Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt
Chương 129 : Pháp quân đến rồi
Tự Đức chán nản mệt mỏi, cách tay ông ta phải chống vào tai ghế để tránh thân hình mình đổ gập xuống, thấy vậy Tân Trị ở gần nhất muốn lao lên đỡ thì Tự Đức xua tay.
- Tất cả ra ngoài đi, Trần khanh ở lại. Tân Trị, Đoàn khanh, Tôn khanh, việc lúc này cần nhất là ổn định hoàng thành, sáng ngày mai mới có thể tính tiếp đến Thành ngoại. Đêm nay dì mệt mỏi thì mọi người cũng phải cố gắng mà xắp xếp lại. Dặn nhóm binh sĩ của các khanh quản cần phải khách khí một chút vơi nhánh quân Thái Bình thiên kia, họ dẫu sao cũng lập đại công. Tuy không phải tộc ta ắt có dị tâm, nhưng lúc này chắc chắn là chưa có cái dị tâm ấy nên có thể yên tâm sử dụng.
Tự Đức một câu hai lời vừa để dặn dò Tân Trị, Đoàn,Tôn nhưng cũng đồng thời nhắc khéo Quang Cán cẩn thận sử dụng nhóm người ngoại quốc, Tự Đức cũng có tư tưởng bài Trung rất nặng. Nhà Nguyễn học theo chế độ nhà Thanh, nhưng học là học còn việc bài Trung thì nhà Nguyễn cũng là chúa, mà không những bài trung Nguyễn gia bài lung tung tất thẩy, miễn là dị tộc sẽ bài ngay lạp tức. Tất nhiên lúc này Tự Đức cởi mở hơn nhiều với phương tây ví như Mỹ, Phổ. Nhưng một đạo quân toang người Bắc lại có vũ khí đóng trong kinh thành sẽ làm hắn đề phòng vô cùng.
Ba người Tân Trị lui ra chỉ còn lại Tự Đức và Quang Cán.
- Thánh thượng yên tâm, thủ lãnh của nhóm Thái Bình Thiên quốc đã bị “nhốt” tại Vạn Ninh ngày đêm “tra tấn”. Lũ này không nhà để về nư lục bình không rễ, chúng không dấy lên được bọt sóng gì tại Đại Nam. Theo thần suy đoán thì chỉ ngày mai thôi quân địa chủ binh sẽ đến kinh sư, đến lúc đó chúng ta có thể thay quân. Thần xin để nhánh Thái Bình Thiên kia thành một nhóm kỳ quân đóng tại hải ngoại. Ví như thích đánh nơi nào thì để chúng dựng cờ Thái Bình Thiên đánh nơi đó, chúng ta cũng an nhàn hơn.
Tự Đức nghe thấy thì vui đến tỉnh cả người, không ngờ cha con Tràn gia còn an bài thêm hậu chiêu. Năm ngàn địa chủ binh vào triều chính là năm ngàn tinh binh hàng tươi thóc thật mà Tự Đức có thể nắm trong tay mà sử dụng. Bảo Tự Đức dùng quân Vạn Ninh 1000 người hắn cũng thấy được nhưng vẫn chưa hoàn toàn thuận tay. Mà hướng đi của nhánh thân Thái Bình Thiên Quốc của cha con họ Trần không ngờ rất lưu manh, muốn đánh ai thì để nhóm này đội mũ Thái Bình Thiên quốc đi đánh, đây là trò ném đá dấu tay hàng thật giá thật.
- Khanh… cha con khanh… Thật không bỏ được thói con buôn.. khục khục.
Tự Đức không thể không nhịn cười. Cán ca bất đắc dĩ gãi đầu.
- Thần vốn dĩ là con bôn xuất thân mà.
Tự Đức hiếm có được giây phút thoải mái trong tình cảnh này mà xoa tay.
- Thôi nói vấn đề khác, giờ khanh cũng là nửa em rể của Trẫm rồi nên cũng như người nhà mà nhận xét xem bản danh sách này là sao.
Nói đến vụ em rể lại làm cho Cán ca trán đen một mảng, lão là trung tình với phu nhaanh, mẹ của Diêu thiếu, điều này không thể phủ nhận, nếu không thì tận 10 năm lão vẫn còn chưa lập phòng chính phu nhân đấy. Nhưng cưới công chúa nhất dịnh sẽ phai lập làm chính thê rồi. Điều này Cán ca không muốn nhưng không từ chối được. Cán ca dù sao vẫn là người thời nay, tư tưởng trung quân ái quốc bị Dêu thiếu bào mòn đi khá nhiều nhưng vẫn còn sâu đấy. Diêu thiếu cũng chẳng muốn bào mòn hết tư tưởng này của Cán ca vì sau này xác xuất gặp mặt trọng thần, quân vương của Cán Ca là lớn lắm. Bào đi hết dễ bị lộ tẩy.
