“Danh hiệu đầu?” Thái Diệu Văn sửng sốt, nhị huynh cuối cùng cũng về, nàng vừa biết được tin tức tuyệt vọng “Danh hiệu đầu! Sao không kiềm chế gì hết vậy!”
“Thật ra thì kiềm chế không được.” Thời Quang nhanh chóng rửa sạch lớp trang điểm trên mặt rồi chạy đi thay y phục.
Thái Diệu Văn quanh quẩn trong phòng xoa xoa tay “Gây chú ý quá rồi! Sau này làm sao có thể giả vờ được nữa!”
Đợi Tiểu Hồng kể lại toàn bộ quá trình buổi bàn luận cờ đạo, Thái Diệu Văn thậm chí còn bị sốc không thể nói được gì “Huynh có biết huynh đang làm gì không!”
“Chuyện gì thế?” cuối cùng Thời Quang cũng đổi về y phục của Thái Ngạn Châu.
“Kỳ thủ hàng đầu ở Đại Lương Dương Huyền Bảo, có vô số môn sinh trong triều đình.
Nếu cha biết huynh muốn thách đấu với Dương Huyền Bảo, cha nhất định sẽ …”
“Tức giận?”
“Khen huynh làm tốt lắm! Chu Hoàn và huynh trưởng nàng ta là do Dương Huyền Bảo dạy dỗ! Ông ta say mê Chu gia lắm, cha nàng ta không phải Thượng thư lệnh sao.
Nhưng Dương Huyền Bảo thật sự chơi cờ rất giỏi, huynh à, muội nên nói gì bây giờ, nếu huynh thua, nhà chúng ta sẽ không còn mặt mũi gì luôn đó.” Thái Diệu Văn khoanh tay, lắc đầu thở dài.
Thời Quang suy nghĩ một hồi nói “Huynh lâu rồi không ra ngoài, ngày mai muội dẫn huynh đi tìm hội quán cờ, huynh luyện tập một chút.”
Thái Diệu Văn chớp mắt “Không thành vấn đề!”
Sáng sớm hôm sau, huynh muội Thái gia ra ngoài.
Đến lúc này, Thời Quang mới thật sự tham quan đường phố Kiến Khang của Nam Lương.
Giống như các quán cà phê, quán Internet khắp nơi ở hiện đại, nơi thịnh hành cờ vây như Nam Lương, đường to hẻm nhỏ đầy các hội quán cờ.
Giữa những hội quán cờ cũng khác nhau.
Trước các quán cờ vắng vẻ, thỉnh thoảng có một chiếc xe ngựa đậu ở cửa, không biết con của quý tộc nào bước ra khỏi xe, thong dong bước vào.
Những phường cờ rải rác khắp các con đường, ngõ ngách, đông người qua lại ồn ào, nhiều tiểu thương ghé ngang đấu cờ, ai thắng được nhiều quân hơn sẽ thắng được bấy nhiêu tiền.
Thời Quang vô cùng hứng thú, thật tuyệt nếu Du Lượng cũng có thể thấy phong cảnh ở đây.
Thái Diệu Văn đưa cậu đến một quán cờ, ở sảnh lầu một được bày rất nhiều bàn cờ, nhiều thế gia công tử đang ngồi chơi cờ.
Tại đây có thể tùy ý tìm bạn cờ, nếu có hẹn trước cũng có thể vào phòng riêng để tránh bị làm phiền.
Thời Quang nhìn quanh, thấy đối diện một người còn ghế trống, liền tiến lên hỏi thăm, bên kia vui mừng đồng ý.
Thấy nhị huynh bắt đầu tập trung chơi cờ, Thái Diệu Văn chỉ đành dạo quanh một mình.
Xem một vài ván cờ, nhưng với nàng mà nói, ngoài việc có thể xem hiểu bắt cờ, những thứ khác đều giống như thiên thư.
Vô cùng nhàm chán, nàng nói với nhị huynh mình muốn đi dạo phố, đến giờ cơm sẽ quay lại tìm huynh ấy.
Thái Diệu Văn có hơi bực bội, lâu rồi nàng không được đi chơi với nhị huynh, hôm nay nàng muốn chơi thật sảng khoái với huynh ấy, đến cả Tiểu Hồng nàng cũng không đưa theo, chỉ hai huynh muội muốn đi đâu cũng được.
