Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt
Chương 117 : Nữ doanh – Công năng may vá thêu thùa
Diêu thiếu vừa đi vừa nghe các nhà khoa học trẻ hưng phấn báo cáo nhưng hắn biết thừa rằng phát hiện ra nấm Penicillin là một chuyện, chế thành thuốc kháng sinh lại là một chuyện xa thật xa. Không phải như vậy mà đến tận đầu WWII người ta mới tổng hợp được penicillin công nghiệp. Tất nhiên trong đó một phần có lãng quên của nhân loại về phát kiến của Alexander Flemming ( 1928 Flemming phát hiện Penicillin- 1942 mới có thể sinh tổng hợp ra kháng sinh công nghiệp). Tất nhiên nếu con người quyết tâm tập trung nghiên cứu thì thời gian sẽ rút ngắn rất nhiều. Điều đó được chứng minh khi Oxford chỉ mất có hơn 2 năm để hoàn thành nghiên cứu sinh tổng hợp Penicillin. Tất nhiên lúc đó công nghệ của nhân loại đã tiến bộ vượt bậc nên họ có thể làm được điều đó. Nhưng thật ra bí quyết của sản suất Penicillin lại nằm ở hai chữ “thủy phân”. Chính vì thế Diêu thiếu tự tin mình sẽ sớm có được kết quả tốt nếu thực sự đầu tư vào lĩnh vực này.
- Thưa các vị, xin chúc mừng thành công bước đầu của chúng ta. Nhưng chúng ta còn một chặng đường dài trước mặt phải đi. Từ nấm Penicillin cho đến thành phẩm có thể sử dụng là cả một công trình vĩ đại của nhân loại. Việc phân lập nuôi cấy các chủng Penicillin cần được tiến hành quy mô, sau đó là thử các phương pháp thủy phân emzym mà chún ta hiện có vào thời gian này. Hi vọng may mắn có thể mỉm cười cùng chúng ta.
Một bác sĩ trẻ tuổi có tên Bannruod người đứng đầu nhóm nghiên cứu này không cho là đúng:
- Thưa công tước. Những ngày qua chúng tôi đã thành công nuôi cấy số lượng Penicillin nấm với môi trường giàu tinh bột, thêm vào đó chúng tôi cũng phát hiện lưu huỳnh có tác dụng tốt cho việc kích thích sinh trưởng của nấm. Tuy chỉ là quy mô phòng thí nghiệm nhỏ nhưng chúng tôi cũng thử cho tinh chế và bước đầu thu được sản phẩm. Thí nghiệm trên các… bệnh nhân cho đến kết quả trên cả tuyệt vời.
Con mẹ nó đúng là thế sự tối tăm mạng người không bằng cỏ rác. Diêu thiếu rất phản cảm với cách lấy trực tiếp con người ra làm vật thí nghiệm. Điều này quá phi nhân đạo, và quá thất đức. Nhưng quả thật lúc này mạng con người rẻ mẹt đến vô cùng. Lúc ban đầu khi Bannruod đưa ra đề xuất thí nghiệm trực tiếp thí nghiệm trên người thì Diêu thiếu xém chút nữa rút súng bắn tên này vì nghĩ rằng hắn là manh nha của mầm mống phát xít. Nhưng nghe tên này trình bày thì Diêu thiếu lại đành ngậm ngùi mà nhận mệnh.
Thời điểm này vệ sinh là cực kì kém, những vết thương không đáng mất mạng lại thường do nhiễm trùng, sốt cao, tiếp đến là bội nhiễm mà tử vong. Con người thực sự bó tay không cách nào có thể ngăn chặn một cách hiệu quả. Ý đồ của Bannruod là dùng những người xác định phải chết kia để làm thí nghiệm. Ít ra họ còn có phần trăm cơ hội sống sót nếu thành công. Diêu thiếu đành gật đầu mà làm việc man rợ này trên người dân Việt của hắn. Nhưng Diêu thiếu có giới hạn cuối cùng, đó là người bệnh và người nhà phải tự nguyện sau khi nghe giải thích. Tiếp theo là những ca bệnh nhiễm trùng đó phải là những ca không thể điều trị bằng cách thông thường lúc này.
