Xuyên về cổ đại, đoạt lấy yêu thương!!!

Chương 30 : Học viện linh ương

- Học viện Linh Ương, ta tới đây! Dương Quả nghĩ thầm, bước chân mạnh mẽ vào trong học viện. Vào rồi mới biết, bên trong cư nhiên rất rộng, sân bằng phẳng, hai bên là cỏ xanh mướt, bên trái còn có cái hồ nhỏ, cách bố trí trông rất hài hòa và tự nhiên. Còn cái được gọi là "trường học" kia lớn hơn rất nhiều so với tiểu viện của nàng, trạm khắc rồng bay trông vô cùng linh động. Dương Quả âm thầm đánh giá cao người thiết kế ra học viện này nha. Nghĩ ngợi một lúc, Dương Quả lại thấy chỉ có mình nàng, có lẽ đại tỷ và nhị tỷ vào trong trước rồi, Tiểu Hoa cùng Phúc Linh lại không được phép vào đây, a...nàng phải ở đây 3 năm, đồng nghĩa với việc không được bên hai tỷ ấy 3 năm, aizzz...không được đón tết với các tỷ ấy rồi, không bị Trung thu tới hai tỷ ấy có được về nhà không? - Tiểu Quả!!! Đánh tan mọi suy nghĩ của Dương Quả, Liễu Quý Nhi từ cổng chạy vào vỗ nhẹ vai nàng. - Liễu tỷ... Dương Quả cười nói, ít nhất là nàng sẽ không cô đơn rồi. - Ngươi còn đứng đây, chúng ta mau vào. Liễu Quý Nhi trực tiếp kéo tay Dương Quả vào. Tới nơi, Dương Quả không khỏi tròn xoe mắt, không phải cổ đại luôn ngồi học bằng đệm hoặc gì đó tương tự sao...cớ sao ở đây cư nhiên lại là bàn học hiện đại...nha...còn có cả hộc bàn nữa... - Ây da, cách bố trí ở đây thật lạ mắt. Liễu Quý Nhi cau cau mày. Dương Quả lại quan sát xung quanh, ở đây tương đối khá nhiều người lạ mặt, có lẽ họ từ các nước lân cận, còn có... A, Nguyệt Diễm... Nhìn đến đây, Dương Quả khẽ nheo mày, cư nhiên trước mặt hắn là một người con gái, còn rất đẹp, da trắng hồng, mắt to tròn, mũi thanh cao, môi anh đào chúm chím... - Quả Quả! Nguyệt Diễm thấy Dương Quả mắt sáng lên, lập tức đến chỗ nàng, bỏ mặc cô gái kia khiến cho Dương Quả nhìn thấy ánh mắt nàng ta nhìn mình đầy căm ghét. - Quả Quả, nàng tới. Nguyệt Diễm cười tươi đến trước mặt Dương Quả. - Ưm, Thái tử đến sớm thật. Dương Quả cũng tươi chẳng kém, khiến cho Liễu Quý Nhi âm thầm mà rời đi. - Ta cũng vừa đến, ưm... Quả Quả, ngồi cùng bàn với ta đi. Nguyệt Diễm nói, gãi gãi đầu. Dương Quả cười gật đầu, liền đi theo Nguyệt Diễm về chiếc bàn ở giữa. Bỗng... Cô gái đó bước tới. - Diễm... Đây là... Cô gái đó cau mày nhìn Dương Quả, lại hận không thể xé rách khuôn mặt trắng hồng kia ra. Dương Quả khẽ nghiêng đầu, Diễm...cô gái này đối Nguyệt Diễm rất thân a. - Đừng tùy tiện gọi ta như thế. Nguyệt Diễm lạnh lùng cao ngạo nói, đồng thời kéo ghế, có ý bảo Dương Quả ngồi xuống. - Ta là tam tiểu thư thừa tướng Dương Quả, ta 5 tuổi. Dương Quả cười thân thiện, lại đưa bàn tay nhỏ ra. - Ta hỏi Diễm, ai cho ngươi tư cách trả lời. Ta thân là công chúa cao quý, ngươi nên biết rõ vị trí của mình. Cô gái đó hất tay Dương Quả. - Vị trí? Ngươi lúc vào là không đọc rõ quy định, một khi vào học viện Linh Ương không phân biệt giai cấp, mọi người bình đẳng với nhau hết mà. Dương Quả không nhanh không chậm nói. - Ngươi... Cô gái đó im bặt, lại chỉ chỉ tay vào Dương Quả. - Công chúa Bình Dương, phiền ngươi thu tay lại. Nguyệt Diễm cau mày, hạ nhiệt độ giọng nói xuống. Dương Quả cũng hiểu ra, lúc trước nàng có biết, Bình Quốc là nước láng giềng, có hai vị công chúa. Một người 19 tuổi đã có gia đình, còn người còn lại 10 tuổi, là vị Bình Dương công chúa trước mặt đây. - Diễm... Nguyệt Diễm, vị này có vẻ rất thân với ngươi. Bình Dương do nhận được ánh mắt giết người của Nguyệt Diễm thì đổi cách xưng hô. - Đây là... Thái tử phi tương lai của ta. Nguyệt Diễm dịu dàng nói, kéo Dương Quả ngồi. Bình Dương cư nhiên thấy lạ, lần đầu tiên nàng thấy vẻ mặt dịu dàng của Nguyệt Diễm. - A... Hai người rất thân nhau nhỉ. Quả tiểu thư, lúc nãy ta mạo phạm rồi. Bình Dương nói, hướng Dương Quả nói mà giọng như muốn hét lên. - Hoa tiên sinh đến! Một tên thái giám đứng ngoài cửa, hô to chất giọng đã biến đổi của mình. Tức khắc, ai nấy đều ổn định chỗ ngồi, từ ngoài cửa bước vào một thân y phục trắng, bước chân nhẹ nhàng khoan thai... Dương Quả thoáng ngạc nhiên, cao nhân này cư nhiên là phụ nữ, hơn nữa còn rất trẻ, nàng cứ nghĩ phải là 1 ông già lụ khụ chứ, nhưng nàng ngạc nhiên hơn chính là vị cao nhân này...sở hữu một màu tóc vàng óng ả cùng đôi mắt xanh da trời trông rất đẹp và cuốn hút. Từ khi vị Hoa tiên sinh này bước vào, không ít tiếng rì rầm đã vang lên. - Good morning... À à xin lỗi, chào mọi người. Hoa tiên sinh cất giọng ngọt ngào, khiến Dương Quả thêm một phen trợn mắt. - Hoa tiên sinh này lâu lâu vẫn nói lên những từ kì lạ đó. Nguyệt Diễm thấy biểu hiện ngạc nhiên đáng yêu của Dương Quả thì không nhịn được khẽ thì thầm với nàng. Nhưng hắn đâu biết được, Dương Quả đây là ngạc nhiên về chuyện khác a. " Không thể nào... Đó là tiếng anh, cổ đại cư nhiên có tiếng anh, vô lý... Không lẽ... Hoa tiên sinh... "