Nhưng thấy nhị huynh chịu chơi cờ trở lại, nàng vẫn rất vui.
Nàng suy nghĩ miên man rồi ghé vào một cửa hàng trang sức, Thái Diệu Văn vừa ra khỏi cửa, một người đàn ông trung niên bước đến gần nàng, cúi đầu chào “Thái nương tử, xin dừng bước.”
“Ông là …”
Người đàn ông chỉ vào chiếc xe ngựa ở con hẻm đối diện “Công tử nhà ta có vài lời muốn hỏi Thái nương tử, hỏi xong sẽ đi ngay.”
Thái Diệu Văn đánh giá người đàn ông từ trên xuống dưới, y phục bằng gấm trên người ông ta có giá trị không tầm thường, nghĩ rằng ông là người có thân phận, liền gật đầu đồng ý, đi theo ông đến trước chiếc xe ngựa.
Người đàn ông hành lễ trước xe ngựa “Điện hạ, Thái nương tử đến rồi.”
Điện hạ? Thái Diệu Văn bị sốc.
Rèm xe được mở, một thanh niên anh tuấn đứng dậy bước ra và đứng trước Thái Diệu Văn.
Nàng nhanh chóng quỳ xuống “Bái kiến Thái tử điện hạ.”
Du Lượng hơi nhíu mày “Đứng dậy.”
Thái Diệu Văn đứng dậy, thấy Thái tử đang đánh giá mình với vẻ khó hiểu, nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, trong lòng càng thêm lo lắng.
Cuối cùng, Thái tử lại nói “Nàng hôm qua không phải đã nhiễm phong hàn, không thể nói chuyện sao?”
Tiêu rồi! Tiếng báo động vang lên trong lòng Thái Diệu Văn! Nàng vội vàng quỳ xuống đáp “Hôm qua trở về đã uống một thang thuốc để ra mồ hôi, hôm nay đã khỏe rồi! Đa tạ Thái tử đã quan tâm!”
Du Lượng híp mắt “Hôm qua, người vào cung là ai?”
“Là thần nữ.”
“Nói thật đi.”
“Đó là sự thật.”
Không khí chìm vào trầm lặng.
Du Lượng xua tay bảo thị vệ lui ra nơi xa không nghe thấy.
Du Lượng nhàn nhạt hỏi “Hôm qua, nước cờ thứ ba mươi tám đã đặt ở đâu?”
Thái Diệu Văn hít một hơi, lập tức cúi đầu “Thần nữ quên rồi.”
Khóe miệng Du Lượng hơi cong lên “Hắn ở đâu?”
Thái Diệu Văn quỳ trên đất, im lặng một lúc lâu.
Du Lượng nửa quy trước mặt nàng “Dù hôm nay nàng nói gì, ta đều sẽ không truy cứu.
Nhưng nếu còn không nói thật, ta sẽ vạch trần tội khi quân của hai người ngày hôm qua trước triều thần.”
“Điện hạ nói lời giữ lời?” Thái Diệu Văn ngập ngừng hỏi.
“Dĩ nhiên.”
Thái Diệu Văn cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên “Từ nhỏ đến lớn, vở kịch đóng giả này của nhị huynh và thần nữ, Điện hạ đã sớm không lạ gì rồi, cớ sao biết rõ còn hỏi?”
Một sự nghi ngờ lóe lên trong mắt Du Lượng.
Mắt nàng dần trở nên ẩm ướt “Mấy năm trước, từ khi nhị huynh không gặp Điện hạ nữa, huynh ấy cũng không còn chơi cờ, mỗi ngày nhìn huynh ấy càng tiều tụy hơn, thần nữ rất lo lắng! Nhưng không ai thuyết phục được huynh ấy! Thần nữ nghĩ, nếu có thể để huynh ấy từ xa len lén nhìn Điện hạ một lần, huynh ấy có tốt hơn chút nào không? Cho nên mới to gan làm chuyện khi quân như vậy.”
Du Lượng càng nghe càng kinh ngạc.
Hôm qua, sau khi trở về từ chỗ của Hoàng hậu, cậu vội vàng hỏi thăm cung nhân về Thái Diệu Văn, mới biết nàng còn hai vị huynh trưởng, nàng và nhị huynh là thai long phụng.
Cậu không ngờ vị Thái tử kia còn có loại dính líu này với nhị huynh của nàng.
