đập yếu ớt, rồi từng chút, nhẫn tâm kèo sụp nó xuống. Vào thẳng hố đen. “Vậy à?” La Lăng Vũ cười mà lại khiến Thẩm Thư Lân hốt hoảng, đôi tay mạnh mẽ, thẳng thừng hất thẳng bàn tay cậu ra, “Cơ mà các cậu thì mắc mớ gì tới tôi?” Nói xong, anh không chút chùn chân rời khỏi vòng tay Thẩm Thư Lân, chỉ có lực tay gây đau đớn vẫn còn đọng lại trên cánh tay Thẩm Thư Lân. La Lăng Vũ ểu oải lái xe về văn phòng. Tuy rằng không muốn nhìn thấy đối phương, nhưng trong công việc, cậu vẫn là cấp dưới của anh, không thể chối cãi được. Một buổi sáng đi làm phải kể gặp nhau tận ba lần, anh thấy phiền hết sức, hơn nữa khi cậu nộp tài liệu, còn cố ý dựa vào bên tai anh, thổi hơi, “Gã họ La kia, đừng có mà làm giá, đến giờ bố còn thấy ê lưng đây này.” La Lăng Vũ điên tiết gầm lên “Cút xéo đi!”, đồng thời còn xô hết toàn bộ đồ trên bàn xuống đất gây nên tiếng vang rất lớn. Nhân viên bên ngoài giật nảy mình, chạy tới xem đã xảy ra chuyện gì. Thẩm Thư Lân hừ lạnh, đóng sầm cửa lại. La Lăng Vũ ngã sụp lên ghế, bả vai run lẩy bẩy. Nỗi đau khó chịu vẫn luôn hiện hữu trên thân thể, cho dù muốn chuyên tâm làm việc nhưng không lúc nào không gợi nhớ cho anh nỗi sỉ nhục khi ấy. Có một tiếng nói vang lên: Giết chết mẹ bọn nó đi! Giết chết đôi tiện nhân đó! Một âm thanh khác lại nói: Đáng đời, ai bảo mày thích phải người không nên thích làm gì, ai bảo mày đê hèn! Bài học đấy đồ khốn ạ! “Mẹ nó, chẳng qua chỉ thích một người thôi mà? Thích một người là sai lầm hả?” La Lăng Vũ nhắm mắt đỡ trán, đập mạnh đầu lên bàn như muốn dùng đau đớn để làm bản thân tỉnh táo hơn. Song sự kiện ấy quá mức nhục nhã, muốn đòi lại công bằng cũng không biết mở miệng thế nào! Không lẽ nói anh phải lòng một O, rồi bị A trong nhà người thương hiếp dâm chắc? Anh sẽ trở thành trò cười cho tất cả nhân viên mất! Anh rợn cả mình khi nghĩ vậy, việc đó phải giấu kín bưng trong lòng, không thể để ai biết được. Tuy lý trí là thế, La Lăng Vũ vẫn oán hận đập bàn, cả một bụng tức tối không biết giải bày thế nào. Ép mình tập trung đọc bản báo cáo tiến độ mấy chục phút đồng hồ, anh thấy không nên để nó êm xuôi như vậy được, anh một tay khép mạnh hồ sơ, sải bước đi ra khỏi phòng, đi thẳng tới phòng nhân sự. Quản lý Trương Như Bằng là bằng hữu vào công ty cùng lúc với anh nên cũng khá thân thiết. Vậy nên cũng không cần thiết vòng vo, La Lăng Vũ trực tiếp đi vào đề. “Tiểu Trương, tôi muốn đuổi việc chủ quản của tôi, Thẩm Thư Lân.” Trương Như Bằng tay cầm tách cà phê run lên, thiếu chút nữa đổ hết xuống, “Chú, chú bị sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?”