Cuộc họp báo cuối cùng vào đầu tháng 11, thời tiết cũng không quá lạnh, nên có rất nhiều người đến trình diện. Tư Cẩn đến công ty từ khi tờ mờ sáng, Cố Nguyễn không đi cùng Tư Cẩn, cô tự mình đi tới ký tên rồi tìm một góc ngồi xuống. Tư Cẩn và Lâm Huấn Thừa ở trong hậu đài xác định các chi tiết, các nhân viên đều phối hợp trật tự. Cố Nguyễn nhìn người đàn ông ngồi ở hàng ghế đầu, hắn lớn lên rất đẹp, nhưng vẻ mặt quá lãnh đạm, giống như không cùng một thế giới với mọi người chung quanh. Cố Nguyễn nhớ rõ Tư Cẩn từng nói với cô người này là Lê Cảnh, ánh mắt sắc bén độc đáo, quyết đoán mười phần, quan trọng nhất chính là, hắn có khối tài sản khổng lồ, hạng mục được hắn quan tâm đều sẵn sàng đầu tư. Di động của hắn hình như vang lên, hắn lấy điện thoại ra, trong nháy vẻ mặt trở nên thật ôn nhu. Cố Nguyễn cười một cái rồi dời ánh mắt đi, chờ mong nhìn vào cánh cửa. Đúng 9 giờ, người chủ trì lên đài, đơn giản nói qua về buổi họp báo, sau đó tuyên bố: "Kế tiếp, chúng ta hoan nghênh người điều hành, giám đốc điều hành công ty Tư Cố —— Tư Cẩn tiên sinh!" Tư Cẩn mặc tây trang màu đen, cổ tay áo cũng tinh tế thêu thùa, áo sơmi trắng cũng cẩn thận cài cả nút trên cùng, cả người khí chất thanh lãnh. Mái tóc ngày thường cũng được anh vuốt lên, lộ ra vầng trán trắng nõn và ngũ quan tinh xảo, kiểu tóc cũng làm anh thiếu đi vài phần khí chất thiếu niên, trông đáng tin cậy hơn nhiều. Cố Nguyễn sách một tiếng, bạn trai của cô nhìn qua thật —— cấm dục. Dưới đài có không ít người kinh ngạc với vẻ đẹp và tuổi tác của Tư Cẩn, vẻ mặt của anh không có gì biến hóa, đến gần microphone, đọc từng chữ rõ ràng: "Chúc mọi người buổi sáng tốt lành." Sau đó trầm mặc một lát, chờ đến khi toàn trường an tĩnh mới tiếp tục vào vấn đề chính: "Mọi người đều biết, Tư Cố là công ty nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo, mục tiêu của chúng tôi là dùng khoa học kỹ thuật để nâng cao chất lượng sinh hoạt của mọi người và đẩy nhanh tốc độ sống của con người." "Chúng tôi vẫn luôn cho rằng, khoa học kỹ thuật —— có thể mang đến cho mọi người những trải nghiệm khác biệt, nó có thể làm được rất nhiều việc tốt đẹp cho chúng ta, hơn nữa chúng tôi cũng vẫn luôn tận sức nghiên cứu." "Mà người máy trí tuệ nhân tạo vừa lúc cũng là khoa học kỹ thuật là một bước tiến đơn giản trong đời sống, nếu nói, di động, máy tính và các thiết bị điện tử có thể giúp cho sinh hoạt của mọi người nhanh gọn, vậy thì người máy trí tuệ nhân tạo ở phương diện này sẽ cống hiến lớn hơn các thiết bị điện tử thông thường, bởi vì chỉ cần con người đưa ra một mệnh lệnh, người máy sẽ dựa theo mệnh lệnh nghiêm khắc chấp hành." "Ví dụ như, Alice, cho tôi một cây bút." Mọi người nhìn lên, vốn dĩ một người máy vẫn an tĩnh trên đài, bây giờ động tác linh hoạt đi về phía trước, từ trong hòm giữ đồ của mình lấy ra một chiếc bút, đưa cho Tư Cẩn. "Lại ví dụ như, Alice, tra thời tiết 5 ngày sắp tới của thành phố B cho tôi." Không đến ba giây, âm thanh người máy vang lên khắp hội trường an tĩnh: "Tư Cẩn tiên sinh, ngài yêu cầu tra tình hình thời tiết trong 5 ngày tiếp theo: Trong 3 ngày đầu, thời tiết ổn định, nhiệt độ trung bình là 12 độ C, ngày thứ tư đến ngày thứ năm, nhiệt độ giảm mạnh, nhiệt độ trung bình là 3 độ C, vì nhiệt độ giảm xuống mạn, nhớ chú ý giữ ấm." Có người nhanh chóng click mở di động xem xét, ba ngày trước có mặt trời, hai ngày sau trời nhiều mây, biểu đồ không khí đều giống hệt như lời Alice đã nói. Kiên nhẫn mà chờ mọi người tra xong, Tư Cẩn lại lần nữa mở miệng: "Đương nhiên, làm một người máy học tập, sản phẩm lần này của chúng tôi không chỉ có giới hạn trong sinh hoạt đơn giản. Chia làm ba loại hình, chủ yếu nhằm vào 3 đối tượng khác nhau. Phân biệt giữa nhi đồng, người lớn tuổi, hoặc học sinh muốn giải các kiến thức cao, đơn giản làm mẫu một chút, Alice, giải đề này đi." Tư Cẩn điều chỉnh camera diễn thuyết trên đài đối diện với mặt bàn, cố ý bảo đạo diễn cắt màn ảnh, trong màn hình, đầu tiên là xuất hiện một đôi tay trắng nõn xinh đẹp, sau đó đôi tay này viết lên tờ giấy trắng một đề bài: 【 Tìm nghiệm tổng quát của phương trình vi phân của: yn -y với y=e4x.】 Chữ của anh rất đẹp, ở trên màn hình phóng đại cũng không có mất đi linh khí, ngược lại càng hiện thêm khí khái. Lê Cảnh không khỏi liếc nhìn nhiều thêm một cái. Anh đưa đề bài đến trước màn hình cảm ứng của người máy để nó quét, sau đó người máy nhỏ không mất nhiều thời gian để trả lời, âm thanh điện tử nghiêm trang đọc ra đáp án toán học có chút đáng yêu: "Đề bài này giải như sau: Phương trình tương ứng của phương trình con là: y^n -y =0 Và phương trình đặc trưng có nghiệm thuộc phương trình sau: r2 – 1 = 0 =>Có 2 nghiệm :r1 = 1, r2 = -1 Và phương trình tổng quát của phương trình này là :..." Dù Cố Nguyễn là một học sinh ngành luật, không cần phải học toán cao cấp, cô nghe đến mờ mịt, bắt đầu có cảm giác như ở tiết toán, cô cũng lười nghe, nhìn chằm chằm ngắm Tư Cẩn. Bạn trai cô thật đẹp trai. Muốn hôn một cái. Chờ người máy nói xong, hiện trường có chút an tĩnh, bọn họ đều đã tốt nghiệp lâu năm, cách tính toán cũng gần như quên sạch. Người bên cạnh Lê Cảnh chửi thầm một câu: "Nói nhiều như vậy, cũng không biết đúng hay không." Lê Cảnh lạnh nhạt nhìn những người này, giọng nói không lớn, nhưng lại lạnh như băng: "Đúng." Người bên cạnh hắn tựa hồ run lên một chút, không nói chuyện. Trên đài Tư Cẩn nói: "Có lẽ mọi người sẽ nghĩ là tôi ghi vào trước đúng không, nếu ai cảm thấy hứng thú có thể ra đề để kiểm tra nó, xem nó có giải được hay không." Anh nói xong những lời hàm chứa ý cười nhưng không mất đi lễ nghi. Có người nhanh chóng đưa ra, là một đề vật lý của cấp ba, là một người trung niên, ông là một chủ đầu tư của một nhãn hiệu lâu đời, nhìn qua có chút thẹn thùng, ông gãi gãi đầu: "Đây là đề bài của con trai tôi, tôi quản nó, kết quả ngược lại nó đưa cho tôi đề bài, nói nếu tôi giải được thì cái gì cũng nghe tôi, đề này là giáo viên của nó ra, trên mạng không có đáp án." Tư Cẩn nhận lấy đưa ra trước mắt cho Alice quét, sau đó nó đã đưa ra đáp án và cách giải. Người đàn ông trung niên vội chụp lại gửi cho con trai nhà mình, sau đó ngồi xuống nghe tiếp. Sau đó có mấy người đưa ra câu hỏi khác nhau, trừ một câu hỏi của giáo sư đại học quá uyên thâm nên câu trả lời chưa được xác minh, con không mấy vấn đề khác đều được Alice giải quyết. Đương nhiên mọi khi đều có thể lý giải, một cái người máy