Tất nhiên Bannruod đã có được kết quả siêu khả quan với mười mẫu bệnh nhân nhiễm trùng thì đến 7 mẫu đã bình phục một cách thần kỳ, 3 mẫu bệnh nhân có một người phản ứng cùng Penicilin tử vong,2 mẫu còn lại thì do đã quá nặng mà vô phương.
- Bannruod viện trưởng. Tôi xin thông báo với các vị. Thành phẩm của các vị kết tinh và sấy khô đó sẽ mất hiệu lực cực nhanh chỉ sau vài tuần điều chế. Chúng ta chỉ có thể thông qua thủy phân bằng enzym để tìm ra được thành phẩm thực sự có thể tồn tại hiệu lực thuốc cả năm hoặc lâu hơn. Mong các vị cố gắng nhiều hơn.
Bannruod giật mình tỉnh ngộ, thì ra thứ mà bọn họ thanh lọc, kết tinh có hiệu quả điều trị lại không thể bảo tồn hiệu lực thời gian dài. Bannruod quá sửng sốt, hóa ra vị công tước này đã biết tất cả, đến phương án sử lý cũng đã cho ra rồi.
- Thưa công tước đại nhân. Chúng thôi thật nể phục tri thức của ngài. Nhưng theo như ngài nói thì có lẽ công trình này sẽ là phát kiến vĩ đại ghi vào lịch sử loài người. Chúng sẽ tốn rất nhiều thời gian, công sức, tiền bạc. Chúng tôi đội ngũ bác sĩ Viện Y Học Thái Nguyên sẽ cố hết mình để thực hiện mục tiêu trên. Nhưng bán thành phẩm Penicillin không phải không có tác dụng. Một trận chiến đấu sẽ có dự trù sẵn thời gian. Penicillin có thể sản suất bán thành phẩm, vài tuần hiệu lực cũng có thể cứu mạng rất nhiều binh sĩ. Xin công tước cho chúng tôi tách một nhóm nhỏ nghiên cứu hướng này.
Diêu thiếu ngẫm lại có lý, hiệu lực thuốc ngắn thì bỏ công chế liên tục, tất nhiên không thể xuất khẩu kiếm lời nhưng phục vụ cho quân dân trong vùng hắn quản thì cũng là việc tốt.
- Được, vậy tôi sẽ phê chuẩn kế hoạch này với giá trị 40 ngàn £. Thành lập hai nhà máy nuôi cấy phân lập Penicillin bán thành phẩm ở Vạn Ninh và Thái Nguyên. Nhưng các vị phải tích cực nghiên cứu ra liều lượng chính xác cho bệnh nhân, tôi không muốn tại vùng đất minh cai quản lại có đầy biến chủng vi khuẩn kháng thuốc.
Bannruod ngẩn người:
- Biến chủng vi khuẩn kháng thuốc?
- Phải, nếu lều dùng không đúng thì sẽ có một số vi khuẩn tồn tại được, chúng sẽ nhân lên mà thành những vi khuẩn kháng thuốc, các ngài có thể thử trong phòng thí nghiệm sẽ hiểu. Tất cả phải nhớ cho tôi về nguyên tắc thử thuốc trên người thật. Nếu ai vi phạm thì tôi tất nhiên sẽ không khách khí. Mỗi người dân Việt trên mảnh đất này đều là đồng bào của tôi, xin các vị nhớ kĩ.