Điều thứ hai mà Diêu thiếu không muốn dó là Đồng Xuân công chúa mới có 15 tuổi, còn bé hơn cả Diêu thiếu, cưới về thì biết ăn nói ra rào sao, cái mặt mo này của hắn chịu không nổi.
- Thánh thượng, cái này… cái kia … Phục Lễ công chúa tuổi nhỏ quá, còn nhỏ hơn cả Quang Diêu nhà thần … thần ngại lắm.
Tự Đức hơi đăm chiêu, lời Quang Cán nói là thật, làm như vậy cũng có hơi quá. Nhưng trong số em gái hắn chưa có cưới chồng chỉ có Phục Lễ, Thuận Mỹ, Điềm Uyên tất cả đều chỉ 15, 16 tuổi, có đổi thì cũng chả khác gì nhau. A.. còn có một vị, nhưng vị này nếu gả ra có vẻ thiệt thòi cho Cán Ca.
- Trần ái khanh nói có lý, nhưng trong số các vị công chúa chưa lập gia thất thì toàn là tầm 15, 16 tuổi thôi…. Có một vị Lạc Thành công chúa Nhàn Đức tuổi tròn đôi mươi nhưng mà… nàng là góa chồng.
Cho Quang Cán đi dày rách quả thật Tự Đức không nỡ, vậy nên ông ta mới nói ý như thương lượng. Cán ca cũng biết tránh cũng không tránh được kiếp, quan trọng là hắn cũng chẳng quan tâm dày rách dày lành. Tuổi tác như vậy mang về nhà chắc không đến nỗi bị Diêu thiếu chỉ vào mặt mà cười chi thối mũi.
- Thần nguyện ý… trăm lần nguyện ý.
Quang Cán hớn hở ra mặt làm cho Tự Đức bất ngờ, không ngờ khẩu vị họ Trần hơi nặng.
- Được rồi chuyện quyết như vậy, ngày mai Trẫm sẽ hạ chỉ chính thức. Giờ trẫm hỏi lại bản danh sách này…. Khanh cứ nói thật suy nghĩ.
Cán ca gãi gãi đầu.
- Thần quả thật không đưa ra được chủ ý. Nhưng mà thần có thể đảm bảo Phạm lão sư không thể nào là đồng lõa được. Nguyễn Chi Long ấy nửa đêm binh biến giúp thần nhập kinh, không có hắn thì thần không thể nào vào kinh cứu giá kịp.
Quang Cán là lộn đầu lộn đuôi. Không có Chi Long thì quân Vạn Ninh vẫn có thể vào kinh được, chẳng qua tốn thêm chút ít thời gian mà thôi.
Tự Đức gật đầu,
- Trẫm có thể hiểu được. Tức là trong bản danh sách này không thể tránh được liên quan, nhưng mà người thực sự có tâm phản thì không thể vơ đũa cả nắm. Nhưng dựa theo đầu mối này mà làm việc thì chắc chắn sẽ lần ra được manh mối. Lúc này Trẫm đang đợi một người, Khanh cùng trẫm gặp mặt đi.
Một lúc lâu sau thì một người mặc võ quan mãnh hổ bào xuất hiện trước mặt Tự Đức và Quang Cán. Người này vội vã quỳ xuống mà nước mắt dòng dòng:
- Thánh thượng, cuối cùng thần cũng có thể gặp được người.
Tự Đức hiền hòa mà giơ tay ra hiệu cho tên này đứng lên:
- Trần ái khanh, để trẫm giới thiệu, vị này là Đô Úy Nguyễn Đức Duật tân trưởng quan của Long ám vệ. Cũng là em rể của Trẫm. Đức Duật, đây là Trần Quang Cán lãnh binh Vạn Ninh tên này cũng sắp kết hôn cùng công chúa Nhàn Đức, sau này các ngươi là anh em cột trèo đó.
Nguyễn Đức Duật và Quang Cán làm lễ chào hỏi sơ qua nhau một chút. Tự Đức thì đưabản danh sách cho Nguyễn Đức Duật xem xét.
- Bẩm thánh thượng, tin tức này quả thật quá quan trọng cùng chi tiết, thế nhưng quả thật lúc này Thần bất lực.
Nguyễn Đức Duật xem xong bản danh sách thì mừng rỡ ra mặt, sau đó lại ỉu xìu như bóng xì hơi. Nguyễn Đức Duật là trượng phu của công chúa An Phục công chúa Thận Huy. Theo lịch sử thì năm nay An Phục sẽ qua đời nhưng chẳng hiểu tại sao nàng vẫn sống phây phây. An Phục mới chỉ 23 tuổi mà thôi. Nguyễn Đức Duật mới được Tự Đức bổ nhiệm làm Đô úy Long ám vệ quân nhằm thanh trừng ác thành phần trà trộn, Tự Đức muốn thanh lọc tai mắt của mính để tránh đáng tiếc sai lầm như trước đấy.