học tập, có thể giải đề liền đã rất tuyệt vời, đề bài của giáo sư kia không rõ ràng, nói khó nghe là muốn người ta hiềm nghi. Giáo sư lại rất vừa lòng, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhỏ của Alice, gật đầu xuống đài: "Trí tuệ nhân tạo này thật đáng kinh ngạc, tổ thực nghiệm của tôi phải mất vài tuần mới giải được, nó tính nhanh hơn nhiều." Giáo thụ đi về chỗ ngồi thời điểm còn ở nhắc mãi: "Có triển vọng, có triển vọng!" Giáo sư này là một người có danh vọng, an bài chỗ ngồi vừa lúc ở thị ủy phó bí thư trường bên cạnh, phó bí thư trường học khoa văn, chính trị rất giỏi, nhưng mấy thứ như khoa học kỹ thuật tiên tiến, nghe giáo sư nói như vậy cũng âm thầm ghi tạc trong lòng. Thấy mọi người bắt đầu trở nên hứng thú, Tư Cẩn nói tiếp: "Trung ương xử lí của người máy, chúng tôi gọi là trí não, nó liên kết với tất cả thiết bị điện tử trong nhà, chứa đựng số liệu lớn liên quan đến người dùng, có thể nhanh chóng nhất hoàn thành mệnh lệnh. Mà điểm bất đồng với người máy truyền thống chính là, người máy thông minh có cảm biến thông tin bên trong, hiệu ứng cực kì phong phú, giúp cho chúng thích nghi với môi trường. Đồng thời chúng ta chọn dùng thuật toán POE, giúp người máy có thể cảm giác nhanh chóng phát hiện nguồn hoả hoạn, động đất, sẽ kịp thời báo động, đảm bảo an toàn cho người dùng." Tư Cẩn tiếp tục giới thiệu về các khía cạnh của người máy, nói nhiều từ khiến anh cảm thấy khát, vặn nước trên bàn uống một ngụm. "Hiện tại mọi người còn nghi vấn gì về người máy, tôi có thể giải đáp." Cố Nguyễn không nghĩ tới người đầu tiên đưa ra vấn đề lại là người băng sơn như Lê Cảnh, hắn nói: "Cậu nói, nó có thể chứa số liệu lớn, nếu bị trộm hoặc bị lợi dụng thì sao, sự riêng tư của tôi không phải đều bị tiết lộ?" Tư Cẩn nói: "Cảm ơn Lê tổng đã đưa ra câu hỏi. Để giải quyết vấn đề này, chúng tôi đã thêm bảo mật vào trung ương điều khiển sử dụng mật mã bằng giọng nói, tròng đen và vân tay, nếu mật mã không chính xác, những số liệu sẽ tự động khóa, còn nếu cố gắng phá mã nó sẽ khởi động quá trình tự hủy, đồng thời nó sẽ khôi phục giữ liệu khi người dùng chính xác." Nếu nhân loại muốn vào kho dữ liệu, quan trọng nhất vẫn là an toàn của sự riêng tư, điểm này Tư Cố đã làm rất tốt. Lê Cảnh gật đầu ngồi xuống, tỏ vẻ đã hiểu. Cuộc họp báo liên tục đến 11 giờ rưỡi buổi sáng. Sau khi kết thúc Tư Cẩn nhanh chóng từ trên đài xuống dưới, anh đã sớm nhìn đến Cố Nguyễn, ở trên đài không biết đã nhìn cô bao nhiêu lần, cô gái nhỏ ngồi trong một góc nhìn anh cười, đôi mắt sáng lấp lánh, trong ánh mắt đều là sùng bái cùng yêu thích. Có vài lần anh suýt thì không nhịn được mỉm cười. Anh đi đến bên cạnh Cố Nguyễn, sờ tay cô, mùa đông tay chân cô hay bị lạnh cóng, hỏi cô: "Có lạnh không?" Cố Nguyễn lắc đầu, cao hứng phấn chấn: "Bảo bảo, vừa rồi anh siêu lợi hại! Alice siêu giỏi!" Tư Cẩn xoa tóc cô, trên môi vẫn nở nụ cười. Người máy nhỏ đi tới, chạm chạm chân cô, sau đó vái chào cô bằng một kiểu dáng kì quái: "Đa tạ tiểu thư đã khích lệ." Cố Nguyễn: "!!!" Này cũng quá thông minh! Thật đáng yêu! Hội trường còn rất nhiều người muốn trao đổi với Tư Cẩn về người máy nên chưa rời đi, vừa thấy một màn này, không khỏi kinh ngạc