Xuyên về cổ đại, đoạt lấy yêu thương!!!
Chương 2 : Tam tiểu thư phủ thừa tướng
Nhẹ nhàng ngồi dậy... Tiểu Noãn xoa xoa đôi mắt... trước mặt nàng là 1 căn phòng... ưm... nói sao nhỉ... kỳ lạ... màn thêu, gương đồng,... những thứ đồ này không phải hiện đang được lưu trữ trong bảo tàng sao??? Hừm hừm... bài trí thật giống cổ đại nha... cơ mà khoan... nàng chưa chết... là chưa có chết nha... vô lý... cây cầu đó rất cao đã không nói, phía dưới toàn đá lổm ngổm... không chết thì cũng tay chân gãy lìa... nhưng không phải nàng vẫn lằn lặn, cửa động bình thường sao.... Hả?!! Tay nàng sao nhỏ vậy, còn không có vết sẹo do cha đánh nữa chứ... Tiểu Noãn càng cau mày, 1 luồng suy nghĩ vụt qua đầu nàng... lẽ nào ...
- Tiểu Thư, người tỉnh rồi, người không sao rồi, thực làm nô tì lo chết nha!!!
1 cô bé khoảng 13-14 tuổi bước vào, vừa thấy Tiểu Noãn thì nước mắt ngắn dài ôm lấy nàng. " Tiểu thư?...thôi rồi... mình xuyên không thật rồi... " Tiểu Noãn sửng người, nàng vốn thừa hưởng trí thông minh siêu đẳng từ mẹ, cộng thêm trước kia hay cùng mẹ xem mấy tiểu thuyết cổ đại, nha... đừng tưởng nàng 12 mà xem thường nha.... cơ mà aaaaaaa ... nàng... Tiểu Noãn nàng thực đã xuyên không rồi a, mẹ ơi... con xuyên không rồi... con xin rút lại hết những lời nói rằng xuyên không là hư ảo, con xin rút lại hết a...
- Tiểu thư...
Cô bé đó thấy Tiểu Noãn ngây người ra thì lo sợ lay lay người nàng.
- Tỷ là...
Bám vào cách xưng hô thời cổ đại, Tiểu Noãn trả lời
- Oa oa... tiểu thư, người không nhớ nô tì sao... nô tì là Tiểu Hoa đây mà...oa oa tiểu thư có phải người bị té xuống hồ đập đầu vào đâu rồi không...
Tiểu Hoa cuống cuồng lên
- Ưm... em không nhớ gì hết nha...!
Tiểu Noãn nói, hừm hừm làm giống tiểu thuyết xuyên không, mất trí nhớ thôi. Bất quá té... đập đầu... có thể lợi dụng.
- Em?... tiểu thư à...để nô tì đi mời Đại Phu a...
Tiểu Hoa nói, toan định chạy đi thì Tiểu Noãn giữ lại
- Không cần đâu... e..ta không sao... tỷ có thể ở lại với ta không?
Tiểu Noãn nói, đại phu gì chứ, phiền chết. Cơ mà nàng cũng biết mình là chủ tử nha, còn có người hầu, ôi hạnh phúc thế... - Nhưng... Tiểu Hoa nghẹn ngào lo lắng...
- Hì hì không sao mà, tỷ có thể kể ta nghe 1 chút gì đó về ta không?
Tiểu Noãn ra vẻ thật khỏe mạnh, ba lần bảy lượt ngăn Tiểu Hoa đi mời Đại phu, đồng thời cũng moi tin tức từ nàng. Cuối cùng, Tiểu Hoa cũng không còn cách nào khác, ngậm ngùi "tâm sự" với Tiểu Noãn.
Theo lời Tiểu Hoa, đây là 1 triều đại mà 5 năm tiểu học cộng thêm thông tin của mẹ mà Tiểu Noãn cũng không biết đây là triệu đại gì, hừm... hay là không có trong lịch sử đi. Nơi đây là Nguyệt quốc, là quốc gia có thế lực mạnh nhất trong lục địa katar. Hoàng đế hiện tại là Nguyệt Quang, đăng cơ đã gần 10 năm, tài chí hơn người, luôn dẫn dắt Nguyệt quốc ngày càng lớn mạnh, trợ thủ đắc lực của Nguyệt Quang là thừa tướng Dương Phúc, hai người tình nghĩa như huynh đệ, cùng vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, mà Dương Phúc cũng chính là cha của khối thân thể này.