- Long ám vệ thối nát đến vậy?
Tự Đức tức giận mà vỗ mạnh xuống bàn, ý nói của Nguyễn Đức Duật ông hiểu rõ, thanh trừng là thanh không được vì chuột có quá nhiều nên không biết bắt tay từ đâu mà hành động.
- Bẩm thánh thượng, muốn điều tra bọn này thì trong tay thần phải có ám vệ có kinh nghiệm. Nhưng mà lúc này căn bản không biết nên tin ai nghi ai trong ám vệ để dùng, chẳng nhẽ diệt hết ám vệ sau đó thành lập lại. Nếu như vậy mấy năm tới đây chúng ta như mắt mù tai điếc cả.
Nguyễn Đức Duật nói đúng, không có nhân viên kinh nghiệm thì điều tra ai ngay ai gian trong ám vệ là không thể. Nhưng mà nhân viên điều tra vốn dĩ tìm không ra đó. Thật sự phải giải tán ám vệ sau đó thành lập lại từ đầu. Nếu như vậy thì mấy năm tới triều đình, hay nói cách khác đó là Tự Đức sẽ mắt mù tai điếc thật sự.
- Mắt mù tai điếc vài năm nhưng sau đó sáng tỏ còn hơn cả đời sống trong mập mờ. Chuyện này khanh cứ theo đó mà làm. Còn lũ đáng chết này tạm thời cho chúng nhảy nhót một thời gian.
Không ngờ Tự Đức lại quyết đoán đến không thể tưởng tượng như vậy, tráng sĩ đoạn tay, dao sắc chặt thịt. Không dây dưa mà giải tán ám vệ rồi làm lại một cái mới. Không cần biết hiệu quả ra sao, nhưng cái quyết tâm này quả thật là Tự Đức của một năm về trước là không có.
Chuyện phản đảng cuối cùng lại đầu voii đuôi chuột như vậy, vì thiếu chứng cớ cùng lực lượng mà không thể giải quyết dứt điểm. Nhưng mà vẫn có một cách giải quyết đó chính là những người có tên trong bản danh sách này đừng mong nắm được thực quyền trong triều. Cách làm này sẽ khiến một số người bị hàm oan, cũng khiến rút dây động rừng nhưng lại là một phương án hay để củng cố lại thế cụng
Tự Đức lúc này cũng mệt mỏi quá độ nên cần nghỉ ngơi, hắn chỉ gọi một mình Thuần phi Võ thị Duyên vào hầu mà thôi. Hai vợ chồng thái hoàng lúc này tự chăm sóc lẫn nhau vì Cung nữ, thái giám bị giam lại chờ xử trí cả rồi. Tự Đức lúc này rất cẩn thận ông không tin bất kì ai trong nội cung cả. Tất nhiên Thuần phi là ngoại lệ, vợ chồng lâu năm ông không hiểu bà thì ai hiểu. Võ thị Duyên là con gái của Đông Các đại học sĩ Lệ Quốc công Võ Xuân Cẩn, mẹ là Lệ Quốc phu nhân họ Trần. Võ Xuân Cẩn mất rồi, huynh đệ nhà họ Võ lại chưa thành khí nên chuyện lần này họ khó liên quan. Mà trong báo cáo bảng mật danh cũng không có Võ Phủ, vậy nên Tự Đức tin tưởng mà gọi Thuần phi vào hầu hạ.
Lúc này nhìn hai người này mới đúng là vợ chồng thật sự. Người vợ đoan trang hiền thục vén tay áo mà làm tất cả những gì cần thiết trong gia đình. Không có người hầu nhưng mà Thuần phi vẫn có thể thuần thục lô mọi chuyện. Tự Đức thi thoảng cũng đỡ vài phần nhưng chân tay lóng ngón vụng về nên thôi.
Nhưng đôi vợ chồng đế gia này chưa kịp nghỉ ngơi được bao lâu thì lại một loạt tiếng bước chân lập xập chạy vào.
- Bẩm Thái Thượng Hoàng, Quân Pháp đã đánh đến rồi. Trần Quang Cán tướng quân dẫn người đi nghênh địch. Ông ta lệnh mạt tướng đến bảo vệ thái thượng hoàng và hoàng thượng.
Tiếp theo là một loạt tiếng động dầm dập.
- Phụ thân, mẫu Phi…..
Tân Trị cũng chưa kịp nghỉ ngơi đã bị binh sĩ dựng dậy khiêng vào Trường Ninh Cung. Cả hoàng gia chưa qua bão tuyết đã đến gió sương. Đêm hôm nay thật dài.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
31 chương
153 chương
111 chương
21 chương