Chỉ nghe Thái Diệu Văn tiếp tục nói với giọng khóc lóc “Không ngờ là sau một trận bệnh nặng, nhị huynh đã nghĩ thông suốt.
Huynh ấy như biến thành người khác, vui vẻ hơn trước rất nhiều.
Thần nữ không kìm được vui sướng, nhị huynh khó khăn lắm mới khỏe lại, tại sao Điện hạ lại tìm huynh ấy nữa? Chẳng phải chính Điện hạ đã nói hai người không nên gặp nhau trước sao? Thứ cho thần nữ nói thẳng, một trái tim chân thành đã rơi xuống bùn, ngay cả khi Điện hạ là Thái tử, cũng xin đừng giẫm lên mà chà đạp liên tục!”
Du Lượng im lặng hồi lâu.
Có một nỗi buồn tràn ngập từ tận đáy lòng, Du Lượng biết đó không phải là tâm trạng của cậu.
Thái Diệu Văn vội vàng cúi đầu “Thái tử nói lời phải giữ lời đó, thần nữ có nói gì cũng không được truy cứu.”
“Ừm, không truy cứu.”
“Vậy … Điện hạ có thể buông tay không?”
“Không được.”
Thái Diệu Văn đột nhiên không nói nên lời, ngẩng đầu nhìn Thái tử, trong mắt hiện lên oán hận.
Du Lượng càng chắc chắn hơn về những gì đang nghĩ, nhưng trước khi tận mắt chứng kiến, cậu không thể nói bậy.
Cậu phải bình tĩnh “Chuyện đã qua cũng đã qua rồi, lúc này ta muốn gặp hắn, hắn ở đâu?”
“Thần nữ không biết.” Thái Diệu Văn cắn môi nói.
Du Lượng hít sâu một hơi “Sáng nay, tôi đã sai người đến nhà cô hỏi thăm và biết được hai người ra phố dạo chơi, Kiến Khang có bao nhiêu đường lớn hẻm nhỏ, tôi sai người tìm từng con đường một, cô nghĩ sẽ mất bao lâu để tìm thấy?” xem ra làm Thái tử vẫn có ích lắm, ít nhất cậu không phải tự mình đi tìm.
Trước mắt gần như đã tìm được, Thái Diệu Văn lại không chịu nói, Du Lượng nói chuyện cũng không còn nhẫn nại, thậm chí cậu còn quên thay đổi cách xưng hô.
“Cho dù Điện hạ có định chém đầu thần nữ, thần nữ cũng sẽ không nói.” Thái Diệu Văn cúi đầu, vai run lên “Thần nữ muốn có một nhị huynh biết cười.”
Du Lượng thở dài đứng lên “Nàng đi đi.”
Thái Diệu Văn mở to mắt “Điện hạ không tìm nữa?”
“Ừm.” Du Lượng đứng dậy trở lại xe ngựa.
Từ trong xe ngựa truyền ra mệnh lệnh “Đi.”
Chiếc xe ngựa chầm chậm tiến về phía trước và biến mất trong con hẻm.
Thái Diệu Văn hoàn toàn nhẹ nhõm ngồi sụp xuống đất.
Một lúc sau, nàng đứng dậy, vội vã chạy đến hội quán cờ tìm nhị huynh.
Hội quán cờ thật ra rất gần, rẽ vào con đường này là tới, nàng xông vào cửa, thấy nhị huynh vẫn đang chơi cờ, nàng lại thở phào lần nữa.
Trước cửa hội quán cờ, thị vệ cao lớn quét nhìn một vòng rồi lặng lẽ lui ra ngoài, đi tới xe ngựa đậu ở góc đường hành lễ “Điện hạ, tìm thấy rồi.”
Sau một ván cờ, Thời Quang kính lễ với đối thủ, thấy Thái Diệu Văn đi dạo về, dáng vẻ bĩu môi không vui vẻ, cậu nói “Có lẽ huynh sẽ ở đây cả ngày, muội có chắc muốn ở đây cả ngày không?”
“Hả?” Thái Diệu Văn bị sốc.
Thời Quang cười tủm tỉm “Nhìn dáng vẻ bị dọa của muội kìa, muội vẫn là nên về đi, đợi huynh vui vẻ hết ngày hôm nay, ắt sẽ tự quay về.”
“Nhưng mà …”
“Yên tâm đi, huynh chỉ ở đây chơi cờ, không đi đâu hết, không mất tích được.”