và cảm thán. Phó bí thư của thành phố B, là một người đàn ông ôn tồn lễ độ, mang theo cặp mắt kính gọng vàng, nhìn qua rất thư sinh: "Tư tổng, thành phố cảm thấy rất hứng thú với người máy của ngài, hy vọng cậu có thể nhanh chóng báo cáo chi tiết với cơ quan thẩm quyền." Tư Cẩn nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi nên làm, cảm ơn phó bí thư Tần nhắc nhở." Lê Cảnh đã đi rồi, nhưng hắn để lại trợ lý có ý muốn hợp tác với Tư Cẩn, nhưng Tư Cẩn vẫn tính toán đấu thầu, loại hạng mục lớn này lấy phương thức đấu thầu tương đối ổn hơn. Người chủ đầu tư vừa nãy và lão giáo sư cũng đều tỏ vẻ duy trì thái độ. Chủ đầu tư vừa mới ở hội nghị về, ngay lập tức nhận được WeChat của con trai: "Ba! Vậy mà ba cũng làm được? Quá trâu bò, về sau con nhất định nghe lời ba học tập." Ông chủ đầu tư tự an ủi, người máy như vậy, ngốc mới không mua! Mọi người đi gần hết, Cố Nguyễn mới phát hiện bên này còn có vài vị tóc vàng mắt xanh, người nước ngoài cao lớn. Tư Cẩn nói: "Nguyễn Nguyễn, anh giới thiệu cho em một chút." Cố Nguyễn gật đầu, xoa xoa nếp uốn trên làn váy, khách khí chào hỏi bạn bè của anh, cũng không thể rớt dây xích. Vì là người nước ngoài nên anh ta nói tiếng trung không được chuẩn. "Tư tổng, người máy này của anh, chúng tôi cảm thấy rất hứng thú, kỹ thuật có thể bán cho chúng tôi không?" Ngữ khí của người đàn ông không tính là khách khí, thậm chí mang theo chút hài hước. Cố Nguyễn nhíu nhíu mày, là địch hay bạn? Khi dễ bảo bảo nhà cô? "Vậy chỉ sợ cậu mua không nổi." Tư Cẩn mở miệng. "Vậy còn cậu? Chúng tôi có thể mua nổi không?" Ngữ khí của người đàn ông càng thiếu đánh. "Vị tiên sinh này, ngài muốn nói chuyện hợp tác thì nói chuyện cẩn thận, nếu ngài muốn nói mấy từ ngữ vũ nhục người khác, tôi sẽ kêu bảo an mời anh ra ngoài." Cố Nguyễn vốn dĩ không muốn can thiệp vào công việc của Tư Cẩn, nhưng tên này nói chuyện như thiếu đánh. Người đàn ông cười ha hả: "Cẩn! Cậu có nên nói cho vị hôn thê của cậu, tôi là ai?" Cố Nguyễn ngây ngẩn cả người, bọn họ, quen biết? Tư Cẩn có chút bất đắc dĩ: "Tôi còn chưa kịp nói." Nhưng anh thật sự rất thích bộ dáng Cố Nguyễn bảo vệ anh. Trên mạng có một câu nói như thế này. Thế gian toàn đau khổ, trắng trợn táo bạo thiên vị chính là cứu rỗi. "Nguyễn Nguyễn, anh ta chính là người lần trước anh từng nói qua, tổng giám đốc của Zero, Vinson. Tên tiếng Trung là Tư Viễn." "Bởi vì trước kia có một ít việc, sau đó bọn anh trở thành bạn, anh ta giúp đỡ anh rất nhiều, anh cũng giúp anh ta giải quyết một ít phiền toái, anh ta dạy anh máy tính, cũng coi như là thầy của anh." "Lúc ấy lấy tên tiếng Trung, cũng dùng luôn họ của anh." Cố Nguyễn nhìn hai người, lại nghĩ tới vườn hoa hồng ở ngoại ô, thì ra quan hệ tốt như vậy, trách không được tùy tiện tặng một đống phòng ở. "Vậy vừa rồi hai người?" "Nói giỡn mà thôi, em dâu, em thật là quá đáng yêu." Tư Viễn nói. Cố Nguyễn có chút ngượng ngùng cười cười: "Em vừa mới cho rằng anh...!Thật xin lỗi anh Tư Viễn." "Ha ha ha, không có việc gì." Tư Viễn xua xua tay, từ trong túi móc ra một cái cái hộp nhỏ: "Em dâu, lễ gặp mặt." Cố Nguyễn nhìn Tư Cẩn, anh cười cười, nói: "Cầm đi, anh ta nên đưa." Cố Nguyễn mới tiếp nhận: "Cảm ơn anh Tư Viễn."