Tiểu Noãn ở đây tên Dương Quả, là tam tiểu thư của phủ thừa tướng, năm nay 5 tuổi, tính tình nhát gan, ít tiếp xúc với bên ngoài, mẹ là di nương Linh Li, mất khi sinh nàng ra, Tiểu Noãn thất vọng, lại 1 lần nữa, nàng không có mẹ.
Trên Dương Quả còn có 1 vị ca ca là Dương Lâm hiện đang đóng quân ở phương bắc , năm nay 19 tuổi. Hai tỷ là Dương Hi 10 tuổi và Dương Linh 9 tuổi. Dương Lâm và Dương Hi đều là con của di nương Chu Tịnh cùng là thứ nữ như Dương Quả nhưng vì Chu Tịnh đang nắm giữ quyền điều hành nên Dương Hi và Dương Lâm đều được hạ nhân đối xử tốt hơn rất nhiều so với Dương Quả.
Còn Dương Linh là đích nữ, con của Lãnh Uyển vô cùng được Dương Phúc cưng chiều. Dương Phúc vốn rất yêu thương Lãnh Uyển, nhưng sau khi sinh Dương Hi 1 thời gian nàng mắc bệnh nên phải ẩn thân chữa bệnh, vì thế Dương Phúc đem tình thương này sang cho Dương Hi, Chu Tịnh vì thế mà cũng được lên nắm quyền.
- Đại tiểu thư và nhị tiểu thư luôn cùng nhau hại tiểu thư, hôm nay họ bảo tiểu thư xuống hồ hái hoa sen, tiểu thư với không tới nên mới ngã, may người không sao, làm nô tì lo chết được, bất quá chỉ là mất trí nhớ... Tiểu Hoa nói, Tiểu Noãn gật gù tỏ vẻ hiểu rồi, bất quá chủ nhân của khối thân thể này vốn đã không còn tồn tại rồi, aizzzzz Tiểu Noãn thở dài... xuyên không mà nàng đọc, người xuyên không không phải đặc công cấp cao cũng là trên 18 tuổi đi... còn nàng chỉ là nhóc ranh 12 tuổi thôi mà, người ta vẫn còn trẻ trâu đó.... nhưng ông trời thương nàng uất ức, cho nàng sống lại, nàng sẽ sống thật tốt, kể từ bây giờ, Tiểu Noãn nàng chính là Dương Quả!
- Hoa tỷ... à phụ thân có thương ta không?
- Điều này... tiểu thư rất ít tiếp xúc với lão gia, nhưng lão gia vẫn chưa từng làm khó người...
Tiểu Hoa nói, Dương Quả thở phào, không gặp người cha như trước là được. Dương Phúc không có ghét nàng, nhưng còn thương... nàng không chắc...
Nói chuyện đến giờ cũng là xế trưa, bụng Dương Quả chợt phát ra âm thanh khiến nàng muốn độn thổ...
- Tiểu thư đói ạ, để nô tì lấy đồ ăn a.
Tiểu Hoa khúc khích nói
- A... Hoa tỷ, ta đi với.
Dương Quả tíu tít chạy theo
- Tiểu thư, người đừng gọi nô tì là Hoa tỷ nữa, thực không hợp quy củ, nô tì chỉ là nha hoàn, người cứ gọi ngươi là được.
Tiểu Hoa vừa dắt tay Dương Quả vừa nói.
- Thế thì ta già mất, Hoa tỷ lớn hơn ta mà, ta phải lễ phép.
Dương Quả phồng má trông đáng yêu vô cùng, Tiểu Hoa mỉm cười, hận không thể véo cái má tròn tròn ấy
Truyện khác cùng thể loại
3257 chương
73 chương
89 chương
49 chương
100 chương
32 chương
89 chương