“Vậy muội ở lại chút nữa.”
Thời Quang để nàng ngồi cạnh, cùng đối phương đấu một trận mới.
Thái Diệu Văn xem cờ thì ngáp tới ngáp lui.
Một hồi lâu cũng không có gì xảy ra, nàng dần trở nên nhẹ nhõm.
Nàng không hiểu tại sao mọi người trên thế gian này đều thích chơi cờ, người có vẻ không thích hợp với cờ như nàng thật sự lạc lõng.
Sau khi ngáp lần nữa, nàng quyết định về nhà trước.
Quả thật, vừa bước ra khỏi hội quán cờ, cả người đều tỉnh táo hơn một chút!
Lại một ván cờ nữa kết thúc, gần đến giữa trưa, Thời Quang mới nhận ra mình đói rồi.
Hội quán cờ này xứng danh hạng nhất ở Kiến Khang, khách cần thứ gì sẽ phục vụ thứ đó.
Một bên sảnh dành riêng cho những vị khách đã chinh chiến cả ngày.
Thời Quang vừa định qua đó thì người phục vụ ngăn lại “Người đồng hành của công tử đã thanh toán hết tiền, mời lên phòng trên dùng bữa.”
Thời Quang vui vẻ, cô em gái này cũng trượng nghĩa thật đấy.
Người phục vụ dẫn Thời Quang đến phòng trong cùng trên lầu, mở cửa mời Thời Quang bước vào, phát hiện là một căn phòng với bên trong là nơi chơi cờ, bên ngoài đặt mấy cái bàn.
Một trong số bàn đó đã bày đầy thức ăn, mùi thơm xộc vào mũi, bụng kêu đến khó chịu.
Người phục vụ cúi đầu trở ra và đóng cửa.
Món chính là mì bò! Thời Quang như mở cờ trong bụng, trước đó cậu đã nói với hạ nhân ở Thái gia mấy lần nhưng họ không hiểu, sau đó mới biết Nam Lương lúc này gọi mì là bánh canh.
Người ngoài đây bắt đầu ăn ngon uống ngon, phía sau bình phong trong phòng có người chăm chú nhìn.
Từ khi Thái Diệu Văn rời khỏi hội quán cờ, Du Lượng đã bước vào.
Đứng trên lầu hai, đem hết những lúc cau mặt tươi cười nhăn mày của Thái Ngạn Châu thu hết vào trong mắt.
Tuy không tròn trịa dễ thương như Thời Quang, nhưng ốm rồi lại đẹp trai.
Gương mặt vừa mới trải qua cơn bệnh nặng, đôi mắt có chút phờ phạc, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, cười tươi rạng rỡ.
Hôm qua sao lại không nhận ra chứ?
Niềm vui sướng trào dâng trong lòng, Du Lượng không thể không bước ra ngoài.
Vừa lúc muốn bước ra khỏi tấm bình phong, cậu đột nhiên dừng lại.
Thời Quang, tại sao cũng không nhận ra cậu chứ?
Một tô bánh canh vừa cạn, lúc Thời Quang đặt tô xuống, một đôi chân bất ngờ xuất hiện trước bàn.
Cậu sửng sốt, vừa ngẩng đầu thì giật mình “Thái tử?”
A! Cơn đau trong tim lại phát tác ngay lập tức.
Thời Quang kìm chế hơi thở, ngẩng đầu nhìn người trước mặt “Thái tử điện hạ, sao người lại đến đây?” à, còn phải hành lễ, Thời Quang nhanh chóng bổ sung, nhưng trong lòng không ngừng phỉ nhổ.
Tên này đến đây làm gì! Không phải nói không muốn gặp Thái Ngạn Châu nữa sao?
“Cậu không khỏe sao?” Thái tử cau mày.
“Không sao, Điện hạ có gì thì mau nói.”
Thái tử mờ mịt nhìn một lúc “Hôm qua, tôi gặp cậu …”
“Chờ chút, hôm qua, thần không có gặp Điện hạ.”
Thái tử cười tủm tỉm, nhìn vào phòng trong “Chơi cờ thôi.”
Thời Quang đã ổn hơn một chút, mức độ tức ngực cũng có thể chấp nhận được, người ta là Thái tử, nếu đến Thái gia thì chắc vẫn ngồi vào bàn cờ.
