Sáng... Nguyệt Diễm mở mắt, đập ngay vào mắt hắn chính là khuôn mặt như tiên đang say giấc. Thật đẹp, thật đáng yêu... Tay hắn lúc này đang ôm lấy nàng, mà nàng lại như chú chim nhỏ nép sát trong lòng hắn... Quần áo hai người tuy có xộc xệch nhưng là vẫn còn nguyên trên người... Còn không phải tại Dương Quả... - Dừng lại nếu chàng còn chưa nhớ ra ta... Nếu không Nguyệt Diễm hắn chắc chắn rằng tối qua sẽ có chuyện, chắc chắn có chuyện. Bất quá nếu lỡ có xảy ra chuyện thật thì ...hắn cũng không cảm thấy khó chịu đâu. - Không được, đây là nơi phó tướng quân cấm người ra vào. - Ngươi tránh ra cho ta, tránh ra !!! Bên ngoài vang lên những âm thanh vô cùng ồn ào, khiến cho đôi mày nhỏ của Dương Quả nheo lại, nàng tỉnh... - Gì vậy... Dương Quả ngơ ngác nhìn, nha hoàn ở bên ngoài nghe động liền chạy vào.. - Thưa, Trắc Phi nàng ấy đòi phải vào đây cho bằng được . Nha hoàn cuống quít cúi đầu nói. Vị Trắc Phi kia thực quá to gan, làm ồn ào là điều Phó tướng quân ghét nhất, nhưng là bị bỏ mặc đêm tân hôn, phu quân cũng sang nữ nhân khác, thực khó kìm lòng... - Chưa gì đã đến đòi người rồi. Dương Quả bực tức ngồi dậy, nha hoàn kia liền bưng chậu nước nóng đã được chuẩn bị sẵn cho Dương Quả, cũng bưng chậu khác cho Nguyệt Diễm. Dương Quả mở cửa sau khi đã mặc xong y phục, đầu tóc gọn gàng. - Ngươi... Người đang kêu gào là Lương Li Thư, cũng là Trắc Phi hiện tại của Phó Tướng Quân. Vốn định mắng to hơn, lại thấy Dương Quả xinh đẹp rạng ngời, tuy không trang điểm lại có thể lấn át dung nhan đệ nhất mỹ nhân Ngọc Quốc đến nhiều phần. Lương li Thư gần không thể lập tức xé nát gương mặt đó ra, chã trách phu quân nàng ta đêm tân hôn lại chạy mất... - Đồ hồ ly tinh, ngươi dám quyết rũ phu quân ta... Lương Li Thư nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cùng phong độ, bắt đầu mắng lấy Dương Quả, càng mắng càng ác nghiệt... - Ngươi là đồ tiểu tam, không biết xấu hổ... Lương Li Thư mắng đến đây bỗng im lặng, vì sát khí của Dương Quả làm cho im lặng. Dương Quả cao ngạo nhìn Lương Li Thư đến khó chịu. Từ khi nào mà Dương Quả nàng phải làm tiểu tam của chính phu quân của nàng chứ. - Ngươi... A, tướng công a, sao chàng lại đối xử với thiếp như thế, thiếp thật buồn mà. Lương Li Thư trông thấy Nguyệt Diễm thì đổi sang chất giọng ngọt ngào đáng thương. - Ngươi cấm ? Nguyệt Diễm khó chịu nói, hắn là vẫn còn muốn nằm ... - Chàng... Có phải chàng đã bị ả ta mê hoặc đầu óc rồi phải không, vì thế nên đêm tân hôn chàng mới bỏ ta chạy sang chỗ ả... - Ta ở đâu ngươi có vẻ biết rõ? Lương Li Thư đang nói thì bị Nguyệt Diễm làm cho im lặng. Hắn khó chịu, lạnh lùng tỏa đầy sát khí. - Thiếp... - Dẫn đi. Ban lệnh cấm Trắc Phi lui đến nơi này Nguyệt Diễm nói tiếp, thực sự phiền phức mà, cái gì mỹ nhân đệ nhất, tam tòng tứ đức, mới sáng sớm đã chạy đến đây la lối... Mặc cho Lương Li Thư không chịu thì sao? Ai dám trái lời Nguyệt Diễm . - Trắc Phi của chàng đẹp nhỉ ? Dương Quả nói, lời nói không 1 chút cảm xúc. - Ngươi đẹp nhất. Nguyệt Diễm đáp lại một cách thản nhiên. Dương Quả nghe được thì phì cười, phải chăng Nguyệt Diễm hắn rồi cũng sẽ nhớ lại thôi... - Ăn sáng thôi.