- Vâng…
Tất cả nhóm khoa học đã đạt được mục đích của mình, 40 ngàn £ có thể làm được quá nhiều việc, họ hưng phấn bắt tay vào bố trí các dự án về hai nhà máy trên. Dĩ nhiên nghiên cứu thành phẩm vẫn là ưu tiên hàng đầu. Nhưng kể cả bán thành phẩm thì họ cũng có thể công bố khoa học trên thế giới rồi. Đủ để Châu Âu phải lác mắt, đủ để khiến những kẻ từng coi thường họ phải chảy dãi. Nhưng để thực sự công bố khoa học mang tính thuyết phục thì họ cần hoàn thành rất nhiều mục trong đề tài. Và hai nhà máy nấm Penicilin là bắt buộc phải có trong các hạng mục quan trọng nhất.
Đuổi được đám bác sĩ vòi tiền kia thì Diêu thiếu cũng thoải mái hơn mà cung sự hộ tống của đám thân binh lui về doanh trại hậu phương. Bước vào căn lều trung quân thì lúc này hiện tra trong mắt của Diêu thiếu là hai nữ thư ký quá đỗi xinh đẹp, thân nhân của hắn. Diêu thiếu nở một nụ cười tươi rói mà giơ tay ngang trán đứng nghiêm thực hiện quân sự lễ. Đây là lễ chào hiện đại mà Diêu thiếu mới áp dụng cho toàn quân, bỏ đi kiểu chắp tay hay cúi người hành lễ rườm rà. Từ vô thanh vô thức mà hắn dần dần cải cách quân đội của bản thân tại Vạn Ninh, Thái Nguyên. Hắn tin rằng lúc này triều đình có muốn can thiệp vào đây cũng khó, đến lúc Đại Nam thấy được hiệu quả của cách làm này thì tự họ phải chuyển mình mà theo thôi, chẳng cần Diêu thiếu phải nói gì thuyết phục cho mệt. Đến cả quân hàm cũng đã được Diêu thiếu cho sản xuất hàng loạt tại Vạn Ninh rồi. Sau trận chiến Thái Nguyên sẽ là một lần bùng nổ cải cách thực sự về quân sự ở hai nơi đây. Các chức danh loằng ngoằng khó hiểu sẽ được thay thế hoàn toàn bởi cách quản lý hiện đại. Tất nhiên hắn sẽ không phủ nhận hoàn toàn chức vị Đại Nam triều, nhưng từ nay những chức vị của Đại Nam đối với quân Vạn Ninh, Thái Nguyên sẽ thành tước vị, danh hàm mà không phải chức vị quân đội.
Lúc này đây Gia Hân cùng Tú Ninh trong bộ quân phục sĩ quan mới tinh vừa người cũng đứng nghiêm mà chào Diêu thiếu đáp lễ. Nhưng mà thái độ của Gia Hân đúng là không đâu vào đâu, cô bé chào thi đúng quy cách thật nhưng mà mặt mũi lại không nghiêm túc, hai mắt cong lên như vầng trang non, miệng thì cười đến lộ hết cả răng ngà. Tú Ninh đã nhiều lần khuyên nàng là con gái không nên cười rộng miệng như vậy nhưng bị Diêu thiếu gạt ngang, cười mà không thoải mái thì cười làm gì. Biết Diêu thiếu yêu chiều Gia Hân quá độ nên Tú Ninh đành bó tay vậy. So với Gia Hân thì Tú Ninh nghiêm túc hơn nhiều, nhưng nàng vẫn treo trên mặt ngọc một vẻ hạnh phúc và vui tươi không thể dấu.
- Hai vị nữ sĩ quan đang làm gì vậy. Hôm nay hai vị không quản lý quân doanh của mình mà chạy đến đây làm gì?