“Tôi đi trước.” Thái tử ngồi xuống thì không động đậy gì nữa.
Được rồi, còn phải hầu chơi cờ nữa.
Thời Quang mở hộp cờ, cờ đen, cậu vô tình cầm lên định đưa qua, nhưng chợt nhớ lại nên đổi thành cờ trắng rồi đưa qua.
Thái tử thu hết vào mắt, đột nhiên nói “Cậu mặc đồ nữ đẹp thật đấy.”
Bàn tay cầm hộp cờ của Thời Quang run lên “Điện hạ nói gì vậy, thần nghe không hiểu lắm.” cậu quỳ trở lại chỗ ngồi.
Thái tử đứng dậy, ghé sát vào tai Thời Quang rồi thở dài.
Gần quá, Thời Quang nghiêng ra sau một chút, chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Vị Thái tử này … từ lúc bước vào cửa đã không còn nghiêm túc, đoan chính như ngày hôm qua … cũng không xưng ta … rõ ràng không giống Thái tử, mà giống …
Thời Quang như đông cứng, bất chợt nghiêng đầu.
Nhìn Thái tử ngày càng gần, nghe thấy hắn chậm rãi nhỏ giọng nói bên tai “Hôm qua cậu nói, cậu từ lâu đã có người trong lòng … cả đời này cũng sẽ không thay đổi … nếu không phải cậu ấy quyết không gả … chưa từng nghĩ sẽ bạc tình bội nghĩa …”
Tim đập càng lúc càng nhanh, càng ngày càng đau, Thời Quang nhìn vào đôi mắt đen sâu như biển của đối phương, nghe hắn hỏi “Là ai?”
Thời Quang ghé vào tai cậu nhẹ giọng đáp “Du Lượng.”
Người bên kia mỉm cười, nắm tay Thời Quang, cúi người rồi ngậm lấy môi cậu.
Thời Quang khẽ kêu, ôm lấy cổ cậu ấy.
Như được bao bọc trong mật, bay lên mây vì sung sướng.
Ở thời đại xa lạ này, cậu không một mình, Du Lượng vẫn ở đây.
Chỉ là … cậu siết chặt lấy áo của Du Lượng, bắt đầu thở dốc.
Sắc mặt Du Lượng đột nhiên thay đổi “Sao vậy?” từ lúc nhìn thấy cậu, Thời Quang dường như không thoải mái cho lắm.
Thời Quang đẩy Du Lượng ra xa, lùi lại vài bước mới đỡ hơn một chút “Thái Ngạn Châu để lại chấp niệm của mình trên thân thể này, là Thái tử.
Chỉ cần nghe thấy tên của hắn, hay là nhìn thấy người, thì tim bắt đầu đau, càng gần càng đau.”
Lại còn có chuyện như vậy? Du Lượng sửng sốt, chỉ muốn lại gần xem sắc mặt Thời Quang, nhớ lại lời lúc nãy chỉ đành lùi lại hai bước, trong mắt hiện lên vô số lo lắng và thất vọng “Đã đỡ hơn chưa?”
“Như vậy còn tạm, chỉ hơi đau âm ỉ.”
“Chừng nào chấp niệm này vẫn còn, cậu không thể lại gần tôi?”
Thời Quang cau mày “Nhịn một chút … vẫn được …”
Lúc nãy đã như vậy rồi! Sao cậu có thể nhẫn tâm bắt Thời Quang chịu đựng! Du Lượng nghiến răng kìm nén tức giận không tên tự dưng bốc cháy, đành phải tự mình gánh chịu.
Trên đời sao lại có chuyện như vậy!
Thời Quang nói ngắn gọn về quá trình gặp gỡ của cậu với Thái Ngạn Châu “Tôi nghĩ không ra, chấp niệm của anh ấy là mãi không đợi được Thái tử, tại sao gặp mặt rồi vẫn không thể hóa giải được?”
Du Lượng cũng kể về quá trình trở thành Thái tử của mình, Thời Quang cũng giải thích về Cách Trạch Diệu Nhật.
Hai người dần dần tìm được sự thống nhất, họ đến đây, có lẽ là vì chấp niệm vô cùng mãnh liệt của hai người này.
Có thể chỉ khi hóa giải được mới có thể quay trở lại … nhưng rốt cuộc phải làm sao đây?
