Xuyên về cổ đại, đoạt lấy yêu thương!!!
Chương 22 : Bỏ trốn (1)
- Ta nhất định phải trốn thoát khỏi đây thôi...
Dương Quả tự nhủ với bản thân. Lặng lẽ nhẹ nhàng men theo con đường hướng ra phía con suối. Doanh trại này canh gác không nhiều cho lắm, điều đó làm Dương Quả cảm thấy kỳ lạ, ít canh gác như vậy... tại sao những người kia họ không thể trốn thoát cơ chứ.
Ngó trước nhìn sau, lúc này Dương Quả thực giống như 1 kẻ mới phạm tội tìm đường trốn vậy. Lần mò 1 lúc, Dương Quả ra khỏi doanh trại, hướng tới phía trước là 1 khu rừng, nàng đoán con suối kia nằm trong khu rừng đó. Nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai, nàng chạy thật nhanh vào khu rừng...
- Thật là... có ai dám trốn thoát đâu chứ....
Một giọng nói vang lên khiến Dương Quả thót tim, vội vàng núp vào bụi cây gần đó, nàng he hé đầu ra. Phía trước là 1 tốp lính tầm 4 - 5 người. Cư nhiên nơi đây có canh gác, Dương Quả nàng nghĩ quả nhiên lối ra ở phía trước...
* Rắc*
Dương Quả không cẩn thận, dẫm phải cành cây nhỏ, phát ra tiếng động khiến đám lính đó quay lại...
- Ai!
Một tên trong số chúng thét lên, những bước chân hướng tới chỗ Dương Quả ngày càng gần, nàng khẽ run, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, từng giọt mồ hôi đổ ra ướt lạnh cả vầng trán nhỏ... làm sao đây... phải làm sao đây....a...
- Chít... chít...
Dương Quả giả giọng chuột thực rất giống nha...
- Chỉ là mấy con chuột, ngươi lo quá rồi, làm gì có ai dám trốn thoát được chứ...
Một tên khác nói, tiếp theo là tiếng thở dài xung quanh, rồi bước chân ngày càng xa dần... đợi cho đám lính kia đi rồi, Dương Quả ngồi phịch xuống, tay phải đặt trước ngực trấn an trái tim vẫn còn dãy kia... Một lúc sau, hai chân nhỏ run run đứng lên, chạy đi thật nhanh về phía trước...
Quả nhiên có con suối ở đây, Dương Quả thầm mừng rỡ, lại chạy ngược dòng chảy lên...
- Sao lại thế này...
Dương Quả thở hồng hộc... phía trước là 1 tảng đá vô cùng lớn, chắn ngang đường đi. Dương Quả khó hiểu, đây rõ là đường cụt mà.... nhưng khoan, nước suối vẫn chảy qua được, chắc chắn có thông với bên ngoài... nàng nhẹ bước xuống dòng suối lạnh kia... rất nông, nước chỉ cao hơn bàn chân nàng 1 chút, lại thò tay qua hòn đá... quả nhiên có thông ra bên ngoài... nhưng khe hỡ nhỏ như thế này làm sao có thể chui qua được... chã trách quân đội hoàng thất không thể nào tìm thấy được...
Làm sao để ra ngoài...Dương Quả cố gắng vận dụng cái óc nhỏ của mình... cơ quan... đúng rồi là cơ quan! Mắt nàng sáng lên, trong các tiểu thuyết nàng đọc thực cũng có mấy cái cơ qua kiểu này nha...
Dương Quả bắt đầu di chuyển... cố gắng tìm ra công tắc...
- Đây rồi, chắc chắn là nó!!!
Dương Quả vui mừng khẽ reo lên, phía trước là 1 hòn đá tròn tròn, lại nằng trong 1 khe nhỏ. Dương Quả bước đến, dùng tay nhỏ khẽ ấn nhẹ... chợt nghe tiếng răng rắc phát ra... nàng càng vui mừng hơn, dùng tay ấn thật mạnh...
* Ầm*
Tảng đá to lớn nhô lên, để lộ cảnh sắc im ắng bên ngoài, là cánh rừng, con suối... Dương Quả nàng mừng rớt nước mắt, nàng có thể trở về rồi, có thể về rồi.... chân nhỏ nhanh chóng hoạt động... nhưng...
- Tiểu tiện nhân, ngươi dám trốn...
Toàn thân Dương Quả bị nhấc lên, nàng vô thức ngước đầu, 1 cặp mắt lạnh lẽo đầy ác độc đang nhìn nàng... là Hắc Đạo...
- Các ngươi vô dụng, nếu ta không phải có việc, nghe tiếng mật đạo di chuyển thì không phải tiểu tiện nhân này đã trốn thoát rồi sao.!!!
Hắc Đạo quát lên, đám linh xung quanh đều sợ hãi quỳ xuống.
- Giết hết. Còn tiểu tiện nhân này đem về trói lại, cho nó tận hưởng đêm cuối cùng nó được sống đi!!!
Xung quanh vang lên tiếng kêu tha mạng, Dương Quả bị tên hầu bên cạnh Hắc Đạo vác lên, chỉ còn kịp nghe tiếng hét thê lương và tiếng thanh kiếm va chạm...
- Ngươi thật ngu ngốc! Dám bỏ trốn, tiếc thay cho ngươi, đáng yêu lại không biết an phận, ngươi đã biết được mật đạo, nên hãy tận hưởng đêm cuối cùng này cho tốt đi...
Tên đó ném Dương Quả xuống khiến các nữ nhân xung quanh hoảng sợ, lại trói hai tay vào trong cây cột gần đó.
- Các ngươi nhìn cho kĩ, đây chính là kết cục của các ngươi khi dám bỏ trốn.
Tên đó liếc mắt nhìn xung quanh, gằn giọng nói 1 lời, bèn phất tay áo bỏ ra ngoài. Dương Quả tâm tình sợ hãi, lo lắng... ngày mai nàng sẽ chết sao... nàng không về được nữa sao... nước mắt không cầm cự được, khẽ rơi thành dòng...
- Tiểu Noãn, ngươi thực dám trốn sao...
Truyện khác cùng thể loại
225 chương
92 chương
984 chương
1550 chương