Hóa ra việc trưng quân cho nữ doanh thuận lợi đến không ngờ. Tú Ninh vào đến Bắc Ninh thành thông báo cho vị võ quan trấn thủ nơi đây. Chẳng cần nói nhiều thì vị quan này vội vàng hành lễ: “ Thiếu phu nhân xin yên tâm, nữ nhi nhà tôi có hai đứa sẽ vào hết quân doanh đầu tiên làm gương, vậy thì việc này dễ bàn”. Tên này chính là một địa chủ cơ hội đi theo Diêu thiếu vớt được công lao mà được Trấn thủ thành Bắc Ninh. Nói thật ra hắn có đếch gì công lao, chẳng qua tên này có quá nhiều ruộng, đất tại Thái Nguyên, cộng thêm nông nô cũng nhiều vô cùng, hắn chuyển giao cho Diêu thiếu nên được chức quan này. Tất nhiên khi đến Bắc Ninh hắn đã thu lại đủ, ruộng đất vô chủ sau khi Phản quân đi qua Bắc Ninh là quá nhiều, quyền cước một chú là hoa ra cả đống, còn về nông nô lại chính là phản quân đầu hàng mà ra. Nói chung lần này đi theo quân Vạn Ninh hắn hốt một mớ lợi, có chăng chỉ là dọn cả nhà qua Bắc Ninh mà thôi.
Có chủ quan làm mẫu các vị khác nhao nhao gửi con cháu vào nữ doanh, đến cuối cùng những người phụ nữ lầm than vì giặc cướp là đối tượng chính cần quan tâm lại không có chỗ. Cuối cùng Tú Ninh không biết phải làm sao nên đành thông báo về quân doanh cho Diêu thiếu.
Nhìn vào tương lai phát triển của quân đội thì hậu phương cũng nên vững chắc, quy mô có thể quy hoạch từ lúc này. Chính vì thế Diêu thiếu phết một bút từ 500 thành 5 ngàn, thích chơi thì chơi lớn chút.
Chính vì quân đội mở rộng đến không hợp lẽ thường nên chức năng của nữ doanh có sự lệch lạc nhất định. Họ cũng có sự huấn luyện quân sự cơ bản cường độ thấp. Cũng bố trí một it học quân y để làm y tá điều trị tuyến sau. Một ít thì gấp đạn dược theo dây truyền, thư ký trong quân không ngờ các co địa chủ chiếm hêt danh ngạch vi họ có được học thức cơ bản vững chắc. Nhưng số còn lại rất đông không thể bố trí nổi. Nam doanh chỉ có 3 ngàn, nữ doanh đến năm ngàn, chẳng nhẽ thư ký nhiều hơn cả quân chiến đấu. Vậy là nghề nghiệp mới cho nữ doanh ra đời, đó là may vá. Và công việc của họ là may quân phục, bước đầu là may cho quân Thái Nguyên. Tất nhiên những thợ cả là người Pháp đang làm giáo viên cho bọn họ, lúc này Thái Nguyên nữ doanh là dùng máy khâu chứ không dùng tay.
Chính bộ quân phục của Diêu thiếu và các sĩ quan Thái Nguyên là xuất phát từ nữ doanh đấy. Nhiều lúc Diêu thiếu nghĩ đây là tuyển nhân công xưởng may chứ quân doanh cái gì, nhưng không thể nuôi không năm ngàn người cho dù họ đáng thương đi chăng nữa. Vậy nên phải bóc lột sức lao động một chút. Nhưng chủ soái và phó chủ soái nữ doanh một người là phu nhân Lãnh Binh Thái Nguyên, một người là muội muội tâm can bảo bối của Y thế nên đừng nó là kinh nhờn chọc ghẹo. Các nam binh đi qua nữ binh doanh ho còn không dám ho mạnh.
- Ca ca xấu, bảo cho muôi muội làm đại đại đại tướng quân, cuối cùng lại trong doanh thêu thùa may vá. Muội đến đòi vũ khí, ca cấp cho nữ doah 5 ngàn cây súng, 100 thanh đại bác.
Diêu thiếu cười khổ, cũng do hắn chiều Gia Hân quá mà từ một cô bé có phần nhút nhát lúc này tiểu muội có xu hướng biến thành tiêu ma đầu không nói lý lẽ. Tú Ninh không dám nói kiểu đó mà chỉ kéo kéo Gia Hân cảnh báo nàng hét giá hơi quá đáng rồi.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
31 chương
153 chương
111 chương
21 chương