Nhất thời không có câu trả lời, Du Lượng quay lại hỏi “Cậu muốn so tài với kỳ thủ hàng đầu ở Nam Lương?”những lời nói táo bạo hôm qua của Thái Diệu Văn trước mặt Hoàng hậu đã lan truyền khắp hoàng cung.
“Không chỉ vì lý do này.” sau đó, Thời Quang nói với Du Lượng những gì Dương Huyền Bảo đã làm.
Sắc mặt Du Lượng tối sầm lại “Cậu có chắc thắng được ông ta không?”
“Cờ vây đã phát triển hơn một nghìn năm, những kỹ năng chúng ta học được đã được cải thiện rất nhiều, chắc sẽ thắng thôi.”
Du Lượng nhíu mày, chậm rãi lắc đầu “Mặc dù cờ vây cổ đại có một số nước đi lạc hậu nhưng đấu với những kỳ thủ mạnh, cũng không hề dễ.”
Thời Quang nghiêm túc hơn “Biết chứ, quy tắc chân đế đã hạn chế rất nhiều kỹ năng bố cục, tôi đã chơi qua quy tắc này, trong lòng tự có tính toán.”
“Không có quy tắc này, diện tích bao vây khá lớn, bàn cờ thường chỉ có năm sáu mặt cờ.
Có quy tắc chân đế phân chia bàn cờ, mặt cờ có thể là bảy tám mặt, đồng thời lối suy nghĩ cũng sẽ biến hóa rất nhiều, so với việc suy nghĩ về năm sáu mặt cờ thì càng thách thức khả năng tính toán của con người.”
“Dương Huyền Bảo đã gần bốn mươi, tôi làm thế nào thì chắc cũng sẽ tính qua được ông ta thôi.”
“Đấu cờ ở cổ đại không giới hạn thời gian, ván cờ quan trọng thế này, một khi diễn ra cũng sẽ là vài ngày, có thể thu hẹp khoảng cách về năng lực tính toán.
Hơn nữa, môn sinh của Dương Huyền Bảo ở khắp nơi, ông ta có thể thảo luận với các môn sinh để đưa ra các bước tiếp theo sau khi ván cờ tạm thời đóng lại ngày hôm đó.
Bên cạnh cậu có ai không?”
Bên cạnh Thời Quang có một người cha bận rộn không thấy hình bóng, một cô em gái chơi cờ vô cùng gà mờ, một đám người hầu ở nhà chỉ có thể hò hét cổ vũ, nhất thời không nói nên lời.
Cậu nhướng mắt nhìn Du Lượng, cúi người thấp giọng nói “Tôi còn có cậu mà.”
Du Lượng nhìn Thời Quang thật lâu, vươn người qua định hôn lên môi cậu.
Vừa mới chống tay lên bàn cờ, Thời Quang đột nhiên đẩy cậu ra, nghiêng người một tay chống xuống đất, một tay ôm ngực nói “Không được, khó chịu quá.”
Sự tu dưỡng của bản thân cậu học được cả đời này đã giúp Du Lượng không thốt ra những từ bẩn thỉu mà cậu muốn mắng chửi vào lúc này.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi ngồi cách xa hơn một chút “Cậu có biết thực lực của Dương Huyền Bảo không? Cậu đã xem kỳ phổ của ông ta với các môn sinh chưa?”
Thời Quang lắc đầu “Thái Ngạn Châu có rất nhiều sách cờ vây, tôi lật đại vài cuốn trong số đó.
Tất cả đều là bình luận, kỳ phổ rất ít.
Những cảm nhận và bình luận đó chỉ được diễn tả bằng vài từ, cũng không thể nhìn ra được những người này đã chơi như thế nào.
Nói về những người vào thời điểm này, họ thật sự thích đưa ra nhận xét cho những kỳ thủ khác.”
“Để tôi nghĩ cách.” Du Lượng cười nhẹ.
Ngày hôm sau, trong thư phòng của Lương Đế ở hoàng cung Kiến Khang, Thái tử dâng tấu kiến nghị.
Cờ vây hiện nay chỉ tập trung vào đánh giá, không xem trọng kỳ phổ, chi bằng thu thập kỳ phổ của các kỳ thủ nổi tiếng đương thời, biên soạn một cuốn sách đặt tên là để truyền lại cho hậu thế.
Lương Đế chuẩn tấu..
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
9 chương
20 chương
25 chương
103 chương